Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 15 Rơi xuống nước
Ánh mặt trời ấm áp tựa như áo choàng màu vàng nhạt nhẹ nhàng uyển chuyển phủ lên bóng hình người thiếu nữ dưới lầu. Hai mắt nàng cười cong cong mãn nguyện, tranh đường trong tay đủ khiến nàng vui cười mãn nguyện.

Như người hạnh phúc nhất trong thiên hạ.

Nhã gian trên lầu, thiếu niên tay cầm chén rượu bằng sứ trắng, đặt một chân lên thành ghế dài. Đôi mắt màu hổ phách mơ hồ, đáy mắt mang theo vầng sáng dịu dàng.

Tầm mắt hắn vẫn dán chặt lên bóng dáng người thiếu nữ dưới lầu, tận đến khi đám đông náo nhiệt che khuất bóng nàng. Hắn mới rũ mắt nâng chén, phát hiện rượu trong chén đã nguội lạnh.

Bên trong nhã gian một công tử khác đang uống rượu gắp đồ ăn, ăn được đồ ăn ngon. Hắn không ngờ một bàn đồ ăn trên bàn: ngó sen xào, cháo củ mài sò điệp, cá hoa quế hấp gừng băm, canh cá và bánh bao súp của Tống tẩu đã bị bạn bè ăn sạch.

Nửa bàn bây giờ, là do hắn tự gọi.

“Kiến Hi, bữa ăn này xem như ta mời nhưng ngươi cũng không thể không khách sáo đến mức này chứ. Quen biết với ngươi nhiều năm, ta mới biết hóa ra ngươi lại ăn nhiều như vậy, hóa ra ngươi thích đồ ăn thanh đạm.” Phan Thiệu An nâng chén trêu ghẹo.

“Không phải do ta thích đồ ăn thanh đạm mà là đầu bếp tửu lâu này chỉ làm những món ăn đơn giản mới có thể khiến người khác muốn ăn.” Thẩm Kiến Hi nhìn chằm chằm chén rượu của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Lời này sai rồi! Chẳng qua là do ngươi có muốn ăn hay không mà thôi.” Ngược lại, Phan Thiệu An cười phe phẩy cây quạt trong tay, lông mày bừng bừng nhiệt tình: “Vẫn là ngươi lợi hại, chỉ một đại hội đồ ăn lại có thể làm mấy gia tộc ở Lâm An kiếm được bộn tiền, cha ta còn tìm ta hỏi thăm chi Hối Tiên thương hội. Ha ha, thật thoải mái! Lúc này Duệ Hầu hẳn là đang bận rộng muốn điên lên rồi.

Hắn là đích thứ tử, không có cơ hội làm gia chủ Phan gia, hơn nữa tài nguyên của cả nhà đều dốc hết túi cho đích trưởng tử, nếu hắn là người không có chí khí có lẽ đã sớm trở thành công tử bất cần đời ăn chơi trác táng rồi.

Thẩm Kiến Hi cùng cảm nhận, cười lạnh một tiếng. “Kế này có cao nhân trợ giúp, ta chẳng qua chỉ tô điểm thêm mà thôi.”

“Sao? Người này đúng là rất giỏi!” Phan Thiệu An khép cây quạt lại, hỏi hắn: “Ngươi thật sự không muốn đoạt gia nghiệp Thẩm gia vào tay mình sao? Dựa vào bản thân ngươi nhất định có thể, không nói trở thành nhà giàu số một Lâm An, trở thành người giàu nhất thiên hạ cũng không quá.”

“Không có hứng thú, Thẩm gia không nợ ta.”

“Đáng tiếc.”

Nói xong, hai người im lặng một lát.

Phan Thiệu An phát hiện hắn thất thần, lại nghĩ tới gần đây tâm trạng hắn không tốt, chỉ cần đụng vào sẽ tức giận. Suy đi nghĩ lại hắn cũng đoán được lý do khiến Thẩm Kiến Hi mặt ủ mày chau rồi.

“Gần đây ngươi luôn chạy bên ngoài, đệ muội có thể chịu được chụng đụng thì ít mà xa cách thì nhiều sao?”

Nghe vậy, Thẩm Kiến Hi dừng tay đang đùa nghịch chén rượu rỗng.

Phan Thiệu An cho là mình đoán đúng, ranh mãnh hỏi thử: “Chuyện này thì dễ, ngươi chỉ cần cưới thêm một tiểu thiếp ở cùng đệ muội là được.”

Đùng!

Chén sứ trắng “Không cẩn thận” bị Thẩm Kiến Hi bóp nát, mặt hắn không biểu cảm buông những mảnh vỡ sắc nhọn: “Chất lượng thật kém, lần sau tới đi tửu lầu khác.”

“Ừ……” Phan Thiệu An yên lặng đổ mồ hôi, đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Giữa phu thê không phải ân ái thì chính là cãi nhau.

Nghĩ tới tính cách của người huynh đệ này, hắn cũng tưởng tượng được cảnh đệ muội bị cái tình xấu này chọc giận.

Là đại ca trong ba người, hắn nghiêm túc thổ lộ kinh nghiệm của mình: “Thật ra nữ nhân ai cũng muốn được dỗ dành. Mua một món quà hay trang sức gì đó nhất định có thể khiến khiến nàng vui vẻ.”

Thẩm Kiến Hi sửng sốt, ngay sau đó hừ lạnh: “Rõ ràng là nàng tùy tiện tìm người đuổi ta đi, tại sao ta lại phải dỗ nàng?”

Phan Thiệu An không nhịn được mà thở dài, thật muốn đá khối gỗ này một cái: “Kiến Hi, đã có người nói cho ngươi biết có đôi khi ngươi thích vô cớ gây rối không?”

Thẩm Kiến Hi: “?”

“Thiệu an huynh ngươi ——”

“Rơi xuống nước rồi! Bờ sông bên kia có người rơi xuống nước rồi!”

Dưới lầu đột nhiên xôn xao, thu hút không ít du khách chạy tới bờ sông.

Thẩm Kiến Hi dựa vào lan can ánh mắt căng thẳng.

Hướng nàng rời đi đúng là bờ sông bên kia

“Hôm sau gặp lại, ta đi trước một bước.”

Thần sắc vội vàng Thẩm Kiến Hi không đợi Phan Thiệu An trả lời, hấp tấp mà rời đi nhã gian.

Phan Thiệu An hoãn hoãn thần, nhớ tới hắn vừa rồi vẫn luôn mất hồn mất vía mà nhìn chằm chằm phương hướng, không nhịn được mà bật cười. “Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

Dưới lầu càng ngày càng nhiều người chạy đến đê.

Hai khắc trước.

Hàng liễu rũ bên bờ sông như bích ngọc, nghieng eo rũ mành che khuất đôi tình nhân, hoa đào hai nên theo gió tung bay, dệt đỏ một mảng.

Trong đó đô người lấp ló sau hàng liễu xanh, nữ thẹn thùng đưa tín vật đính ước, nam phong độ nhẹ nhàng, mỉm cười nhận lấy.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Mộ Liên đỏ mặt gật đầu vòng qua hàng liễu, môi đỏ mang ý cười.

“Thế nào hắn có nhận không?” Bao Xuân Oánh chờ cách đó không xa, trong lòng bồn chồn.

Nàng mới phát hiện Thẩm Mộ Liên tớ bờ đê là vì vị công tử kia.

“Đương nhiên.” Thẩm Mộ Liên mặt mày hớn hở, khuôn mặt phù dung càng thêm rực rỡ: “Thứ ta đưa cho hắn là dương chi bạch ngọc tinh khiết không tì vết, đủ sánh với cả đích tử vận sử muối.

Bao Xuân Oánh như tỉnh mộng: “Cho nên ngươi mua thư pháp vì muốn tặng cho hắn?”

Thẩm Mộ Liên đột nhiên đỏ mặt, giống như bị hoa đào bên cạnh nhuộm đỏ: “Ta thích sưu tầm thư pháp không được sao?”

“Hì hì, tự mình sư tập không vui bằng tặng cho người khác.”

“Ngươi…… Ngươi dám chê cười ta!”

Trong lúc đùa giỡn, Bao Xuân Oánh bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề kết hôn: “Đại cô tử, hắn cần hôn ngươi sao?”

Nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Liên chợt cứng lại: “Không có, việc này nữ nhi gia sao có thể nói trước.”

“Thẩm lão phu nhân bọn họ có biết tâm ý của ngươi không?”

Nhắc tới nữ nhân Thẩm gia, nàng ấy liền bực bội không thôi: “Biết thì sao? Chỉ cần hai nhà còn chưa đính thân liền tràn ngập biến số.”

“Vậy ý của Trình công tử kia là sao?”

“Hắn……”

Một khi rơi vào lốc xoáy tình yêu, luôn cao ngạo như Thẩm Mộ Liên cũng trở thành người lo được lo mất.

“Không bằng thử hỏi Trinh công tử một chút xem.”

Thẩm Mộ Liên vừa kinh ngạc lại xấu hổ đỏ mặt: “Này……Sao có thể hỏi được? Đến lúc đó bị Trịnh công tử hiểu lầm ta gấp không chờ nổi thì phải làm sao?”

“Chỉ là không thể cứ chờ như thế được.” Bao Xuân Oánh cũng khó khăn, rụt rè đương nhiên quan trọng nhưng tuổi xuân tươi đẹp của nữ tử dễ qua, không chờ nổi. Hai người là chị em dâu một thời gian, nàng cũng hi vọng đại cô tử có được hạnh phúc: “Mẫu thân nói hạnh phúc do chính bản thân mình đạt được. Vậy cứ hỏi hắn là có ý trung nhân chưa là được?”

“Nói kỳ lạ gì vậy.” Ngoài miệng như vậy nói nhưng trong lòng Thẩm Mộ Liên đã có chút tán thành.

Chờ đợi thật sự rất dày vò, đặc biệt là còn thường xuyên bị Thôi Vân Dao châm chọc nhà quan chướng mắt thương nhân, nên nàng ấy chỉ dám nói mấy câu với mẫu thân.

Thẩm Mộ Liên do dự đi qua đi lại, dao động giữa dè dặt và ngập ngừng.

Tiến vào cửa Trịnh phủ là lối thoát duy nhất của nàng ấy, nàng không muốn trở thành con cờ liên hôn cho gia tộc.

Trịnh phủ dòng dõi cao, Trịnh công tử là đích trưởng tử, chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa thu năm nay, nếu có thể tiến vào con đường làm quan tương lai nhất định sẽ hoa gấm muôn trùng, đến lúc đó có thể nói là tình địch bao xung quanh.

Nghĩ tới đây vẻ mặt rối rắm của nàng dần thả lỏng: “Hỏi thì hỏi, Thẩm Mộ Liên ta sợ gì một người nam nhân.”

Bao Xuân Oánh vỗ tay cổ vũ cho nàng ấy.

Đi vòng vèo qua hàng liễu lấp ló, bụng đây tâm sự đi tới vừa hi vọng lại không mong Trịnh công tư vẫn còn ở đó.

“Đây là ai đưa cho chàng vậy? Đẹp quá.”

Sau hàng liễu xanh truyền đến giọng nữ nhân nũng nịu, nàng ấy liền dừng chân.

Đi nhầm cây liễu sao?

“Mẫu thân mua cho ta.”

Giọng nam quen thuộc khiến nàng ấy như rơi vào động băng.

“Hì hì, Trịnh phu nhân thật tinh mắt, ngọc bội rất xứng với chàng. Vậy tại sao không mang vòng tay gỗ đàn lần trước ta đưa cho chàng?”

“Quá quý giá, ta muốn giữ đến đêm thành thân….mang…”

“Chán ghét ~”

Tiếng nam nữ nói chuyện mờ ám trầm thấp lượn lờ quanh cành liễu, gió xuân thổi tới lại lạnh như tuyết sương giá rét ngày đông khiến mặt Thẩm Mộ Liên đau buốt. Móng tay nàng cám chặt vào áo thêu chỉ vàng, duỗi thẳng eo.

Ngay sau đó, nàng ấy lặng lẽ đến gần cây liễu khó thấy, bóng dáng đôi cẩu nam nữ dàn hiện ra rõ ràng.

“Thiên kim Thẩm gia có ý với chàng, chẳng lẽ ngươi muốn cưới bình thê sao?” Tiện nhân hờn dỗi.

“Thiểu thư Thẩm gia ngông cuồng ngạo mạn, sao ta có thể coi trọng nàng ta.” Cẩu nam nhân hai mặt.

“Nếu nói ta ngông cuồng ngạo mạn vậy xin trả lại ngọc bội dương chi bạch ngọc lại.”

Giọng nói sắc bén đột ngột dọa đôi nam nữ bị nhảy dựng lên. Bọn họ quay đầu lại nhìn, sắc mắt trắng bệch.

Thẩm Mộ Liên gạt cành liễu ra, đầu tiên liếc mắt sang một bên lạnh lùng đánh giá tiện nhân: “Ta còn nói người nào đang câu dẫn nam nhân, hóa ra là Đường gia nhị cô nương.

Đường nhị mặt lúc đỏ lúc trắng. “Thẩm Mộ Liên, ngươi đừng có nói linh tinh!”

Nàng ấy mặc kệ lời mắng mỏ của tiện nhân, khinh thường thoáng nhìn qua Trịnh gia lang: “Còn tưởng Trình vận sự là người có đạo đức tốt không nghĩ tới lại dạy ra một nhi tử cưỡi lừa tìm ngựa thích ăn cơm mềm*. Trả ngọc bội lại cho ta, ta có cho ăn xin cũng không muốn đưa cho ngươi.”

(Ăn cơm mềm: ăn bám phụ nữ)

“Thẩm Mộ Liên, ngươi đừng chửi bới cha ta!”

“Ngươi thừa nhận ngươi cưỡi lừa tìm ngựa thích ăn mềm rồi sao?”

“Ngươi!”

Trịnh Triết Nam tức giận đến nghẹn lời, trực tiếp ném ngọc bội dương chi bạch ngọc xuống đất: “Ngươi muốn ngọc bội thì tự mình đi mà nhặt.”

Đường Nhị bị trào phúng là lừa, lại bị một chân đạp hai thuyền, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn hai người: “Trịnh Triết Nam, ngươi lại dám gạt ta! Thẩm Mộ Liên ngươi đừng tưởng ngươi có Thẩm gia chống lưng là có thể làm càn. Tam ca ta đã vào Lại Bộ, hắn chỉ cần động một ngón tay cũng có thể khiến Thẩm gia các ngươi không được yên.”

“Quyền lực lớn vậy sao? Không sợ bị ngự sử ghi vào sao?”

Đường Nhị lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nhưng ngoài miệng vẫn nhất quyết không buông tha: “Thẩm Mộ Liên loại nam nhân này ta cũng chướng mắt, ngươi thích thì cứ lấy đi.”

“Được lắm, vậy là người nào nói ái mộ ta? Là ai liếc mắt đưa tình với ta? Ai biết Đường Nhị ngươi có lẳng lơ câu dẫn nam nhân khác hay không?” Trịnh Triết Nam bị nói không ra gì, ăn nói cũng không biết lựa lời.

“Trịnh Triết Nam ngươi……”

Chó cắn chó một miệng lông, Thẩm Mộ Liên nhìn cái gọi là công tử phong độ nhẹ nhàng này chỉ cảm thấy buồn nôn.

Nàng mắng Đường Nhị cũng là mắng chính mình, hận bản thân mình mắt mù.

Nàng ấy thà tình nguyện liên hôn còn hơn một nam nhân ba tâm ai ý, lại càng không muốn ép buộc mình phải chịu đựng.

“Tiện nhân xứng với chó trời đất tạo nên, ta chúc các ngươi cùng nhau đến già!”

Đột nhiên ánh mắt Trịnh Triết Nam mờ đi, tiếp theo là một tiếng “Bùm”.

Hắn còn chưa nhận ra chuyện gì xảy ra.

“Cứu mạng”

Hắn nhìn thấy cái đầu ướt đẫm nước nhô ra khỏi măt sông, châu thoa tấn hoa ngã trái ngã phải, nhìn qua có hơi quen mắt?

“Cứu mạng a —— ta không biết bơi! Cứu mạng ——”

Là Đường Nhị! Hai mắt hắn nhìn chằm chằm.

“Thẩm Mộ Liên độc phụ nhà ngươi”

Còn chưa nói xong, hắn liền cảm thấy bị người đá vào mông.

“A!!!”

Đoá hoa phú quý trên bờ lạnh nhạt nhìn đôi uyên ương nghịch nước: “Trịnh công tử, ta nhớ rõ ngươi biết bơi, Đường Nhị cô nương đàn làm hiền ngươi vậy.”

Trịnh Triết Nam hiểu được “ý tốt” của nàng thậm chí còn muốn chết.

Thực không khéo, tiếng nước bắn tung tóe cùng tiếng mắng chửi đã thu hút người khác tới xem.

“Xảy ra chuyện gì?”

Bao Xuân Oánh nghe thấy tiếng ồn ào liền vội vàng chạy tới, bắt gặp cảnh tượng rơi xuống nước kinh hoàng: “Tại sao…”

“Chúng ta đi mau.”
Chương kế tiếp