Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Vụ án thứ 3 - Hóa thành tro bụi (3)
Tôi và phân đội trưởng Hoàng quay đầu lại nhìn, hóa ra bác sĩ Cao vừa gắp được từ trong lỗ mũi nạn nhân ra một sợi vải màu xanh lam.

Phân đội trưởng Hoàng cầm lấy sợi vải, đặt xuống dưới kính hiển vi trong phòng giải phẫu quan sát: “Đây là một sợi vải không thấm nước, rất nhiều quần áo được may bằng chất liệu này.”

“Có vẻ như sợi vải thế này vẫn còn khá nhiều.” Tôi cầm dao cẩn thận cạo bỏ muội than trên mặt nạn nhân, quả nhiên nhìn thấy trong những mảng tro than đen quánh vừa cạo xuống có một số vụn vải không thấm nước màu xanh, vụn lớn nhất rộng khoảng vài milimet vuông.

Bác sĩ Cao tiếp tục dùng kẹp cầm máu lôi ra một vụn vải màu trắng dính chặt vào phần da gần tai nạn nhân, bên mép vụn vải cũng thấy có những sợi màu xanh lam, bên trên mặt vải in một từ tiếng Anh mở đầu bằng chữ M, nét chữ đã không còn nhận ra được nữa.
Tôi nói tiếp: “Có thể phán đoán, khi hiện trường bốc cháy, mặt nạn nhân đã bị bịt kín bằng một chiếc áo màu xanh lam. Mảnh vải màu trắng kia chính là nhãn hiệu của chiếc áo.”

“Như vậy có thể nói lên điều gì?” Bác sĩ Cao hỏi.

“Các nhà tâm lý học đã từng nghiên cứu và chỉ ra rằng, khi một người ra tay gϊếŧ hại người mà họ khá là tôn trọng, kính nể, sẽ rất sợ nhìn thấy mặt nạn nhân. Một số kẻ sẽ dùng vật nào đó bịt kín mặt nạn nhân lại để giảm bớt áp lực tâm lý cho mình.”

“Ý em là, người quen gây án?” Phân đội trưởng Hoàng nói rồi ngoảnh nhìn về phía Lưu Vĩ đang ngồi chồm hỗm bên ngoài.”

“Kết quả điều tra cho thấy, Du Uyển Đình là người keo kiệt, không có bạn bè thân thiết, cũng không thù oán gì với ai, không có quan hệ bất chính.” Một điều tra viên lên tiếng. “Nếu phán đoán là người quen gây án thì chồng cô ta là đối tượng khả nghi nhất.”
“Nhưng Lưu Vĩ nói rằng anh ta đi Thượng Hải công tác từ trưa hôm qua.” Bác sĩ Cao nói.

“Anh ta có thể cố tình nói vậy để tạo bằng chứng ngoại phạm giả.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Tôi nhìn thấy vết cào trên cánh tay anh ta.”

Tôi gật đầu, khẽ nói: “Em cũng nhìn thấy, vừa rồi chúng ta phân tích nạn nhân có thể cào cấu làm tổn thương hung thủ, nhưng do móng tay của nạn nhân đã bị cháy trụi nên không thể tìm ra bằng chứng. Em nghĩ, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?”

“Đúng vậy!” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Vừa nãy anh ta còn kịch liệt phản đối chúng ta giải phẫu tử thi.”

Tôi cởi bỏ trang phục giải phẫu, bước lại bên Lưu Vĩ, nói: “Xuống tàu hỏa xong anh đi thẳng tới đây phải không? Làm phiền anh cho tôi xem vé tàu chiều về.”

Lưu Vĩ hốt hoảng lắp bắp: “Hả? Sao? Ờ, vé tàu… vé tàu, tôi… tôi… đã bị nhân viên soát vé thu lại lúc qua cửa rồi.”
“Thế vé tàu đi Thượng Hải đâu?” Tôi hỏi.

“Cũng… cũng bị thu rồi.”

“Hóa ra các anh đi công tác không cần giữ lại cuống vé để thanh toán à?” Tôi nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ, thấy ánh mắt anh ta có vẻ lảng tránh, bèn truy hỏi tiếp. “Hay là cá nhân phải tự bỏ tiền túi khi đi công tác?”

Mặt Lưu Vĩ hết đỏ lại tái.

Phân đội trưởng Hoàng nói: “Nếu là như vậy, thì xin lỗi, làm phiền anh theo chúng tôi về hợp tác điều tra.”

Lưu Vĩ cúi gục đầu ủ rũ, bị hai điều tra viên áp giải lên xe chở đi.

“Chẳng lẽ vụ án này lại được phá chỉ nhờ vào một vụn vải trên mặt nạn nhân?” Tôi nói. “Em cảm thấy không đơn giản như vậy.”

“Trời ạ, tiên sư nhà ông!” Phân đội trưởng Hoàng kêu lên. “Đơn giản lại không tốt ư? Ông đừng có độc mồm độc miệng thế chứ!”
Tôi cúi đầu cười, nói: “Còn có rất nhiều xét nghiệm vẫn chưa có kết quả, giờ chúng ta hãy tới hiện trường xem thử. Lâu như vậy rồi, giờ thì hiện trường chắc không còn nguy hiểm nữa, có thể vào được rồi.”

Hiện trường vẫn tan hoang bừa bãi. Ngoài những đồ vật không thể bắt lửa, còn thì tất cả hàng hóa, vật dụng đều đã bị thiêu rụi gần như hoàn toàn. Phòng ở phía đông siêu thị cũng chung số phận, một cái tủ quần áo lớn đã bị vòi rồng phụt đổ nằm chỏng chơ trên đất, một tấm ván giường trống trơn nằm ngang ở đó, đều đã ám khói đen kịt.

Tôi và phân đội trưởng Hoàng đi quanh một vòng siêu thị quan sát, trên sàn nhà lênh láng nước đọng, chúng tôi đi ủng cao su vòng qua vòng lại giữa những giá hàng đổ ngổn ngang, vẫn không phát hiện ra bất cứ manh mối nào, đoán là dù có manh mối hữu ích thì cũng đã thiêu trụi hoặc bị vòi rồng xối rửa sạch trơn mất rồi.
Tôi bước tới bên cạnh giường, đeo găng tay, khẽ nâng tấm ván giường lên. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy ở phía dưới và mặt bên của tấm ván có những nốt lấm chấm sẫm màu, không giống với màu tàn tro xung quanh đó. Tôi mở hộp dụng cụ khám nghiệm, lấy thuốc thử benzidine ra, tiến hành xét nghiệm máu ở những vị trí này, kết quả là dương tính.

“Anh Hoàng,” tôi nói, “ở phía dưới và bên cạnh tấm ván giường đều có máu, có vẻ như là vết máu dạng phun.”

Phân đội trưởng Hoàng bước lại gần, lấy kính lúp ra soi vết máu trên tấm ván, nói: “Phải, nhìn vào hình dạng, có thể xác định là vết máu dạng phun, hướng là từ ngoài vào trong.”

Tôi nói: “Thi thể nằm trên mặt đất, đầu quay về phía giường, trên đầu lại có vết thương, vậy thì khi hình thành vết thương, vết máu sẽ bắn ra đúng theo hướng đó.”
Phân đội trưởng Hoàng nói: “Ý của em là, vị trí của thi thể chính là hiện trường ban đầu vào lúc xảy ra vụ án?”

Tôi khẽ gật đầu.

Phân đội trưởng Hoàng bổ sung: “Nếu là hiện trường án mạng, tại sao nạn nhân lại không bị tổn thương do khống chế? Cho thấy hung thủ có thể ung dung tiến vào trong siêu thị theo cánh cửa ở phía tây, rồi đi về phía chiếc giường ở phía đông.”

“Đêm hôm khuya khoắt, một phụt nữ xinh đẹp ở nhà một mình lại cho phép người khác bước vào siêu thị của mình?” Tôi hỏi. “Chẳng nhẽ nạn nhân không có tinh thần cảnh giác?”

“Trừ phi là người quen.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Anh vẫn hơi lăn tăn khi đưa ra kết luận người quen gây án chỉ dựa vào một vụn vải trên mặt nạn nhân, nhưng lúc này, qua quan sát hiện trường, về cơ bản đã có thể khẳng định là người quen gây án. Có vẻ như bắt giữ anh chồng là quyết định đúng.”
Tôi đứng ở hiện trường, nhắm mắt lại, thử mường tượng lại một lần nữa diễn biến của vụ án, nhưng vẫn cảm thấy tình trạng tổn thương hơi khó hiểu. Tôi bèn lắc đầu, nói: “Giờ về đã, vừa đợi kết quả xét nghiệm, vừa tới xem thẩm vấn Lưu Vĩ.”

Qua màn hình trong phòng quan sát, chúng tôi thấy Lưu Vĩ ngồi trong phòng thẩm vấn cúi gằm mặt, bộ dạng thất thần ủ rũ, nhưng lì lợm chẳng khác gì lợn chết không sợ nước sôi.

“Khai chưa?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi.

Điều tra viên lắc đầu: “Dứt khoát không thừa nhận hành vi gϊếŧ người, song về hành tung đêm qua, anh ta nhất quyết không khai.”

“Tới nhà ga điều tra, xem anh ta có đi Thượng Hải không.” Phân đội trưởng Hoàng nói.

Điều tra viên mặt mày nhăn nhó: “Nhà ga đông người thế, có vẻ khó đấy.”

“Không cần!” Tôi nói. “Đi điều tra ghi chép của khách sạn. Em bỗng cảm thấy anh ta không giống như hung thủ, sở dĩ anh ta không dám khai ra hành tung tối qua, có lẽ bởi nguyên nhân khác.”
Phân đội trưởng Hoàng kinh ngạc, nhìn sững vào tôi một hồi rồi mới quay sang nói với điều tra viên: “Đi làm mau lên!”

Phân đội trưởng Hoàng thấy điều tra viên đã đi khỏi, liền nói với tôi: “Em nói vậy liệu có võ đoán không thế? Nếu chỉ dựa vào trực giác của em mà yêu cầu thay đổi hoàn toàn hướng điều tra thì không phải là chuyện nhỏ đâu.”

Tôi lắc đầu, nói: “Không phải là trực giác, em cảm thấy tổn thương của nạn nhân hơi lạ.”

“Em muốn nói tới những vết thương nhỏ dày đặc trên trán của nạn nhân?”

“Đúng vậy!” Tôi nói. “Nếu như nạn nhân không mê man mà lại có thể đồng thời gây ra tổn thương trên trán và trên cổ trong lúc nạn nhân còn tỉnh táo, việc đó chỉ có thể thực hiện được bởi ít nhất hai người. Nếu Lưu Vĩ muốn gϊếŧ nạn nhân, chắc chắn anh ta sẽ không cần phải tìm thêm đồng bọn cho phiền phức.”
“Thôi muộn rồi,” phân đội trưởng Hoàng nói, “kết quả điều tra và các loại xét nghiệm đến đêm nay mới có, em về nghỉ ngơi đi.”

*

Nằm ở trên giường khách sạn, tôi lại hồi tưởng về cảnh tượng ở hiện trường. Đột nhiên, hình ảnh cái tủ quần áo bị vòi rồng xối đổ chợt chiếm trọn lấy tâm trí tôi.

“Không đúng! Quần áo, chăn đệm tại sao lại ở bên dưới tủ quần áo được?” Tôi lẩm bẩm. Nhớ lại lúc khám nghiệm hiện trường, khi nhìn thấy cái tủ đổ đè lên quần áo và chăn đệm, tôi cảm thấy dường như có chỗ nào đó bất ổn, nhưng là ở chỗ nào?

Tôi cứ nằm suy nghĩ mãi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Do trong lòng lo nghĩ nên tôi dậy rất sớm. Tổ chuyên án đang tổng kết lại tình hình công tác của hôm qua.

“ADN trên bàn chải đánh răng của Du Uyển Đình trùng hợp với ADN của nạn nhân. Qua thao tác xét nghiệm chất độc trong máu, có thể loại trừ khả năng Du Uyển Đình bị ngộ độc gây tử vong hoặc hôn mê trước khi bị thiêu cháy. Thông qua kiểm nghiệm hóa lý đối với tàn tro lấy được từ nhiều vị trí ở hiện trường, có thể suy đoán hiện trường có nhiều điểm cùng phát cháy, dẫn tới cháy lớn trên diện tích rộng.” Giám đốc sở nghiên cứu Khoa học kỹ thuật hình sự của Công an huyện Vân Thái báo cáo.
“Tuy nhiên, dù có bao nhiêu điểm phát cháy đi nữa, cũng không cần tới thời gian hơn nửa tiếng đồng hồ.” Tôi nói. “Pháp y chúng tôi phán đoán, chí ít là sau khi nạn nhân tử vong nửa tiếng đồng hồ, hiện trường mới bốc cháy.”

“Hung thủ đã làm gì trong thời gian đó?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi.

“Ngoài ra,” tôi nói tiếp, “nếu đã loại trừ khả năng nạn nhân hôn mê do ngộ độc, giám định tổn thương vùng đầu của nạn nhân cũng cho thấy chưa tới mức gây ngất, vậy thì tại sao trong trạng thái tỉnh táo, nạn nhân lại giữ nguyên một tư thế để mặc cho hung thủ đánh vào đầu mình? Còn nữa, tại sao hung thủ có thể vừa bóp cổ nạn nhân, lại vừa dùng vật tày đánh vào trán nạn nhân được?”

“Cưỡi lên người nạn nhân, vừa bóp cổ, vừa đánh.” Có điều tra viên lên tiếng.
“Không thể.” Tôi nói. “Chúng ta biết rằng, khi ngón tay ấn vào vùng cổ sẽ chỉ để lại mảng xuất huyết nhỏ; khi cả bàn tay tiếp xúc mới để lại mảng xuất huyết lớn. Qua giám định pháp y, phần cơ hai bên cổ nạn nhân đều có mảng xuất huyết lớn, cho thấy nạn nhân bị cả hai bàn tay đồng thời bóp chặt hai bên cổ, chèn lên khí quản và động tĩnh mạch cổ, dẫn tới tử vong do ngạt thở. Lúc này, hung thủ còn tay đâu mà đánh vào đầu nạn nhân nữa?”

“Vì sao có thể khẳng định hai loại tổn thương được hình thành đồng thời?”

“Bởi vì cả hai loại tổn thương đều có phản ứng sống rõ rệt. Những tổn thương tập trung trên trán chỉ có thể được gây ra khi nạn nhân bị bóp cổ, khiến phần đầu bị cố định tương đối.” Tôi nói.

Lúc này, viên cảnh sát phụ trách điều tra về Lưu Vĩ đẩy cửa bước vào, nói: “Đã có thể loại trừ khả năng Lưu Vĩ gây án.”
Chương kế tiếp