Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 7 Ngươi là quân tử
Trù nghệ của Bao Thế Hồng không gì sánh kịp, mỗi một món đồ ăn đều được làm tới mức hoàn hảo. Lần đầu tiên Bao Xuân Oánh nhìn thấy Thẩm Kiến Hi thoải mái nhai lớn cho nên vô cùng kinh ngạc.

Hóa ra vẫn có những món hắn muốn ăn. Nàng thầm hạ quyết tâm phải nỗ lực thật nhiều nhanh chóng chữa khỏi bệnh đau dạ dày cho hắn.

Đây là người bệnh đầu tiên do nàng tự mình chữa trị, chỉ được thành công không được phép thất bại.”

Sau khi ăn xong, bốn người thoải mái nhâm nhi chén trà

“Nhạc phụ đại nhân, Minh Xuân Lâu có dự định gì không?” Thẩm Kiến Hi nhẹ nhàng buông chén trà.

Khuôn mặt phu thê Bao thị lập tức u sầu, Bảo Thế Hồng thở dài nói thẳng: “Ngày mai bắt đầu tiếp tục buôn bán, chọn một số món ăn để giảm giá tiền kéo khách trở lại.”

Hoắc Minh Châu gật đầu:“Đã viết xong truyền đơn tuyên truyền hoạt động ưu đãi, ngày mai tìm người đi phát, tin tưởng sẽ có không ít khách hàng quay lại.”

Thẩm Kiến Hi không nhịn được nhíu mày.

Hắn chưa từng nghe qua những từ Bao phu nhân nói, nhưng vẫn đoán được đại khái. Ngay sau đó, hắn quyết đoán lắc đầu.

“Không thể.”

“Vì sao?” Hai mắt Bao Xuân Oán sáng sáng ngời: “Cách của cha mẹ có thể giải quyết được nhu cầu cấp bách?”

“Giải quyết được hiện tại, vậy về sau thì sao?”

Đôi môi nàng khẽ hé mở, á khẩu không trả lời được, cuối cùng lắc đầu nói không biết.

Phu thê Bao Thị cũng lộ ra vẻ mặt khó xử, rõ ràng bọn họ chỉ nghĩ ra được một biện pháp này.

Thẩm Kiến Hi cũng không tri kỷ mà an ủi bọn họ, ngược lại còn chọc vào chỗ đau: “Hai người còn tiếp tục dùng bạc tổ mẫu đưa như vậy Minh Xuân Lâu cũng không cứu lại được.”

Nghe vậy, Hoắc Minh Châu có chút tức giận. “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không hoang phí bạc của Thẩm gia các ngươi.”

Bao Xuân Oánh muốn nói lại thôi, chần chờ hỏi Thẩm Kiến Hi: “Ngươi hỏi vấn đề sẽ không chỉ vì nói móc chúng ta phải không? Ngươi hẳn sẽ không nhàm chán như vậy ……”

Giọng điệu của nàng có hơi tủi thân.

Nàng hiểu hắn có lúc không thể nói lý, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ châm chọc người khác.

Thẩm Kiến liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ quái. Trong nháy mắt, hắn vuốt ve chén trà rồi bình tĩnh giải thích: “Minh Xuân Lâu tiếp tục buôn bán, khách cũ tự nhiên sẽ quay lại, mà việc cấp bách của hai người là thu hút những vị khách mới và những khách nhân ít khi tới Minh Xuân Lâu.”

Hoắc Minh Châu nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, hết giận hơn phân nửa. “Ý của người là mở rộng quần thể khách hàng, khai quật khách hàng tiềm năng?”

Bao Xuân Oánh vội vàng giải thích cho hắn: “Ý của mẫu thân là những lời ngươi vừa nói.”

Đúng không?

Thẩm Kiến Hi không rối rắm loại vấn đề này, lập tức nói trọng điểm: “Các ngươi phải tăng giá của món ăn chiêu bài “gà ăn mày”, đồng thời đưa ra một món ăn chiêu bài khác. Khách hàng thường xuyên tới Minh Xuân lâu có thể nhận ra điểm khác biệt của Túy Nguyệt Lâu.”

Vẻ mặt Bao Thế Hồng thoáng chốc ngưng trọng.

Hoắc Minh Châu lại hai mắt sáng ngời, kích động vỗ bàn làm chén đĩa trên bàn chấn động. “Gà ăn mày ở Minh Xuân Lâu chúng ta mới chính là hương vị chính tông nhất, cho nên chúng ta phải tăng giá lên để so sánh với hàng giả Túy Nguyệt Lâu. Về phần món ăn chiêu bài khác ta cảm thấy gà hấp cách thủy có thể được.

“Con cũng cảm thấy có thể!” Bao Xuân Oánh dư vị vô cùng, môi răng dường như vẫn còn sót lại vị ngọt tươi mới của thịt gà: “Người Lâm An đã từng ăn gà hầm, gà nướng…chỉ là chưa từng ăn mon gà hấp thuần túy, món này nhất định rất được hoan nghênh. Cha cảm thấy thế nào?’

Lúc này, hai mẹ con mới phát hiện Bao Thế Hồng đang thất thần, vẻ mặt hoảng hốt.

Hoắc Minh Châu nghiêm túc nhắc nhở ông: “Tướng công, Minh Xuân lâu là tâm huyết của chàng, Oánh Oánh là khuê nữ của chàng, chàng chớ nên nghĩ tới những chuyện khác.”

“Ai —— đã biết, để gà hấp cách thủy làm món chiêu bài mới không thành vấn đề, đợi lát nữa ta sẽ ngẫm lại xem nên cải tiến thế nào.”

“Không cần.”

Bao Xuân Oánh cùng Thẩm Kiến Hi trăm miệng một lời.

Người trước vội la lên: “Cha, sau khi cải tiến chưa chắc có thể giữ nguyên được hương vị nguyên bản của thịt gà, hương vị này mới là giá trị lớn nhất của món ăn này.”

“Không sai, còn về phần cái gọi là dưỡng sinh, có thể bỏ thêm một ít táo đỏ lên trên, những gì cần có đều có đủ.”

Thẩm Kiến Hi nói xong, bị một nhà ba người Bao thị nhìn chằm như có hàm ý khác.

Quả nhiên là vô gian bất thương.

Hắn làm như không nhìn thấy, tiếp tục tự tin đưa ra kiến nghị: “Món chiêu bài mới mỗi ngày chỉ bán giới hạn hai mươi phần, bán hết lập tức dừng lại. Cho dù có người ra giá cao, cũng phải mời hắn ngày mai lại đến thường thức.”

Tân Chiêu Bài Thái mỗi ngày hạn lượng bán hai mươi nói, bán xong tức ngăn. Cho dù có người ra giá cao, cũng thỉnh hắn ngày mai lại đến nhấm nháp.”

“Tạo ra tình trạng khan hiếm? Được.” Hoắc Minh Châu ăn nhịp với nhau với hắn: “Càng làm khó lại càng khiến lòng người ngứa ngáy, như vậy có nên tăng giá lên một chút hay không?”

“Ngang với gà ăn mày là được.”

“Cũng đúng, hai món đồ ăn có thể có thể cùng nhau sánh vai, hợp lý.

Tính các của Hoắc Minh Châu là nói đi đôi với làm, vừa có đối sách trong lòng dã thầm gõ bàn tính, suy nghĩ tiếp theo nên kinh doanh Minh Xuân Lâu như thế nào.

Bao Thế Hồng suy nghĩ tới cách làm gà hấp cách thủy có thể tối ưu hóa có thể tốt hơn nữa hay không, chỉ còn lại Bao Xuân Oánh và Thẩm Kiến Hi nhìn nhau không nói gì.

Nàng đúng lúc lên tiếng phá vỡ sự xấu hổ: “Không bằng chúng ta đến tiền viện đi dạo một lát?”

“Không đi, có gà trống.”

“Nó sẽ không mổ người.”

“Không đi.”

Cũng may phu thê Bao Thi không ngẩn người quá lâu, lại nói chuyện phiếm một hồi với hai người.

Cuối cùng, Bao Xuân Oánh không dám quấy rầy cha mẹ quá lâu, nên đề nghị quay về Thẩm gia. Trước khi đi, Hoắc Minh Châu còn gọi nàng lại nói chuyện riêng một lúc.

“Oánh Oánh là cha mẹ vô dụng, phải để con gả vào Thẩm gia mới cứu lại Minh Xuân Lâu.” Hoắc Minh Châu buồn bực hai mắt đỏ bừng, cổ họng như nghẹn lại.

“Mẫu thân chuyện này là con tự nguyện, người không cần nhắc lại nữa.” Nàng đặt tay lên mu bàn tay Hoắc Minh Châu, cười xinh đẹp: “Con tin nhà chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. Chờ ba tháng nữa con thể về nhà rồi.”

Vẻ mặt Hoắc Minh Châu Chờ cứng đờ: “Ba tháng……” bà vô cùng lo lắng nắm ngược lại bàn tay mềm mại của khuê nữ: “Oánh Oánh, con phải nhớ kỹ sơ tâm, ghi nhớ trước đây con gả vào Thẩm gia vì mục đích gì, nhất định không được quên.”

“Mẫu thân yên tâm, con sẽ không quên.”

Ánh mắt trời ấm áp chiếu rọi nụ cười thuần khiết xinh đẹp trên môi Bao Xuân Oánh, HOắc Minh Châu ngược lại càng thêm lo lắng, mà chính bà cũng không thể nói rõ, lại dặn dò vài câu liền cho đi.

Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, Thẩm Kiến Hi đứng chờ trước cửa quay lại nhìn Bao Xuân Oánh lại đỡ nàng lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa, mỗi người chiếm ngồi một góc, cách nhau một khoảng thật xa.

“Cảm ơn ngươi đã chỉ điểm cho cha mẹ ta.” Bao Xuân Oánh tự nhiên hào phóng nói cảm ơn.

Hắn chống cằm nhìn cảnh sắc ngoài xe, tóc đuôi ngựa xõa trên vai, đuôi mắt mị hoặc lại hờ hững, ánh nắng nhàn nhạt hắt lên một tầng màu lạnh lùng lên sống mũi thẳng tắp: “Không muốn để các ngươi lãng phí bạc của Thẩm gia mà thôi.”

Bao Xuân Oánh mím môi, không nói tiếp.

“Đúng rồi, Bao phu nhân luôn nói chuyện như vậy sao?”

“Đúng vậy. Có những lúc mẫu thân nói chuyện rất kỳ lạ, nhưng sau khi hiểu được ý của bà sẽ cảm thấy rất thú vị.”

Thẩm Kiến Hi không tỏ ý kiến. “Ông chủ Bao có phải rất yêu thương đồ đệ của mình hay không?’

Nàng ngẩn người, câu hỏi bất ngờ không kịp phòng ngừa. Lấy lại tinh thần, lông mày liền nhăn lại: “Đúng vậy, cha từng nhận định hắn là truyền nhân.”

“Tại sao không truyền cho ngươi? Bởi vì ngươi là nữ nhi sao?”

“Bởi vì mẫu thân muốn truyền y thuật của mình cho ta, không muốn ta cả ngày đứng trong phòng bếp. Vừa lúc, chúng ta lại gặp Lăng đại ca không có nhà để về, cha liền nhận nuôi hắn, dạy hắn trù nghệ.”

Thẩm Kiến Hi liếc nhìn biểu cảm bi thương của nàng, không nhịn được cười lạnh. “Phản đồ làm hại các ngươi cùng đường bí lối, các ngươi không hận hắn ngược lại còn nhớ thương, nực cười.”

Giọng điệu âm dương quái khí khiến nàng vô cùng khó hiểu: “Ngươi hỏi ta đáp, đâu ra nhớ thương? Tại sao ngươi lại tức giận?”

“Ta không tức giận, nói linh tinh.” Hắn quay mặt đi nhìn cửa sổ

Bao Xuân Oánh im lặng bĩu môi, chửi thầm tất xấu không nói lý của hắn lại phát tác.

Suốt đường về hai người không nói một lời.

Xe ngựa chậm rãi trở về Thẩm gia, đàng hoàng dừng lại trước cửa lớn.

“Ngươi về trước đi.” Thẩm Kiến Hi không hề có ý xuống xe.

Bao Xuân Oánh gật đầu, đang muốn xuống xe đột nhiên dừng lại. “Đêm nay ngươi có về ăn cơm tối không?”

“Xem tâm tình.” Hắn vẫn như cũ chống cằm nhìn ngoài cửa sổ xe.

Nàng chợt nhăn mày đẹp: “Ngươi không đồng ý ta sẽ không xuống xe, ngươi đi đâu ta liền đi theo đó.”

Thẩm Kiến Hi rốt cuộc cũng chuyển tàm mắt, đôi mắt thụy phượng tràn ngập vẻ vui đùa: “Ta tới thanh lâu ngươi cũng đi theo sao?”

“Ta…… Đi!”

Nàng vì hoàn thành nhiệm vụ, sẽ làm đến cùng:“Đến lúc đó ta đứng ở cửa thanh lâu chờ ngươi ra, ai tới hỏi ta, ta sẽ trả lời Thẩm gia tứ công tử đang ở bên trong, ta phải đợi ngươi về dùng bữa.”

“Hừ, ngươi dám?”

“Vì sao lại không dám, người mất mặt cũng không phai ta.”

Hắn tức giận đến ngứa răng, ra vẻ thản nhiên: “Rốt cuộc cũng lộ ra gương mặt thật không từ thủ đoạn của ngươi.”

“Ngươi cũng không thể để ta nhận tiền thù lao mà không làm việc chứ?” Nàng ưỡn ngực nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhất thời quên mất sau lưng là tấm gỗ chắn, đụng một cái vào ót.

Thẩm Kiến Hi giật giật khóe miệng: “Được, nếu đêm này ngươi không làm ra được món ăn đã ngọt lại chua, vừa cay lại không cay, vậy sau này ta sẽ về phủ dùng bữa.”

“Không thành vấn đề, một lời đã định?”

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Vì thế, Bao Xuân Oánh vui sướng hài lòng xuống xe ngựa, trở về Cẩm Tùng Hiên chuẩn bị cho công việc đêm nay.

“A, hắn cũng được coi là quân tử sao?” Nàng ảo não bản thân chậm chạp.

Đợi xe ngựa Thẩm Kiến Hi rời đi, việc lại mặt kết thúc tại đây.

Nhưng lại càng khiến phong ba lan rộng.

Thẩm đại phu nhân vội vàng đi vào Từ Vân Đường, gõ cửa phòng Thẩm lão phu nhân.

Phòng ngủ chỗ tối chỗ sáng ngập tràn mùi đàn hương, Thẩm lão phu nhân đang vô cùng tập trung chép 《 Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh 》.Tiền ma ma đợi ở bên cạnh, nhanh chóng nháy mắt với Thẩm Đại phu nhân đang nôn nóng.

Thẩm đại phu nhân thức thời đi tới thiên thính chờ bà ấy chép xong kinh thư.

Khoảng chừng qua nửa canh giờ, Thẩm lão phu nhân cẩn thận hạ bút lông sói, dùng chặn giấy Tỳ Hưu bích ngọc đè tờ giận viết kín kinh văn, hong khô chữ viết.

“Có chuyện gì?” Bà được Tiền ma ma đỡ tới thiên thính.

Thẩm đại phu nhân uốn gối hành lễ: “Sáng nay, Kiến Hi đưa Bao gia nương tử về nhà lại mặt.”

“Cùng nhau về phủ?”

“Sai vặt nói chỉ có Bao gia nương tử xuống xe ngựa, Kiến Hi ngồi trong xe ngựa không biết đi nơi nào.”

Thẩm lão phu nhân khẽ nâng nắp chén chà lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Làm tốt lắm.”

Thẩm đại phu nhân không dám nói bừa, tiếp tục nghe bà nói tiếp.

“Bất luận trong nhà tranh đấu như thế nào, nhưng đối mặt với ngoại địch bên ngoài vẫn cần phải lấy đại cục làm trọng, làm tốt lắm. Còn những gia tộc khác có động tĩnh gì không?”

Nhắc tới chuyện này Thẩm đại phu nhân có hơi khó có thể mở miệng: “Trên phố đồn đãi, sáng nay Kiến Hi cùng Bao gia nương tử đi tản bộ ở chợ……”

Keng!

Bàn tay đang nhẹ quét nắp chén trà đột nhiên dừng lại, va vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh chói tai, đột ngột cắt ngang lời Thẩm đại phu nhân.

“Không ngồi trong xe ngựa?”

“Xe ngựa đi theo phía sau bọn họ.”

Vẻ mặt Thẩm lão phu nhân u ám không rõ. “Còn có lời đồn gì nữa?”

“Nói Kiến Hi vốn dĩ vô cùng ghét bỏ tân nương tử sau cùng lại bị nàng mê hoặc cho thần hồn điên đảo, chấp nhận cùng nàng tản bộ ngoài đường lớn.”

“Ai truyền ra?”

“Đường gia.”

Thẩm lão phu nhân lại tiếp tục quét nhẹ qua miệng chén trà, không nhanh không chậm mà chế nhạo: “Đường gia cũng chỉ biết những mánh khóe này. Tạm thời không cần để ý tới, ngươi nhắc Kiến Hi để ý là được.”

Thẩm đại phu nhân dâng lên cảm xúc không cam lòng, mặc dù là diễn trò nhưng từ trước tới này Bao Xuân Oánh cũng không xứng với nhi tử nhà mình.

Đáng tiếc Thẩm gia không phải do mình làm chủ, bà ta chỉ có thể nói gì nghe nấy.

“Đúng vậy, lão phu nhân.”

“Còn có, ta thấy Tuyết Nhạn rầu rĩ không vui, ngươi tìm chút thời gian khai sáng cho nó.”

“Được.”

So với Bao Xuân Oánh xuất thân từ nhà bếp, Thẩm đại phu nhân càng hài lòng để Chu Tuyết Nhan tri thư đạt lý làm con dâu hơn.

Phong ba không ngừng, mưa gió sắp tới.
Chương kế tiếp