Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Vụ án thứ 3 - Hóa thành tro bụi (4)
“Điều tra được gì rồi?” Phân đội trưởng Hoàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

“Khi vụ án xảy ra, đúng là Lưu Vĩ chưa rời khỏi Vân Thái.” Điều tra viên nói. “Qua điều tra, chúng tôi phát hiện thấy trưa hôm đó, Lưu Vĩ đã thuê phòng trong một khách sạn. Chúng tôi đã xem camera theo dõi của khách sạn đó, thấy Lưu Vĩ thuê phòng vào lúc 10 giờ sáng, tới 7 giờ sáng hôm sau mới đi.”

“Cũng có nghĩa là, khi vụ án xảy ra, anh ta không hề rời khỏi phòng, cho tới buổi sáng hôm sau mới trả phòng đến thẳng nhà xác, đúng không?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy.” Điều tra viên nói. “Đúng là anh ta không có mặt ở hiện trường khi vụ án xảy ra.”

“Có vẻ như chúng ta đã bắt nhầm người rồi.” Phân đội trưởng Hoàng nói.

“Không nhầm.” Điều tra viên vui vẻ nói. “Ở cùng Lưu Vĩ còn có một người phụ nữ, qua điều tra nhận diện, xác định đối tượng này có biệt danh là chị Doanh. Chị Doanh có dính líu tới một vụ án buôn bán ma túy, hiện tại có thể khẳng định, Lưu Vĩ cũng liên quan tới vụ án đó. Thông qua Lưu Vĩ, chúng tôi đã có được thông tin về chị Doanh, hiện đã cho người đi bắt giữ.”
“Nhưng trên cánh tay Lưu Vĩ có vết móng tay cào.” Tôi nói.

“Điểm này, chúng tôi đã thẩm vấn rồi.” Điều tra viên nói, “Lưu Vĩ có quan hệ bất chính với chị Doanh, vết cào là do chị Doanh gây ra trong lúc hai người quan hệ.”

“Hóa ra Lưu Vĩ đúng là không muốn chúng ta động dao kéo vào thi thể vợ mình thật, có vẻ như anh ta vẫn rất yêu vợ. Thảo nào anh ta không chịu hé răng về chuyện đêm hôm đó, thứ nhất là sợ phạm pháp, thứ hai là do cảm giác tội lỗi với vợ.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Cũng tốt, nhân tiện phá luôn một vụ án buôn bán ma túy. Nhưng còn vụ án mạng này, chúng ta nên bắt tay từ đâu đây?”

Tôi uống một ngụm nước, nói: “Quay lại hiện trường xem sao!”

Quay trở lại hiện trường gây án, tôi đã vững tâm hơn hẳn so với lần khám nghiệm trước đó. Nhớ lại nỗi nghi ngờ lúc nằm trong khách sạn, tôi đi thẳng tới bên tủ quần áo. Tôi nhớ không nhầm, tủ quần áo đã đổ đè lên quần áo và chăn đệm.
Tôi gọi hai điều tra viên tới, hợp sức nâng tủ quần áo lên, đúng là chiếc tủ đè lên một đống quần áo và chăn đệm lộn xộn, những phần không bị tủ đè lên đều đã cháy rụi. Tôi kéo cánh cửa tủ. Hai cánh cửa được khép chặt vào nhau nhờ sức hút nam châm, trên cửa không có khóa.

Trong tủ còn treo vài chiếc áo khoác, vẫn chưa bị cháy. Tôi đeo găng tay, kiểm tra túi áo và các đồ vật khác trong tủ. Trong lúc kiểm tra, tôi tìm thấy một khung ảnh, cầm lên xem, là bức ảnh chụp Du Uyển Đình và Lưu Vĩ trong cảnh băng tuyết trắng xóa. Du Uyển Đình mặc áo khoác lông vũ màu xanh lam, nở nụ cười rạng rỡ trong vòng tay Lưu Vĩ.

“Thử mang bức ảnh này đi xử lý kỹ thuật xem có thể tìm ra nhãn hiệu của chiếc áo không.” Tôi đưa tấm ảnh cho phân đội trưởng Hoàng.

Bên cạnh tủ quần áo có một cái cốc inox đã bị nung tới biến dạng. Tôi bước lại, cầm lên xem, thấy chiếc cốc rất nặng, đáy cốc có hình tròn sắc cạnh. Tôi lấy thuốc thử benzidine ra, nhỏ vào đáy cốc, lập tức xuất hiện phản ứng máu ẩn (1).
(1) Khi lượng máu cực ít, mắt thường không thể nhìn thấy được, có thể dùng các loại thuốc thử như Benzidine, Luminol để phát hiện ra hình thái vết máu với số lượng cực ít, gọi là phản ứng máu ẩn.

“Đáy cốc hình tròn, có đường kính 5 centimet, góc cạnh, trùng hợp với đặc điểm của vết thương trên trán nạn nhân. Đáy cốc lại có phản ứng máu ẩn, cho thấy đây rất có thể chính là hung khí.” Tôi nói.

“Đáng tiếc là cái cốc đã bị lửa táp, dính đầy muội than, không còn hy vọng lấy được mẫu vân tay trên bề mặt nữa.” Phân đội trưởng Hoàng nói.

“Có lẽ nó vẫn sẽ hữu ích cho bước phân tích, suy luận tiếp theo của chúng ta.” Tôi ngắm nghía cái cốc inox trong tay, đã có hướng phán đoán.

Tôi đi vòng qua chỗ các cảnh sát khu vực đang sàng lọc tàn tro ở hiện trường, bước về phía quầy thu ngân của siêu thị. Quầy thu ngân làm bằng kính, đã bị thiêu hủy hoàn toàn, đồ đạc trên quầy đều không còn nhận dạng được. Tôi nhặt một thanh sắt, gẩy đám tàn tro trên mặt quầy. Đột nhiên, dưới ánh nắng rực rỡ, có một thứ phát sáng lấp lánh đã thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi gọi nhân viên pháp chứng lại chụp vài tấm ảnh quầy thu ngân, sau đó cẩn thận gạt hết tàn tro xung quanh vật phát sáng kia đi. Trước mắt tôi lúc này là một đống tiền xu mệnh giá một đồng và năm hào.

“Hộp đựng tiền của siêu thị?” Tôi nói. “Đây là một siêu thị tư nhân nhỏ, không có máy tính tiền thu ngân, có lẽ tiền bán hàng đều đựng cả trong cái hộp này.”

Nhân viên pháp chứng cẩn thận sàng bỏ tàn tro, chỉ chừa lại tiền xu, nói: “Nhìn vào dấu vết, đây đúng là một hộp tiền, có lẽ được đan bằng tre trúc.”

“Tôi biết rồi.” Tôi nói, “Vân Thái thịnh hành nghề nuôi cua, chắc là cái hộp tre giống như hộp đựng cua phải không?”

Nhân viên pháp chứng gật đầu: “Nhưng đã bị thiêu trụi mất rồi.”

“Còn sót lại vụn tiền giấy nào không?”

Nhân viên pháp chứng lắc đầu.
Phân đội trưởng Hoàng lúc này bước lại, nói: “Tấm ảnh vừa nãy sau khi mang xử lý kỹ thuật đã nhận ra nhãn hiệu MCC thêu trên ngực áo lông vũ của Du Uyển Đình. Có lẽ là trùng khớp với mảnh vải dính trên mặt nạn nhân. Em nghi ngờ hung thủ đã dùng chính tấm áo trong bức ảnh để trùm lên đầu nạn nhân?”

Tôi lắc đầu, nói: “Đây là vụ án gϊếŧ người cướp của, hung thủ chưa chắc đã quen biết nạn nhân.”

Phân đội trưởng Hoàng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có bằng chứng không?”

“Có!” Tôi nói chắc nịch. “Trước hết, vừa rồi chúng ta phát hiện ra hộp tiền đã bị cháy thành tro, bên trong còn một ít tiền xu, nhưng không có lấy một vụn tiền giấy nào cả.”

“Tiền giấy có lẽ bị cháy thành tro cả rồi!” Phân đội trưởng Hoàng nói.

“Không thể nào!” Tôi nói. “Tre trúc là vật liệu cách nhiệt rất tốt, cái hộp bằng trúc còn chưa cháy hết hoàn toàn, vậy thì tiền giấy để ở bên trong dù có cháy cũng không thể cháy sạch bách không còn lấy một mẩu vụn.”
“Hay là nạn nhân đem cất hết tiền giấy đi rồi?” Nhân viên pháp chứng hỏi.

“Không thể nào!” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Theo điều tra, bình thường khi Du Uyển Đình rời khỏi siêu thị, cô ta chỉ cầm theo một vài tờ trăm tệ, tiền lẻ nhiều đến mấy cũng không mang theo, hơn nữa vào hôm xảy ra vụ án, cô ta không hề rời khỏi siêu thị.”

“Vậy có nghĩa là trong hộp tiền đáng lẽ phải có một số tiền giấy, dù chỉ là vài tờ mười tệ hay vài chục tệ.” Tôi nói. “Giờ không nhìn thấy thì chỉ có một khả năng, đó là đã bị kẻ khác lấy mất.”

Phân đội trưởng Hoàng gật đầu: “Nói tiếp đi!”

“Còn nữa,” tôi nói, “đầu tiên chúng ta cho rằng hung thủ trùm áo lên mặt nạn nhân chứng tỏ là người quen gây án. Sau khi loại bỏ khả năng Lưu Vĩ gây án, em vẫn cứ trăn trở với khúc mắc này. Giờ thì xem ra , hung thủ trùm áo lên mặt nạn nhân chỉ đơn thuần là một động tác ngẫu nhiên.”
“Giờ thì chúng ta đã chắc chắn rằng thứ trùm lên mặt nạn nhân chính là chiếc áo lông vũ màu xanh lam của cô ấy.” Tôi bước tới bên tủ quần áo, nói. “Giờ đang là mùa hè, áo khoác lông vũ không thể để ở bên ngoài mà phải được cất kỹ trong tủ quần áo. Trên giường nạn nhân có khăn bông, có ga trải giường, tại sao hung thủ không dùng ngay những thứ này mà lại phải lấy chiếc áo lông vũ cất kỹ trong tủ để trùm lên mặt nạn nhân?”

“Cũng không thể khẳng định chiếc áo lông vũ được cất kỹ trong tủ quần áo.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Đâu có chứng cứ gì? Chưa biết chừng nó được gấp lại để trên đầu giường làm gối thì sao?”

“Đừng vội, em vẫn đang suy đoán.” Tôi vừa mở cánh cửa tủ quần áo, vừa nói, “hai cửa tủ được đóng chặt với nhau bằng nam châm có sức hút mạnh, phải kéo thật mạnh mới mở được. Cũng có nghĩa là hung thủ đã có động tác mở cánh cửa tủ và bới tung quần áo, chăn đệm trong tủ ra ngoài.”
“Thế nhỡ quần áo, chăn đệm rơi ra ngoài sau khi bị vòi rồng phun vào thì sao?” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Nếu hung thủ bới tung đồ đạc từ trước thì quần áo rơi ra ngoài đã bị đốt cháy cả rồi mới phải.”

Tôi nói: “Nếu do vòi rồng của đội cứu hỏa phun đổ tủ quần áo, trong lúc cái tủ đổ xuống, quần áo bên trong rơi ra bên ngoài thì cửa tủ phải mở ra mới đúng. Không thể có chuyện quần áo rơi ra ngoài trong lúc tủ đổ, rồi sau khi cái tủ đổ hẳn xuống rồi, cửa tủ lại đóng lại như cũ. Cho dù có vừa khéo như vậy đi nữa, cũng phải có ít nhiều quần áo bị mắc kẹt một phần ở trong khe cửa chứ. Còn nữa, mọi người nhìn này, tủ quần áo chân sau dài hơn chân trước nên đứng không vững. Bởi vậy, em đoán rằng, hung thủ đã nôn nóng bới tung tủ quần áo, lôi quần áo ra khỏi tủ. Khi đóng cửa lại, do động tác quá mạnh vì căng thẳng, đã đẩy chiếc tủ bật về phía sau, đập vào tường, sinh ra phản lực khiến nó bật ngược trở lại, đổ nhào xuống đất, tạo ra hiện tượng thế này.”
Nói xong, tôi chỉ vào một vết va đập còn rất mới trên bức tường phía sau tủ quần áo.

Mọi người gật gù.

Tôi nói tiếp: “Căn cứ theo hai điểm vừa nêu trên, kết hợp thời gian tử vong đã suy đoán, chúng ta có thể phán đoán rằng sau khi hung thủ gϊếŧ chết nạn nhân, trong khoảng thời gian hơn nửa tiếng đồng hồ sau đó, hắn đã lục lọi siêu thị để tìm kiếm tài sản, ít nhất cũng đã lục tung quầy thu ngân và tủ quần áo. Mục đích của hung thủ có lẽ là cướp của.”

“Cướp của thường không phải là người quen gây án, dù là người quen, cũng hiếm khi là người thân thiết.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Tuy nhiên, trong vụ án này, có lẽ là người quen gây án.”

“Không!” Tôi nói. “Giờ thì em cảm thấy chưa chắc đã là người quen gây án, chí ít cũng không phải là người rất thân thiết.”
“Nhưng sự thực là Du Uyển Đình đã cho phép hung thủ đi từ cửa chính vào đến phòng mình.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Nếu không phải là người quen, tại sao Du Uyển Đình lại mất cảnh giác thế được? Đêm hôm dám cho người lạ vào phòng? Anh nghĩ là không thể. Du Uyển Đình rất xinh đẹp, ở nhà một mình chắc cũng ăn mặc mát mẻ, chẳng lẽ cô ấy không sợ người lạ?”

“Em cũng băn khoăn như vậy.” Tôi nói. “Nhưng vừa nãy em đã sàng kỹ tàn tro xung quanh thi thể, bây giờ, em đã biết chắc chắn những đồ đạc bày trên giá hàng ở gần thi thể là gì rồi. Bởi vậy, em cũng đã hiểu, tại sao Du Uyển Đình dám để cho người lạ vào trong siêu thị của mình giữa lúc đêm hôm.”

Tôi cầm kẹp cầm máu gắp lên một mảnh nilon bị giá hàng đè lên ở vị trí gần thi thể, bên trên in vài chữ: “Không Gian Bảy Độ (2).”
(2) Một nhãn hiệu băng vệ sinh.

“Giờ thì anh đã hiểu chưa?” Tôi cười hỏi. “Suy luận của em có lý chứ?”
Chương kế tiếp