Quận Chúa Kinh Hoa
Chương 12: Thơm Quá
Hứa
Kinh Hoa không bị lừa đến lần thứ hai đâu. Gì mà viết một trang chữ thật lớn
chứ, lát nữa Tề Vương đến, nàng sẽ nhờ thúc dẫn nàng đi cưỡi ngựa! Nhưng
mà nàng chờ hoài chờ mãi, đến khi ăn cơm xong Tề Vương vẫn chưa tới. Thái
hậu thấy nàng trông mòn con mắt thì khuyên nhủ: “Hôm qua chạng vạng nó mới về,
chắc bây giờ thúc của con đang mệt, con đừng chờ nữa. Con có thích đá cầu
không? Ta gọi người ra sân đá cầu với con.” Làm
quả cầu rất đơn giản, ở Hoài Nhung, Hứa Kinh Hoa cũng thường chơi trò này. Bây
giờ ở trong cung rất chán, chí ít thì đá cầu cũng có thể hoạt động chân tay.
Nàng thay y phục của nam tử, ra sân chơi với mấy cung nữ mười ba, mười bốn
tuổi. Quả
cầu trong cung dùng đồng xu làm lót rồi quấn lông vũ, nhìn rất thích mắt. Hứa
Kinh Hoa ước lượng sức nặng của quả cầu, dắt vạt áo vào thắt lưng rồi ném cầu
lên, mu bàn chân trái móc lấy quả cầu, quả cầu ngũ sắc bay qua đầu vai. Chân
trái tiếp đất thành công, Hứa Kinh Hoa nghiêng người, đồng thời giơ chân phải
lên. Nàng tâng quả cầu bằng lòng bàn chân, quả cầu lại bay lên không trung lần
nữa. Mấy
cung nữ hò reo cổ vũ. Hứa Kinh Hoa nở nụ cười, nàng bật người lên, đỡ quả cầu
bằng đầu rồi nhẹ nhàng lắc lư, quả cầu bay ra bên trái lưng nàng. Hứa Kinh Hoa
như có thêm một con mắt sau gáy vậy, nàng duỗi chân trái ra rồi giơ cao lên,
móc quả cầu bay về chỗ cũ. “Chân
Hứa cô nương dài thật đó!” Dưới
cửa sổ điện Đông Thiên, thái giám Dương Tĩnh không kìm lòng được mà cảm thán. Đại
Điện hạ cũng đang đứng ở cửa sổ nhìn lén trừng Dương Tĩnh, Dương Tĩnh lập tức
đứng thẳng người, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim(*) cúi đầu. (*)Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: Nghĩa là
xấu hổ hoặc tập trung, không sao nhãng. Lúc
này Lưu Diễm mới ung dung quay đầu, tiếp tục nhìn lén Hứa cô nương chân dài đá
cầu. Hứa
cô nương thể hiện những kỹ năng độc đáo của mình, giãn gân cốt rồi bắt lấy quả
cầu. Nàng đang hỏi các cung nữ bình thường chơi trò này như thế nào. Các
cung nữ líu ríu, Lưu Diễm không nghe ra có mấy người đang nói, cuối cùng chỉ
nghe thấy Hứa cô nương nói: "Chúng ta có bốn người đúng không, đến đây,
đứng thế này nhé. Ta đá đến chỗ muội một cái, muội xếp thứ hai thì đá hai cái,
muội này đá ba cái…” Lưu
Diễm nhìn Hứa Kinh Hoa và ba cung nữ xếp thành hình vuông, nghĩ thầm: "Đơn
giản thế thôi ư? Có gì thú vị đâu chứ?” Bên
kia Hứa Kinh Hoa vẫn tiếp tục nói: "Các muội chuyền quả cầu lại cho ta, ta
là người thứ năm, lần lượt là sáu, bảy, tám, chín. Ai đá xong thì nhặt cầu lên
chuyền cho người khác, người tiếp theo tăng số lần đá lên. Nếu cầu được chuyền
cho người không bắt được trước đó, người đó bắt được thì được quyền đá tiếp. À,
nếu người đó không bắt được nhưng khi chuyền cho người tiếp theo cũng không bắt
được thì người đó được quyền đá cầu, hiểu chưa?” Các
cung nữ đồng thanh nói hiểu rồi. Hứa Kinh Hoa đá cầu đầu tiên rồi chuyền cho
cung nữ đứng bên cạnh. Cung nữ đó đá hai cái rồi chuyền cho người đối diện,
người đối diện đá ba cái rồi chuyền cho người bên cạnh mình. Đi
hết một vòng rồi lại về chỗ Hứa Kinh Hoa. Nàng tiếp được quả cầu, đá ba lượt
đầu tiên như bình thường, nhưng đến lượt thứ tư thì bỗng nhiên dùng lực mạnh
hơn, quả cầu bay lên cao vút. Các cung nữ kêu lên đầy hoảng sợ. Hứa Kinh Hoa
không hoang mang, thả chân phải xuống rồi bước lên một bước, chéo chân ra sau
đầu gối chân trái, mũi chân tiếp cầu rồi chuyền cho người tiếp theo. Cung
nữ đó bị bất ngờ, nàng cố lắm mới tiếp được nhưng chỉ đá được một cái là rớt. "Ôi
không!" Các cung nữ đồng thanh hô rồi cười đùa: “Rớt mất rồi.” Đại
Điện hạ cũng khẽ cười: “Giảo hoạt.” Cung
nữ không tiếp được cầu hơi ảo não, nhưng một chốc sau nàng nhặt quả cầu lên,
cười hì hì nhìn người tiếp theo đang sẵn sàng tiếp cầu: “Coi chừng nha, ta
chuẩn bị chuyền đây.” Người
đó gấp gáp nói: “Ngươi không được chuyền xa quá, như vậy là phạm quy!” “Yên
tâm đi." Cung nữ cầm quả cầu trong tay, lắc trái lắc phải, bất ngờ ném về
phía vị trí người thứ tư đứng chéo hàng. Người
thứ tư muốn tiếp cầu theo bản năng, người thứ ba vội kêu lên: "Của ta đó!”
Thân thể của nàng cũng linh hoạt, chẳng những thuận lợi tiếp được cầu mà còn
vừa đi vừa đá, lùi về chỗ của mình. Hứa
Kinh Hoa đếm giúp nàng: “Ba, bốn, năm, sáu,…” Nàng
tạm dừng một chốc, nhìn người thứ tư: “Tiếp nè!” nàng nói xong thì chéo chân
phải, quả cầu bay về phía người thứ tư. "Ơ
kìa! Người chơi xấu!" Người thứ tư hét lên, lùi về sau để tiếp cầu. nàng
tiếp được một cách dễ dàng, phát hiện mình đang cách vị trí ban đầu mấy bước
nên vội vừa đá vừa đi về chỗ cũ. "Đá
cầu thôi mà cũng náo nhiệt đến lạ thường..." Dương Tĩnh nhịn không được
lại thì thầm. Lần
này Điện hạ không trừng hắn ta nữa, bởi vì Đại Điện hạ đang xem rất say sưa,
quên cả việc ngủ trưa. Mãi đến khi Hứa cô nương và mấy cô cung nữ mệt mỏi đi
vào điện nghỉ ngơi, Đại Điện hạ mới vươn vai, chuẩn bị đi học buổi chiều. Hứa
Kinh Hoa toát mồ hôi khắp người, trong lòng vô cùng thoải mái. Nàng rửa mặt,
thay y phục, nói chuyện với Thái hậu một lúc thì Tề Vương cuối cùng cũng tới. "Kinh
Hoa mong con lâu lắm đấy." Thái hậu thấy Tề Vương bước vào thì nói. Tề
Vương mỉm cười, trông giả tạo y như nụ cười thường ngày của Lưu Diễm vậy. Hứa
Kinh Hoa vừa nhìn đã biết, nàng đang định hỏi nhưng nhớ lời cha dặn, dằn lại ý
nghĩ đó, chờ Tề Vương mở miệng. "Con
cũng muốn đến sớm, có điều..." Tề Vương ngập ngừng: "Đại ca bị tiêu
chảy mãi không thôi nên con…” "Tiêu
chảy?" Thái hậu bật thốt lên: “Chuyện gì đã xảy ra?” "Con
hỏi đại ca, huynh ấy nói thật ra trên đường đi đã bị rồi, nhưng không nghiêm
trọng lắm nên huynh ấy không nói…” Hứa
Kinh Hoa cũng hậm hực: "Con biết ngay mà! Cha cứ giấu bệnh suốt thôi!” Thái
hậu nắm chặt tay nàng, hỏi Tề Vương: "Thái y đã đến khám chưa? Thái y nói
sao?” “Thái
y đến khám rồi, nói là chức năng của lá lách và dạ dày bị rối loạn, trên đường
đi có lẽ huynh ấy đã ăn đồ hơi dầu mỡ. Từ nay trở đi chỉ được ăn uống thanh
đạm, đơn thuốc cũng thay đổi. Có điều, cơ thể của đại ca có hơi suy yếu.” "Suy
yếu ư? Không phải hôm qua vẫn khỏe sao? Tiêu chảy bao nhiêu lần rồi?” “Đầu
giờ Dần huynh ấy bỗng nhiên đau bụng, đi vệ sinh tận bốn lần mới thôi. Thái y
nói dược tính của đơn thuốc kê hôm qua hơi mạnh cũng là một nguyên nhân.” Hứa
Kinh Hoa vừa tức vừa lo: "Đáng đời cha, bị tiêu chảy mà cũng không nói với
thái y! Tổ mẫu, con phải đến đó xem sao.” Thái
hậu còn chưa mở miệng thì Tề Vương đã nói trước: "Kinh Hoa đừng đến. Cha
con không cho ta nói chuyện này cho mọi người biết, con đến thì chẳng phải là
bán đứng ta sao?” Thái
hậu nhíu mày: "Sao lại không nói cho chúng ta biết? Bản thân mình thì
không chăm lo để bị ngã bệnh, mấy lời không để chúng ta phải lo lắng có ích gì
chứ? Mình không bảo trọng, giày vò bị bệnh, nói cái gì không để cho chúng ta lo
lắng, thì có ích lợi gì? Dối trá!" “Đúng
vậy." Hứa Kinh Hoa phụ hoạ theo, nàng vuốt vuốt lưng Thái hậu: "Nương
nương đừng tức giận, có lẽ con biết cha đang nghĩ gì. Hôm qua cha không nói ra
hẳn là thấy tiêu chảy chỉ là chuyện nhỏ, không nghiêm trọng lắm. Với lại, cha
sợ làm ô uế tai của người và thúc, cả Đại Điện hạ nữa.” Tề
Vương nói: "Đúng đúng, quả thật đại ca có hơi ngượng ngùng.” “Có
gì mà phải ngại? Hồi bé có phải ta chưa từng vệ sinh cho nó đâu?” Thái hậu vẫn
còn tức giận, nhưng đau lòng chiếm phần hơn: “Thôi, con dặn phòng bếp chú ý kỹ
một chút. Lúc nấu cháo thì cho thêm muối, đói bụng thì ăn một bát.” “Người
yên tâm, Vương phi đã an bài ổn thoả. Trong phòng của đại ca được dựng một
phòng bếp nhỏ, Triệu ma ma tự mình đun thuốc nấu cháo!” Thái
hậu gật đầu, thật ra bà rất muốn đến thăm. Nhưng thân là Thái hậu, một khi bà
xuất cung thì nhất định sẽ gây náo loạn. Gần đây các đại thần đang thúc giục
Hoàng thượng lập Thái tử, có cựu thần còn đến đây dò la. Bà không muốn đứng về
phía các đại thần để bức bách Hoàng thượng, tốt nhất là lấy tĩnh chế động(*).” (*)Lấy tĩnh chế động: Ý nghĩa cơ bản lời dạy này là lấy cái bất biến (không thay đổi) để ứng phó với cái vạn
biến (luôn thay đổi). “Kinh
Hoa muốn
đi thăm cha sao?” Bà hỏi. Hứa
Kinh Hoa gật đầu, Thái hậu nói: "Vậy con đi đi. Con nói với cha, nó làm
như vậy là bất hiếu, ta rất buồn. Con nói nó phải ngoan ngoãn dưỡng bệnh, không
nặng thêm mấy cân thì đừng đến gặp ta.” “Vâng
ạ, cháu gái nhớ rồi!” Mượn danh Thái hậu để răn dạy cha mình, Hứa Kinh Hoa rất
thích. Thái
hậu nói: "Vậy thì đi đi, đi sớm về sớm, đừng chậm trễ kẻo trời tối.” Tề
Vương đành phải dẫn theo Hứa Kinh Hoa xuất cung, trên đường đi còn khuyên nàng:
“Cha con đang khó chịu lắm, con gặp rồi thì nói ít mấy câu.” Thật
ra từ trước đến giờ sức khỏe của Hứa Tuấn cũng không tốt lắm, bản thân ông lại
có tật. Hứa Kinh Hoa đã quen rồi, nàng nói: “Con biết ạ. Con đi thăm cha chỉ để
nói con ở chỗ nương nương rất tốt, để cha yên tâm dưỡng bệnh.” “Cha
con thật may mắn khi có một đứa nữ nhi ngoan ngoãn như con.” Tề Vương mỉm cười. Hứa
Kinh Hoa tán thành: "Đúng ạ, cha quá may mắn.” Tề
Vương cười to, thúc chất hai người nói chuyện vui vẻ cả đường đi. Lúc đến Tề
Vương phủ, thấy Hứa Tuấn đang nằm trên giường rồi hai người vẫn còn đang cười
khà khà. Hứa
Kinh Hoa vừa cười vừa thuật lại lời của Thái hậu, cuối cùng nàng nói:
"Nương nương tức giận thế thôi, con thấy người cũng muốn đến thăm cha
lắm.” Tề
Vương cũng phụ hoạ: "Chính xác, có điều nương nương không tiện xuất cung
nên để Kinh Hoa đến đây.” "Ta
không sao..." Hứa Tuấn nói chuyện vẫn hụt hơi, sắc mặt cũng không tốt lắm
nhưng vẫn cố gượng dậy: "Đau bụng, ngừng tiêu chảy là được rồi." "Bụng
không đau sao?" Hứa Kinh Hoa hỏi. "Không
đau." "Chân
thì sao?" "Chân
cũng không đau. Được rồi, con về đi, ngoan ngoãn hiếu thuận với nương nương,
không được nghịch ngợm.” Hứa
Kinh Hoa không chịu đi. Nàng ngồi xuống, kể cho Hứa Tuấn nghe từ tối hôm qua
đến hôm nay nàng đã làm những gì, nói những chuyện gì với Thái hậu. Nhớ được
cái gì là nàng nói hết, sau mới nói: “Con đi bái chào thẩm rồi hồi cung.” Hứa
Tuấn nghe nói Thái hậu định phái người đi di dời hài cốt của thê tử quá cố về
đây, còn bố trí ổn thoả bài vị của cha con nhà họ Tôn, ông gật đầu: “Dời hài
cốt thê tử về, trả lại bài vị an trí phụ tử Tôn gia.” Ông gật gật đầu, nói:
"Để nương nương phải lo lắng rồi, con thay ta hiếu thuận với nương nương
thật tốt.” “Con
biết rồi. Cha đừng nói con, con chỉ là cháu gái thôi. Cha ăn cơm uống thuốc cho
khoẻ lại, tự mình hiếu thuận với nương nương thì người mới vui vẻ.” Hứa
Tuấn tức giận, vỗ vào ván giường: "Rốt cuộc thì ai mới là cha hả? Chờ ta
khỏe lại, ta sẽ đánh con trước, nha đầu hỗn hào này!” Tề
Vương vội kéo Hứa Kinh Hoa đi: "Được rồi được rồi. Đại ca, huynh nghỉ ngơi
đi nhé, đệ dẫn Kinh Hoa đi gặp Vương phi.”(Ứng dụng T Y T) Hứa
Kinh Hoa cười hì hì đi theo Tề Vương ra ngoài, qua mấy cánh cửa mới đến chỗ
Vương phi. Vương
phi nhận được tin thì ra cửa đón tiếp, Hứa Kinh Hoa vội vàng tiến lên hành lễ.
Vương phi đỡ nàng, nói: "Ta nghe nói Vương gia dẫn Kinh Hoa về thì ngạc
nhiên lắm đấy, mẫu hậu nỡ xa con sao? Tối nay con có muốn ở lại không?” “Mẫu
hậu sao nỡ chứ, dặn con đi sớm về sớm đây này." Tề Vương nói. Hứa
Kinh Hoa cảm giác tay của Vương phi vừa trơn vừa mềm, nàng nhớ tới Đại Công
chúa ghét bỏ mình thì nói: “Trên tay con có vết chai, thẩm coi chừng.” Lần
thứ hai gặp mặt, tuy nàng vẫn thấy Vương phi đẹp như tiên nữ nhưng cũng bình
tĩnh hơn hôm qua nhiều, đã chịu gọi là thẩm rồi. Vương
phi nghe xong thì kinh ngạc, sau mới kéo tay Hứa Kinh Hoa: "Có thật
này!" Nàng ấy vừa nói vừa sờ vết chai, trấn an nàng: "Không sao, mỗi
ngày con ngâm tay bằng nước nóng rồi để cung nữ bôi một lớp bột trân châu thật
dày, không lâu nữa vết chai sẽ biến mất.” Hứa
Kinh Hoa: "... Không phải ạ, con sợ nó châm vào tay thẩm.” Vương
phi bật cười: "Sao lại thế được?" Nàng ấy vừa nói vừa kéo Hứa Kinh Hoa
vào trong: "Hôm qua ta vội vàng vào cung nên cũng chưa kịp chuẩn bị quà
gặp mặt cho Kinh Hoa. May mà hôm nay cháu gái lại tới đây.” Nàng
ấy quay lại gọi người, thị nữ nhanh chóng cầm một cái hộp sơn mài màu đen tới.
Vương phi nói: “Chỉ là món đồ nhỏ để cháu gái đeo chơi thôi.” Thị
nữ đưa hộp đến trước mặt Hứa Kinh Hoa. Nàng mở hộp ra, thấy bên trong là trang
sức đẹp đẽ thì thốt lên đầy ngạc nhiên: “Cái này đắt lắm phải không ạ?” “Con
cứ cầm đi." Tề Vương ngồi bên cạnh Vương phi, dựa lưng vào tay vịn: "Con
biết không, những tôi tớ trong cung tôn kính đồ trên người con trước, rồi mới
tôn kính con. Về sau lúc ra khỏi cung Khánh Thọ, con đeo vài thứ trên người thì
chúng không dám xem thường con đâu.” Hứa
Kinh Hoa còn đang do dự thì bên ngoài có người vào bẩm báo: "Bẩm Vương
gia, Vương phi, Đại Điện hạ đến, nói là phụng thánh mệnh tới thăm Bảo Định
Hầu.” Tề
Vương giật mình ngồi thẳng lên: "Sao Hoàng thượng biết được? Đi thôi Kinh
Hoa, con hồi cung cùng Điện ha luôn, ta khỏi phải đưa con về.” Vương
phi đóng nắp hộp lại, giao cho thị nữ: "Lát nữa nhớ đưa lên xe cho cô
nương.” Sau đó nàng ấy nắm tay Hứa Kinh Hoa, dẫn nàng ra ngoài. Thế
là Hứa Kinh Hoa và Đại Điện hạ đến thăm cha nàng lần nữa rồi mới lên xe ngựa
hồi cung.