Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 14 Đại hội mỹ thực
Sáng sớm hôm sau, trong lúc Bao Xuân Oánh đang chuẩn bị bữa sáng, phái người đi mời Thẩm Kiến Hi mới phát hiện hắn không có trong phủ.

Nàng nấu một bàn đồ ăn sáng vô ích.

“Thiếu phu nhân, bây giờ phải làm sao?”

Nàng âm thầm nắm chắt tay: “Ăn đi! Cầm đi chia cho những hạ nhân khác ăn cùng.”

Đến buổi trưa, nàng cố ý sai người đi tiefm Thẩm Kiến Hi, hỏi hắn có trở về ăn tối hay không.

Nhận được câu trả lời là không trở về.

Liên tục mấy ngày, Thẩm Kiến Hi đều không ăn cơm trong phủ, bao gồm cả một bữa ăn mỗi tháng ở Thẩm gia, mỗi đêm nàng đều sai người mang canh bí đỏ hoa hồng củ mài và nước ngâm chân đi.

Ngoại trừ ngày kính trà hôm đó, đây là lần đầu tiên Bao Xuân Oánh tham gia bữa ăn chung của Thẩm gia, nàng quy củ ngồi xuống, an phận thưởng thức đồ ăn ngon.

Không thể không nói, đầu bếp Thẩm gia thật sự rất giỏi mỗi một món ăn nước sốt đều đủ ăn với cơm, đáng tiếc trong yến lễ có quy định không thể trộn cơm với nước sốt trước mặt gia chủ.

Trước khi đến, nàng lo lắng đại tẩu Thôi Vân Dao sẽ làm khó dễ, chỉ là nàng phát hiện bầu không khí trong bữa ăn vô cùng kỳ lạ, vẻ mặt các trưởng bối mất tự nhiên, dừng như đang cố gắng ghe giấu cơn giận.

Ngay cả Thôi Vân Dao cũng ũ rũ, không có tâm trạng mở miệng.

Nàng âm thầm suy nghĩ, nếu bởi vì Thẩm Kiến Hi vắng mắt khiến khiến mọi người không vui nhưng cũng không thể đến ngay cả đại tẩu cũng buồn bực khó chịu được, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Mộ Liên lại đứng một bên bày ra dáng vẻ xem kịch vui nhìn Thôi Vân Dao.

Tận đến khi một tên sai vặt vội vàng đi tới kề tai nói nhỏ với đại lão gia, sắc mặt trưởng bối trong nhà lại càng thêm khó coi. Cuối cùng không bao lâu, Thẩm lão phu nhân sầm mắt đặt đũa xuống, quay về Từ Vân Đường trước.

Ngay sau đó, đại lão gia, Nhị lão gia cùng tam lão gia lần lượt rời đi, đại ca Thẩm Thụy Bân cũng đứng ngồi không yên đi theo.

Bao Xuân Oánh tò mò nhìn bóng lưng bọn họ.

“Ha ha, chuyện có thể khiến tổ mẫu sốt ruột, không biết là chuyện gì đây? “ Thẩm Mộ Liên nới nửa dở nửa không, cười như không cười càng khiến Thôi Vân Dao tức giận không thôi.”

“Con dâu cũng ăn no.” Thôi Vân Dao dứt khoát đặt đũa xuống, quấn bách chạy đi.

Sau khi ăn xong, trên đường trở về Cẩm Tùng Hiên, Bao Xuân Oánh nhìn thấy Thẩm Mộ Liên vui vẻ ra mặt, nàng lại không nhịn được cảnh giác.

“Tứ đệ muội, nửa tháng nữa là mưa bụi tháng tư, đến lúc đó không tiện đi ra ngoài.”

“Cho nên?”

Nàng không quên quanh co lòng vòng.

“Cho nên gần đây ánh mặt trời tươi đẹp, là thời điểm thích hợp nhất để đi đạp thanh.” Thẩm Mộ Liên cong đôi môi đỏ mọng, tâm trạng rất tốt.

Bao Xuân Oánh lại liên tục lắc đầu. “Ta muốn luyện tập yến lễ, đọc thuộc《 Lễ Ký 》, không đi.”

“Thật sự không đi?” Thẩm Mộ Liên không nhanh không chậm nói: “Năm nay lễ đạp thanh vô cùng độc đáo. Trong thành có tập hội, nghe nói là đại hội đồ ăn ngon gì đó, mời tất cả ông chủ quán ăn ở Lâm An tới mở quán nhỏ.”

Đại hội đồ ăn ngon?

Hai mắt Bao Xuân Oánh sáng ngời, không tự chủ được nuốt nước miếng.

“Loại tụ tập này, bên ngoài lấy đồ ăn làm chủ trên thực tế là kết thêm bằng hữu, đến lúc đó ngươi có thể trải nghiệm trước tiệc mừng thọ rầm rộ, cho nên dũng khí của ngươi….”

Thẩm Mộ Liên nói thêm mấy câu nữa nhưng Bao Xuân Oánh không thèm để ý: “Thật sự có đại hội đồ ăn ngon sao?”

Thẩm Mộ Liên không để ý: “Đương nhiên, nhóm người tô mẫu cũng chính vì chuyện này à ưu phiền.

“Quả thực có các tiểu quán bán thức ăn khắp nơi?”

“Đúng vậy. Không nói đến thức ăn, trò chơi, ……”

“Ta đi.”

Thẩm Mộ Liên hơi giật mình, ngay sau đó khó nén được vui mừng. “Được rồi, đến lúc đó ngươi đừng ăn mặc quá mộc mạc, ngươi cũng đã là con dâu Thẩm gia …”

Bao Xuân Oánh lơ đãng lắng nghe, trong đầu chỉ toàn là “đại hội ẩm thực.”

Từ Vân Đường bên kia, tình cảnh lại vô cùng bi thảm.

“Lão thất phu Thôi tri phủ kia không ngờ lại dám đồng ý! Thật đứng là hai mặt, tiểu nhân hám lợi khắp nơi.”

Thẩm lão phu nhân phẫn nộ liếc mắt nhìn trưởng tôn Thẩm Thụy Bân một cái, lạnh giọng quát lớn: “Chuyện này ván đã đóng thuyền, mắng lão thất phu kia còn có tác dụng gì? Nhanh chóng thả tin tức ngươi cưới bình thê ra ngoài đi.”

Thẩm Thụy Bân vui vẻ, mặt như gió xuân, dù sao cũng đã chịu đủ tính khí xấu xa của tiện nhân Thôi Vân Dao kia rồi.

Hai người bọn họ thành thân nhiều năm số lần cùng phòng có thể đếm được trên đầu ngón tay, cuối cùng nàng ta mới có thể mang thai con nối dõi nhưng sau đó lại sinh non, thật đúng là nữ nhân bạc mệnh.

Đại lão gia trầm ổn, không quên cân nhắc tới đối thủ cạnh tranh ngầm của mình: “Ta tìm hiểu được người tổ chức đại hội này gọi là Hối Tiên thương hội, một thương hội bí ẩn vô danh, có tài đức gì có thể thuyết phục được Thôi tri phủ đắc tội với mấy đại gia tộc đồng ý với chuyện này.”

“Hối Tiên?” Nhị lão gia nhíu đôi lông mày thưa thớt: “Ta từng nhìn thấy một nhà khách tên Hối Tiên vắng vẻ. Ta sẽ phái người đi hỏi thăm chi tiết, rất nhanh sẽ có tin tức.”

Vẻ mặt tam lão gia phức tạp, bổ sung: “Ta nghe nói trưởng tử Phan gia có tham gia chuẩn bị đại hội mỹ thực.”

Lời này vừa nói ra như sấm sét đánh trên mặt đất.

“Phan Thiệu An?”

“Đúng là hắn. Phan gia lấy vải vóc lập nghiệp, cửa hàng y phục lớn nhất thành Lâm An còn có biết bao nhiêu chi nhánh lớn nhỏ khác nhau đều là của bọn họ đúng là có thể hô mưa gọi gió. Người này không thể khinh thường.”

Vẻ mặt Thẩm lão phu nhân thâm sâu khó đoán, nhìn về phía trưởng tử: “ Phan Thiệu An này chơi thân với Hi Nhi, ngươi đi tìm Hi Nhi hỏi thăm thử đi.”

Nhân đó bà tiếp tục nói: “Nếu công văn đã đưa xuống, Thẩm gia chúng ta tuyệt đối không thể lạc hậu. Các ngươi đi tìm người Hối Tiên Cư thương lượng, Thẩm gia muốn tham dự.”

Bọn họ nhận lệnh lui xuống.

Công văn tổ chức đại hội mỹ thực đã được dán từ bốn ngày trước, quán rượu quán ăn hưởng ứng nhiệt liệt, ngay cả thân thích ở Hồ Châu giáp bên cạnh Lâm An cũng nhận được tin tức, gửi thư cảm thấy rất thú vị.

Đương nhiên vì lặn lội đường xa khó giữ nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, các thương nhân ở Hồ Châu không có cách nào tham gia, nhưng những thương nhân từ huyện nhỏ khắp Lâm An đều đã đến, đủ khiến các khách điếm kiếm ở đây được đầy túi. Đến lúc đó càng vui vẻ nhộn nhịp, không nhân cơ hội kiếm lợi mới là kẻ ngốc.

Chỉ là, bốn ngày trước mới dán bố cáo, từ Hồ Châu ra roi thúc ngựa gửi thư ít nhất cũng mất bốn ngày, không cần bàn đến tốc độ tin tức truyền đi, sao người thân ở Hồ Châu lại gửi thư nhanh như vậy được?

Thẩm lão phu nhân nheo mắt.

Hối tiên thương hội này không thể bỏ qua được.

Trên dưới thành Lâm An vội vàng dùng lều trúc đón đại hội mỹ thực, chỉ cần là gia tộc được chia một chén canh đều vô cùng dụng công hỗ trợ.

Đảo mắt, đã đến cuối tháng ba, hương thơm khắp thành.

Là thành trì phồn thịnh nhất Giang Nam, Lâm An có tám tường thành có trọng binh bảo vệ nghiêm ngặt, sáu mươi tám phường giăng đèn kết hoa, bên cạnh đường chính lát đá, tất cả đều là quán nhỏ dựng bằng lều trúc. Ngay cả trước cửa quán ăn cũng có không ít tiểu quán, nếu khách nhân đến quán ăn hài lòng, tiểu nhị sẽ nhân cơ hội dẫn khách lên lầu.

Trong đó có Minh Xuân Lâu và Túy Nguyể Lâu cạnh tranh kịch liệt nhất.

Dõi mắt trông về phía xa, trên đường toàn là mái đầu đen nhánh, phần lớn bọn họ đều là du khách từ nơi khác đến.

“Lăng Ngọc, hiện tại chính là cơ hội để ngươi thể hiện tài năng, nhất định không được bại “tại thủy nhất phương” gì đó của Minh Xuân Lâu.” Chưởng quầy già cố ý đi vào sau bếp cổ vũ chủ bếp trẻ tuổi.

Thiếu niên tên Lăng NGọc chẳng qua cũng chỉ mười bảy tuổi, tóc búi nửa đầu, mày rậm tinh ục, màu da lúa mạch, rất tuấn lãng.

“Đương nhiên sẽ cố gắng.” Giọng điệu nhàn nhạt, hai tay thành thạo bọc lá sen quanh gà sống đã moi sạch nội tạng.”

Chưởng quầy vừa lòng vuốt râu rời đi, ngồi chờ đếm tiền.

Thoáng nhìn qua bóng dáng hắn ta, Lăng Ngọc khẽ nhíu mày.

Trò giỏi hơn thầy, hắn có thể làm được.

Sạp hàng bên kia của Minh Xuân Lâu, Nha Thanh như đứng trên đống lửa. Hắn là tiểu nhị đắc lực nhất trong lâu được bà chủ giao phó trọng trách nặng nề.

Từ sau khi Minh Xuân Lâu mở cửa lại một lần nữa, đưa ra món ăn chiêu bài mới, có người tung hô, có người tới xem náo nhiệt, có người tới nếm thử.

Những khách nhân từng thử qua đều khen không dứt lời, lượng khách dần khôi phục lại giống trước đây. Bởi vì đối thủ một mất một còn cũng tung ra món ăn chiêu bài là “gà ăn mày” giống y hệt, ngọn gió độc đáo đặc biệt của Minh Xuân Lâu đã không còn.

Hắn cảm thấy hiện tại Minh Xuân Lâu hơi kém một chút, kém một cơ hội trở nên bùng nổ.

Hôm nay, hắn lo lắng đến mức miệng khô lưỡi khô.

“Ta không lừa ngươi đúng không không, lần tụ hội này lớn chưa từng có, ngươi còn tiếp tục ở lại Cẩm Tùng Hiên chỉ tổ lãng phí thời gian.”

Thẩm Mộ Liên và Bao Xuân Oánh không mang mũ có rèm đã xuống xe ngựa, hôm nay người qua đường đều bị đồ ăn ngon thu hút, có mang hay không cũng không sao cả. Người sau bị giật mình trước khung cảnh báo nhiệt chen vai lấn người, chuyện khiến nàng ngạc nhiên hơn còn là mùi đồ ăn phảng phất khắp nơi.

Nàng chìm đắm trong biển đồ ăn ngon, vô cùng hạnh phúc.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác ngắn màu nguyệt bạch, trên vai là khăn choàng trắng có hoa tiết hoa mai, váy dài buộc ngực màu bột củ sen, dịu dàng thướt tha.

Búi tóc chéo tinh xảo khiến nàng càng thêm xinh đẹp, một nụ cười một cái nhíu mày đều ngây thơ, đáng yêu khiến người khác yêu thích.

Thẩm Mộ Liên bên cạnh lại mặc y phục hoa lệ hơn nhiều.

Y phục tơ lụa thêu phù dung màu đỏ nhạt, áo gấm trắng, hoa văn hồ điệp đỏ như quả hạnh, hơn nữa còn cố tình búi tóc Tùy Vân xinh đẹp hơn ngày thường, hoa điền hình ngọn lửa, thanh thoát như đóa hoa phú quý nhân gian.

Một mềm mại một lộng lẫy, thắp sáng cả đám đông nhộn nhịp.

Trước mắt hai người là Chu Tuyết Nhạn thanh lệ thoát tục cười cười nói nói với cô mẫu đến từ Hồ Châu.

“Tuyết Nhạn, ta còn tưởng ngươi và Hi Nhi có thể kết thành, ai biết…… Đối với ngươi thật sự không đáng.” Mỹ phụ vô tình hay cố ý nhìn ra sau: “Còn có Mộ Liên, chỉ cần hiểu chuyện bằng một nửa ngươi là được.”

“Cô mẫu đừng chê cười Tuyết Nhạn.” Chu Tuyết Nhạn khéo léo đáp lời: “Tứ tẩu tẩu cùng tứ biểu huynh là trai tài gái sắc, tương kính như tân, khiến người khác phải hâm mộ. Mộ Liên biểu tỷ môi đỏ mặt phấn, quản lý cửa hàng hồng trang gọn gàng ngăn nắp, sao có thể so sánh với nữ tử bình thường.”

Mỹ phụ nghĩ đến nửa câu sau có hơi quá, vừa ghét bỏ xuất thân của Bao Xuân Oánh, lại nhận thấy Thẩm Mộ Liên thực sự xuất sắc, cảm xúc lẫn lộn. “Đáng tiếc cho tứ biểu huynh ngươi, còn có hôn sự của Mộ Liên không ngừng kéo dài, ai…”

Thẩm Mộ Liên đi phía sau nghe hết rõ ràng. Mỗi lần cô mẫu tới đều thúc giục thành hôn, người ở Hồ Châu còn ba lần bốn lượt gửi bức họa mấy công tử do mình chọn đến, đúng là phiền chết người.

Bao Xuân Oánh không phải lần đầu tiên nghe có người ghét bỏ mình, thà kiếm đồ ăn ngon còn hơn để ý tới mấy chuyện đó: “Đại cô tử, ta muốn tới bên kia, không bằng lát nữa ta và các ngươi hội hợp lại có được không?”

Thẩm Mộ Liên vừa nghe, mày đẹp nhếch lại, cười lạnh: “Muốn đi cùng đi, để tự các nàng đi dạo đi.”

“Như vậy có được không?”

Thẩm Mộ Liên thầm nghĩ càng tốt, mạnh mẽ kéo nàng đi, nói ba người phía trước đi trước khiến mỹ phụ vô cùng bất mãn.

Cuối cùng cũng thoát được cô mẫu suốt ngày lải nhải, Thẩm Mộ Liên vẫn chưa buông Bao Xuân Oánh ra: “Cùng… ta biết ngươi cả ngày buồn chán trong phủ, muốn cùng ngươi đi tới bờ sông ngắm hoa đào.”

Bao Xuân Oánh kiến quyết từ chối: “Ta không muốn đi, ta muốn mua đồ ăn.”

“Có phải chỉ cần có ăn ngươi sẽ đi không?”

Trong lúc đang do dự đã bị Thẩm Mộ Liên kéo đi mua một đống lớn thức ăn, làm cổ tay Nguyệt Linh và nha hoàn đi theo Thẩm Mộ Liên đau nhức không ngừng.

Những chủ quá khác và các tiểu thương chủ yếu chỉ bán đồ ăn vặt, như hồ lô đường, tranh đường, nước trái cây, bánh rán…. Mỗi gian hàng đã sớm dựng thêm một bếp lò đơn sơ bên cạnh, nhân lực tài lực bỏ ra cũng không nhỏ.

Nàng nghe Thẩm Mộ Liên nói tiền thuê từng ngày của từng gian hàng lớn nhỏ khác nhau. Còn có những tiểu thương chuyên cung cấp cho những gia đình khốn cùng, chỉ thu một phần mười tiền mỗi ngày.

Lúc đi ngang qua quầy hàng Minh Xuân Lâu, Bao Xuân Oánh không cách nào nhấc nổi bước chân. Thẩm Mộ Liên ngẩng lên nhìn bảng hiệu.

“Nghe nói Minh Xuân Lâu mới đưa ra một món ăn chiêu bài mới, chúng ta nếm thử đi.” Dứt lời, Thẩm Mộ Liên đã cho nha hoàn đi xếp hàng.

Đội ngũ kéo dài không tưởng, khiến du khách đi ngang qua tò mò cũng đi theo xếp hàng.

Bao Xuân Oánh kiễng chân nhìn xung quanh, trong lòng mừng thầm vì đồ ăn ở Minh Xuân Lâu được hoan nghênh.

Hàng người không nhúc nhích bao nhiêu, Nha Thanh cao giọng tuyên bố món ăn chiêu bài “tại thủy nhất phương” hôm nay đã bán hết, mời những vị khách đang xếp hàng ngày mai lại đến.

Đại hội mỹ thực tổ chức ba ngày ba đêm, chợ bán thức ăn cũng không đủ cầu.

Ngay lập tức, những vị khác đang xếp hàng náo động.

Nha Thanh nhân cơ hội bán dưa: “Minh Xuân Lâu chúng ta còn có những món khác và đồ ăn vặt, hoan nghênh mọi người đi vào nếm thử! Giá cả hợp lý, phải chăng, đảm bảo đúng với lợi ích thực tế!”

Vị khách mua được “tại thủy nhất phương” phụ họa : “Món ăn chiêu bài này đúng là giống với ngày thường, đâu giống như Túy Nguyệt Lâu nhân cơ hội tăng giá. Đúng là cửa hàng lớn khinh thường khách.”

Nghe vậy, những quan khác nối đuôi nhau đi vào, du khách xếp bên ngoài cũng đi theo vào xem náo nhiệt. Trong nháy mắt Minh Xuân Lâu đã khách quý chật nhà.

Tình huống này khiến Thẩm Mộ Liên bất ngờ không thôi, may mắn Minh Xuân Lâu đã thuê nhà của Thẩm gia thuê: “Món ăn đặc biệt gì mà lại được hoan nghênh đến như vậy? Xếp hàng còn không mua được? Tứ đệ muội ngươi nấu được không?”

Bao Xuân Oánh cười khổ: “Đây là món ăn cha ta mới làm ra, ta còn chưa kịp học.”

“Đáng tiếc! Sáng mai ta phái người tới xếp hàng, không tin không mua được.”

Nàng kinh ngạc đánh giá Thẩm Mộ Liên: “Đại cô tử, ta còn nghĩ ngươi sẽ dùng danh tên tuổi Thẩm gia gây áp lực.”

Thẩm Mộ Liên không nhịn được, bật cười: “Thật sự nghĩ ta là thiên kim tiểu thư điêu ngoa tùy hứng sao? Huống chi đây là cửa hàng Thẩm gia cho thuê, ta phá hư quy tắc của chủ quán không phải đang tự chặt đứt con đường kiếm tiền của mình sao?”

“Đại cô tử, hóa ra ngươi là người hiểu chuyện như vậy.”

Thẩm Mộ Liên: “……”

Quên đi, nàng ấy đã quen với sự ngay thẳng của Bao Xuân Oánh. Thường xuyên đến Cẩm Tùng Hiên ăn ké bây giờ nàng ấy đã không còn quen đồ ăn đầu bếp Thẩm gia làm. Đặc biệt là điểm tâm Bao Xuân Oánh làm, nàng ấy vô cùng yêu thích.”

“Cô nương!”

Nha Thanh nhìn thấy thiên kim nhà ông chủ, vui mừng khôn xiết, cười lên lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu: “Cơ nương tới thăm chúng ta sao?”

“Đúng vậy.” Bao Xuân Oánh cười vui vẻ đi tới: “Minh Xuân Lâu khách đông như mây, ta cũng yến tâm.”

Nha Thanh thẹn thùng vò đầu cười ngây ngô: “Cô nương và các bằng hữu có muốn vào ngồi không? Ông bà chủ nhất định sẽ rất vui vẻ, các ngươi muốn ăn món gì cũng có.”

Bao Xuân Oánh rất muốn đồng ý, chỉ là đã đồng ý sẽ đi dạo với đại cô tử trước: “Có rảnh ta sẽ đến nếm thử món mới, chúng ta còn có việc.”

“Được rồi, cô nương nhớ phải đến, lúc trước chưởng quầy nhốt mình ở sau phòng bếp mấy canh giờ nghiên cứu để tại thủy nhất phương hoàn mỹ hơn.”

Nàng kinh ngạc.

Cha vẫn cải tiến cách làm sao? Nhìn tình hình có vẻ đã sửa thành công.

“Sáng mai chúng ta tới nếm thử.” Trên đường đến bờ sông, Thẩm Mộ Liên đề nghị: “Có thể khiến tổ mẫu xem trọng ngươi hay không phải dựa vào bản lĩnh của ngươi.”

Bao Xuân Oánh có khổ nói không nên lời, may có tranh đường trong tay giải tỏa.

Con thỏ đường bụ bẫm ngọt ngào, nàng ăn vui vẻ đến mức hai mắt cong lại.
Chương kế tiếp