Quận Chúa Kinh Hoa
Chương 14: Khuyên Giải
Trong
điện Đông Thiên, Lưu Diễm đang ngẩn người cầm một quyển sách. Tiểu
nha đầu khác thường như thế, nương nương không thể không nhận ra, chắc chắn bây
giờ người đang hỏi đến cùng. Nương nương có tức giận không? Không, nhưng chắc
chắn người sẽ thấy thất vọng, đúng không? Năm
nay hắn đã mười sáu tuổi. Tầm tuổi này phụ hoàng đã sinh ra hắn, nhưng hắn lại
mất bình tĩnh chỉ vì một câu đùa của phụ hoàng… "Bẩm
Điện hạ, Thái hậu nương nương đến.” Lưu
Diễm giật mình hoàn hồn lại, buông lỏng quyển sách đang cầm trong tay. Quyển
sách rơi xuống đất cái “bộp”. Lưu Diễm không thèm để ý, gấp gáp đi giày rồi ra
ngoài đón tiếp. Thái
hậu đang quan sát đồ trang trí ở gian ngoài, thấy hắn vội vàng đi ra thì hỏi:
“Con đang ngủ sao?” “Không
ạ, con đang học thuộc lòng.” Lưu Diễm vừa hành lễ vừa nói. Thái
hậu nghiêng đầu nhìn vào trong, nhíu mày nói: "Con học mà sao không thắp
nến? Hư mắt thì chẳng đáng.” Bà gọi Quách Chử: “Mấy ngày nay ta thẫn thờ thì
ngươi cũng lơ là hả? Giờ là lúc nào rồi còn chưa thay rèm cửa sổ?” Quách
Chử quỳ xuống nhận tội, Lưu Diễm vội nói: "Nương nương đừng tức giận. Thật
ra cách nửa tháng sẽ thay một lần, nhưng con thấy tấm rèm còn mới, lúc đó trời
cũng chưa nóng nên bảo bọn họ khoan hãy thay, không phải do Quách Chử lơ là đâu
ạ.” Thái
hậu xua tay, ra hiệu cho Quách Chử đứng lên rồi nói Lưu Diễm: "Đứa nhỏ
này, tiết kiệm cũng không cần phải thế. Thời tiết ấm áp thì nên thay một tấm
rèm mỏng, thứ nhất là thông khí, thứ hai là trong phòng sáng sủa hơn, không ảnh
hưởng đến mắt. Ngoài ra, trời tối thì đừng nên đọc sách, nếu bắt buộc phải đọc
thì thắp nến lên.” Lưu
Diễm đồng ý lia lịa, chờ Thái hậu dặn dò xong xuôi mới mời bà ngồi xuống: “Để
người phải bận tâm rồi. Thật ra lúc nãy con đã nói dối người. Trước khi người
đến, con có cầm sách nhưng không đọc được chữ nào.” “Sao
vậy? Có tâm sự gì sao?” Thái hậu biết rõ mà còn hỏi. "Vâng.
Con cảm thấy bản thân đã mười sáu tuổi mà vẫn chưa thể san sẻ cho phụ hoàng,
còn để cho người phải bận lòng. Muội muội Kinh Hoa nói với người phải không ạ?
Hôm nay thật sự là con hành xử không đúng.” Thái
hậu khẽ thở dài, vẫy tay với hắn: "Diễm Nhi lại đây.” Rồi bà ra hiệu cho
đám người Quách Chử lui ra ngoài. Lưu
Diễm ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, bà giơ tay đo vai hắn, cười: “Bả vai con mới
rộng bao nhiêu mà đã coi mình là người lớn rồi hả?” Lưu
Diễm cúi đầu mỉm cười. "Kinh
Hoa nói với ta rồi, chuyện này sao có thể trách con chứ?" Thái hậu thẳng
thắn nói với Hứa Kinh Hoa phải trách bà và Hoàng thượng, nhưng ở chỗ Lưu Diễm
lại không hề nhắc đến Hoàng thượng, chỉ nói: “Phải trách ta mới đúng.” Lưu
Diễm ngẩng đầu định nói chuyện thì Thái hậu xua tay: "Con nghe ta nói đã.
Trước khi con về, Hoàng thượng đang khen ngợi Kinh Hoa, rằng nha đầu này thông
minh hoạt bát, hào phóng hiểu chuyện. Không biết cha con bé dạy nó thế nào,
nhìn lại Đại Công chúa kiêu căng tùy hứng tới mức Hoàng thượng không chịu nổi.
Lúc này có người vào bẩm báo con về rồi.” Thái
hậu nhìn Lưu Diễm, nở nụ cười từ ái: "Ta nói Đại Công chúa còn nhỏ, lại là
nữ nhi, tuỳ hứng một chút cũng không sao. Chẳng lẽ Hoàng thượng có một đứa con
hiểu chuyện như Diễm Nhi còn chưa đủ ư? Hoàng thượng còn chưa trả lời thì cháu
đã bước vào, nên người mới buột miệng nói “Nếu Diễm Nhi là nữ nhi thì tốt biết
bao”.” “Thì
ra là như thế..." Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Lưu Diễm cuối cùng cũng
rơi xuống: "Vậy sao người còn nói phải trách người?” Nếu
chỉ là lời nói đùa thì chẳng phải trách ai cả. Thái
hậu nói: "Nếu ta không nhắc đến cháu, Hoàng thượng cũng không nói câu này.
Hơn nữa, dù người có ăn nói bộc tuệch thì thân là thiên tử, sẽ có người coi lời
nói đùa đó là lời thật lòng. Cháu thấy đau lòng cũng đúng thôi, ai vô duyên vô
cớ nghe cha mình nói vậy cũng rất đau lòng.” Lúc
trước Lưu Diễm chủ động nhận sai, còn định lấy lui làm tiến. Nhưng khi nghe
những lời này, nỗi chua xót bị đè nén trong nháy mắt ập đến, cổ họng nghẹn
ngào, chẳng nói nên lời. Thái
hậu vẫn chưa phát hiện ra, bà tiếp tục nói: "Sau khi con rời đi, có lẽ
Hoàng thượng sợ ta trách ngài nên đã chủ động nhắc đến chuyện lập Thái tử.” Lưu
Diễm ngẩng phắt lên, mãi đến khi đối mắt với Thái hậu, hắn mới kịp phản ứng. Lẽ
ra hắn không nên sốt sắng như vậy, nhưng bây giờ mà né tránh thì lại càng mất
tự nhiên, hắn bèn chờ Thái hậu nói tiếp. "Hoàng
Thượng nói, cải cách thuế má và tạp dịch đang trong thời điểm quan trọng. Người
muốn cắt giảm thêm nhân sự, trong triều sóng to gió lớn. Nếu lập Thái tử bây
giờ, chỉ sợ là sẽ liên lụy đến Thái tử…” Lỡ
như Thái tử mới lập đối đầu với Hoàng thượng thì thiên hạ vừa thái bình ắt sẽ
hỗn loạn. "Hẳn
là Tiên hoàng đã nói cho con những đại thần xuất thân từ sĩ tộc kia là người
như thế nào. Đừng thấy bọn họ miệng mồm nhân trung hiếu nghĩa* mà lầm, thực tế
trong lòng bọn họ đang xem thường thiên tử.” *Ý nói lòng trung thành với vua Lưu
Diễm gật đầu: "Con biết. Với lại Lý Tướng nhà họ Lý… vẫn không chịu rút
lui sao?” Thái
hậu cười mỉa: "Sao hắn ta đó chịu làm vậy chứ? Trừ khi không thể đi lại
được nữa, nếu không hắn ta đó tuyệt đối không dừng tay.” Lý
Tướng mà họ nhắc đến tên là Lý Dực*, thúc thúc của nương Lưu Diễm. Năm đó ngoại
tổ phụ Lý Thức mưu phản, Lý Dực chống giặc trên sông Hoài, lập được chiến công.
Cho nên việc cha con Lý Thức* tạo phản không hề liên luỵ đến các chi khác của
nhà họ Lý. Thậm chí Tiên hoàng còn nể mặt nương của Lưu Diễm, không diệt tận
gốc nữ quyến của Lý Thức. *Chú thích nhân vật: Tể tướng, có mưu đồ tạo phản, ông nội của công chúa Chân
Định, bác của Hoàng hậu Mẫn Liệt **Chú thích nhân vật: Cha của Lý Văn Quân Nhà
họ Lý vốn là sĩ tộc ở Sơn Đông, rễ sâu lá tốt. Mấy năm nay Lý Dực thăng quan
tiến chức, trở thành Tể tướng hết mực nhân nghĩa. Không ít con cháu nhà họ Lý
làm quan trong triều. Từ thời Tiên hoàng đã bắt đầu thực hiện cải cách thuế má
và tạp dịch, vật cản lớn nhất là những người này. Lý
Dực đã qua thất tuần* mà vẫn không chịu về hưu, chẳng qua là muốn lấy quyền
hành của Tể tướng để chống lại hoàng quyền. *Hơn 70 tuổi "Có
điều ngày sau còn dài, chúng ta không vội.” Thái hậu đưa tay vuốt ve tóc mai
của Lưu Diễm: “Ngay cả một nửa giang sơn chúng ta còn giành lại được, còn sợ
đấu không lại một Tể tướng già sao?” Đúng
vậy. Hoàng Thượng mới kế vị, người vẫn đang trong tuổi trung niên nhưng Lý Dực
không còn nhiều thời gian nữa. Thậm chí Hoàng thượng không cần phải trở mặt với
lão ta, chờ sau khi Lý Dực nhắm mắt xuôi tay rồi lại giáng cho một đòn chí
mạng. Đương
nhiên Lý Dực không chịu ngồi chờ chết. Hết lòng thúc giục Hoàng thượng sắc lập
Thái tử chính là kế sách đối phó của lão ta. Nương
của Lưu Diễm đã qua đời, trong cung ngoại trừ Thái hậu thì không có chỗ dựa nào
khác. Nếu muốn làm Thái tử, thậm chí ngồi vững ở Đông cung trong tương lai thì
phải cần đến sự ủng hộ của nhà họ Lý. Đến lúc đó bọn họ sẽ nâng đỡ hắn, đối đầu
với Hoàng thượng, vậy thì nguy cơ của nhà họ Lý sẽ được giải quyết dễ dàng. Thoáng
cái Lưu Diễm để hiểu hết những móc nối này. Điều khó hiểu duy nhất chính là tại
sao Lý gia lại chắc chắn hắn sẽ nghe lời bọn họ, mặc cho bọn họ thao túng đối
đầu với Hoàng thượng vậy? Không,
không chỉ có bọn họ, ngay cả Hoàng thượng cũng không tin hắn sẽ một lòng với
cha mình. Lưu Diễm miễn cưỡng dằn ý nghĩ trong đầu xuống, đáp lời: "Nương
nương nói phải.” “Hoàng
thượng muốn bảo vệ chúng ta sau lưng người.” Thái hậu thấy tuy Lưu Diễm đáp lại
nhưng nỗi lo vẫn còn đọng lại, bèn nói thêm một câu: "Con đó, đừng vội coi
mình là người lớn. Chưa thành hôn thì vẫn là một đứa trẻ.” Cuối
cùng Lưu Diễm cũng bật cười, Thái hậu vỗ tay, nói: "Đúng rồi, đại sự của
Tiên hoàng đã qua một năm, đến lúc phải cân nhắc tuyển chọn Đại Hoàng tử phi
rồi.” "Nương
nương đừng chọc con nữa." Lưu Diễm cầu xin tha thứ: “Con còn muốn phụng
dưỡng người thêm hai năm nữa.” "Hai
năm? Con nên cưới một thê tử để phụng dưỡng ta mới đúng." Thái hậu đứng
lên: "Muộn rồi, ngày mai con còn phải đi học, ngủ sớm đi.” Lưu
Diễm đứng dậy đỡ Thái hậu ra ngoài, hắn nói: "Phải rồi, muội muội Kinh Hoa
có bị con dọa sợ không? Con muốn xin lỗi muội ấy, nhưng…” Thái
hậu vỗ về tay hắn: "Không cần đâu. Có một số việc cũng nên dạy cho con bé
biết, bằng không sau này sao nó ứng phó với đám sài lang* bên ngoài? Kinh Hoa
không phải khuê nữ lớn lên trong sự nuông chiều, không dễ bị doạ đâu. Nó còn
đang sợ con giận nó đấy.” *Chỉ kẻ bất nhân “Con
càng thấy hổ thẹn.” "Không
có gì phải xấu hổ hết. Huynh đệ trong nhà xích mích với nhau là chuyện thường
tình, khách sáo mới kỳ lạ. Sau này con thấy con bé ăn nói không thỏa đáng thì
cứ nhắc nhở nó.” Thái
hậu đã đến cửa hậu điện, bà buông tay Lưu Diễm ra: "Được rồi, về ngủ đi.” Lưu
Diễm không chịu. Thái hậu lắc đầu, đành phải bước vào hậu điện, vừa đi vừa căn dặn
Quách Chử: "Ngươi để ý bên điện Đông Thiên hơn đi, thái giám theo hầu Diễm
Nhi không làm được việc. Ngày mai thay rèm cửa sổ, bày thêm đồ trang trí, đặt
hai bình hoa tươi. Ngươi nhìn căn phòng đó thành ra cái gì rồi?” Quách
Chử không dám biện giải, liên tục tạ lỗi. "Được
rồi, đi đi." Thái hậu hạ thấp giọng, đuổi Quách Chử ra ngoài, còn bà đến
chỗ Hứa Kinh Hoa xem sao. Thúy
Nga canh giữ ở gian ngoài, lặng lẽ trả lời: "Cô nương đã ngủ rồi.” Thái
hậu gật đầu, nhẹ nhàng bước vào. Thấy cháu gái quấn chăn ngủ say, khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ bừng, cuối cùng bà cũng yên tâm đi ngủ. Hứa
Kinh Hoa ngủ đến bình minh như thường lệ. Sau
khi ăn điểm tâm với Thái hậu xong thì các mỹ nhân thơm ngào ngạt kia đến vấn
an. Hôm nay Đại Công chúa không tới, Hứa Kinh Hoa cũng đỡ phiền phức, nàng ngồi
bên cạnh Thái hậu nghe mấy mỹ nhân kia nói chuyện. Có
điều, cách nói chuyện của các mỹ nhân giống như sương mù che núi vậy, tán gẫu
với nhau nhưng lại giống như đang tức giận. Hứa Kinh Hoa cẩn thận nghe một hồi
mà vẫn không hiểu, chợt nhớ đến câu cuối cùng Thái hậu trả lời nàng tối hôm
qua. "Hoàng
Thượng muốn truyền ngôi cho ai là chuyện của hoàng thất, không liên quan đến
Hứa gia. Về sau con đừng hỏi tới. Còn Diễm Nhi, con cứ coi nó như huynh trưởng.
Nếu không thể nói chuyện bình thường được thì cư xử khách sáo, tổ mẫu không ép
con phải qua lại với nó.” Hứa
Kinh Hoa có hơi hoài niệm. Nơi
đó cách xa thiên tử, không có những Phi tần Hoàng tử hai mặt, cũng không có
người hôm nay trò chuyện vui vẻ, nhưng ngày mai chỉ vì một câu nói mà trở mặt.
Không biết nàng có thể về đó cưỡi ngựa, chơi đùa cùng những người bạn ngày xưa
được nữa không. Nàng
thở dài một hơi, bỗng phát hiện ra trong điện yên tĩnh lạ thường, các mỹ nhân
đều đang nhìn mình. "À...
Ta... Ta nói gì sao?” Thái
hậu bật cười: "Con bé này đang nghĩ gì vậy? Thở dài lớn quá.” “…” Hứa
Kinh Hoa ngượng ngùng nhìn các phi tần: "Cháu gái nhớ tới Hoài Nhung ạ.” Nụ
cười của Thái hậu thoáng tắt, tổ mẫu với Hồ Quý phi: "Được rồi, các ngươi
cũng bận rộn, về đi.” Các
phi tần đồng loạt cáo từ. Chờ họ đi hết, Thái hậu vuốt ve mái tóc của Hứa Kinh
Hoa, dịu dàng hỏi: “Kinh Hoa nhớ gì ở Hoài Nhung?” “Cái
gì con cũng nhớ. Hai gian phòng trong nhà, hàng rào bị phá còn chưa sửa, đến
lúc phải cuốc đất trồng rau..." Hứa Kinh Hoa nói xong, cảm thấy thật phiền
muộn: "Thôi bỏ đi, con không nhớ nữa. Cha nhất định sẽ không bao giờ trở
về.” Thái
hậu bị cảm xúc của nàng dẫn dắt cũng trở nên thất thần. Đến khi các cung nữ cầm
hoa mới hái hôm nay vào, bà mới sực tỉnh: “Đằng sau hậu điện có một bãi đất
trống, đi, chúng ta đi cuốc đất trồng rau!”