Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 17 Không thể nhịn
Mặt trời phía đông, ánh rạng đông phía chân trời phá vỡ màn đêm.

Bao Xuân Oánh hôn mê suốt một đêm, mơ màng mở hai mắt, gương mặt khôi phục lại trắng nõn, tóc đen trên trán mồ hôi khô dính lại trên trán.

Nàng mơ hồ nhìn màn giường, cảm thấy chóng mắt, khát nước.

“Nguyệt Linh?”

Tiếng gọi khàn khàn không có người trả lời lại.

Quên đi, để tự nàng tự đứng dậy rót.

Vừa ngồi dây, mới phát hiện mình bị chăn quấn chặt, vừa kinh ngạc lại khó hiểu…gần đây nàng không cần bọc thành bánh chưng, vì sao….

Chẳng lẽ Nguyệt Linh làm?

Nàng vừa nghĩ vừa bỏ chăn xuống, đi đến bàn tròn bên cạnh rót nước. Toàn thân đau nhức, cổ mùi nhừ, nàng không nhớ rõ ngày hôm qua mình đã vượt qua như thế nào.

Có nước làm ấm cổ họng, cổ duỗi người thoải mái.

Không ngờ nàng lại nhìn thấy một người nằm trên giường mỹ nhân trước tấm bình phong hình trăng chạm rỗng?

Đầu tiên loại trừ Nguyệt Linh, nàng là người làm việc có quy tắc.

Nhìn kỹ cẩn thận, tấm chăn đắp trên người đó nhìn có hơi quen mắt.

Chẳng lẽ là hắn?

Bao Xuân Oánh nâng giá cắm nến lên, cảnh giác tới gần giường mỹ nhân. Ánh đèn màu cam mơ hồ chuyển động theo nàng, sau đó chậm rãi chiếu sáng dung nhan trên giường mỹ nhân.

Thật sự là hắn.

Sống mũi cao thẳng che đi một phần ánh nến, nửa khuôn mặt vãn chìm trong bóng tối. Đợi tới khi nàng bình tĩnh trở lại, khóe mắt đuôi phượng ngập tràn quyến rũ, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày.

Nàng vô cùng khó hiểu tại sao Thẩm Kiến Hi lại ở đây, gần đây hắn đều qua đêm ở sương phòng.

Có lẽ nàng nhìn chằm chằm quá mãnh liệt, có lẽ hắn có thói quen tỉnh lại giờ này, đôi mắt thụy phượng đối diện với ánh mắt sáng ngời của nàng.

“……”

“……”

“Ngươi muốn làm gì?” Thẩm Kiến Hi hai tay che ngực.

“Ta…… Ngươi……Không phải ngươi qua đêm ở sương phòng sao?”

“Ta thích qua đêm ở đâu thì qua.”

Bao Xuân Oánh cảm thấy hắn có đạo lý, dù sao đây cũng là phòng ngủ của hắn, nhanh chóng đổi đề tài: “Ngươi có đói bụng không? Ta đi làm đồ ăn.”

Thẩm Kiến Hi muốn nói lại thôi.

Nàng không chú ý tới, muốn xoay người đặt giá nến về chỗ cũ.

“Uy.” Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa.

Nghe tiếng, nàng quay đầu lại ánh nến nhẹ nhàng nhảy múa phản chiếu màu hồng trên má phải nàng, chiếu sáng cổ mảnh khảnh của nàng.

Hắn mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, thấp giọng nói: “Hôm nay ngươi để hạ nhân làm bữa sáng đi, ta nhìn ngươi tinh thần không tốt.”

“Không đi, ta cảm thấy tinh thần mình bây giờ rất tốt.”

“Ta nói để hạ nhân làm thì làm đi, ngươi yên tâm nghỉ ngơi không được sao?”

“Nhưng nếu để hạ nhân làm đồ ăn không hợp khẩu vị ngươi thì phải làm sao?”

Thẩm Kiến Hi nắm chặt nắm tay: “Ta sẽ cố mà ăn. Cửu Anh——”

Cửu Anh ở ngoài cửa trả lời.

Hắn phái Cửu Anh đi phân phó người làm bữa sáng. Cuối cùng hắn phát hiện Bao Xuân Oánh đang tò mò nhìn mình, trong mắt tràn đầy vẻ không tin được.

“Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây.”

Thẩm Kiến Hi vịt chết mỏ vẫn còn cứng: “Thỉnh thoảng ta sẽ nuốt trôi được đồ ăn bọn họ làm. Hiếm khi thấy chuyện lạ sao.”

Đợi Nguyệt Linh tiến vào rửa mặt hầu hạ, Bao Xuân Oánh mới hiểu được mình sốt cao nửa ngày một đêm. Nàng mới hiểu ra, khó trách hắn để mình nghỉ ngơi cẩn thận.

Trong lúc hôn mê, nàng có rất nhiều giấc mộng kỳ lạ, trong đó rõ ràng nhất là cơn ác mộng đại cô tử bị quan phủ bắt đi.

“Nguyệt Linh, đại cô tử bên kia có tin tức gì không?”

Nguyệt Linh áy náy không thôi. “Ngày hôm qua nô tỳ bận nấu thuốc, cũng không rõ lắm.”

Bao Xuân Oánh đành phải trực tiếp hỏi Thẩm Kiến Hi.

Người nào đó rửa mắt xong vẫn luôn lười biếng nghiêng người dựa vào giường mỹ nhân. Hắn đang đọc sách, mắt cũng không ngước mắt lên: “Ngươi bị tổ mẫu cấm túc.”

Nàng lắp bắp kinh hãi, sốt ruột đứng lên. “Ta đi tìm Thẩm lão phu nhân nhận tội! Việc này đều do ta.”

“Ngồi xuống.” Thẩm Kiến Hi lập tức buông quyển sách:“Ngươi còn nghĩ tới chuyện muốn Minh Xuân Lâu khôi phục lại không?”

Những lời này đánh trúng điểm yếu của nàng, nàng khó khăn mà xoa cổ tay áo: “Nhưng mà đại cô tử…”

“Tái ông mất ngựa, nào biết họa phúc. Tổ mẫu cấm túc đại tỷ, không nhất định là do bà tức giận.”

Vẻ mặt Bao Xuân Oánh khó hiểu.

“Quan hệ giữa Đường gia và Thẩm gia cũng giống như Minh Xuân Lâu và Túy Nguyệt Lâu, ngươi nói nghe chuyện Đường Nhị bị bôi xấu, tổ mẫu có thể tức giận hay không?” Hắn chậm rãi phân tích cho nàng.

Bao Xuân Oánh dần bình tĩnh lại, lĩnh ngộ được điểm mấu chốt trong đó: “Trịnh phủ thì sao? Thẩm gia có thể đắc tội với Trịnh vận sử được hay không?”

“Có khả năng. Đường gia chẳng qua chỉ là đế lót giày mà thôi. Trình Phủ tạm thời không đánh lại Thẩm, căn cơ hai nhà nhiều nhất là rụng vài lá cây?”

Nàng cảm nhận sau sắc được ân oán tình thù rắc rối giữa hai nhà vô tình phức tạp, không nhịn được gõ vào trán.

Vẫn là làm đồ ăn thoải mái.

Hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: “Thật ra ngươi làm chuyện tốt vì đại tỷ, cũng tránh cho nàng rơi vào cảnh gả cho một tên xấu sao?”

Nàng muốn nói lại thôi, âm thầm than nhẹ. “Vậy Trịnh công tử và Đường Nhị cô nương được cứu lên rồi sao?”

“Nghe nói được cứu lên.”

“Bọn họ sẽ thành thân sao?”

“Ai biết.”

Bao Xuân Oánh cảm thấy hơn phân nửa sẽ thành thân. Hai người trước mặt mọi người cùng nhau rơi xuống nước, có da thịt thân thiết, không thành thân sẽ không lấp kín được mặt công chúng.

Trời đã gần sáng, một đám người hầu cẩn thận bưng một bàn bữa ăn sáng, lo lắng quan sát sắc mặt chủ tử.

Tứ thiếu công tử là người kén ăn nhất, trên dưới Thẩm gia không ai không biết.

Thẩm Kiến Hi chán nản chống cằm, liếc mắt nhìn mấy món ăn không tồi mất hứng. Lúc này phó Hoàng bếp ở bên cạnh nắm chặt khay, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

“Thơm quá!” Bao Xuân Oánh chân thành hít một hơi thật sâu, đảo khách thành chủ mà tiếp đón Thẩm Kiến Hi. “Đồ ăn để lạnh ăn không ngon, nhanh cầm đũa đi. Đây là bánh táo đỏ sao? Trong suốt như pha lê…”

Hắn lười biếng cầm đũa lên.

Hoàng phó bếp vô cùng cảm kích Bao Xuân Oánh, vẫn may là thiếu phu nhân đối xử tốt với bọn họ.

“Ăn vào mềm mại, không tồi không tồi.”

Hắn thoáng nhìn qua người nào đó ăn được món ngon, miễn cưỡng gắp một miếng bánh táo đỏ nàng vừa khen. Cắn một miếng, hắn lại nhíu mày nắm chặt tay.

“Cháo bỏ củ mài, các ngươi thật cẩn thận!”

“Đa tạ thiếu phu nhân tán thưởng.”

Hắn lại húp một ngụm cháo, nếm thử rồi mới đặt thìa xuống. Thử những món ăn khác, hắn đành dứt khoát nhắm mắt lại.

Ngược lại, Bao Xuân Oánh đã đói bụng một ngày, vì vậy lại cho lục phủ ngũ tạng được thưởng thức. Thật ra đồ ăn bọn họ làm không khó ăn, chỉ là thiếu nét đặc sắc. So với đầu bếp chính của Thẩm gia, kỹ năng nêm nếm gia vị kém hơn một chút.

“Ngon không?” Lông mày hắn chưa từng giãn ra.

Nàng ăn gật đầu.

Nắm tay Thẩm Kiến Hi dần nới lỏng, ngay sau đó lại nắm chặt.

Không được, hắn không thể nhịn!

“Bánh ngọt vị táo đỏ lại bị che mất vị táo, các người ngoại trừ dùng táo đỏ có phải bỏ quá nhiều đường phấn hay không? Cháo bỏ thêm củ mài nên quá đặc, một miếng dính dính trong miệng, không phân biệt được rõ vị gạo và vị củ mài. Còn có hoành thánh này, tôm thịt bên trong lại quá dai, các ngươi muốn ta rụng hết răng hay sao?”

Hoàng phó bếp lập tức ôm khay quỳ xuống: “Tiểu nhân đáng chết! Lần sau tiểu nhân nhất định sẽ chú ý! Xin tứ thiếu công tử đại nhân đại lượng cho tiểu nhân thêm một cơ hội.”

Thẩm Kiến Hi không thèm để ý tới lời hắn nói, trong đầu hắn chỉ hiện lên một suy nghĩ: “Nếu sau này nàng quay về nhà, chẳng phải mỗi ngày hắn đều phải ăn cơm heo sao?

Hắn nheo mắt nhìn Bao Xuân Oánh.

Bao Xuân Oánh nghiêng đầu nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

Nhìn mình làm gì? Nàng yên tĩnh ăn xong bữa sáng.

Hoàng phó bếp ở trước mặt vẫn đang xin tha, khiến hắn phiền lòng. Hắn khoát tay để người lui đi.

“Ngươi……” Bao Xuân Oánh dừng một chút, biết hắn khó nuốt trôi, chuyển đề tài: “Ngươi muốn ăn cái gì, ta đi làm cho ngươi.”

Trong lòng hắn thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn đám mây trên bầu trời: “Ta còn có việc, ta ra ngoài gần. Ngươi ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Được. Ngươi nhất định phải nhớ ăn bữa sáng, không được để bụng rỗng làm việc.”

“Được.”

Một chút ấm áp quát qua lòng hắn.

Cuối cùng, nàng cũng ăn phần của của hắn.

Sau khi ăn uống no đủ, đợi Thẩm Kiến Hi rời đi, Nguyệt Linh mới đi lấy nước ấm tới cho nàng lau người. Sốt cao ra mồ hôi, phải lau cho sạch sẽ.

“Cô nương, ngày hôm qua đại phu nhân tới nhìn người.”

“Sao. Bà có nói gì không?”

“Để người ở lại Cẩm Tùng Hiên nghỉ ngơi, chuẩn bị thật tốt để tham dự tiệc mừng thọ.”

Bao Xuân Oánh gật đầu, đương nhiên không dám tùy tiện ra ngoài.

“Cô nương……”

Phát hiện Nguyệt Linh có tâm sự, nàng cười ngọt ngào lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu: “Ngươi có tâm sự gì thì nói đi, giữa ta và ngươi còn có gì phải che giấu sao?”

Nguyệt Linh mỉm cười xen lẫn chua xót. “Cô nương, vì sao lại muốn Chỉ Đan đi theo tới tiệc mừng thọ vậy? Có phải do nô tỳ hầu hạ không tốt hay không?”

Hóa ra là việc này.

Bao Xuân Oánh tươi cười như hoa, giơ tay nhéo má Nguyệt Linh: “Ngươi đang suy nghĩ linh tinh cái gì vậy? Tiệc mừng thọ Quốc công lão phu nhân là chuyện lớn, nếu ta chỉ mang một nha hòa đi có vẻ hơi keo kiệt. Hơn nữa Chỉ Đan đã ở Thẩm gia nhiều năm, gặp qua những chuyện lớn như vậy chắc chắn nhiều hơn chúng ta, có thêm nàng đi cùng không phải sẽ tốt hơn sao?”

“A —— cô nương đừng nhéo, ta biết sai rồi.”

“Không còn suy nghĩ lung tung nữa chứ?”

“Không dám.”

Nàng hài lòng buông tay ra.

Sau khi lau người cho nàng, tâm trạng Nguyệt Linh đã tốt hơn hẳn, búi tóc bách hợp tinh xảo cho nàng. Lại mang thêm hai tua rua màu đỏ che thái dương, tua rua rũ xuống bên tai, xinh đẹp hơn hoa.

“Thiếu phu nhân, đại phu nhân tới.” Chỉ Quỳ đột nhiên vội vàng tới bẩm.

Không khí trong phòng ngủ đột nhiên trở nên nặng nề.

Chủ tớ hai người chậm rãi đi tới chính sảnh, nghênh đón bóng dáng cao quý của Thẩm đại phu nhân. Trường bào bách hoa lung linh rực rỡ, toàn thân tơ lụa lấp lánh còn dáng hơn cả khuyên tai màu ngọc lục bảo của Bao Xuân Oánh.

Bao Xuân Oánh không nhanh không chậm hành lễ.

Bọn nha hoàn vội vàng châm trà, lại bị Thẩm đại phu nhân cho lui hết ra ngoài, chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu hai người.

“Sắc mặt ngươi hôm nay không tệ, đã khỏe hơn chưa?” Thẩm đại phu nhân chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói thêm một câu: “Bích Loa Xuân ở chỗ này của Hi Nhi đúng là không tồi.”

Bao Xuân Oánh im lặng, giả vờ như không nghe thấy câu cuối cùng: “Đa tạ đại phu nhân quan tâm, con dâu đã không sao, sẽ không làm chậm trễ chính sự.”

Bà rất vừa lòng với thái độ thẳng thắn của Bao Xuân Oánh: “Rất tốt. Ở bên ngoài nhìn vào ngươi vẫn là con dâu Thẩm gia, mỗi tiếng nói hành động đều bị người khác nhìn chằm chằm, trên thực tế là một đại phu có lòng, trị bệnh cứu người là trên hết.”

“Con dâu ghi nhớ lời đại phu nhân dạy bảo.”

Nàng kiên nhẫn nghe những lời này, vừa cảm thấy áy náy vì xúi giục đại cô tử, đồng thời tự khuyên mình cầm tiền sau này này phải làm việc cho thỏa đáng.

Thẩm đại phu nhân vừa nghe, vừa thường thức vị ngọt lành của Bích Loa Xuân, lại nói thêm một câu: “Hi vọng quyết định của ta và lão phu nhân không sai.”

“Con dâu nhất định sẽ dốc lòng chữa khỏi bệnh cho tứ thiếu công tử.” Nàng như tiêm máu gà, tinh thần phấn chấn.

Đợi Thẩm phu nhân rời đi, nàng nhanh chóng phái người đi truyền lời với Thẩm Kiến Hi, dặn dò hắn trở về ă tối.

“Nếu tứ thiếu công tử không trở về thì sao? Hắn vui buồn bất thường…” Nguyệt Linh lo lắng.

“Vậy ta…… Ở sương phòng chờ hắn!”

Năn nỉ ỉ ôi, lì lợm la liếm, nhất định sẽ có cái phù hợp với hắn.
Chương kế tiếp