Quận Chúa Kinh Hoa
Chương 13: Trở Mặt
Hứa
Kinh Hoa vén rèm lên, đưa tay ra vung loạn xạ. Mãi đến khi ra khỏi Vương phủ,
không nhìn thấy phu thê Tề Vương nữa, nàng mới thu tay về, quay lại nói: “Ta
vẫn luôn cho rằng hoàng cung, Vương phủ phải, gì nhỉ,… À, nguy nga lộng lẫy! Ta
vẫn luôn nghĩ thế, không ngờ ngoài rộng lớn hơn, chắc chắn hơn thì cũng bình
thường.” Hai
tay Lưu Diễm chống lên đầu gối, cả người nghiêng về phía trước. Hắn ngẩn ngơ
nhìn vào hư không, như đang bần thần. "Đại
Điện hạ?" Hứa Kinh Hoa vẫy vẫy tay trước mặt hắn: "Người đang nghĩ gì
thế?” Lưu
Diễm tránh ra sau, ngồi thẳng người: "Không có gì. Thiên hạ chỉ mới bình
định, đây là lúc nghỉ ngơi dưỡng sức. Hoàng thất phải tiết kiệm, làm gương cho
thần dân thiên hạ.” Hứa
Kinh Hoa: "... Người học thuộc lòng câu đó ư?” Lưu
Diễm nhíu đôi mày thanh tú: "Ý muội là sao? " Thấy
vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Hứa Kinh Hoa đành phải giải thích: "Ta đùa
thôi. Người nói một câu đạo lý mà chẳng cần suy nghĩ gì, giống như học thuộc
lòng để đề phòng có ai kiểm tra vậy.” "..."
Ánh mắt Lưu Diễm dừng trên mặt Hứa Kinh Hoa. Nàng mới đi thăm người cha bị bệnh
của mình nhưng thần sắc vẫn vô tư lự, như rằng Hứa Tuấn sẽ khỏi bệnh trong chớp
mắt, sống lâu trăm tuổi vậy. “Muội
không lo lắng cho Bảo Định Hầu chút nào sao?” Hắn hỏi. Hứa
Kinh Hoa kinh ngạc: "Lo lắng làm gì? Cha có người chăm sóc, Thái y thì
thăm khám thường xuyên, ta lo làm gì?” Lưu
Diễm nói không nên lời. Lần đầu tiên trong đời hắn gặp một người như cô nương
này, bình thản đến mức nếu trời có sập cũng coi như chăn để đắp. Cha
ruột nằm trên giường bệnh nhưng lại không hề lo lắng, còn nói hợp tình hợp lý
như thế. Nhưng mà hắn cũng không nghĩ Hứa Kinh Hoa máu lạnh hay bất hiếu, đổi
lại là phụ hoàng và hắn, chỉ sợ… Lưu Diễm cười khẩy. "Người
có chuyện gì ư? Trông người không vui lắm.” Hứa Kinh Hoa bất giác hỏi. "Không
có gì." “Chậc
chậc, vẻ mặt thì lạnh lùng, lông mày thì nhíu chặt, thế mà còn nói không có
gì.” Hứa Kinh Hoa chống cằm, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng trẻo của Đại
Điện hạ, suy đoán: “Có phải người bị lão sư phạt không?” Lưu
Diễm liếc nàng, lười trả lời. "Không
phải sao?" Hứa Kinh Hoa làm bộ suy nghĩ: "À! Ta biết rồi! Chắc chắn
là người đi học về rất mệt mỏi, Hoàng thượng còn phái người đến thăm cha ta nên
trong lòng người…” "Đừng
nói bậy!" Lưu Diễm không đợi nàng nói xong đã cắt ngang: "Sao lại tuỳ
tiện nói những lời như thế?” Đại
Điện hạ luôn ôn hoà, đối xử với ai cũng ân cần, lễ phép. Hắn bỗng dưng nói năng
nghiêm nghị thế khiến Hứa Kinh Hoa hoảng sợ, nàng vô thức thẳng lưng, giải
thích: “Ta chỉ nói đùa…” "Nói
đùa cũng không được!" Lưu Diễm nhanh chóng ngắt lời nàng: "Muội có
biết người nào mới bằng mặt không bằng lòng, oán hận mệnh lệnh của phụ hoàng
không?” Hứa
Kinh Hoa sững sờ nhìn hắn, vẻ mặt ngây ngốc. “Loạn,
thần, tặc, tử!*” Lưu Diễm gằn từng chữ một. *Trong thời
phong kiến, khi có những quan lại nổi lên chống lại triều đình thì các vua quan
chỉ những người ấy bằng câu loạn thần tặc tử, tức là kẻ bầy tôi làm loạn, kẻ làm con là giặc. Hứa
Kinh Hoa bị bốn chữ này hù doạ, hồi lâu cũng không lên tiếng. Lưu
Diễm nói xong cũng trầm mặc. Hắn chợt nhớ ra Hứa Kinh Hoa chỉ là tiểu nha đầu
chăn dê chăn ngựa, không biết chữ. Nàng chỉ mới vào kinh mấy ngày, không biết
những điều kiêng kị cũng là chuyện bình thường. Lưu Diễm dịu giọng nói: “Dọa
muội sợ ư? Xin lỗi, ta… Người như ta, nhìn thì cao sang phú quý, thật ra mỗi
ngày như đi trên băng mỏng, không dám đi sai nửa bước.” Hứa
Kinh Hoa thật sự không thể hiểu nổi, khẽ thì thầm: "Nhưng Hoàng thượng là
cha ruột của người mà.” Nói đùa một câu cũng không được ư? "Hoàng
thượng trước là thiên tử, sau mới là cha ta." Lưu Diễm nói câu này vô cùng
trịnh trọng. Thiên
tử ư? Nhưng hôm qua nàng thấy Hoàng thượng là một người rất thích cười, là hậu
bối, là huynh trưởng, cũng là cha. Sao đột nhiên ngài lại bị đẩy lên chỗ cao,
trở thành thiên tử chứ? Hứa
Kinh Hoa nghĩ mãi không ra. Lúc trở về cung Khánh Thọ thấy Hoàng thượng vẫn
chưa đi, không hiểu sao nàng lại sinh lòng sợ hãi, không dám tuỳ tiện nói
chuyện. Ngay cả Đại Điện hạ còn sợ như thế, nàng cũng không thể gây phiền phức
cho Thái hậu nương nương. Vì
có Lưu Diễm trả lời trước nên Thái hậu không phát hiện ra Hứa Kinh Hoa có gì
khác thường. Sau khi Hoàng thượng nghe Đại Điện hạ bẩm báo bệnh tình của Hứa
Tuấn không có gì đáng ngại rồi cáo từ, bà mới phát hiện cháu gái luôn hoạt bát
đang ỉu xìu. "Sao
vậy? Nhưng mà bệnh của cha con…” Hứa
Kinh Hoa vội nói: "Cha con không sao hết, cha vẫn còn sức để mắng con, còn
nói chờ mình khoẻ lại sẽ đánh con một trận trước.” Thái
hậu bật cười: "Cái tính gì thế này!" Bà lại hỏi: "Vậy con sao
thế? Có đói bụng không?” Hứa
Kinh Hoa thật sự đói bụng, nàng gật đầu lia lịa: “Có ạ.” Rồi nói tiếp: “Thẩm
còn tặng một hộp trang sức cho con nữa.” “Dọn
cơm lên đi.” Thái hậu sai người xuống bếp, còn bảo Lưu Diễm về rửa tay, thay y
phục. Lưu
Diễm vâng lời, lo lắng nhìn thoáng qua Hứa Kinh Hoa. Nàng
đang nhận lấy cái hộp từ tay cung nữ, đang mở ra cho Thái hậu xem. Vẻ mặt nàng
vẫn cứ ủ rũ, so sánh với Hứa cô nương vui vẻ bay nhảy như chim thì giống như
hai người khác nhau vậy. Gần
đây Thái hậu luôn thận trọng, không thể không phát hiện ra, chắc chắn bà sẽ hỏi
đến cùng. Lưu Diễm băn khoăn trong lòng, quay người rời đi. Thái
hậu không chỉ thận trọng mà còn bình thản. Đến khi ăn cơm xong rồi về hậu điện
với Hứa Kinh Hoa, bà mới hỏi: “Kinh Hoa giận Diễm Nhi sao?” Hả,
giận ư? Hứa Kinh Hoa lắc đầu nguầy nguậy: "Không có ạ. Nhưng mà, lúc về
con đùa quá trớn…” Nàng kể khái quát sự việc, thấp thỏm hỏi Thái hậu: “Nương
nương, sự việc thật sự nghiêm trọng như Đại Điện hạ nói sao?” “…Chao
ôi.” Thái hậu khẽ thở dài: “Kinh Hoa đừng sợ, chuyện hôm nay có nguyên nhân của
nó.” Nói
xong thì ra hiệu cho Quách Chử đang đứng ở cửa, Quách Chử lập tức đuổi hết thái
giám và cung nữ ra ngoài, tự mình canh cửa. "Suy
cho cùng, chuyện này phải trách ta và Hoàng thượng. Thúc cháu hai người vừa đi
không bao lâu thì Hoàng thượng tới. Ngài biết hai người vừa vào cung, thắc mắc
tại sao lại về nhanh như vậy.” Thái
hậu ăn ngay nói thật, Hoàng thượng nghe nói Tề Vương dẫn Hứa Kinh Hoa xuất cung
đi thăm Hứa Tuấn thì khen vài câu. Đúng lúc này, Lưu Diễm tan học. "Không
biết Hoàng thượng nghĩ thế nào mà lúc thấy Diễm Nhi bước vào lại nói “Nếu Diễm
Nhi là nữ nhi thì tốt biết bao”.” Hứa
Kinh Hoa: "... Người ta toàn chỉ vào nữ nhân nói nếu là nam nhân thì tốt
biết bao, sao Hoàng thượng lại trái ngược như vậy?” Thái
hậu thở dài: "Nữ nhân bị nói như vậy, dù là người rộng lượng đến mấy cũng
thấy không vui, huống chi là nam nhân? Còn nữa, ta vốn không định nói những
chuyện này cho con biết sớm, tránh dọa con sợ. Xem ra hôm nay vẫn phải nói, để
con hiểu rõ.” Hứa
Kinh Hoa ngồi ngay ngắn lại: "Nương nương, người nói đi ạ.” “Hoàng
thượng lên ngôi thiên tử đã một năm nhưng vẫn trì hoãn chuyện lập Thái tử. Hiện
giờ đại thần trong triều đều thúc giục ngài, một bà lão chốn thâm cung như ta
còn biết thì chẳng thể giấu nổi Diễm Nhi. Hoàng thượng lại nói những lời ấy vào
lúc này, đừng nói Diễm Nhi vốn đã nặng tâm sự, dù là người có tấm lòng khoan
dung cũng không thể không suy nghĩ gì.” Hứa
Kinh Hoa suy nghĩ một chốc mới hiểu sơ sơ: "Có phải Đại Điện hạ nghĩ rằng
Hoàng thượng không muốn truyền ngôi cho người nên mới nói những lời đó không
ạ?” Thái
hậu gật đầu: "Lúc ấy Hoàng thượng nói xong cũng thấy hối hận, chỉ nói là
hâm mộ cha con có một đứa nữ nhi tri kỷ như con, rồi phái Diễm Nhi đi thăm cha
con thay ngài.” “Hèn
chi Đại Điện hạ không vui cho lắm.” Nếu là Hứa Kinh Hoa, chắc chắn trong lòng
nàng cũng rất buồn. “Cho
nên ta mới nói phải trách ta và Hoàng thượng. Bình thường con đùa như vậy, cùng
lắm nó chỉ cảnh cáo con thôi chứ không căng thẳng như vậy đâu.” Đúng là vào
thời điểm nảy sinh nghi ngờ, Lưu Diễm nghe những lời Hứa Kinh Hoa nói ắt sẽ
kinh sợ. “Không
phải là lỗi của người đâu ạ.” Hứa Kinh Hoa ôm lấy cánh tay Thái hậu: “Đó là
chuyện của cha con bọn họ.” Thái
hậu lắc đầu: “Ta nên cản Diễm Nhi lại rồi nói mấy câu với Hoàng thượng để người
thu hồi lại câu nói đó. Nhưng lúc ấy ta lại nhớ tới nương của Diễm Nhi, ngẩn
ngơ một lúc mà nó đã nhận lệnh rời đi rồi.” “Nương
của Đại Điện hạ làm sao ạ?” “Chuyện
này kể ra thì dài dòng lắm. Nương của Diễm Nhi họ Lý, nhà họ Lý là một sĩ tộc(*)
ở Sơn Đông. Năm xưa nhà họ Lý ủng hộ Tiên hoàng, có công lớn với triều đình nên
Tiên hoàng đã tuyển nữ nhi nhà họ Lý làm Thái Tử phi. Nhưng quyền thế nhà họ Lý
ngày càng lớn mạnh, nung nấu dã tâm không nên có. Sau khi Thái Tử phi hạ sinh
Diễm Nhi, cha và ca ca của nàng mưu đồ tạo phản, định sát hại Hoàng thượng lúc
đó vẫn còn là Thái tử.” (*) Sĩ tộc: Dòng dõi học hành làm quan Hứa
Kinh Hoa hoang mang: “Không phải người ta tạo phản là để bản thân lên làm vua
sao?” “Lúc
đó lòng dân vẫn đang hướng về triều đình, nhà họ Lý không dám xưng đế nên họ
muốn ủng hộ vị Thái tử mới mười sáu tuổi. Họ cho rằng Thái tử dễ bị lừa gạt hơn
Tiên hoàng, dù không dễ lừa gạt thì một thời gian sau sát hại Hoàng thượng rồi
lập Diễm Nhi còn đang quấn tã lên ngôi là được.” Hứa
Kinh Hoa nghe mà dựng tóc gáy, đầu ngón tay lạnh băng. Thái
hậu vuốt trán cháu gái, trấn an nàng: “Đừng sợ, việc này không thành. Tiên
hoàng được mật báo nên đã bố trí tiêu diệt phản quân nhà họ Lý rồi, Thái Tử phi
cũng vì vậy mà mất sớm. Ta biết rõ trong lòng Hoàng thượng rất nhớ nàng. Phẩm
cách của Thái Tử phi không có gì để soi mói nên lúc đó nghe Hoàng thượng nói
vậy, ta bỗng ngẩn ra.” Hứa
Kinh Hoa mù mờ: “Hai chuyện này có liên quan gì với nhau ạ?” “Nếu
Diễm Nhi là nữ nhi, nhà họ Lý cũng không vội vàng lập mưu tạo phản…” “Ý
của người là Hoàng thượng nghĩ như vậy sao?” Hứa Kinh Hoa trợn mắt. “Ta
không biết, nhưng mấy năm gần đây Hoàng thượng cũng không gần gũi với Diễm
Nhi.” “Cái
này vô lý quá! Phản quân có gì mà không dám làm chứ? Sao lại quy hết tội lỗi
cho một hài tử?” Thái
hậu cười gượng gạo: “Con người là thế đấy, chuyện không thể vãn hồi thì chỉ
nghĩ đến “giá như”. Ta nói với con những chuyện này là để con hiểu rõ nguyên
nhân đằng sau. Không phải cặp cha con nào trong thiên hạ cũng giống như cha con
hai người, sau này con nói chuyện với Diễm Nhi thì cố gắng đừng nhắc đến Hoàng
thượng. Nghiêm túc mà nói thì thảo luận sau lưng Hoàng thượng bị coi là bất
kính đấy.” Ngoài
mặt thì Hứa Kinh Hoa ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng lại nghĩ sẽ thu hồi lại hết
những lời khen ngợi hoàng thất. Ai cũng thâm sâu khó lường, không cẩn thận là
chết như chơi!(Ứng dụng T Y T) “Con
cũng đừng nói chuyện này với Diễm Nhi. Nó vốn đã nặng tâm sự, nghe xong có khi
mối quan hệ giữa cha con nó sẽ có khúc mắc.” Giờ
bảo nàng nói nàng cũng không dám nói, Hứa Kinh Hoa lại gật đầu. “Vậy
con chơi với cung nữ một lát, ta đến gặp Diễm Nhi để khuyên giải nó.” Hứa
Kinh Hoa đứng dậy tiễn Thái hậu, không kìm lòng được mà hỏi: “Tổ mẫu, Hoàng
thượng… Có thật là người ấy không muốn truyền ngôi cho Đại Điện hạ không?”