Quận Chúa Kinh Hoa
Chương 17: Mẫu Tử Ôn Lại Tình Cảm
Trước
đó, vết thương cũ trên đùi Hứa Tuấn đã được tĩnh dưỡng rất tốt, rốt cục cũng
không đau nữa, ông ấy và Tề Vương cùng tiến cung vấn an Thái hậu, Thái hậu bảo
Tề Vương dẫn Hứa Kinh Hoa đi Ngự Uyển cưỡi ngựa, tự mình đóng cửa lại, nói
chuyện một phen với trưởng tử thất lạc nhiều năm. Chuyện đầu tiên phải nói,
chính là Thái hậu trở thành phi tử của Tiên đế như thế nào. "Ước
chừng mấy ngày nay con cũng nghe nói một ít chuyện phải không?" Nói chuyện
tái giá với nhi tử, cho dù là thái hậu cái gì cũng đã gặp qua, cũng rất khó
hoàn toàn thản nhiên. Hứa
Tuấn gật gật đầu: "Nhi tử đã nghe nói, là vì Hoàng thượng." Kỳ thật
không chỉ vì Hoàng Thượng, mà còn có ý bảo toàn ta." Thái
hậu nhớ tới chuyện cũ, lông mày không tự giác nhíu lại: “Năm đó khi ta mang
Hoàng thượng chạy tới Kiến Khang, Tiên đế đã đăng cơ hơn nửa năm, khi đó ngài
ấy chịu chế độ quản lý của sĩ tộc Sơn Đông, nạp mấy phi tử xuất thân sĩ
tộc..." Lúc
ấy Hoàng đế Lý Tông đã bị giết, Hoàng tử hoàng tôn cũng không ai may mắn thoát
khỏi. Sau khi người Khương vào thành, nguyên phối thái tử phi của Tiên đế là Hà
thị đã uống độc tự sát, việc này mọi người đều biết, cho nên không ai nghĩ tới,
một đứa nhỏ ba bốn tuổi lại có thể được nhũ mẫu hộ tống bình an đến Kiến
Khang." Những phi tử kia đều muốn tự mình đưa Hoàng tử thân sinh lập thái
tử, leo lên hậu vị, đột nhiên xuất hiện một trưởng tử, làm sao không hận? Nhưng
mà các nàng lúc ấy ai cũng không muốn động thủ trước, miễn cho người bên ngoài
làm ngư ông đắc lợi. Mãi đến khi các nàng lục tục sinh hạ Hoàng tử, Tiên đế vẫn
không lập hậu, mới có người không nhịn được nữa.” Khi
đó Hoàng thượng đã tám tuổi, Tiên đế an bài sĩ nhân Hoài Nam dạy cho hắn, trong
triều cũng có tiếng kêu lập thái tử, chế độ ăn uống vốn thường bị khấu trừ cũng
được cải thiện theo. Thái hậu cẩn thận thành thói quen, đồ ăn được cho càng
phong phú, nàng càng không dám trực tiếp cho Hoàng thượng lúc ấy còn là Hoàng
tử ăn, liền đưa cơm cho cung nữ của Hoàng thượng, chính mình và cung nữ tương
đối đáng tin cậy ăn phần cơm của Hoàng thượng. Đêm đó hai người tiêu chảy không
ngừng, nhưng không dám lên tiếng chút nào. "Hoàng
thượng bình an vô sự, các nàng rốt cục nhớ tới, bên cạnh Hoàng thượng còn có
người như ta. Ta chỉ là nô tỳ, những phi tử kia muốn chỉnh thì chỉnh, so với
hại Hoàng thượng còn đơn giản hơn.” Tuy
rằng Thái hậu bình an vô sự ngồi ở trước mặt, nhưng hung hiểm lúc ấy vẫn làm
cho Hứa Tuấn không rét mà run.Thái hậu nhìn ra sự khẩn trương của ông ấy, đưa
tay đè cánh tay nhi tử lại, mỉm cười nói: "Không có gì, đều đã qua rồi.
Hoàng thượng từ nhỏ đã kiên cường có mưu lược, vì cứu ta, lấy cái chết bức
bách, Tiên đế cũng kịp thời ra tay cứu chúng ta.” Từ
chuyện này, Tiên đế mới ý thức được mấy vị phi tử nhìn như ôn nhu hiền lành
kia, cũng sẽ giống như yêu hậu Trương Thiền hãm hại mình, ám hại Hoàng tử của
hắn. "Tiên
đế quyết định rất nhanh, lập Hoàng thượng làm Thái tử, nhưng dù sao lúc ấy
Hoàng thượng tuổi còn nhỏ, bên người phải có người tận tâm chiếu cố, người này
lại không thể vẻn vẹn chỉ là nhũ mẫu..." Hứa
Tuấn hiểu. Quả thật, dưới tình thế này, phong thái hậu làm phi, vun dưỡng Thái
tử, thực sự là kế sách lưỡng toàn. Vừa cho Thái hậu thân phận địa vị đủ để tự
bảo vệ mình, cũng cho Hoàng thượng lúc ấy còn là Thái tử thêm một phần bảo đảm.
Ông ấy ngẫm lại thái hậu không chịu nói kỹ gặp phải, nhịn không được hốc mắt
ướt át, nghẹn ngào nói: "Nương, người chịu khổ rồi..." Thái
hậu cũng chua xót, lại cố gắng kiềm chế nói: "Chuyện đã qua rồi. Lại nói hơn
hai mươi năm loạn lạc, ai mà chưa từng chịu khổ? Con và cha con còn chịu khổ
nhiều hơn. Ta... Ta có lỗi với ông ấy..." Hứa
Tuấn lắc đầu: "Nếu phụ thân ở trên trời có linh, nhất định cũng sẽ không
trách người. Trước khi chết, phụ thân vẫn nói với con một câu, nhất định phải
sống sót, chỉ có sống thật tốt thì mới có một ngày thân nhân gặp lại..." Nói
đến đây, ông ấy lại nhịn không được, hai hàng nước mắt cuồn cuộn rơi xuống:
“Chúng con đều còn sống, con còn đưa Kinh Hoa đến gặp người, người lại sinh cho
con một huynh đệ, một nhà chúng ta đoàn tụ là chuyện tốt bao nhiêu, nghĩ cũng
không dám nghĩ, làm sao phụ thân có thể trách người? Linh hồn của phụ thân trên
trời cũng rất hạnh phúc.” Nút
thắt nhiều năm trong lòng Thái hậu được mấy câu tình chân ý thiết này tháo gỡ,
một khi cởi bỏ, nhất thời cũng không chống đỡ nổi, đưa tay ôm lấy Hứa Tuấn, gục
trên vai ông ấy lệ như mưa. Hai mẫu tử nói chuyện, trong điện chỉ lưu lại hai
cung nữ tâm phúc hầu hạ, lúc này mẫu tử ôm nhau khóc, hai người cũng rơi lệ
theo, cố ý chờ một lát, để cho Thái hậu và Bảo Định Hầu khóc thoải mái một
chút, mới tiến lên an ủi, khuyên hai người tương lai sau này đã tươi sáng hơn
rồi. Thái hậu khóc một hồi, hoàn hồn nhớ lại thân thể trưởng tử vừa hồi phục
một chút, sợ con mình mừng rỡ lại ngã bệnh, vội vàng ngừng rơi lệ, nói:
"Không sai, là vui vẻ, sau này đừng suy nghĩ nhiều.” Cung
nữ lấy nước đến, hai nương con mỗi người rửa mặt, một lần nữa ngồi xuống nói
chuyện: "Ta vẫn muốn hỏi con, Kinh Hoa cũng mười bốn tuổi, một hai năm nữa
sẽ xuất giá, con có định cưới một thê thất không?" Hứa
Tuấn nghe nửa đoạn trước, còn tưởng rằng tổ mẫu đến hôn sự của nữ nhi, không
ngờ thái hậu vừa chuyển lời liền biến thành hôn sự của mình, lời muốn nói chặn
ở bên miệng một lúc lâu không lên tiếng. Thái
hậu bị ông ấy chọc cười: “Như thế nào? Con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó sao?
Trong nhà luôn phải có một nữ chủ nhân mới đầy đủ.” Hứa Tuấn nghẹn lời nói:
"Cái này... Thân thể nhi tử không tốt, nên... Đừng liên lụy đến người
khác, được không?" “Chính
là bởi vì thân thể con không tốt, nên càng phải có người dốc lòng chiếu cố mới
được." Thái
hậu nói xong, thấy nhi tử vẫn lắc đầu, liền suy nghĩ một chút, hỏi: “Có phải sợ
Kinh Hoa không đồng ý hay không? Ta cũng không phải muốn con phải thành thân
bây giờ, chờ hôn sự Kinh Hoa được định ra rồi, lại suy nghĩ cũng được.” Hứa Tuấn lắc đầu:
"Trước kia ở Hoài Nhung, cũng có người thân, Kinh Hoa không phản đối,
nhưng con... Con nghĩ, hai cha con chúng con, cuộc sống cũng có thể sống qua,
sẽ không có..." "Sau
khi đứa nhỏ xuất giá thì sao? Chân con lại không tốt, chỉ có hạ nhân hầu hạ, ta
cũng không yên tâm.” “Vậy thì... Chờ Kinh Hoa
xuất giá rồi nói sau.” Hứa Tuấn không muốn nói chuyện về mình nữa, chuyển đề
tài đến trên người nữ nhi: “Năm nay nhi tử hạ quyết tâm muốn trở về kinh thành
cũng là bởi vì Kinh Hoa đã lớn, con sợ ở lại thêm một hai năm nữa, con bé sẽ
coi trọng đứa nhỏ người Hồ nào mất. Tính tình đứa nhỏ này quá quyết đoán,
chuyện mà nó đã quyết, cho dù là con cũng không có cách nào thay đổi được.” Thái
hậu nhớ tới một câu của Hoàng thượng nói, liền hỏi: "Hôn sự của Kinh Hoa,
con có tính toán gì không? Muốn tìm hiền tế như thế nào?” Hứa Tuấn ngẩng đầu nhìn
Thái hậu, có chút ngượng ngùng: “Nhi tử cái gì cũng không có tính toán, đang
muốn nhờ người toàn bộ.” Thái
hậu trừng mắt nhìn ông ấy một cái: "Nào có ai làm cha như vậy? Đương nhiên
ta sẽ quản, nhưng Kinh Hoa đến bên cạnh ta mới có mấy ngày? Tính tình sở thích
của con bé, ta còn chưa hiểu rõ ràng, dù sao trong lòng con cũng phải biết mới
được.”(Ứng dụng T Y T) “Nhi
tử suy nghĩ đơn giản, chỉ cần thành thật phúc hậu là được, nhưng đứa nhỏ Kinh
Hoa này..." Hứa
Tuấn suy nghĩ một chút: “Không có kỹ năng, có thể con bé sẽ chướng mắt." "Một
kỹ năng?" "Đúng
vậy, phải có chút bản lĩnh, nhưng không thể là loại mọt sách, con bé lớn lên ở
Hoài Nhung, bên kia không coi việc đọc sách biết chữ là bản lĩnh." Thái
hậu hiểu: “Con nói tính tình con bé tuy trẻ con, thích anh hùng tráng sĩ đúng
không?” Hứa
Tuấn gật gật đầu: “Con nhìn thấy cũng đúng, cho nên nghĩ trong lòng, dù sao con
bé cũng nên đọc sách biết chữ, nhưng cũng không nói ra, chỉ sợ con bé chán ghét
trước, rồi lại càng không chịu học. Ngược lại Diễm Nhi có biện pháp, mấy ngày
nay đều dạy con bé học thơ, con bé còn rất thích.”’ Hứa Tuấn có chút bất an:
"Làm sao lại phiền Đại Hoàng tử điện hạ, tùy tiện tìm người dạy con bé là
được.” Thái hậu cười cười:
"Chút chuyện nhỏ này không sao cả. Có một điều, ta nói ra sợ làm con sợ.
Ngày đó Hoàng thượng thấy Diễm Nhi và Kinh Hoa ở bên ngoài thả diều, còn lộ ra
chút ý tứ khác.” Hứa
Tuấn không hiểu: "Cái khác... Ý nương là sao?” “Trước
mặc kệ ý tứ của người ấy đi, ta hỏi con, con muốn gả Kinh Hoa vào hoàng gia
không?” Hứa
Tuấn trước ngẩn người, sau đó liên tục xua tay: "Không được, đứa nhỏ này
vô pháp vô thiên, làm người hoàng gia, còn không gây ra tai họa lớn sao! Không
được.” Thái
hậu bật cười: "Sao có thể xảy ra chuyện đó được? Nhưng mà ta cũng nghĩ
giống như con, tính tình Kinh Hoa này, không nên gả cho nhà quyền quý thì hơn,
chúng ta cũng không thiếu những thứ đó.” Hứa
Tuấn liên tiếp gật đầu: "Nhà phú quý quy củ lớn, tìm dân chúng bình thường
là được.” “Dân
chúng bình thường có được không? Bây giờ con đã phong hầu, cũng không phải tới
cửa tìm tế tử..." Thái hậu dừng một chút: “Hay là, chiêu mộ tế tử tới
cửa?” *Tế tử: con rể Hứa
Tuấn: "Không cưỡng cầu, chỉ cần Kinh Hoa nguyện ý là được.” Thái hậu cười nói:
"Ngược lại con cũng nghĩ thông. Được rồi, cứ từ từ lưu ý đi, xem người nào
có thể lọt vào mắt Kinh Hoa nhà chúng ta.” Sau
đó hai người lại nói chuyện về Hứa gia, vừa lúc Quách Chử tiến cung, nói đã sắp
xếp ổn thoả, chỉ còn lại phòng ngủ của hai vị chủ tử chưa biết nên bày biện như
thế nào, muốn hỏi ý tứ của Bảo Định Hầu và Hứa cô nương. Thái
hậu nhìn sắc trời còn sớm, liền nói: "Lát nữa để cho cha con bọn họ đi một
chuyến, tự mình làm chủ đi.” Lại
bảo người mở kho riêng của mình, chọn chút đồ bài trí, để cho bọn họ lát nữa sẽ
mang theo. Khi
Hứa Kinh Hoa và Tề Vương từ Ngự Uyển trở về, trong sân đã chất đống mấy cái
rương, nàng ngạc nhiên hỏi: "Ai muốn chuyển nhà vậy?" “Còn ai nữa?” “Con
đó.” Thái hậu cười nói: “Vừa lúc các con trở lại, lát nữa Kinh Hoa cùng cha và
thúc thúc con đến ngõ Song Liễu nhìn một chút, xem phòng của con bố trí như thế
nào, con tự mình làm chủ. Đúng rồi, Thanh Mai.” Một
cung nữ áo xanh lên tiếng tiến lên, Thái hậu gọi Hứa Kinh Hoa đến bên người,
nói: "Thanh Mai đi theo bên cạnh ta nhiều năm, biết viết biết tính, làm
việc cẩn thận chu toàn, ta cho con mượn nàng, giúp con quản nội trạch.” Hứa
Kinh Hoa đáp một tiếng, lại cười nói với Thanh Mai: "Vất vả Thanh Mai tỷ
tỷ.” Thanh
Mai vội vàng nói: "Không dám. Nô tỳ nhất định tận tâm tận lực.” Thái
hậu lại nói: "Ta xem mấy ngày nay con và Thúy Nga ở chung cũng không tệ,
để cho nàng đi theo con, chiếu cố sinh hoạt của con có được không?" “Kỳ
thật con có thể tự chiếu cố bản thân." Hứa Kinh Hoa và Thúy Nga ở chung
không tệ, nhưng nàng không biết Thúy Nga có muốn xuất cung hay không, Thái hậu
nói là cho “mượn” Thanh Mai, còn Thúy Nga thì trực tiếp đi cùng nàng, điều này
làm cho Hứa Kinh Hoa nhất thời không dám đáp ứng. Thái
hậu nói: "Bây giờ không giống ngày xưa, con là tiểu thư Hầu phủ, bên người
tất phải có thị nữ hầu hạ mới được. Thúc thúc con và Quách Chử đã chọn một ít
hạ nhân, nhưng hạ nhân cũng phải có người quản giáo. Ta đã hỏi Thúy Nga, nó sẵn
sàng đi theo để hầu hạ con.” Lúc
này Hứa Kinh Hoa mới đáp ứng, cảm tạ Thái hậu. Thái hậu lại nhắc tới hai ma ma
lúc trước phái đi chiếu cố Hứa Tuấn: “Hai người họ cũng đi theo các con trước,
khi nào thân thể con thật sự điều trị xong rồi lại nói tiếp.” “Vậy
hôm nay con không cần trở về sao?” Hứa Kinh Hoa chờ thái hậu dặn dò xong,
hỏi.Thái hậu cười hỏi: "Như thế nào? Kinh Hoa luyến tiếc tổ mẫu?” Hứa
Kinh Hoa gật đầu: "Luyến tiếc. Tổ mẫu không thể đi với chúng con sao?” Hứa
Tuấn trách mắng: "Không được hồ nháo!” Thái hậu nói ngược lại nam
nhi: "Con nói vậy ta rất vui." Lại
ôn nhu nhỏ giọng dỗ cháu gái: “Tổ mẫu tạm thời không tiện xuất cung, sau này
lại xem đi. Hôm nay con đi bố trí phòng trước, buổi tối ở trong phủ thúc thúc,
mấy ngày nay ở trong cung buồn bực phải không?" “Hắc
hắc, cũng không mà." Hứa Kinh Hoa ngoài miệng nói như vậy, trái tim đã dài
cánh bay đi, cuối cùng chỉ nhờ thái hậu một chuyện: “Vậy người giúp con nói cho
Đại điện hạ con sẽ học “Yên Môn Thái Thọ Hình*".” *Là một bài thơ được sáng tác bởi nhà thơ
nhà Đường Lý Hạ sử dụng đề tài cổ của nhạc phủ. Đến
khi Lưu Diễm tan học trở về, cũng chỉ có một câu nói như vậy, cùng cung Khánh
Thọ đặc biệt vắng vẻ.