Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 20 Tặng bộ diêu
Ngày cuối cùng của đại hội mỹ thực, các chủ quán dốc hết tài lực nhân lực tìm mọi cách kiếm tiền ngày cuối cùng.

“Thiếu phu nhân! Ta đã mua về——”

Tiếng la hét chạy thẳng vào phòng ngủ Cẩm Tùng Hiên, Chỉ Qùy thở hổn hển mang theo hộp đồ ăn trở về báo cáo kết quả công tác.

Bao Xuân Oánh gấp không chờ nổi mở hộp đồ ăn ra, ngửi được mùi thức ăn thơm ngon.

Hạ nhân trong phủ đều bát quái nói Túy Nguyệt Lâu đưa ra món chiêu bài mới cạnh tranh với Minh Xuân Lâu, Bao Xuân Oánh biết được liền phái Chỉ Qùy đi mua về nếm thử.

Trong hộp bày biện một con vịt màu vàng óng, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng nhìn kỹ sẽ có một khe nhỏ trên thân vịt.

Bao Xuân Oánh cầm đũa mở thân vịt ra, để lộ những nguyên liệu phong phú bên trong bụng vịt. Nàng gắp một miếng lên nếm thử, vẻ mặt phức tạp.

Nguyên liệu gồm có đậu Hà Lan, chân giò hun khói, gạo nếp, hạt dẻ, thịt gà, măng mùa đông, nấm hương, tôm bóc vỏ cùng sò khô. Mùi nước tương và hành lá thái nhỏ làm tăng hương vị của các nguyên liệu, vị đậm đà, các nguyên liệu phối hợp thấm vào nhau.

“Món này, có thể nếm ra được vị nước tương, mỡ heo, có lẽ còn bỏ thêm đường phấn, hẳn là do đầu bếp Túy Nguyệt Lâu làm.”

“Đúng vậy thiếu phu nhân, Túy Nguyệt Lâu nghe nói là vịt bát bảo.”

Bao Xuân Oánh lại có chút buồn bã.

Chỉ có Nguyệt Linh mới biết được ý của nàng là món này không phải Lăng đại ca làm.

“Túy Nguyệt Lâu?”

Giọng nam thanh lãnh đột nhiên vang lên làm bọn họ kinh ngạc, ngay sau đó, Nguyệt Linh cùng Chỉ Qùy vội vàng cong người hành lễ.

Áo choàng màu tím đậm dùng chỉ bạc thêu hình tia sét, ngọc quan nạm vàng trên búi tóc đuôi ngựa, Thẩm Kiến Hi đi lướt qua các nàng, thoáng nhìn qua vịt bát bảo trong hộp thức ăn, để sát vào ngửi thử: “Đây là loại thịt gì? Ngửi không có mùi thịt rõ ràng?”

“Gọi là vịt bát bảo.”

Hắn cười lạnh liên tục, vẻ mặt ghét bỏ không hề che giấu: “Nhìn thịt vịt nấu đến mức này bảo sao không ngửi thấy mùi thịt vịt, ngược lại mùi nấm hương và hạt dẻ lại quá đậm. Túy Nguyệt Lâu hỗn loạn như vậy chỉ sợ bán ra món này mới là bán thành phẩm.”

Bao Xuân Oánh gật đầu.

Hôm nay mới đưa ra món ăn chiêu bài mới, co thể tưởng tượng ra được lúc tạo ra món này là không có trâu bắt chó đi cày.

Thẩm Kiến Hi không có hứng thú với những thứ này, quay sang đối diện với Bao Xuân Oánh. Tầm mắt hai người chạm nhau, lập tức quay mặt đi chỗ khác, trên mặt đều hiện lên đám mây đỏ nhàn nhạt.

“Khụ. Đầu tháng tư có hội thi đá cầu mùa xuân, ngươi có muốn đi xem không?”

“Không nghĩ tới.”

Thẩm Kiến Hi: “……”

Rõ ràng hắn nhìn thấy ánh mắt nàng không giấu được cảm xúc hy vọng, đông tử run lên nhu nhược động lòng người, còn cãi bướng không muốn đi.

Hắn hài hước mà hỏi lại: “Nếu ta thuyết phục được tổ mẫu, đồng ý cho ngươi đi theo trị bệnh dạ dày cho ta, ngươi có muốn đi không?”

“Ta……” Nàng mím chặt môi anh đào, xao xao túi thơm bên hông, thành thật trả lời: “Muốn đi.”

Hắn cười rạng rỡ, thoáng như mặt trời mới mọc khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Đại hội mỹ thực lần thứ nhất kết thúc viên mãn, một ít du khách nhàn nhã còn không muốn rời khỏi Lâm An, chờ đợi lễ hội đá cầu mùa xuân nổi tiếng khai mạc.

Nhân tài ở Lâm An tầng tầng lớp lớp, đá cầu là trò chơi của nam tử trẻ tuổi, cũng là thời cơ giáo úy tuyển chọn nhân tài ra sa trường, có không biết bao nhiêu thiếu niên lang hi vọng được được lọt vào tầm mắt của giáo úy.

Từng có thiếu niên lang đá cầu đá đến ngự tiền.

Ngày mùng hai tháng tư, bầu trời u ám, sương sớm dày đặc.

Trời còn chưa sáng, Thẩm Kiến Hi đã hứng thú bừng bừng tới thúc giục Bao Xuân Oánh rời giường. Từ sau khi nhìn thấy tư thế ngủ ham mê tự do của nàng, hắn cũng đã thấy nhiều thành quen.

Nguyệt Linh uyển chuyển nhắc nhở: “Công tử, cô nương vẫn là hoàng hoa khuê nữ.”

“Ta biết.”

Nàng ấy cảm thấy những lời này có hơi kỳ lạ, chỉ là lấy thân phận của mình không thể đuổi Thẩm Kiến Hi đi được, đành phải căng da đầu gọi cô nương dậy.

“Ngô…… Giờ nào rồi?” Bao Xuân Oánh đang ngủ mơ mơ màng màng.

“Giờ Dần.”

“Ta ngủ thêm một lát nữa.”

Nhìn thấy nàng quay người muốn ôm gối ngủ tiếp, Thẩm Kiến Hi vội la lên: “Nhanh chóng rời giường! Nữ tử các ngươi phải rửa mặt chải đầu rất lâu, không thể muộn giờ được.”

Vội rửa mặt chải đầu thì thôi đi, chỉ là Bao Xuân Oánh không rõ Thẩm Kiến Hi vì sao lại muốn đứng sau nhìn nàng trang điểm?

Từ gương Phù Dung Lăng Hoa nhìn qua hắn, Thẩm Kiến Hi lại không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

“Ngươi có thể đừng nhìn ta trang điểm hay không?”

“Ta sợ các bọn họ tay chân chậm chạp, ở bên cạnh giám sát.”

Nguyệt Linh nghe xong, chửi thầm hắn một trăm lần.

Cổ tay áo khoác ngắn màu xanh trắng thêu những dải lụa tinh xảo, tôn lên dáng người nhỏ nhắn uyển chuyển của Bao Xuân Oánh, váy dài tôn eo màu cam có hoa văn như ý như ẩn như hiện chuyển động theo gót sen của nàng.

Châu thoa hải đường điểm xuyết trên búi tóc bách hợp, trâm hoa vây quanh, nhẹ nhàng tĩnh lặng.

Hải đường hoa châu thoa điểm xuyết bách hợp búi tóc, trâm hoa vây quanh, ôn nhu lặng Nhưng Thẩm Kiến Hi lại cảm thấy quá mộc mạc, dáng vẻ như làm ảo thuật lấy ra một bộ diêu cắm lên búi tóc bách hợp của nàng.

Chủ tớ hai người lắp bắp kinh hãi.

Nguyệt Linh nhìn bộ diêu xinh đẹp, âm thầm kinh ngạc bộ diêu này đúng là tuyệt phối với khí chất cô nương nhà mình.

Hoa điệp luyến—— những con bướm lụa bạc đậu trên những cánh hoa màu trắng ngọc bích. Không chỉ có một đóa hoa bạch ngọc mà là những chùm hoa nhỏ tinh xảo ôm lấy ba chuỗi ngọc trai rũ xuống.

“Cho ngươi mượn dùng trước.” Hắn mở miệng giải thích trước, vô cùng vừa lòng.

Bao Xuân Oánh nhẹ nhàng sờ bộ diêu mới tinh, nghiêm túc gật đầu.

Ăn xong bữa sáng Hoàng phó bếp chuẩn bị, bọn họ muốn ra ngoài.

Hôm nay đi ra ngoài không chỉ có bọn họ mà còn có ba vị tẩu tẩu, Chu Tuyết Nhạn cùng một vài thứ nữ khác.

Thôi Vân Dao không nói chuyện với các chị em dâu khác mà lạnh lùng nhì Bao Xuân Oánh một cái rồi đi thẳng lên xe ngựa của mình.

Chỉ có Bao Xuân Oánh cùng Thẩm Kiến Hi là có đôi có cặp mà ra ngoài, khiến hai vị tẩu tẩu không nhịn được nói mấy lời trêu chọc.

Nàng chỉ cảm thấy đáng tiếc không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Mộ Liên.

Đổi chủ đề, các nàng nhắc tới cẩm y hoa phục Thẩm đại phu nhân đưa tới Cẩm Tùng Hiên: “Tứ đệ muội thật có phúc, lần đầu tiên được đại bá nương đưa quần áo trang cho.”

“Đúng vậy, ai bảo đại bá nương và lão phu nhân thương nhất là tứ đệ đây, tứ đệ muội nhất định phải quý trọng cẩn thận.

Thôi Vân Dao xe ngựa còn chưa đi, Bao Xuân Oánh lo mấy lời chế nhạo âm dương quái khí của hai tẩu tẩu bị nàng ta nghe thấy, liên lụy đến nhiều chuyện. Nàng cười thản nhiên: “Hai vị tẩu tẩu nói đúng, gả vào Thẩm gia đúng là phúc khi của ta.”

“Ha ha ha……”

Thẩm Kiến Hi không mặn không nhạt chen vào nói: “Hai vị tẩu tẩu, không thể chậm trễ nữa, đến lúc đó lại không nhìn thấy người trên sân thi đấu.”

Khuôn mặt các nàng lập tức đỏ lên, nói cười đi lên xe ngựa.

Chu Tuyết Nhạn búi tóc tấn phân đi tới, váy áo màu bạch trà phiêu dật uyển chuyển, tựa như đóa hoa tuyết liên nở rộ, thanh nhã tuyệt đẹp.

Nàng ta mỉm cười với Bao Xuân Oánh và Thẩm Kiến Hi :“Tứ biểu tẩu, đến lúc đó chúng ta phải cổ vũ nhiệt tình cho tứ biểu ca.”

“Cổ vũ?” Bao Xuân Oánh ngẩn ra.

Chu Tuyết Nhạn giật mình nhìn khuôn mặt đang trầm xuống của Thẩm Kiến Hi. “Tứ biểu ca không nói với ngươi sao?”

Thẩm Kiến Hi lôi kéo cổ tay Bao Xuân Oánh đi tới hương xe ngựa của bọn họ, tâm trạng đang vui vẻ bị người nhiều chuyện phá hỏng.

Bên trong xe ngựa, hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí thấp xuống.

“Vì sao không nói cho ta biết, ngươi tham gia đá cầu?” Trong lòng Bao Xuân Oánh không quá thoải mái.

Khó trách hắn lại vội như vậy.

“Ta……” Hắn cúi đầu nói mơ hồ: “Muốn tạo bất ngờ cho ngươi…… Khụ! Bây giờ biết cũng như nhau, ngươi phải theo dõi thật kỹ, bản công tử có thể chơi đến cùng hay không là do ngươi.”

Nàng ũ rũ không vui gật đầu, lông mi khẽ nhúc nhích.

Trong lòng luôn vương vấn một câu hỏi: Bây giờ mình mới biết việc này có thể giống nhau sao?

Có lẽ nếu nàng biết từ sớm sẽ sớm dậy rửa mặt chải đầu, có lẽ trước khi ra ngoài có thể cổ vũ dặn dò một hồi, có lẽ….

Nàng nhanh chóng đánh bay suy nghĩ kia, thầm nghĩ đó là chuyện nàng không nên nghỉ.

Bên trong xe tạm thời lặng im, có hơi xóc nảy.

Không biết qua bao lâu, ngoài xe truyền đến tiếng ồn ào, nàng không nhịn được vén rèm xe lên nhìn trộm.

Ngoài dự đoán của nàng, bên ngoài biển người tấp nập, ngựa xe như nước. Năm trước nàng không có thời gian tới xem, chỉ có thể biết được quá trình và kết quả thi đấu cuối cùng thông qua miệng mấy vị khách.

Không khí náo nhiệt tạm thời xua tan tâm sự không vui trong lòng, nàng háo hức muốn xuống xe xem náo nhiệt.

Thẩm Kiến Hi khẽ cong môi: “Hội thi đá cầu tổ chức ở Nhan gia trang, ngươi có thể thuận tiện đi ngắm hoa. Thẩm gia có thính phòng riêng ở đó, đợi lát nữa Thương Trúc sẽ đưa các ngươi đi.”

Đợi xe ngựa dừng lại, Thẩm Kiến Hi là người xuống xe trước. Hắn đứng lặng cạnh xe, chuẩn bị duỗi tay đỡ mỹ nhân xuống xe.

Từng có một lần diễn kịch trước đây, nàng thức thời đưa bàn tay ra.

Lòng bàn tay chạm vào nhau, ấm áp đan xen, lần này thêm một dòng nước ấm chảy vào trong tim hai người.

Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Kiến Hi mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, Bao Xuân Oánh cũng rũ mi gật đầu.

Ở trong mắt người ngoài, là cảnh tình thâm.

Cành lê hai bên đường bao phủ như tuyết trắng, hoa kết thành từng chùm, nhụy hoa màu cam như khuôn mặt e lệ, lén nhìn nhân gian náo nhiệt.

Gió xuân thổi thoáng qua, hương hoa lê phiêu tán cùng những cánh hoa tuyết trắng rơi rụng.

Hoa rơi rực rỡ như bông tuyết, thiếu niên mặc y phục xanh đen mở dù giấy màu thiên thanh cho kiều thê, không cho hoa rơi quấy nhiễu đối phương.

Thiếu niên dùng vải lụa cột tóc, áo bào màu xanh đen tôn lên dáng người thon dài. Da như bạch ngọc, mày kiếm sắc bén, đôi mắt thụy phượng mị hoặc, trên môi mang ý cười.

Phong thần tuấn lãng, công tử vô song.

Rất nhanh, ánh mắt nam nữ trên đường đều hướng vào nữ tử bên cạnh hắn, muốn xem thử là nữ nhân như thế nào mới có thể xứng với hắn.

Búi tóc châu vàng nạm ngọc, làn da sáng bóng, mày như lá liễu, mắt như sóng thu, môi nở nụ cười, đào lý tháng ba như ảm đạm thất sắc khi đứng cạnh nàng.

Gót sen chuyển động, hoa lê trên đất đều lưu luyến lại.

Ngày hôm đó tiểu công tử Thẩm gia đại hôn, danh chân cả Lâm An, nhưng tất cả mọi người đều không có cơ hội được nhìn thấy mặt tân nương. Người hôm nay ở bên cạnh tiểu công tử Thẩm gia là vị tân nương kia sao?

“Sao ta không biết nữ nhi nhà chường quầy Minh Xuân Lâu lại xinh đẹp như vậy?”

“Bị tên tiếu tử Thẩm Kiến Hi kia nhanh chân đến trước, đáng tiếc!”

NHóm thục nữ cách đó không xa nghe bọn họ khen ngợi tiểu tức phụ Thẩm gia nghèo nàn, đơn sơ chỉ biết khịt mũi coi thường. Nếu các nàng tình nguyện gả cho một ấm sắc thuốc, thiếu niên tuấn mỹ kia có lẽ đã sớm thành lang quân bên gối rồi, cần gì phải ở đây ghen ghét với một tiểu trù nương?

“Rất nhiều người nhìn ……” Bao Xuân Oánh mới nhớ tới đây là lần đầu tiên nàng lấy thân phận con dâu Thẩm gia xuất hiện trước mặt mọi người. Mỗi một bước đi đều có những ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm.

Thẩm Kiến Hi đương nhiên phát hiện ra những ánh mắt bẩn thỉu của người cùng giới, lại hối hận mang nàng tới đây, đáng lẽ ra nên giấu nàng ở Cẩm Tùng Hiên mới phải: “Đừng lo lắng, cáu giận là ếch ngồi đáy giếng, thiển cận, phù phiếm.”

Nàng chớp đôi mắt hạnh nhìn về phía Thẩm Kiến Hi, phát hiện miệng hắn thật sự rất độc ác.

“Kiến hi huynh!”

Nhan Duệ Hầu đứng ở cửa lớn vô cùng vui vẻ vẫy tay với hai người bọn họ. Ánh mắt hắn lướt qua Bao Xuân Oánh một cái, biểu cảm như vẻ “khó trách” tình trêu ghẹo Thẩm Kiến Hi.

Thẩm Kiến Hi làm như không thấy vẻ trêu chọc của hắn.

“Xin chào tẩu tử!” Hắn nghiêm túc chấp tay thi lễ với Bao Xuân Oánh, thuận tiện giới thiệu bản thân: “Tại hạ là Nhan Duệ Hầu, là huynh đệ kết nghĩa với Kiến Hi huynh, đứng hàng thứ ba, tẩu tử có thể gọi ta là Nhan tam.”

“Nhan huynh xin chào.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu đáp lễ.

Oanh thanh yến ngữ, vô cùng êm tai.

“Chào hỏi xong rồi, ngươi có thể đi rồi.” Thẩm Kiến Hi nghiêng mặt cười với hắn.

“Oa, Kiến Hi huynh thấy sắc khinh bạn! Gần đây ta bị bắt ở lại Nhan gia trang làm việc sắp buồn chán đến chết rồi, ngươi và Thiệu An huynh cũng chưa từng tới tìm ta.” Hắn tủi thân.

Bao Xuân Oánh thức thời hoà giải: “Ta và Nguyệt Linh đi tới thính phòng trước.”

Thẩm Kiến Hi đang muốn mở miệng, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nam làm hắn chán ghét.

“Ai da Chu cô nương, năm nay sao lại đi có một mình? Có cần để ta đích thân đưa Chu cô ương tới sân thi đấu không?”

Bao Xuân Oánh quay đầu nhìn bọn họ, nhìn thấy một thiếu niên tuấn lãng, lưu manh đùa giỡn Chu Tuyết Nhạn. Mặc dù Chu Tuyết Nhạn lạnh giọng từ chối, thiếu nên kia cũng không bỏ cuộc.

Người vây xem càng lúc càng nhiều, Chu Tuyết Nhạn vừa xấu hổ vừa buồn bực lại không có cách nào đuổi hắn đi.

Đúng lúc đó, nàng ấy nhìn thấy ba người Thẩm Kiến Hi đang nhìn mình, vội vàng lộ ra ánh mắt cầu xin giúp đỡ với Thẩm Kiến Hi.

“Chu biểu muội gặp rắc rối” Tuy Bao Xuân Oánh không thích nói chuyện với nàng ấy, nhưng nàng cũng không muốn Chu Tuyết Nhạn bị lưu manh ức hiếp.

Nhan Duệ Hầu cũng là người thông minh biết nhìn mặt đoán ý, hắn nhìn ra được Thẩm Kiến Hi không kiên nhẫn, vội vàng vỗ ngực nói: “Đường Hoán Lâm đó giao cho ta xử lý, ta tốt xấu gì cũng là củ nhà, chút uy nghiêm này vẫn có.”

Nói xong, hắn hô thủ vệ cầm trường côn vây quanh con út Đường gia.
Chương kế tiếp