Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 8 Món ăn hắn thích nhất
Hậu viện là nơi sinh ra nhiều thị phi nhất.

“Nghe nói sáng nay Hi Ca nhi cùng tiểu trù nương kia về nhà lại mặt.”

“Hôm qua hắn không phải không tới kính trà sao? Tại sao hôm nay lại trở về lại mặt?”

“Đúng vậy, ta còn tưởng hắn vô cùng ghét bỏ tiểu trù nương kia đó.”

“Ai nha, các ngươi không nghe nói sao? Muốn có được tim nam nhân trước hết phải bắt được dạ dày của hắn.”

Thẩm Mộ Liên đứng sau núi giả khịt mũi coi thường với một đám di nương khua môi múa mép, nhưng lại có hơi để ý tới nội dung các nàng đang thảo luận.

Bắt được dạ dày của nam nhân? Tiểu trù nương kia thực sự có năng lực như vậy sao? Hay là nàng có bản lĩnh khác có thể hàng phục được tứ đệ tính tình kỳ lạ?”

Ha ha, tiểu trù nương kia quả nhiên là thâm tàng bất lộ.

Thẩm Mộ Liên im lặng rời đi, dẫn nha hoàn đi tới hướng Cẩm Tùng Hiên, muốn nhìn xem thủ đoạn lợi hại của Bao Xuân Oánh.

Bóng dáng màu đỏ tươi hấp tấp lướt qua những hành lang chằng chịt.

Mùi thơm ngào ngạt phát ra từ nguyệt môn ở Cẩm Tùng Hiên, một đám hạ nhân nhìn trộm vây quanh cổng.

“Thơm quá, bên trong đang làm món gì vậy?”

“Nghe nói ngày hôm qua bọn họ được chia nước sốt cùng bánh hạt dẻ rất ngon! Thật đúng là ghen tị…”

Thẩm Mộ Liên phát hiện bọn họ đang lén lén lút lút, mấy người lập tức ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ hành lễ, vội rời đi như chim thú chạy tán loạn.

Thẩm Mộ Liên âm thầm ngạc nhiên vì Cẩm Tùng Hiên lại trở nên hấp dẫn như thế, trên mặt lại bình tĩnh như không có chuyện gì đi xuyên qua nguyệt môn.

“Đại, đại cô nương?” Chỉ Qùy đang chuẩn bị rửa một rổ rau thơm, lập tức như gặp phải quỷ.

Áo choàng đỏ như đóa hoa mẫu đơn nở rộ, lại càng khiến cho khuôn mặt như phù dung của Thẩm Mộ Liên thêm cao quý kiêu ngạo, khí thế hùng hổ dọa người ép tới mức Chỉ Quỳ không thở nổi.

Đại tiểu thư chưa bao giờ tới Cẩm Tùng Hiên, sao hôm nay lại tới đây?

Nha hoàn phía sau Thẩm Mộ Liên nghiêm giọng quát lớn vào mặt Chỉ Qùy: “Ngươi thất thần cái gì? Không biết hành lễ sao?”

“Gặp, gặp qua đại cô nương!”

Nhìn nàng bưng rổ phát run, Thẩm Mộ Liên lạnh nhạt nói: “Không cần thông báo trước cho ai cả, ta tùy tiện đi dạo một chút.”

Lời vừa nói ra, Chỉ Quỳ liền chết lặng.

Tùy…… Ý đi một chút? Vậy là có ý gì?

Chủ tớ hai người không để ý tới Chỉ Quỳ đang phát ngốc, không kiêng nể gì mà đi dạo Cẩm Tùng Hiên. Không bao lâu, các nàng phát hiện một nơi có người đi qua đi lại.

“Đại tiểu thư, nghe nói Cẩm Tùng Hiên xây thêm phòng bếp mới, nơi đó có khỏi bếp bốc ra, hẳn chính là phòng bếp.” Nha hoàn nhỏ giọng bẩm báo.

Thẩm Mộ Liên nhìn chăm chú phòng bếp cách đó không xa, suy nghĩ một lát.

Nàng ấy biết Cẩm Tùng Hiên xây phòng bếp mới, nhưng nụ cười trên mặt đám hạ nhân đi qua đi lại ở đây là như thế nào? Làm việc ở nhà bếp vui vẻ đến thế sao?

Lại nhìn xung quanh không một hạ nhân đi qua, chẳng lẽ đều đi tới phòng bếp giúp đỡ rồi sao?”

Thật kỳ lạ.

Đang miên man suy nghĩ, lại đột nhiên có mùi thịt thoang thoảng bốc lên khơi gợi lòng hiếu kỳ trong lòng nàng ấy. Tiếp đó có rất nhiều hạ nhân đều chạy tới hướng phòng bếp.

Mày liễu nàng ấy khẽ nhíu lại, phát hiện ra mọi chuyện không đơn giản. “Chúng ta cũng tới phòng bếp nhìn xem.”

Nha hoàn khiếp sợ không thôi: “Đại cô nương, phòng bếp là nơi củi lửa, bụi bẩn hội tụ, không thích hợp với người,…..a….đại cô nương đợi nô tỳ với.”

Bóng dáng màu đỏ bắt mắt ngẩng đầu bước gần tới phòng bếp náo nhiệt, chẳng qua nàng ấy chỉ dám đứng ở sau cửa phòng bếp nhìn trộm.

“Ra khỏi nồi ra khỏi nồi!”

“Thiếu phu nhân, tiếp theo phải làm nước sốt như thế nào?”

“Có phải làm nước sốt giống hôm qua hay không?”

Thẩm Mộ Liên đang nhìn lén chỉ cảm thấy dám hạ nhân đó như lang như hổ đang mơ ước một thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn.. Nếu tiểu trù nương kia dùng thể đoạn rẻ mạt để mua chuộc lòng người, nàng ấy mới khinh thường không thèm học theo.

“Không phải, lần này làm rau trộn.” Một giọng nữ thanh tú từ trong đám người đen kịt vang lên.

Sau đó, một đám hạ nhân có trật tự tránh sang một bên cũng để Thẩm Mộ Liên nhìn lén được động tác rõ ràng của Bao Xuân Oánh.

Chỉ thấy Bao Xuân Oánh thành thạo mân mê mấy cái lọ, tỏa ra mùi vừa chua vừa ngọt. Thẩm Mộ Liên nhăn mũi lại đang do dự nên rời đi hay ở lại, bất ngờ một mùi hăng nồng xông vào mặt.

“Hắt xì….”

Trong phòng bếp thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

“Đại cô tử?”

Bao Xuân Oánh giật mình nâng làn váy rông lên, đi ra ngoài cửa phòng bếp nghênh đón đai cô tử.

Nàng còn chưa kịp nói gì, Thẩm Mộ Liên đã bình tĩnh duỗi thẳng eo, trợn tròn mắt nói dối: “Ta đến xem tứ đệ có ở đây không, lúc đi ngang qua ngửi thấy mùi hăng nồng. Ngươi đang nấu thứ gì mà lại sặc mũi như vậy?”

Đôi mắt Bao Xuân Oánh khẽ đảo một cái, trong chốc lát có vẻ sáng ngời —— nàng nảy ra ý hay:“Ta đang nấu nước sốt. Đại cô tử có muốn nếm thử hay không?”

Dù sao đại cô tử cũng đã sống cùng Thẩm Kiến Hi nhiều năm, hẳn nàng ấy biết rõ khẩu vị Thẩm Kiến Hi như thế nào, tìm nàng ấy nếm thử trước là tốt nhất.

“Ta đây thuận tiện giúp ngươi nếm thử một chút.”

Nàng ấy theo Bao Xuân Oánh tiến vào phòng bếp, đây là lần đầu tiên đại cô nương mười ngón không đụng nước như nàng ấy vào phòng bếp, áo khoác đỏ cùng ánh lửa rực cháy lại càng hỗ trợ nhau.

Mùi cay nồng càng lúc càng đậm, nàng ấy nhịn không được bịt mũi lại. Nhưng rất nhanh, nàng ấy lại ngửi được một mùi hương khó tả trộn lẫn với vị hăng.

Thẩm Mộ Liên nhanh chóng nhìn qua mấy hạ nhân đang cúi đầu rũ mi cùng chân gà trên bệ bếp, nghĩ thầm nếu làm đồ ăn cho tứ đệ chỉ sợ tiểu trù nương này uổng phí tâm tư rồi.

Với tinh cách bắt bẻ kia của tứ đệ kia nhà mình sao có thể để vào mắt mấy cái chân gà bình thường được?

Tâm trí Bao Xuân Oánh tập trung hết vào đồ ăn, không phát hiện ra vẻ mặt Thẩm Mộ Liên có hơi ái ngại. Nàng vui vẻ mở nắp nồi ra, một mùi cay nồng kỳ lạ bốc lên.

“Hắt xì!”

Hạ nhân xung quanh liên tục quay đầu hắt xì.

Nước sốt trong nồi trộn lẫn cát hạt màu xanh lục và màu đỏ thẫm, Thẩm Mộ Liên đoán không ra. Tiếp đó, Bao Xuân Oánh múc một chén nước sốt bỏ một cái chân gà thủy tinh *còn chưa có gia vị vào.

“Đại cô tử, nếm thử đi.” Bao Xuân Oánh cười tươi như hoa cầm chén cùng đôi đũa đưa cho Thẩm Mộ Liên.

“Chân gà?” Nàng ấy công khai bày tỏ sự ghét bỏ, nhưng nhìn nước sốt đậm đà thơm nồng trong chén, lại ma xui quỷ khiến cầm đũa.

Chân gà không có quá nhiều thịt, nàng ấy chỉ ăn được một cái móng dính nước sốt.

“Cái này……”

Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, Thẩm Mộ Liên gặm hết một cái chân gà.

Thật thơm!

“Hương vị tạm được.” Nàng ấy ra vẻ rụt rè lấy khăn tay lau khóe miệng: “Nếu là dùng bào ngư ăn với loại nước sốt này sẽ càng ngon hơn. Chân gà là thứ không lên được mặt bàn, gia đình giàu có sẽ không ăn.”

Để cảm ơn nước sốt của Bao Xuân Oánh, nàng ấy mới hào phóng nhắc nhở, có thể lĩnh ngộ được hay không phải xem ở bản thân Bao Xuân Oánh.

“Là sao……” Bao Xuân Oánh thất thần.

“Đương nhiên.” Thẩm Mộ Liên cong môi cười nhạt, rất vừa lòng với dáng vẻ trẻ nhỏ dễ dạy này của nàng: “Tứ đệ không có ở đây, vậy hôm khác ta lại tới tìm hắn.”

Dứt lời, nàng ấy lại ngẩng cao đầu kiêu ngạo dẫn nha hoàn ra khỏi phòng bếp.

“Tiểu…… Thiếu phu nhân, chúng ta phải đổi chân gà sao?” Nguyệt Linh lo lắng.

Bao Xuân Oánh không nói một lời mà chăm chú một phần rau trộn chân gà, hoa ngọc trai màu xanh lam trang trí trên tóc cũng trở nên ảm đạm.

Chạng vạng, song cửa sổ phủ ánh chiều tà.

Cửa phòng bị người trở về đẩy ra, Bao Xuân Oánh vui mừng ra mặt, vội vàng phân phó Nguyệt Linh bưng thức ăn tiến vào.

Đáng tiếc người tới sắc mặt xanh mét, lông mày nhíu chặt dưới tóc đen hai bên thái dương, bước đi tập tễnh. Bao Xuân Oánh nhìn thấy lập tức lại, cẩn thận nhìn kỹ.

“Bệnh dạ dày của ngươi lại tái phát?” Nàng là đại phu hẳn nên đi tới đỡ người bệnh.

Thẩm Kiến Hi lại bước sang một bên, không cần nàng đỡ: “Đêm này ta không ăn…”Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn chằm chằm một món đồ ăn Nguyệt Linh mang tới, mùi chua lại khiến hắn nhớ tới một chuyện. Lấp tức mất cảnh giác, hắn chuyển chủ đề: “Ta có thể nuốt trôi món này hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi.”

“Dựa vào trên người ta, ngươi ngồi xuống trước đi.”

Hai mắt nàng sáng lên, ghé sát vào người Thẩm Kiến Hi ngửi một lát. Người sau cảnh giác ngửa người ra sau, hỏi nàng làm gì.

“Trên người ngươi không có mùi rượu, chẳng lẽ do bụng rỗng uống trà sao?”

Thẩm Kiến Hi bỗng dưng nghẹn lại, nhìn sang chỗ khác, sau đó mơ hồ nói “ừ” một tiếng.

“Không thể nào? Sau bữa sáng ngươi còn chưa ăn thêm gì sao?”

“Hừ.”

“Tại sao? Ngươi không đói bụng sao?”

Hắn khinh thường mà lạnh nhạt nói: “Cơm heo bên ngoài đó có thể cho người ăn được sao? Không phải ỷ lại gia vị dầu muối tương giấm thì cũng dùng nguyên liệu không tươi thật giả lẫn lộn, vô cùng khó ăn.”

Bao Xuân Oánh khó có thể tin được rốt cuộc mười bảy năm qua hắn sống như thế nào: “Đồ ăn Thẩm gia đâu? Chắc chắn nguyên liệu nấu ăn sẽ tươi mới hơn bên ngoài đúng không?”

“Hừ.” Hắn lại khịt mũi coi thường: “Đổ đầy gia vị dầu muối tương giấm lên đĩa ngọc trân quý, thật đúng là phí phạm của trời.”

“Thì ra là thế.” Nàng nói xong liền cười xinh đẹp: “Đưa tay ra, đồ ăn lạnh sẽ không ngon.”

Nàng xoa huyệt Hợp Cốc trên hổ khẩu cho hắn một lát, lại nói hắn từ từ uống một ly nước ấm. Uống xong không bao lâu, hắn không nhịn được nấc lên một tiếng.

Mặt hắn đỏ lên, vừa xấu hổ vừa khó chịu.

Bao Xuân Oánh lại vui vẻ ra mặt, má lúm đồng tiền nở rộ: “Sau khi nấc có cảm thấy đỡ hơn một chút không?”

“ừ.” Hắn cố thốt ra một chữ giữa hai hàm răng.

“Có thể động đũa rồi, chỉ là ngươi nhất định phải ăn từ từ.”

Thẩm Kiến Hi hơi gật đầu, nhanh chóng thu hồi xấu hổ buồn bực trong mắt. Đợi nàng cầm đũa lên hắn mới bắt đầu di chuyển.

Đương nhiên, món đầu tiên hắn chọn là rau trộn chân gà thủy tinh.

Bao Xuân Oánh yên lặng lưu ý.

Chân gà thủy tinh bị nhuộm màu dần mất đi màu bạch ngọc ban đầu, chuyển sang màu nâu, nhưng chất thịt vẫn trong suốt như cũ. Một cọng rau thơm xanh biếc đặt bên trên, hắn không chút do dự bỏ cả rau thơm vào miệng.

Chất thịt vẫn còn đầy đủ độ đàn hồi, mùi thơm của quả phật thủ tử* lượn lờ khắp răng môi. Vị chua ẩn chứa một chút vị chát lại được vị ngọt làm dịu, cũng giảm bớt cảm giác dầu mỡ chán ngấy khi ăn quá nhiều chân gà.

*quả phật thủ tử: quả chanh

Món chân gà

Mỗi một lần hắn tới Minh Xuân Lâu ăn món này đều sẽ ăn sạch.

Đáng tiếc hắn nếm ra được lần này vị chua có hơi nhạt hơn so với trước đây.

“Bởi vì ngươi tì vị hư hàn, cho nên lần này có ý giảm bớt quả phật thủ tử, không thể tiếp tục kích thích dạ dày.” Bao Xuân Oánh chủ động giải thích.

Nhưng Thẩm Kiến Hi lại nhạy bén bắt được trọng điểm: “Lần này? Ngươi không chỉ làm món rau trộn chân gà này một lần đúng không?”

Đôi mắt thiếu nữ lấp lánh rực rỡ, má lúm đồng tiền ở hai bên môi thật ngọt ngào, nàng cười đến mức lộ ra cả hàm răng đều đều,dáng vẻ ngây thơ đáng yêu khiến người khác ngứa ngay chỉ muốn véo mặt nàng.

“Rau trộn chân gà thủy tinh ở Minh Xuân Lâu ngươi hay ăn là do ta làm.”

Ngay lập tức, một cảm giác nóng cháy hừng hực bùng lên trong lòng Thẩm Kiến Hi, hắn không thể nói rõ cảm giác đó là gì, tóm lại vô cùng mãnh liệt.”

Hắn chỉ thích rau trộn chân gà thủy tinh ở Minh Xuân Lâu, bởi vì các quán khác đều dùng giấm trộn rau, vị quá chua, chỉ có Minh Xuân Lâu thông minh dùng quả phật thủ tử.

Qủa phật thủ tử sau khi ướp vẫn giữ lại được mùi thơm của quả, hơn nữa còn không bị nhớt. Nhưng giá mua quả phật thủ tử đắt hơn mua giấm rất nhiều, mà loại quả này không thường có, bình thường ở chợ cũng không mua được.

Chỉ là vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh không gợn sóng, ngữ khí không nhanh không chậm: “Thiếu chút nữa quên mất lệnh tôn là đầu bếp Minh Xuân Lâu, ngươi làm trợ thủ cũng là đương nhiên.”

“Ta chỉ giúp làm rau trộn chân gà thủy tinh lúc ngươi tới Minh Xuân Lâu thôi, bởi vì cha ta đắn đo không xác định rõ lượng quả phật thủ tử và đường trắng.”

“Cái gì ……?”

Bao Xuân Oánh chớp đôi mắt đẹp phản chiếu dưới ánh nến, thẳng thắn nói: “Mỗi lần ngươi tới Minh Xuân Lâu đều chọn món này, mà chỉ có hương vị do ta làm ngươi mới chấp nhận. Cho nên mỗi khi ngươi đến cha sẽ gọi ta tới giúp đỡ, ngày thường ta chỉ giúp cha điều chế canh dược thiện. Chỉ là hiện tại ngươi bị đau dạ dày, ta đã đổi đường trắng thành một chút mật quả.”

Lời vừa nói ra, Thẩm Kiến Hi khiếp sợ không thôi.
Chương kế tiếp