Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 19 Pháo hoa
Thẩm Kiến Hi phất tay để tất cả người hầu bên cạnh lui ra ngoài.

“Còn chưa tới một tháng ngươi đã muốn về nhà rồi sao?” Hắn cảm thấy trong miệng có hơi đắng, có lẽ cắn phải một hạt dẻ bị hỏng rồi.

“Sau khi ta trở về, cần có người biết rõ sở thích của ngươi. Bệnh đau dạ dày dễ tái phát, cần phải có người hậu hạ tốt cho ngươi mới được. Thiên phú của Hoàng phó bếp thật sự không tồi, nói một câu là thông, hắn rất nhanh chó thể…”

Nàng nếm thử canh cá trích cay mình làm, cay đến mức hai má ửng hồng, nhưng muốn ngừng mà không được. Món này bỏ ớt cay, Thẩm Kiến Hi không ăn được bởi vậy nàng có thể độc chiếm một mình.

Thịt cá mềm mại không xương, vừa bỏ vào miệng đã tan ra. Ớt cay đỏ cùng hồ tiêu trong bụng cá nấu cùng đến khi nào thịt cá thành canh, vừa tê vừa cay, thêm một chút trần bì điểm xuyết dậy thêm vị ngọt của cá, tránh để ớt và hồ tiêu che mất hương vị.

Thật sự ăn quá ngon, nàng cẩn thận thường thức, lại không chú ý tới Thẩm Kiến Hi đang nghiến chặt răng, một miếng hạt dẻ bị hắn kẹp thành hai nửa.

Tại sao nữ nhân này luôn khiến hắn tức giận.

Lời nói lạnh buốt cay độc thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, hắn cố kiềm chế bản thân nhìn chằm chằm vẻ mặt hưởng thụ của nàng, lông mày dần giãn ra.

“Ăn tối xong, ra sân.”

“?”

Nàng dừng động tác múc canh cá lại, khó hiểu nghiêng đầu.

Trăng lên đầu cành, nên đá lát gạch xanh cùng cành cây phủ đầy ánh bạc, mềm mại như nước.

Bầu trời đen kịt thỉnh thoảng được chiếu sáng rực rỡ, đồng thời vang lên tiếng bang bang.

Bao Xuân Oánh và Nguyệt Linh tới đúng chỗ hẹn, ánh trăng rơi trên búi tóc, đầu vai các nàng. Không nhìn thấy Thẩm Kiến Hi, Bao Xuân Oánh còn nghi ngờ hắn muốn đùa cợt với mình.

Nàng ngồi trên ghế đá chờ đợi, thuận tiện thưởng thức mặt trăng màu bạc cong cong, cùng ánh lửa cuối chân trời.

Gió đêm xuân còn se se lạnh, Nguyệt Linh khoác cho nàng chiếc áo choàng mềm mại.

“Cô nương, tối nay hạ nhân ở Cẩm Tùng Hiên ít hơn.”

Nàng gật đầu. Người hầu ngày thường bận rộn trong ngoài không nhìn thấy bóng dáng.

Không lâu sau, một tiếng xì xèo khe khẽ vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, chủ tớ hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại.

Ngay lập tức, hai chòm ánh sáng hình bồ công anh xua tan bóng tối trong sân, những sợi ánh sáng hình cung khiến các nàng vừa mừng vừa sợ. Chúng nó được người cầm trong tay, chiếu sáng khuôn mặt rực rỡ của người tới đây.

Thiếu niên đi đầu chi lan ngọc thụ, đôi mắt phản chiếu ánh lửa nhảy múa, tựa như ngày xuân ấm áp, hắn cười như không cười nhìn Bao Xuân Oánh đang vô cùng tò mò, đưa cho nàng một cây: “Đây là pháo hoa từ Tây Vực mang tới, có muốn thử hay không?”

Đôi mắt hắn hiện lên ý cười, khóe môi cong lên tựa trăng sáng trong lòng.

Bao Xuân Oánh ngơ ngác nhìn chằm chằm cây gậy cực kỳ bình thường, không thể tin được: “Ta có thể sao? Cây gậy này là pháo hoa sao?”

“Đương nhiên. Nếu ngươi muốn, ta có thể dạy ngươi chơi.”

“Được!”

Ngay sau đó, hai gia đinh mang một chậu than lửa đến.

Thẩm Kiến Hi cùng Bao Xuân Oánh một người cầm một cây pháo hoa, người trước dạy người sau đốt phần trên pháo hoa bằng lửa than. Trong nháy mắt, quả cầu ánh lửa nóng bỏng chiếu sáng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng.

“Thật sự có thể sáng lên!”

Ánh sáng trong quả cầu có lức to lên, khi thì nhỏ lại, những vòng cung ánh sáng tranh nhau phóng ra nhẹ nhàng bắn ra một quả cầu ánh sáng nhỏ. Từ xa nhìn giống ngọn lửa, nhìn gần lại giống hoa tú cầu.

Bao Xuân Oánh lần đầu tiên được chơi trò này quơ chân múa tay lắc lắc pháo hoa, gương mặt trắng nõn như ẩn như hiện, tinh khiết đơn thuần.

Ánh sáng xung quanh dần ảm đạm, pháo hoa theo động tác điều khiển của nàng không ngừng nhảy múa, để lại ánh sáng tuyệt đẹp, thần bí, như có vô số đom đóm vây nhẹ nhàng bay múa quanh nàng.

Giờ khắc này, nàng là ánh sáng trong đêm chiếu rọi một góc trong tim hắn.

Nàng vui vẻ hắn cũng sẽ vui vẻ.

“Nguyệt Linh có thể chơi cùng được không?”

Đôi mắt long lanh nhìn chăm chú vào thiếu niên đang thất thần.

“Được, Cửu Anh cũng chơi đi, náo nhiệt.”

Cửu Anh thụ sủng nhược kinh* vô cùng thức thời, đi đến chơi cùng với Nguyệt Linh. Hai người ngoài mặt chơi pháo hoa, trên thực tế lại rất ăn ý dựng lỗ tai nghe lén chủ tử nhà mình nói chuyện.

(Thụ sủng nhược kinh: 受宠若惊 được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)

Khác biệt là một người hi vọng hai vị chủ tử hòa hảo, một người khác lo lắng cô nương nhà mình bị ức hiếp.

Thẩm Kiến Hi cầm một cây pháo hoa lấp lánh, lặng lẽ đến gần Bao Xuân Oánh.

“Loại pháo hoa này tên gọi là gì? Thật đặc biệt.” Nàng quay đầu lại hỏi, ánh sáng trong mắt tỏa sáng rực rỡ.

“Tây Vực gọi là gậy hoa lửa.”

“Danh xứng với thực.” Nghĩ đến sau này không còn cơ hội được chơi nữa, nàng bóp cổ tay thở dài: “Có phải nó rất đắt hay không?”

Thẩm Kiến Hi im lặng, đôi mắt sâu thẳm: “Nếu ngươi thích, có thể chơi mỗi ngày.”

“Không được không được, đồ Tây Vực mang đến nhất định rất đắt, chờ đến tết Thượng Nguyên xem pháo hoa miễn phí là được rồi.”

Hắn nhất thời á khẩu không trả lời được.

Nguyệt Linh nghe lén được rõ ràng lại vô cùng sợ hãi.

Lời của tứ công tử thật đáng sợ, có ý muốn cô nương ở lại sao? Chẳng lẽ hắn động tâm với cô nương? Không không, hắn chỉ muốn lừa gạt cô nương sau đó mỗi này ức hiếp cô nương thì có.

Một cây đã cháy hết, Bao Xuân Oánh lại thắp một cây khác, bắn pháo hoa rực rỡ.

“Ngươi……”

Nàng nhìn Thẩm Kiến muốn nói lại thôi Hi.

“Ngươi muốn ở lại Thẩm gia không?”

Tiếng nổ lách tách làm mờ lời hắn nói, nàng không nhịn được hỏi lại hắn vừa nói gì.

Hắn mím môi nắm chặt pháo hoa đang cháy, ánh mắt mờ mịt ảm đạm có thể so với hoa văn trên trường bào màu xanh. Trong nháy mắt, ánh mắt hiện lên vẻ giảo hoạt: “Ta nói là váy ngươi bị dính tia lửa.”

“Cái gì?”

Bao Xuân Oánh mắc mưu ngó trái ngó phải nhìn làn váy, nhưng không tìm được chỗ nào bị rách hay bị cháy.

Nghe thấy một tiếng cười khẽ, nàng như mới tỉnh mộng, tức giận trừng mắt nhìn thiếu niên vừa trên ghẹo mình.

Đáng giận!

Nàng dẫm mạnh vào chân hắn trả thù.

Thẩm Kiến Hi đột nhiên không kịp phòng bị, khó có thể tin được người ngày thường dịu dàng nhỏ nhẹ như nàng lại có thể dùng lực lớn như vậy.

“Ngươi!”

“Con thỏ nóng nảy sẽ cắn người!”

“Vậy ngươi có tin sói hổ tức giận sẽ ăn thịt người hay không?”

“Ngươi thừa nhận ngươi là sói hổ vô sỉ sao?”

Hắn cứng họng tức giận đến nóng hết đầu óc, đột nhiên đi tới bế Bao Xuân Oánh đang dào dạt đắc ý lên.

Bao Xuân Oánh: “……”

Thẩm Kiến Hi: “……”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, một người khiếp sợ, một người leo lên lưng hổ khó leo xuống.

“Cô…… Thiếu phu nhân!”

Cửu Anh vội vàng kéo Nguyệt Linh quay lại, không cho nàng ấy quấy rầy hai người đang đùa nghịch: “Công tử có chừng mực, không cần nóng vội.”

“Không……” Nguyệt Ninh có khổ nói không nên lời.

Nói tứ công tử các ngươi khinh bạc hoàng hoa khuê nữ có người tin sao?

“Thả ta xuống.” Bao Xuân Oánh nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Kiến Hi ngẩng cao cổ: “Ta nói sói hổ nóng nảy cũng sẽ cắn người, không bỏ.”

“Có thả hay không?”

“Không thả!”

Hoi thở trộn lẫn lưu luyến khó phân, đầu nàng đúng lúc dựa gần vào hầu kết Thẩm Kiến Hi. Mặt nàng nóng như lửa đốt, không dám ngẩng đầu lên đối diện với hắn.

Hắn so với nàng còn không được tự nhiên hơn, hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh mờ ám đêm qua bị đầu nàng cọ vào ngực.Mùi hoa ngọc lan như có như không chui vào mũi hắn, cũng không biết đó là mùi trên người nàng hay mùi hoa ngọc lan trồng trong sân.

Gió lạnh thoáng qua, không gian yên tĩnh, tình yêu mới bắt đầu. Hai người vẫn đứng yên một hồi như bức tượng đá không nhúc nhích.

Lúc này, Bao Xuân Oánh xấu hổ nảy ra một suy nghĩ: “Ngươi thật sự không bỏ ta xuống?”

Thẩm Kiến Hi không chịu bỏ ra.

“Vậy được. Ta mệt rồi, ngươi ôm ta ngủ đến hừng đông đi.”

Hắn kinh ngạc đánh giá thiếu nữ mặt dày vô sỉ trong lòng.

Dứt lời, nàng giả bộ ngáp ngủ.

Đến phiên hắn nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Đúng lúc, nếu phu nhân mệt nhọc ta đưa ngươi trở về phòng.”

Hai mắt Bao Xuân Oánh lập tức mở to.

“Không, không cần, ta không buồn ngủ nữa……”

Phản kháng cung không thay đổi được gì, nàng bị Thẩm Kiến Hi ôm trở lại phòng ngủ, lúc trên được đụng phải mấy nha hoàn. Các nàng tươi cười cúi đầu, nhường đường cho bọn họ.

Thật trùng hợp, còn gặp phải Hoàng phó bếp vừa đi một chuyến tới phofg bếp chính. Hắn bày ra vẻ mặt người từng trải, mỉm cười tránh đi.

Bao Xuân Oánh: Các ngươi đừng hiểu lầm!

Đôi tay nàng mềm mại không xương tùy tiện túm lấy vạt áo hắn, gãi không đúng chỗ ngứa khiến hắn khó chịu không nói nên lời. Hắn không nhịn được thấp giọng nói nhỏ, thanh âm khàn khàn: “Tốt nhất ngươi đừng lộn xộn, bằng không ta lập tức thả tay ném ngươi xuống.”

Lập tức nàng như gặp phải kẻ địch, hai tay ôm cổ hắn, cuộn người trong lòng hắn như mèo con, không có mặt mũi gặp người khác.

Nào biết Thẩm Kiến Hi còn xấu hổ hơn cả nàng, thân thể cứng đờ.

Cách hai tầng ống tay áo mỏng, hắn mơ hồ cảm nhận được cánh tay mang theo độ ấm của nàng, bên tai chợt nóng lên.

Cái gọi là vác đá nện chân mình.

Nhưng mà không bao lâu, hắn cảm thấy vạt áo càng ngày càng chặt, hắn sắp ngạt thở khoog thở nổi: “Thả…tay….ngươi muốn…giết phu quaan sao?”

Hoá ra Bao Xuân Oánh sợ tới mức nắm chặt vạt áo hawso, càng nắm càng chặt cho đến khi siết chặt cổ hắn: “Không bỏ, nếu không cẩn thận ngươi đột nhiên buong tay thì phải làm sao?”

“Ta không buông tay, ngươi buoog vạt áo ta ra.”

“Ta……” Nàng nhìn cổ hắn đã đỏ bừng lên, quyết định bỏ ra một chút. Cuối cùng nàng còn muốn trả tiền thù lao.

Thẩm Kiến Hi thầm thở ra một tiếng.

Phòng ngủ chỉ có mấy ngọn đèn, bóng tối ảm đạm bị vẻ xấu hổ của hai người che lấp. Bóng hai người chồng lên nhau in trên tường, tựa như đêm nay mới là đêm tân hôn.

Thẩm Kiến Hi cứng đờ thả nàng xuống giường, quay mặt đi.

Bao Xuân Oánh xấu hổ buồn bực lập tức chui vào ổ chăn, che kín cả đầu.

Hắn ho nhẹ một tiếng: “Ngươi sốt cao mới khỏi, ta sẽ phái mấy nha hoàn chờ ở ——”

“Mơ đẹp!”

Thẩm Kiến Hi: “……”

Được rồi, xem như nàng mới khỏi bệnh hắn không thèm so đo với tiểu cô nương.

Tiếng bước chân xa dần, tận cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, nàng mới dám lộ đầu ra khuôn mặt đỏ bùng như say rượu.

Mắc cỡ chết đi được! Không còn mặt mũi nào gặp người!

Sương phòng bên kia, Cửu Anh khó hiểu nhìn công tử nhà mình lại tiếp tục vặt lá trúc.

Đây là một cây mới.

Hắn còn cho rằng coog tử và thiếu phu nhân đã hòa giải rồi.

“Cửu Anh.”

“Có!”

“Đêm nay thiếu phu nhân có vui không?”

“Tiểu nhân cảm thấy thiếu phu nhân rất vui.”

Thẩm Kiến Hi chăm chú nhìn một mảnh lá trúc xanh, rồi thuận tay vặt xuống: “Vậy cũng là do chơi pháo hoa vui vẻ…”

Có gì khác nhau sao? Cửu Anh không hiểu chuyện gì, cảm thấy công tử nhà mình càng thêm đa sầu đa cảm: “Công tử dạy thiếu phu nhân chơi gậy hoa lửa, thiếu phu nhân đương nhiên rất vui.”

“Không giống nhau……” Hắn lẩm bẩm tự nói rồi lại nằm xuống.

Cây trúc quý giá mới bày ra này cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị trọc.

Trăng lên giữa trời, ngày hôm sau đại hội mỹ thực sẽ kết thúc. Nhìn vào thu nhập hôm nay, có người vui có người buồn.

“Hỗn trướng!”

Bên trong Túy Nguyệt Lâu đã đóng cửa, Tạ chưởng quầy bụng lớn hình bán cầu giận giữ đập vào quầy. Hắn ta không thể tin đườ hôm nay chẳng những không có lợi nhuận, ngược lại còn lỗ vốn.

Tất cả đầu bếp và tiểu nhị đều không dám hé răng, ngoan ngoan nghe giáo huấn.

Nam nhân trung niên bị giáng cấp xuống phó bếp cười lạnh chế nhạo: “Sỡ dĩ hôm nay có nhiều khách hơn trước đây hầu như đều chọn gà ăn mày. Phòng bếp lại lớn như vậy, có nhiều đầu bếp khó tránh khỏi có sai sót.”

Lăng Ngọc ở bên cạnh im lặng không nói, hai tay nắm chặt thành quyền.

Lộ ra là gà nấu không chín hay nấu quá lửa.

Hôm nay phải hầm gà ăn mày nhiều hơn ngày thường gấp mấy lần, mọi người không có cách nào nắm được chính xác thời gian nấu của từng con. Gặp phải những người khách không chịu đổi đĩa khác cỉ có thể hoàn lại tiền, danh tiếng Túy Nguyệt Lâu cũng xuống dốc không phanh.

Nhắc tới gà ăn mày, Tạ chưởng quầy tức sùi bọt mép.

Hắn ta hối hận lấy món gà ăn mày không kịp làm để đấu với đối thủ một mất một còn, chỉ là những món ăn kia thật sự không thể so sánh với tiên vị của “tại thủy nhất phương”.

Hắn ta đã từng phái người đi mua về nếm thử, thật sự không cam lòng.

“Hai người các người.” Hắn chỉ vào nam nhân trung niên và Lăng Ngọc: “Nếu ai sáng tạo ra một món ngon hơn ‘tại thủy nhất phương’, có thể làm chủ bếp của Túy Nguyệt lâu! Sáng mai ta tới nghiệm thu.”

“Chỉ có một đêm?” Lăng Ngọc kinh ngạc.

Nam nhân trung niên không hề áp lực, sảng khoái đồng ý, chế nhạo nhìn Lăng Ngọc: “Lăng chủ bếp, chỉ mong giá trị của ngươi không đơn thuần chỉ có gà ăn mày.”

“Không nhọc ngươi lo lắng, ta nhất định có thể làm ra được.”

Dứt lời, Lăng Ngọc cũng không quay đầu lại mà trở về sau bếp.
Chương kế tiếp