Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 18 Cạnh tranh ác liệt
Đại hội mỹ thực ngày hôm sau, có thêm một chủ đề bàn tán chấn động trợ hứng cho đại hội, tạo thêm đề tài trà dư tửu lâu cho cả thành:

Ngày hôm qua đích tử nhà Trịnh vận sử và đích thứ nữ Đường gia cùng nhau ngã xuống nước!

Không biết do người nào truyền ra, Đường Nhị bị bọt nước làm ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, mà Trình đại công tử nhất quyết không thừa nhận lén gặp mặt Đường Nhị trước khi rơi xuống nước.

Kết quả, một người không muốn cưới,một người không muốn gả, không biết nên khóc hay nên cười.

Mà Đường Nhị một mực chắc chắn Thẩm gia đại cô nương đẩy bọn họ xuống nước, Thẩm gia lại không nói gì, thoáng chốc đã khiến mọi người xôn xao.

Nhóm danh môn thục nữ đi dạo đại hội đồ ăn hôm nay đặc biết hoa hòe lộng lẫy. Trên phố sớm đã có lời đồn đại công tử Thẩm gia muốn cưới bình thê, có lẽ đây là lý do tại sao nhóm nữ nhân này lại trang điểm tỷ mỹ như vậy.

Ngoài trừ có hỉ sự và bàn tán linh tinh, còn có một chuyện khiến người nghe thích thú- hôm nay tất cả món ăn ở Túy Nguyệt Lâu đều giảm giá, bao gồm cả món ăn chiêu bài “gà ăn mày”.

Mọi người sôi nổi chạy tới Minh Xuân Lâu xem náo nhiệt, nhìn xem bọn họ có treo biển giảm giá đáp lại hay không.

“Thẩm tứ công tử, Túy Nguyệt Lâu giảm giá nhất định vì muốn cạnh tranh với “tại thủy nhất phương” với chúng ta.”

Bên trong nhã gian lầu hai Minh Xuân Lâu, phu thê Bao thị đang lo lắng,Thẩm Kiến Hi ngồi đối diện lại thản nhiên thưởng thức “tại thủy nhất phương”.

Hắn không nữ buông đũa xuống: “Bọn họ giảm giá đồng nghĩa với việc đang lo lắng. Chúng ta không cần hoảng hốt, cứ im lặng theo dõi là được.”

“Chúng ta không giảm giá theo sao?” Hoắc Minh Châu chần chờ.

Mắt phượng hắn mang theo ý cười nhìn chằm chằm phu thê Bao Thị, cười nói bình tĩnh: “Không cần. Chỉ là ngày hôm nay Minh Xuân Lâu sẽ có hơi khó khăn, chịu đựng qua khó khăn này nhất định sẽ gió trong trăng sáng.”

Hoắc Minh Châu bán tín bán nghi.

Dựa theo những lời hắn nói, nếu Minh Xuân Lâu không giảm giá theo, tất cả khách hàng nhất định sẽ chạy tới Túy Nguyệt Lâu. Nhưng hắn dựa vào cái gì có thể tỏ vẻ tự tin im lặng theo dõi mọi chuyện?

Bà thẳng thắn nói ra: “Thẩm tứ công tử, Minh Xuân Lâu không thể thử chuyện mạo hiểm như vậy.”

Thẩm Kiến Hi cười ,một nụ cười tươi sáng hiếm có: “Không sao, chỉ cần chịu đựng hôm nay, Minh Xuân Lâu nhất định có thể Đông Sơn tái khởi.”

Phu thê Bao thị nhìn nhau.

“Được, chúng ta tin phán đoán của Thẩm tứ công tử.”Bao Thế Hồng chắc chắn như đinh chém sắt.

Ông cảm thấy Thẩm tứ công tử sẽ không hại bọn họ. Chỉ cần nhìn vào cử chỉ giơ tay nhấc chân của hắn trông không có chút nào giống như một thương nhân mới ra đời.

Hoắc Minh Châu không phản bác ý của phu quân, nói sang chuyện khác: “Ngày hôm qua tiểu nhị nhà chúng ta nói, hôm nay Oánh Oánh sẽ tới Minh Xuân Lâu. Con bé sẽ đến sao?”

Thẩm Kiến Hi đang bóc tôm dừng một lát, chỉ là mặt không đổi sắc: “Nàng đang ở trong phủ.”

“Con bé không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không có chuyện gì, ta sẽ chăm sóc cho nàng.”

Nghe vậy, Hoắc Minh Châu đột nhiên nghi ngờ.

Rời khỏi nhã gian, bà mới oán trách phu quân: “Tại sao chàng phải tin tưởng hắn như vậy? Vô gian bất thương.”

“Ta cảm thấy hắn không tệ. Lại nói, nàng nói muốn làm đại hội mỹ thực, không phải hắn đồng ý giúp chúng ta không phải sao

Bà không nhịn được: “Hừ, chàng đúng là đã bán con gái đi còn giúp hắn đếm tiền.”

Bao Thế Hồng: “?”

Phu thê hai người một trước một sau đi xuống lầu, đối mặt với một tên sai vặt Thẩm gia. Sai vặt không biết Thẩm Kiến Hi đang ở nhã gian chỗ nào, vội vàng chạy đến.

Không lâu sau, Cửu Anh truyền lời thay cho tên sai vặt: “Công tử, thiếu phu nhân hỏi người có trở về Cẩm Tùng Hiên ăn tối hay không.”

“Về.”

Dứt khoát như thế, Cửu Anh thật sự không quen.

Chuyện này có nghĩ là công tử và thiếu phu nhân đã hòa giải! Hắn mừng thầm, cuối cùng cũng không cần cẩn thận suốt cả ngày nhìn sắc mặt công tử.

Có lời của Thẩm Kiến Hi chỉ điểm, giá cả ở Minh Xuân Lâu đều không có thay đổi khiến người xem thấy không còn gì thú vị. Đương nhiên, bọn họ sẽ lựa chọn quán ăn có giá rẻ hơn.

Trong lúc nhất thời, trước cửa Minh Xuân Lâu như có thể giăng lưới bắt chi, làm Nha Thanh nhìn quầy hàng mà không ngừng sốt ruột.

Người đến người đi, một vị lão giả mặc bố y đi theo mọi người đi vào Túy Nguyệt Lâu chọn món ăn chiêu bài “gà ăn mày”. Bởi vì khách đông như mây nên cần phải chia bàn cùng những người khác.

Thật trùng hợp, nhưng người khách cùng bàn cũng gọi gà ăn mày.

Trong sự chờ đợi của hắn, một đĩa gà ăn mày thơm ngào ngạt được mang lên bàn.

Hai đĩa gà ăn mày nướng chín vàng, lá sen dính mỡ gà tỏa ra mùi thơm của thịt và lá kết hợp. Lão giả dùng tay phẩy phẩy, hưởng thụ mùi thơm của đồ ăn ngon.

Việc này không nên chậm trễ, nhanh chóng cầm đũa.

Hắn nhắm hai mắt nhai kỹ nuốt chậm, thỉnh thoảng lại cau mày.

Vị khách đang ngồi chung bàn đột nhiên “phi” một tiếng, nhỏ thịt gà ra, phẫn nộ hét lớn: “Chưởng quầy, gà này chưa chín.”

Một lời nói ra, lầu một đang la hét ầm ĩ gào dần lặng ngắt như tờ.

Chưởng quầy tai to mặt lớn vô cùng lo lắng chạy tới, vừa thấy miếng thịt đang kẹp lộ ra màu đỏ tươi, lập tức nhận lỗi: “Vị khách nhân này, ta đổi cho ngươi một đĩa khác có được không? Hôm nay quá nhiều khách, khó tránh khỏi có chút sai sót.”

“Cũng đổi luôn cho ta đi, thịt gà này quá dở.”

Chưởng quầy vừa nhìn thấy là lão nhân mặc bố y bình thường chen vào nói, không nhịn được nổi trận lôi đình: “Không thể dở được! Ngươi đừng có lợi dụng cơ hội nói linh tinh.”

Lão giả bất mãn sờ râu: “Thịt gà của hắn nấu chưa chín có thể đổi, thịt gà của ta nấu quá dở không thể ăn, tại sao lại không thể đổi?’

“Đi đi đi! Đừng ở chỗ này quấy rối. Thị gà của Túy Nguyệt Lâu ta chưa bao giờ bị chê dở. Ta biết ngươi là người Minh Xuân Lâu phái tới quấy rối có đúng không?”

Nghe thấy “Minh Xuân Lâu”, khách nhân xung quanh thì thầm xôn xao.

Chưởng quầy bày tư thế đuổi người với lão giả, hơn nữa còn gán tên bừa bãi cho mình, hắn tức giận ném xuống một thỏi bạc: “Bạc này là để mua một bài học cho ta! Quả nhiên muốn tìm được đồ ăn ngon không thể đi theo nước chảy bèo trôi.”

Chưởng quầy trợn mắt há mồm lập tức thay đổi thành khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, tựa như đóa hoa cúc nở to, nghênh đón thổ hào rời đi.

Nha Thanh đang chán nản ngáp ngắn ngáp dài ngủ gật đến nơi, đột nhiên nhìn thấy một vị lão giả mộc mạc, tay cầm một miếng bánh nướng đi tới, hắn vội vàng chạy tới tiếp đón.

“Tiểu tử, chỗ này của ngươi là Minh Xuân Lâu?” Hắn ngẩng đầu nhìn chiêu bài bằng gỗ rồng bay phượng múa.

“Đúng vậy đại gia. Minh Xuân Lâu chúng ta có món ăn chiêu bài đặc biệt,một là gà ăn mày, hai là “tại thủy nhất phương”.

“Lại là gà ăn mày?” Lão giả lẩm bẩm tự nói, lại hỏi: “‘Tại thủy nhất phương’ tên này không giống người thường, ta thử cả hai món có được không?”

“Được! Đương nhiên là được!”

Nha Thanh kích động tiếp đón hắn vào.

Đại hội mỹ thực vẫn hừng hực khí thế như cũ.

Bên trong phòng bếp Cẩm Tùng Hiên cũng đang tất bật “chuẩn bị chiến đấu”. Đám người Chỉ Qùy cảm thấy, hôm nay tinh thần thiếu phu nhân đặc biệt hưng phấn, vô cùng nhiệt tình.

Chỉ Quỳ ngồi xổm ngoài phòng bếp vui vẻ rửa rau, trong miệng ngâm nga một điệu nhạc.

Chỉ Đan ở bên cạnh lại khó chịu: “Rửa rau mà thôi có cái gì đáng để vui vẻ sao?”

“Ha ha, Lưu bà bà và Chỉ Lan các nàng cũng vui vẻ! Thiếu phu nhân vui chúng ta sẽ có đồ ăn ngon.”

Chỉ Đan không để bụng mà bĩu môi.

Tài nấu nướng của Hoàng phó bếp bị phê bình không đáng một đồng, đặc biệt cố gắng cắt du nhĩ, nhân cơ hội khiêm tốn thỉnh giáo Bao Xuân Oánh: “Thiếu phu nhân, tiểu nhân cắt như vậy đã được chưa?”

Nàng nghiêm túc kiểm tra lại: Mỗi một miếng có kích thước đồng đều, không nhịn được khen ngợi đao pháp của Hoàng phó bếp.

“Thiếu phu nhân không cần động viên tiểu nhân, nếu sáng nay không có thiếu phu nhân giải vây, tiểu nhân nhất định sẽ bị lão phu nhân trách phạt.” Tiếp đó, hắn đảo mắt, khiêm tốn thỉnh giáo: “Thiếu phu nhân hiểu khẩu vị của công tử, có thể chỉ giáo cho tiểu nhân một chút được hay không?”

“Được.” Nàng hy vọng sau khi mình về nhà, có người có thể làm ra được đồ ăn hợp khẩu vị với hắn: “Hắn thích rau trộn có vị chua, thích hương vị có trình tự rõ ràng, thích giữ lại hương vị nguyên bản của nguyên liệu nấu ăn.”

Mặt Hoàng phó bếp lộ ra vẻ khó xử: “Tiểu nhân có thể hiểu được đoạn trước, nhưng câu cuối cùng…Tiểu nhân ngu dốt, mong thiếu phu nhân chỉ giáo.”

Bao Xuân Oánh suy nghĩ gì đó, bưng một vò nước tương cho hắn ngửi: “Ngươi ngửi được mùi vị gì?”

“Hả…… chỉ có mùi nước tương, có hơi mặn?”

“Không sai, sau khi đậu nành chế thành nước tương mùi đậu đã bớt đi rất nhiều. Nếu chỉ dùng nước tương nấu gà, ngươi đoán cuối cùng sẽ có hương vị gì?”

Hoàng phó bếp suy nghĩ một hồi, cẩn thận nhìn mặt đoán ý trả lời: “Vị mặn, nước tương có nhiều muối, không thể có hương vị khác được có phải không?”

“Vậy vị thịt gà đi đâu rồi?”

Lời vừa nói ra, hắn như mới tỉnh mộng.

Bao Xuân Oánh đậy nắp lọ nước tương lại, học dáng vẻ của phụ thân hướng dẫn từng bước: “Gà ăn mày của Minh Xuân Lâu vì sao lại ngon, là bởi vì lá sen thấm vào thịt gà, mà mỡ gà lại thấm vào lá sen. Gia vị chỉ có một chút muối và rượu vàng để khử mùi tanh, giữ lại nguyên bản hương vị của lửa than độc đáo.”

“A! Gia vị món gà ăn mày chỉ có muối và rượu vàng thôi sao?” Hắn chấn động.

Trước kia hắn đã từng cố ý đến Minh Xuân Lâu nếm thử món ăn chiêu bài gà ăn mày để lấy cảm hứng nấu thịt gà, hương vị lúc đó trong kí ức của hắn vẫn còn mới mẻ.

Vừa mở lá sen đã nướng ra, từ bên trong mỡ gà chảy ra, đón nhận một mùi thơm ngon nguyên bản của thịt gà. Cắn một miếng, da gà trơn mềm cùng chất thịt ngọt thấm để lại dư vị bất tận. Lại cẩn thận nếm thử, mùi rượu thoang thoảng động lại giữa kẽ răng, nhưng lại không che lấp mùi vị đặc biệt của thịt gà.

Hắn còn cho rằng món này đã dùng một loại gia vị độc đáo nào đó để kích thích mùi thơm của thịt gà.

Bao Xuân Oánh mỉm cười: “Đúng vậy, đồ ăn của Minh Xuân Lâu không bao giờ ỷ lại hết vào gia vị.”

Hắn sững người ngay tại chỗ, chăm chú nhìn một bàn dầu muối, tương dấm ngập tràn, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

“Ai ——”

Hắn đột nhiên phiền muộn thở dài, dọa Bao Xuân Oánh nhảy dựng.

“Hổ thẹn! Tiểu nhân làm đầu bếp đã mười ba năm, chỉ học cách dùng dầu muối tương dấm làm đồ ăn, lại chưa từng nghiên cứu làm cách nào để sử dụng hương vị nguyên bản của nguyên liệu. Xấu hổ, thật xấu hổ, tiểu nhân cam bái hạ phong!”

Hắn trịnh trọng chắp tay thi lễ với Bao Xuân Oánh, nàng vội vàng cản lại.

“Đồ ăn không phân đắt rẻ sang hèn, tài nấu ăn cũng không phân biệt cao thấp. Nói thật, ta rất thích nước sốt Thẩm gia làm. Nếu có thể ta muốn học thêm một chút.”

Đối mặt với vẻ mặt ôn hoà của chủ tử, hắn hổ thẹn lại xấu hổ đồng ý với nàng.

Bao Xuân Oánh cũng vô cùng vui vẻ, nghĩ thầm sau này khi về nhà có thể làm rau muối chua cho mẫu thân ăn.

Mùi thơm độc đáo bay ra khỏi nhà bếp, thu hút những hạ nhân đi ngang qua Cẩm Tùng Hiên đứng trước nguyệt môn nuốt nước miếng.

Một người trung niên cao lơn cố ý hay vô tình tới gần, ngửi thấy mùi thơm, hắn có chút khinh thường, trước sau đều không tin tài nấu ăn của một nữ nhân có thể so được với tổng bếp Thẩm gia như hắn.

Vừa qua giờ Thân, thiếu niên mặc trường bào màu xanh đã trở lại Cẩm Tùng Hiên chờ ăn.

Mùi gà từ xa bay tới chiếm trọn trái tim hắn.

Đợi từng món đồ ăn lần lượt được dọn lên, hắn phát hiện Hoàng phó bếp đang khiếm tốn đứng một bên không rời đi, như đang chờ đợi gì đó.

Hắn bắt gặp ánh mắt của Bao Xuân Oánh, sau đó thoáng nhìn qua Hoàng phó bếp.

Nàng ngầm hiểu, tươi cười giảo hoạt: “Ngươi đoán xem món nào do hắn làm?”

“Hắn vẫn được chia việc làm?”

“Cũng phải cho hắn một cơ hội tiến bộ không phải sao?”

Thẩm Kiến Hi không nói gì, đầu tiên kẹp một miếng thịt gà nấu hạt dẻ trước mặt.

Vị ngọt của hạt dẻ quyện với vị ngọt của thịt gà, hơn nữa mỡ gà vàng óng thấm vào hạt dẻ khiến hạt dẻ càng thơm hơn.

“Những miếng đặc biệt này là gì? Vì sao lại có cả vị thịt gà và hạt dẻ?”

“Là du nhĩ.” Lúm đồng tiền bên môi nàng nở rộ: “Một loại đồ ăn ôn bổ, thuộc kinh vị, thường xuyên ăn có thể cường thân kiện thể, Bản thân nó không có hương vị gì, nên chỉ có mùi thơm của gà và hạt dẻ.”

Hắn rất thích vị giòn giòn này, không tiếc tán thưởng: “Không tồi. Thịt gà vẫn giữ được vị tươi ngon, có thêm du nhĩ, hạt dẻ nhai rất vừa miệng.”

“Ngươi cảm có ngon không?”

“Ngon”

Nhìn thấy hai mắt nàng sáng như sao trời, mặt mày hớn hở, hắn đột nhiên sinh ra cảm giác không ổn.

“Đây là hoàng phó bếp làm, tiến bộ rất lớn phải không?”

“cũng được.”

Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi. “Sau này có Hoàng phó bếp ở đây, ta không phải lo lắng ngươi không muốn ăn cơm nữa.”

Tay cầm đũa của hắn dừng lại một chút.
Chương kế tiếp