Quận Chúa Kinh Hoa

Chương 16: Lạc Thủy Chi Thần

Gió nhẹ, tiết trời ấm áp, nước trong xanh biếc, trên bờ liễu xanh như tơ, du thuyền trong nước không dứt, Tề Vương thoải mái thở ra một hơi, nói: "Ngày xuân như vậy nên ngồi thuyền du sông.”

Hứa Tuấn ngồi đối diện Tề Vương, ánh mắt nhìn cửa khoang, quan tâm hỏi: "Sao Kinh Hoa còn không vào?”

Tề Vương cười nói: "Con bé có chút tò mò chuyện chèo thuyền, muốn học theo người chèo thuyền.”

Hứa Tuấn đứng lên: “Đệ ngồi đi, ta đi gọi tiểu nha đầu này vào đây."

“Ai, đại ca!” Tề Vương vội vàng đứng lên ngăn lại: “Để cho con bé chơi đi, không sao đâu.”

“Nha đầu không biết bơi, vạn nhất ngã xuống..."

Tề Vương bật cười: "Có người trông chừng con bé mà, không sao đâu, rớt không nổi."

Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng nước bắn tung toé, còn có người hô to: "Rơi xuống nước rồi! Mau cứu người đi!”

Tề Vương: "..."

Tuy rằng nghe thanh âm từ xa truyền đến, Hứa Tuấn vẫn không thể ngồi yên, nhất định phải đi gọi Hứa Kinh Hoa, Tề Vương không có biện pháp, đành phải phái người đi ra ngoài.Ở ngoài mũi thuyền, Hứa Kinh Hoa cũng nghe thấy có người rơi xuống nước, đang xem náo nhiệt với Lưu Diễm."Cô nương, Bảo Định Hầu lo lắng, mời người vào khoang thuyền."

"Có gì mà phải lo lắng? Ta có thể nhảy xuống nước không bằng?” Hứa Kinh Hoa nói thầm một câu, nhưng vẫn đi vào khoang thuyền. Lưu Diễm đi theo phía sau nàng, cười nói: "Người nào rơi xuống nước vậy, tự mình nhảy xuống sao?”

Hứa Kinh Hoa quay đầu lại trừng hắn một cái, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tránh qua một bên: “Mời người đi trước.”

Nàng lại đột nhiên nhớ tới tôn ti trật tự, Lưu Diễm cười lắc đầu, Hứa Kinh Hoa lại rất kiên trì, nhất định muốn hắn đi trước. Tuy rằng Lưu Diễm cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không thể nghĩ ra chuyện ai đi trước có gì quan trọng, nên tiến lên một bước, bước vào khoang thuyền. Nào ngờ hắn vừa mới đi vào, còn chưa đứng vững, trước mặt liền đập tới một câu: "Thỏ con, con... Đại, Đại điện hạ.”

“Ha ha ha, Đại điện hạ thỏ con." Hứa Kinh Hoa thò đầu ra từ phía sau Lưu Diễm, cười hì hì nói cha: “Cha, cái miệng này của cha có tật xấu mắng người, phải sửa lại.”

Hứa Tuấn: "..."

Lưu Diễm: "..."

Ông biết ngay là không có chuyện gì tốt mà!

Tề Vương đứng ngoài cuộc cũng cười ha ha: "Cũng không sai, ha ha, Lưu Diễm vốn là thỏ.

Lưu Diễm: "... Vậy sao? Chẳng lẽ Ngũ thúc đã quên mình tuổi gì?”

“Thúc thúc cầm tinh con gì ạ?” Hứa Kinh Hoa tò mò đi qua, ngồi xuống bên cạnh cha mình.Tề Vương: "Ha ha, không có gì, Kinh Hoa ăn dâu tằm đi.”

Lưu Diễm ngồi xuống bên cạnh hắn, mách nước cho Hứa Kinh Hoa: "Ngũ thúc lớn hơn ta bốn tuổi, nàng tính toán sẽ biết.”

Hứa Kinh Hoa trước tiên bắt mấy quả dâu tằm cùng nhau nhét vào miệng, lại lau tay, sau đó mới bẻ tay đếm: "Chuột con, trâu, hổ, thỏ..."

Hứa Tuấn cảm thấy xấu hổ: "Con đếm kiểu gì đấy? Sao lại đếm ngược hả!”

“Con đếm từ trên xuống mà!” Hứa Kinh Hoa nói xong lại tính lại: “Hổ, Trâu, Chuột. Ôi, ôi! Là lợn! Thúc thúc là một con lợn!”

Tề Vương: “...”

“Kinh Hoa giỏi quá, ăn dâu tằm ăn dâu tằm.”

Lưu Diễm bất đắc dĩ lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy bên kia có một mảnh hoa mai đang nở đến kỳ, diễm lệ vô cùng, liền thuận miệng đọc một câu: "Không học mai khi tuyết, nhẹ hồng chiếu bích trì.”

*Tên bài thơ là Trịnh Cốc "Hạnh Hoa". Nguồn gốc của câu nổi tiếng

"Hạnh Hoa" xuất phát từ Trịnh Cốc đời Đường

“Cái gì?" Hứa Kinh Hoa không nghe rõ lắm."Là một câu thơ." Lưu Diễm chỉ hoa mai bên ngoài: “Vịnh Hạnh Hoa.”

Tề Vương "chậc" một tiếng: "Câu này không tốt, sao hoa mai lại lấn át tuyết? Không bằng 'Xuân Nhật Du, Hạnh Hoa thổi đầy đầu'*, ngươi lại đi xuống phía dưới một chút, liền 'Mạch Thượng thiếu niên nhà ai, đủ phong lưu'.**”

*Nguyên bản:《春日游,杏花吹满头》是连载于晋江文学城的小说,作者是雪落的回忆。"Du lịch mùa xuân, hoa hạnh thổi đầy đầu" là một cuốn tiểu thuyết được xuất bản tại thành phố văn học Tấn Giang, tác giả là những kỷ niệm của Tuyết Lạc.

**Ý nói đi du xuân, tình cờ gặp một thiếu niên, dáng vẻ đường bệ, phong độ nhẹ nhàng.

Hứa Kinh Hoa: "... Người đọc sách tán gẫu như vậy sao?”

Lưu Diễm lắc đầu: "Không, chỉ có "văn nhân" như Ngũ thúc mới thế thôi.”

“Ta nói này, hôm nay có không ít tiểu thư khuê các đi ra ngoài du ngoạn, lát nữa người đi dạo dưới cây mai một vòng, nhất định có thể thắng được vô số trái tim."

Hứa Kinh Hoa đồng ý: "Vừa rồi lúc lên thuyền, các tiểu thư dãy nhà phía sau đều nhìn trộm Đại điện hạ, còn lặng lẽ hỏi thăm công tử nhà ai đó!”

Hôm nay ra ngoài Lưu Diễm không mặc thường phục Hoàng tử, chỉ mặc một chiếc áo bào màu xanh lục không có hoa văn gì, nhưng hắn lớn lên rất đẹp trai, gương mặt trắng nõn tuấn mỹ, dáng cao chân dài, đi đến đâu cũng đặc biệt xuất chúng, khiến người ta chú  ý.

"Các tiểu thư dãy nhà phía sau?" Tề Vương nhìn Lưu Diễm cười xấu xa: “Ta biết đó là nhà ai, thế nào? Có muốn Ngũ thúc dẫn qua đó không?”

Vẻ mặt LưuDiễm chính khí: "Hôm nay chúng ta ra ngoài làm gì, có phải Ngũ thúc đã quên không?”

Tề Vương theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía Hứa Tuấn vẫn không lên tiếng, Hứa Tuấn thấy thúc chất tôn quý này hai người đều nhìn mình, vội vàng xua tay nói: "Không cần quản ta, ta ngồi nơi này ngắm phong cảnh là tốt rồi.”

Hứa Kinh Hoa cùng Tề Vương cùng nhau cười to, Lưu Diễm thở dài, nói: "Bảo Định hầu không nhìn ra, hai người bọn họ hợp tác khi dễ ta sao?”

“Người còn trông cậy vào cha ta giúp người chủ trì công đạo sao?” Hứa Kinh Hoa cười đập thẳng bàn: “Người nghĩ nhiều rồi.”

Hứa Tuấn giơ tay đè cánh tay nàng lại, nhíu mày nói: "Đừng đập bàn! Con có thể trông giống như một cô nương không hả?”

Tề Vương vội vàng giải vây cho đồng minh: "Ra ngoài du ngoạn, đừng câu nệ nàng.” Còn kêu nhạc sĩ trên thuyền thổi nhạc khúc, đẩy chuyện này qua. Hứa Kinh Hoa cảm thấy ngồi bên cạnh cha không có chuyện gì tốt, liền tự mình lẻn sang bên kia ngồi, Lưu Diễm rất nhanh đi theo, vừa muốn hỏi nàng có muốn chơi cái gì hay không, liền bị bình luận ba chữ: "Cáo trạng tinh*.”

*Mách lẻo

“...” Rõ ràng là chính nàng đắc ý vênh váo. Lưu Diễm ngồi xuống đối diện nàng. Hứa Kinh Hoa hừ một tiếng, ánh mắt nhìn mặt sông, không để ý tới hắn. Lưu Diễm cũng nhìn ra bên ngoài. Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên mặt sông lấp lánh ánh nước, gió thổi từ mặt nước mang theo sự mát mẻ của nước sông và hương hoa không biết ở đâu, làm cho tâm trạng người ta bình tĩnh mà sung sướng. Theo truyền thuyết, Lạc Thủy chi thần* vốn là nữ nhi của Phục Hi thị, một trong tam Hoàng thượng cổ, mỹ mạo vô cùng, bởi vì chết đuối ở Lạc Thủy, sau khi chết thành thần."

*Hình tượng Lạc Thần xuất hiện lần đầu trong Sở từ của Khuất Nguyên, là nữ thần sông Lạc Thủy, vợ của Hà Bá, bị quốc quân nước Hữu Cùng Di Nghệ chiếm hữu. Khuất Nguyên mô tả Lạc Thần là vị nữ thần có tính cách thất thường, kiêu ngạo, xinh đẹp nhưng vô lễ, dâm loạn vô độ.

Đại điện hạ đột nhiên kể lại chuyện xưa, Hứa Kinh Hoa không khỏi quay đầu lại, nhìn hắn chờ nghe đoạn tiếp theo: "Phiên nhược kinh hồng, uyển chuyển như du long. Vinh Diêu Thu Cúc, Hoa Mậu Xuân Tùng. Phảng phất như mây nhẹ che trăng, phiêu ẩn như gió cuốn tuyết bay lên. Tam quốc Tào Tử Kiến viết một bài "Lạc Thần Phú", miêu tả Lạc Thần như vậy.”

*Ý của câu này là: Uyển chuyển như hạc trời bay lượn, uyển chuyển như rồng bơi dưới nước. Khuôn mặt rạng rỡ như hoa cúc mùa thu, và cơ thể xinh đẹp như một cây thông xanh trong gió xuân. Cô ấy có lúc xuất hiện và biến mất như một đám mây nhẹ bao phủ mặt trăng, trôi nổi và thất thường như một cơn gió trở lại vào mùa tuyết rơi.

**Lạc Thần Phú: Lạc thần phú (洛神赋)  là tác phẩm đại biểu của thể loại phú trong văn học thời Kiến An. Trong nguyên bản Tam Quốc Chí, Tào Thực đã miêu tả chị dâu mình là "La Thần Phù", từ này ngày nay dùng để miêu tả những người phụ nữ xinh đẹp với thân hình hoàn mỹ, dùng mấy từ này để miêu tả phụ nữ là một lời khen ngợi rất đỉnh.

Giọng nói của Lưu Diễm đang ở giữa thiếu niên và trưởng thành, vẫn chưa vỡ giọng hoàn toàn, vừa trong trẻo vừa mang theo chút từ tính, bản thân "Lạc Thần Phú" cũng có vần điệu duyên dáng, hắn chậm rãi ngâm tụng lại êm tai động lòng người hơn cả nhạc khúc. Ngay cả Hứa Kinh Hoa vốn không hiểu ý tứ, cũng cảm thấy Lạc Thần nhất định cực kỳ đẹp: "Thật dễ nghe, người có thể đọc lại một lần không?"

Lưu Diễm quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt đảo qua, gật gật đầu: "Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long.” Hồng chính là Hồng Nhạn, câu này là nói Lạc Thần tư thái phiêu nhiên như hạc kinh hồng, uyển chuyển như rồng đang bơi lội..."

Hắn vừa đọc vừa giải thích một lần, Hứa Kinh Hoa cũng nghiêm túc nghe, còn đọc theo: "'Phiêu diêu này như gió cuộn tuyết lượn lờ'', thật dễ nghe.”

Lưu Diễm mỉm cười: "Đằng sau còn có, 'Xa mà nhìn, giống như mặt trời mọc ư; Bức bách mà nhìn, Chước Nhược Phù Uyển…..”

*Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long.

Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng.

Phảng phật hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,

phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.

Viễn nhi vọng chi, kiểu nhược thái dương thăng triêu hà;

bách nhi sát chi, chước nhược phù cừ xuất lục ba. . .

Hắn đọc đến “Vi U Lan chi phương ái hề, bước đi thong thả trên núi” mới dừng lại. Hứa Kinh Hoa nghe như si như say, tán thưởng nói: "Quả thực còn dễ nghe hơn ca hát.”

“Thơ vốn có tiết tấu nên dù không có nhạc vẫn nghe êm tai. Nhưng mà bài "Lạc Thần Phú" này quá dài, nhất thời rất khó nhớ kỹ.”

“Ta nghe một chút là được rồi."

Lưu Diễm cũng không có ý định dễ dàng buông tha cho nàng, để cho nàng chỉ nghe một chút, liền tiếp tục tán gẫu Tào Tử Kiến*: "Kỳ thật Tào Tử Kiến còn có đoản thi, có một bài Bạch Mã Thiên**, chắc muội sẽ thích.”

*Tào Thực (曹植), tự là Tử Kiến (子建), còn được gọi là Đông A vương (東阿王), là một hoàng thân của Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là một người con của Tào Tháo và không được nhắc đến nhiều trong Tam Quốc Chí nhưng lại được ca ngợi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.

**Đây là một tác phẩm tiêu biểu cho những trước tác trong thời kỳ đầu của Tào Thực. Có ý kiến cho rằng bài này thể hiện chí hướng lập công báo quốc

Hứa Kinh Hoa không biết là bẫy, tò mò nói: "Là viết về bạch mã sao?"

“Ta đọc một lần, nàng nghe một chút xem có thể hiểu được hắn viết cái gì hay không."

Lưu Diễm cười tao nhã: “Bạch mã sức kim ky, liên phiên tây bắc trì. Tá vấn thuỳ gia tử, U Tinh du hiệp nhi..”

*Bạch mã đeo cương vàng, rong ruổi lên tây bắc. Hỏi thử con nhà ai,

Người tráng sĩ đất U Tinh kia.

Hai câu này rất đơn giản, Hứa Kinh Hoa chẳng những nghe hiểu, còn chỉ vào chính mình nói: "U Tinh du hiệp nhi.”

Lưu Diễm cười gật đầu: "Không sai.” Một hơi đọc toàn bộ câu sau: "Thiếu tiểu khứ hương ấp, dương thanh sa mạc thuỳ.”

*Thùy: Là chữ , chỉ miền biên viễn, biên thuỳ.

Hứa Kinh Hoa nghe đến nhiệt huyết sôi trào, vỗ tay nói: "Được! “Trường khu Hung Nô, trái nhìn Lăng Tiên Ti”, ta thích!"

*Nghĩa gốc ở đây là 'cái nhìn' được mở rộng thành 'chỉ sức mạnh quân sự'

“Trí nhớ của muội thật tốt, ta mới đọc một lần, muội đã nhớ kỹ." Lưu Diễm không tiếc lời khen ngợi. Hứa Kinh Hoa ngượng ngùng: “Hắc, ta chỉ nhớ được câu cuối cùng.”(Ứng dụng T Y T)

“Vậy ta dạy muội từ đầu nhé?” Lưu Diễm bắt đầu thắt chặt dây thừng. Hứa Kinh Hoa hồn nhiên không phát giác: "Được.”

Lưu Diễm trong lòng đắc ý rút dây thừng, trước khi xuống thuyền, dạy Hứa Kinh Hoa bài "Bạch Mã Thiên". Hứa Kinh Hoa rơi vào cái bẫy của đại điện hạ, chẳng những không biết, lúc trở về cung Khánh Thọ còn vui vẻ đọc thuộc lòng thái hậu một lần.Thái hậu mỉm cười nghe nàng học thuộc lòng xong, khen ngợi: "Kinh Hoa thật sự là thông minh, thơ dài như vậy, đảo mắt đã học được.”

“Là Đại điện hạ dạy rất tốt, người dạy con một câu, nói một chút ý tứ, con liền rất dễ nhớ kỹ."

Thái hậu nhìn về phía Lưu Diễm, hai bà cháu tâm chiếu bất tuyên ánh mắt: “Vậy rất tốt, về sau con đi theo Diễm Nhi học nhiều hơn.”

Học thuộc lòng thơ thú vị hơn nhiều so với học viết, Hứa Kinh Hoa cũng không kháng cự, đồng ý rất sảng khoái .Quách Chử bên cạnh nhìn, lại vô cùng nghi ngơg, đợi đến khi Lưu Diễm cùng Hứa Kinh Hoa đều trở về phòng nghỉ ngơi, liền hỏi Thái hậu: "Nương nương không phải không muốn để cho cô nương cùng điện hạ quá thân cận sao?”

Hôm qua Hoàng thượng nhắc tới, nương nương cũng chỉ thản nhiên trả lời: "Từ nhỏ Diễm Nhi chỉ có một mình Lưu Nghị chơi cùng, sau khi Lưu Nghị thành gia, hắn lại một mình. Hiện giờ Kinh Hoa vừa mới tới, Diễm Nhi khó tránh khỏi cảm thấy mới mẻ, hai người bọn họ, một người trên trời, một người dưới đất, hợp duyên cũng có hạn.”

Hoàng thượng vừa nghe liền biết tâm tư thái hậu, không nhắc tới lời này nữa, sao hôm nay?

"Nói thế nào thì huynh muội thân cận đương nhiên tốt hơn." Thái hậu đứng ở bên cửa sổ, nhìn một mảnh đất nhỏ vừa mới rắc hạt giống ở cửa: “Hơn nữa cái này không liên quan gì đến bản thân hai đứa nhỏ.”

Hài tử đều là hài tử tốt, chỉ là Hoàng thượng nghĩ quá nhiều. Kinh Hoa đương nhiên tốt, nhưng cũng không tốt đến mức có thể làm Thái tử phi, thậm chí là hoàng hậu, hai cha con Hứa gia căn bản sẽ không là trợ thủ đắc lực sau này cho Lưu Diễm, huống chi, Thái hậu đã bị cung thành này vây khốn hơn nửa đời người, nào có thể nỡ chim chóc tự do lớn lên như Kinh Hoa, cũng bị nhốt vào lồng sắt?

"Ngày mai ngươi đi gặp Nghị Nhi, hạ nhân bên Hứa phủ, ngươi giúp đỡ tuyển chọn thật tốt, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện."

Quách Chử lên tiếng cáo lui, xuất cung đi gặp Tề Vương, có hắn hỗ trợ, chỉ cần năm ngày, Bảo Định Hầu phủ sẽ được sắp xếp thỏa đáng, chỉ đợi chủ nhân ở lại.

Chương kế tiếp