Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Vụ án thứ 3 - Hóa thành tro bụi (5)
Phân đội trưởng Hoàng trầm ngâm rồi khẽ gật đầu.

Điều tra viên đứng cạnh tôi tỏ ra ngơ ngác, gãi đầu gãi tai hỏi: “Thế là sao?”

Phân đội trưởng Hoàng nói: “Giá hàng ở gần thi thể bày băng vệ sinh, bởi vậy, chúng tôi nghi ngờ hung thủ là phụ nữ. Nếu hung thủ là phụ nữ, nửa đêm tới mua băng vệ sinh, Du Uyển Đình rất có thể lơ là cảnh giác mà dẫn đối phương tới chỗ giá hàng, sau đó hung thủ đã nhân cơ hội để hành hung.”

“Anh quên rồi sao?” Tôi cắt ngang lời phân đội trưởng Hoàng. “Lúc trước, căn cứ khiến chúng ta nghi ngờ Lưu Vĩ không phải là hung thủ gây án là vì chúng ta cảm thấy vụ án này có lẽ do hai người gây ra.”

“Ồ, phải, phải!” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Gọi cửa có lẽ là phụ nữ, còn kẻ hành hung chắc là đàn ông.”

Tôi nói: “Chúng ta nhận thấy hai chỗ tổn thương trên thi thể đều có phản ứng sống, cũng có nghĩa là một người không thể đồng thời vừa dùng hai tay bóp cổ nạn nhân, lại vừa cầm vật tày đánh vào đầu nạn nhân được. Bởi vậy nên mới nghi ngờ có hai kẻ gây án. Mức độ tổn thương của hai loại tổn thương trên thi thể có sự khác biệt rất rõ ràng. Lực bóp cổ rất mạnh, khiến sụn giáp giập gãy rất nghiêm trọng, trong khi tổn thương trên trán lại khá nhẹ. Lúc nãy, em lại tìm thấy hung khí là chiếc cốc inox này. Cái cốc rất nặng, nếu là người có sức khỏe mà cầm lấy nó đập thẳng xuống đầu nạn nhân, rất có thể sẽ gây vỡ lún xương sọ. Thế nhưng trên thi thể lại chỉ thấy tổn thương nhẹ ở biểu bì và tổ chức dưới da.”
Tôi uống vài ngụm nước, nói tiếp: “Qua khám nghiệm hiện trường, lại càng có thể khẳng định, hung thủ là một nam một nữ. Người phụ nữ lừa gọi mở cửa siêu thị, còn người đàn ông nhân lúc Du Uyển Đình dẫn cô ta vào trong hiện trường đã lẻn qua cửa vào trong, xô ngã Du Uyển Đình ở gần giá hàng, sát bên giường ngủ rồi bóp chặt cổ nạn nhân. Còn người phụ nữ tiện tay cầm cốc inox đánh liên tiếp vào đầu nạn nhân, ép nạn nhân nói ra vị trí cất tiền. Do người đàn ông siết cổ quá mạnh nên đã khiến Du Uyển Đình tử vong do ngạt thở. Sau đó, hao hung thủ lục lọi siêu thị, vơ vét toàn bộ tiền giấy tại quầy thu ngân rồi châm lửa đốt cháy giá bày hàng bằng vật liệu dễ bắt lửa nhằm hủy xác, xóa dấu vết, sau đó tẩu thoát.”

“Thế nhưng, với một vụ án thế này, biết tìm điểm đột phá ở đâu đây?” Phân đội trưởng Hoàng cảm thấy bế tắc.
“Anh cứ bình tĩnh,” tôi nói, “chúng ta ra đầu ngõ xem thử.”

Tôi và phân đội trưởng Hoàng đi một vòng quanh con ngõ dài tầm hai, ba trăm mét, nhận ra rằng hai đầu ngõ nối liền với đường cái, ở giữa không có ngõ ngách. Cũng có nghĩa là, nếu hung thủ muốn tiến vào hiện trường, nhất định phải đi qua đầu ngõ, lúc tẩu thoát cũng vậy. Đầu phía đông của con ngõ là một ngã ba đường, có đèn giao thông nên chắc chắn có lắp camera giám sát. Đầu phía tây của con ngõ có một ngân hàng, trước cổng chắc cũng có lắp camera.

“Đồng nghĩa với việc chúng ta có thể theo dõi được tình hình người ra vào ở hai đầu con ngõ.” Tôi nói. “Từ camera giám sát, có lẽ sẽ phát hiện ra đối tượng khả nghi.”

Phân đội trưởng Hoàng lắc đầu, nói: “Bộ phận điều tra đã tính đến phương án này, nhưng kỳ lạ cũng là ở đó, trong khoảng thời gian xảy ra án mạng, không thấy có đối tượng khả nghi nào ra vào hai đầu ngõ.”
“Điều này cho thấy hung thủ đã ở trong con ngõ này từ trước khi án mạng xảy ra, sau khi gây án xong cũng không bỏ đi ngay.”

Phân đội trưởng Hoàng nói: “Nhưng ở đây chỉ có cửa hàng, không có nhà ở.”

Tôi nói: “Thế hôm đó, khi hỏa hoạn xảy ra, ở đâu mà có lắm người kéo tới xem thế?”

“Em nhắc anh mới nhớ,” phân đội trưởng Hoàng nói, “ở đây có quán Internet. Tuy không được phép mở cửa thông đêm nhưng họ vẫn lén lút hoạt động.”

Tôi cười nói: “Vậy chúng ta hãy đi xem dữ liệu camera của quán Internet!”

Sau khi xem những hình ảnh do camera của quán Internet ghi lại vào buổi tối hôm đó, chúng tôi mau chóng phát hiện ra manh mối. Một người đàn ông cao lớn mặc áo trắng và một cô gái tóc ngắn đã một trước một sau rời khỏi quán Internet vào khoảng hơn 10 giờ tối hôm đó, nhưng không tới quầy thanh toán tiền. 11 giờ 40 phút, hai người này lại cùng nhau quay về quán Internet. 12 giờ 10 phút, hai người cùng với vài chục khách khác trong quán đều chạy cả ra ngoài, có lẽ là tới xem hiện trường vụ cháy.
“Hóa ra hôm đó, hung thủ và chúng ta cũng có mặt ở hiện trường.” Tôi bỗng cảm thấy lạnh buốt sống lưng, quay sang hỏi điều tra viên: “Quán Internet có lưu lại thông tin của người lên mạng không?”

Điều tra viên nhún vai, nói: “Những quán Internet ở đây đều hoạt động lén lút nên người chơi không cần xuất trình chứng minh thư, không thể nắm được thông tin của người lên mạng.”

“Chà, manh mối quan trọng như vậy mà chỉ vì quán Internet không tuân thủ quy định pháp luật nên cũng bó tay mất rồi.” Tôi tràn đầy thất vọng.

“Nhưng đối tượng nữ khi ra khỏi quán mặc áo phông màu đỏ, đến lúc trở về lại mặc áo màu nhạt.” Phân đội trưởng Hoàng đã phát hiện ra điểm bất thường.

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Em nhớ ra rồi, vết máu dạng phun trên tấm ván lót giường có một chỗ đứt quãng. Đó có lẽ chính là vị trí đứng của kẻ đã dùng cốc đánh vào đầu nạn nhân, do hung thủ đứng đó nên đã chắn mất một phần tia máu bắn ra.”
“Ý em là do trên áo cô ta đã bị dính máu, sợ người khác phát hiện nên đã thay áo khác?”

Tôi lắc đầu nói: “Nhìn vào hình ảnh camera, thấy kiểu áo vẫn giống hệt, chỉ có màu sắc là khác. Vóc dáng của đối tượng rõ ràng gầy và nhỏ hơn Du Uyển Đình nhiều, không thể lấy áo của nạn nhân ở hiện trường mặc vào được. Bởi vậy, khả năng lớn nhất chính là nghi phạm đã lộn trái áo để mặc.”

“Để em đi hỏi chủ quán Internet thử xem.” Điều tra viên sốt sắng sải bước ra khỏi cửa.

Tôi và phân đội trưởng Hoàng ngồi ở tổ chuyên án kiên nhẫn chờ đến hơn hai tiếng đồng hồ mới thấy anh điều tra viên vừa nãy đẩy cửa bước vào.

“Sao đi lâu thế?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi.

Điều tra viên phấn khởi nói: “Vì chúng em đã bắt luôn được nghi phạm về đây rồi.”
Đúng là một tin vui nằm ngoài mong đợi.

Điều tra viên nói: “Chủ quán Internet nói rằng tối hôm đó quán rất đông khách, ông ta lại chui vào trong quầy ngủ từ sớm, nhân viên quản trị mạng đã xem hình ảnh camera nhưng không thể nhận ra nghi phạm là ai, cũng không biết họ đi ra lúc nào và quay vào lúc nào. Trước khi vào mạng đều phải đặt cọc tiền, bởi vậy cũng không lo họ quỵt. Thế nhưng khi chúng em nói rằng đối tượng nữ có lẽ mặc áo trái thì chủ quán Internet nói rằng lúc vụ cháy xảy ra, anh ta cũng chạy ra xem, và vô tình nhìn thấy đối tượng mặc áo trái. Anh ta nhận ra đó là một nhân viên làm trong quán Internet bên cạnh, tên là Lý Lệ Lệ, lúc đó anh ta rất ngạc nhiên, không hiểu sao cô ta lại mặc áo trái.”

“Quá trùng hợp!” Tôi hào hứng reo lên. “Vì làm việc ở gần đây nên có lẽ Du Uyển Đình cũng quen biết cô ta, bởi vậy mới mất cảnh giác.”
“Chúng ta đi nghe thẩm vấn thôi.” Phân đội trưởng Hoàng vui vẻ nói.

Nhưng cuộc thẩm vấn Lý Lệ Lệ đã không thể tiến hành, cô ta lôi ra một tờ siêu âm chẩn đoán mang thai, khóc lóc, nôn ọe liên tục trong phòng thẩm vấn, không chịu khai lấy một chữ.

Thế là tôi và phân đội trưởng Hoàng tới phòng thẩm vấn bạn trai Lý Lệ Lệ là Trần Đình Uy. Trong phòng thẩm vấn, điều tra viên đưa cho Trần Đình Uy đang run lẩy bẩy một điếu thuốc, anh ta xua tay nói: “Cảm ơn, tôi không hút.”

Điều tra viên nói: “Nói đi! Đã nhìn thấy anh trong hình ảnh camera của quán Internet rồi.”

Trần Đình Uy lập bập nói: “Thực ra, tôi cũng không muốn đâu, đúng là tôi không muốn thế đâu… Tôi và Lý Lệ Lệ đều sống cảnh làm thuê vất vưởng, lương tháng hai đứa cộng lại chưa tới hai nghìn tệ, còn phải gửi một nghìn về cho cha mẹ hai bên, chúng tôi không thể nào sống nổi. Bây giờ Lệ Lệ lại mang thai, một hộp sữa bầu giá đã hơn một trăm, chúng tôi biết làm sao để nuôi được con mình?”
Tôi nhìn cậu thanh niên cao lớn sáng sủa mới chừng đôi mươi mà trong lòng không khỏi chua xót.

Trần Đình Uy kể: “Lý Lệ Lệ nói siêu thị của Uyển Đình mỗi ngày thu nhập đến vài nghìn tệ, chúng tôi bèn nảy ra ý định vào ăn trộm. Buổi tối hôm đó, chúng tôi đoán chừng chị ta đã đóng cửa về nhà, thế là rời khỏi quán Internet tới cậy cửa siêu thị. Nào ngờ vừa cậy được một nhát thì nghe thấy bên trong có tiếng lịch kịch, thế là tôi vội nấp sang bên cạnh. Nhưng Lệ Lệ rất bình tĩnh, vẫn đứng nguyên tại chỗ. Du Uyển Đình mở ô cửa sổ nhỏ trên cửa cuốn, thấy là Lệ Lệ thì mở cửa ra. Lệ Lệ nói đang lên mạng thì bỗng thấy tháng, muốn mua gói băng vệ sinh nên mới tới gõ cửa thử xem, may mà chị ta có trong siêu thị. Thế là Uyển Đình vui vẻ dẫn Lệ Lệ vào trong, trước khi đi vào, Lệ Lệ còn nháy mắt với tôi. Tôi hiểu ý cô ấy muốn chúng tôi ăn cướp. Nhân lúc tối tăm, tôi lách qua cửa cuốn vào trong, thấy Uyển Đình đứng quay lưng ra ngoài, đang xem Lệ Lệ chọn băng vệ sinh. Tôi lập tức xông tới, vật chị ta xuống rồi bóp cổ. Lệ Lệ chạy luôn ra ngoài kéo sập cửa cuốn xuống, sau đó không biết lấy ở đâu ra một chiếc cốc inox, đập tới tấp vào đầu Uyển Đình, truy hỏi chị ta giấu tiền ở đâu. Nhưng chị ta nhất quyết không nói. Tôi tức giận quá nên siết tay hơi mạnh, nào ngờ vài phút sau thì thấy chị ta nằm im. Chúng tôi nhận ra đã chết thì vô cùng sợ hãi. Lệ Lệ nói đằng nào cũng gϊếŧ người rồi thì cứ làm cho trót. Thế là chúng tôi lục tìm nơi cất giấu tiền bạc, nhưng chỗ quầy thu ngân chỉ thấy có vài trăm đồng bạc lẻ.”
“Hai người muốn phi tang chứng cứ, hủy hoại thi thể nên mới quyết định đốt siêu thị phải không?” Điều tra viên nghiêm giọng hỏi.

Trần Đình Uy bật khóc gật đầu.

“Thế là đã phá án thành công. Hai cô cậu này cũng thật là, có nghèo đến mấy thì cũng không nên đi gϊếŧ người cướp của. Chao ôi, thật là đáng tiếc!” Tôi than thở.

“Tôi cảm thấy chứng cứ của chúng ta vẫn chưa đủ thuyết phục.” Phân đội trưởng Hoàng lo lắng nói.

“Camera theo dõi có thể chứng minh, họ đã rời khỏi quán Internet trong thời gian xảy ra vụ án, lại có lời khai của hung thủ, hơn nữa, chắc Lý Lệ Lệ vẫn còn giữ chiếc áo dính máu hôm đó.”

Tôi còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng điều tra viên phụ trách thẩm vấn hỏi: “Quần áo hai người đã mặc tối hôm đó đâu rồi?”

“Về đến nhà, Lệ Lệ đã giặt sạch rồi.” Trần Đình Uy nức nở đáp.
Tôi nhìn sang phân đội trưởng Hoàng, nói: “Đúng như lời anh nói, bây giờ không có vật chứng nữa rồi.”

“Phải, chuỗi chứng cứ chưa hoàn thiện.” Phân đội trưởng Hoàng nói, “Tuy Trần Đình Uy đã chủ động cung khai, song nếu gặp phải một luật sư khó nhằn, xúi giục hung thủ phản cung tại phiên tòa, nói rằng chúng ta ép cung bắt nhận tội thì sao?”

“Đừng có nói luật sư.” Tôi cười nói. “Chuỗi chứng cứ chưa hoàn thiện là trách nhiệm của chúng ta, luật sư nghi ngờ cũng phải. Chúng ta hãy tới nhà trọ của họ xem sao.”

Có vẻ như cặp uyên ương trẻ tuổi này khá chịu khó. Phòng thuê của họ rất ngăn nắp sạch sẽ, bộ quần áo đã xuất hiện trong camera theo dõi đã được gấp gọn gàng cất trong tủ quần áo.

Phân đội trưởng Hoàng cầm chiếc áo lên xem xét cẩn thận, nói: “Giặt rất sạch, khả năng tìm thấy vết máu là cực nhỏ.”
Tôi lắc đầu, bước lại gần một chiếc tủ năm ngăn kéo, thử kéo mở một ngăn. Đập vào mắt tôi là vài tút thuốc lá Hồng Tháp Sơn và Bạch Sa.

“Chúng ta có bằng chứng rồi.” Tôi vẫy tay gọi điều tra viên lại chụp ảnh, rồi nói với phân đội trưởng Hoàng. “Trong hình ảnh camera, Trần Đình Uy lúc đi và về đều cầm theo một cái túi, tuy không nhìn rõ cái túi ấy hình thù ra sao, nhưng rất có thể những tút thuốc này đã được cất trong túi.”

“Thuốc lá loại rẻ tiền.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Hay là anh ta tự mua để hút?”

“Anh ta không hút thuốc.” Tôi cười nói. “Lúc ở trong phòng thẩm vấn, anh ta đã từ chối điếu thuốc mà điều tra viên đưa cho, chứng tỏ anh ta không hút thuốc.”

“Vậy anh ta mang những tút thuốc rẻ tiền này về làm gì?” Điều tra viên hỏi.

“Em cho rằng không chỉ có vài tút thuốc này đâu, mà còn có cả những tút thuốc đắt tiền khác nữa, nhưng anh ta đã bán hết sạch rồi.” Tôi nói. “Do không hút thuốc nên có lẽ anh ta không biết thuốc nào với thuốc nào, mới mang về cả thứ thuốc Bạch Sa rẻ tiền này rồi không bán cho ai được.”
Phân đội trưởng Hoàng khẽ gật đầu, ra lệnh: “Phải, rất có thể. Một mặt, xác định xem công ty thuốc lá có giao loại thuốc này cho siêu thị Uyển Đình không. Mặt khác, điều tra những cửa hàng thu mua đồ biếu tặng quanh đây, xem đối tượng có bán lại thuốc lá cho cửa hàng nào không.”

Công an huyện Vân Thái làm việc rất hiệu quả. Ngay buổi sáng hôm sau, khi tôi chuẩn bị rời khỏi Vân Thái, phân đội trưởng Hoàng đã tìm tới thông báo: “Chứng cứ đã đầy đủ.”

Tôi khẽ lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc cho đôi tình nhân trẻ người non dạ, vừa đáng thương lại vừa đáng giận kia: “Bố mẹ họ, và cả đứa trẻ trong bụng Lệ Lệ nữa, rồi sẽ ra sao đây?”
Chương kế tiếp