Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 45: Quyển 1- Huyết ảnh linh châu
Mà lúc ông cụ Mai đuổi tới nơi này, đúng lúc nhìn thấy hạt châu màu máu đang trôi nổi ngoài cửa mật thất, với lại lúc chính mình đến, hạt châu kinh bỗng chốc lại chuyển động, dường như gửi đi tín hiệu khiêu khích với mình.

Mắt ông cụ Mai hơi nheo lại: “Hừ, nếu nhà họ Mai có thể phong ấn mày nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mày thật sự nghĩ có thể chạy thoát khỏi nhà họ Mai sao?”

“Vù vù!” Nghe được lời ông cụ Mai nói, hạt châu kia vù vù, ý tứ hình như là hơi phẫn nộ, sau đó hạt châu kia bắn chuỗi ánh sáng màu máu bay vụt về phía ông cụ Mai.

Tuy tốc độ của hạt châu kia rất nhanh nhưng trên mặt ông cụ Mai không hề có vẻ lo lắng, sợ hãi gì, chẳng qua ông chỉ nhấc tay phải, ngón trỏ của bàn tay phải khẽ hướng về phía hạt châu màu máu, ngay sau đó hạt châu màu máu bất kể dùng biện pháp như thế nào cũng không thể đến gần người ông cụ Mai.

“Vù vù, vù vù, vù vù…” Vì thế có thể cảm nhận rõ ràng hiện tại hạt châu kia rất sốt ruột, rõ ràng kẻ thù của mình ngay trước mặt thế nhưng mình lại không thể xông đến, bạn nói xem như thế có sốt ruột không?

Lại nói đến trong phòng, Tiêu Triết và Trần La Y vẫn đang nói chuyện phiếm, Tiêu Triết vừa lẩm nhẩm lật sách vừa tiếp tục hỏi: “Tiểu Trần Trần, anh nói thực lực của anh còn chưa hồi phục, vậy rốt cuộc khi nào thực lực của anh mới có thể hồi phục?”

Trần La Y nói thẳng: “Không biết!”

Được hai chữ rất đơn giản nhưng hai chữ này suýt chút nữa khiến Tiêu Triết đạp thẳng chân vào mũi Trần La Y: “Này, Tiểu Trần Trần, anh rất không thành thật!”

Thế nhưng Trần La Y cũng nói: “Khi nào tôi có thể khôi phục thực lực là đều dựa vào cô!”

Tiêu Triết: “…”

Mẹ kiếp, lý luận chó má gì vậy, thực lực của cậu khôi phục hay không là dựa vào tôi, con mẹ nó, cái đó và bà đây không có nửa xu quan hệ được không?

Được rồi, lúc này đây Tiêu Triết vẫn rất có tác phong của thục nữ, không có trực tiếp nói tục.

Trần La Y nói tiếp: “Hiện giờ cô mới có quỷ đồng, nhưng bởi vì không có huyết ảnh linh châu, cho nên quỷ đồng của cô không hoàn toàn mở ra được đâu. Ôi, đợi cô thu thập được huyết ảnh linh châu, như vậy thì thực lực của tôi mới có thể phục hồi.”

Tiêu Triết chớp mắt, sau đó lại hỏi: “Huyết ảnh linh châu đó là cái gì vậy?”

Trần La Y trả lời rất đơn giản và thẳng thắn: “Chính là một hạt châu máu.”

Tiêu Triết xem thường, mẹ kiếp, hạt châu màu máu, nói đúng ra là một viên hạt châu màu đỏ, bảo đảm cậu đi dạo phố có thể nhìn thấy rất nhiều.

Đương nhiên lời này Tiêu Triết chưa nói ra, dường như Trần La Y có thể biết được Tiêu Triết đang suy nghĩ cái gì, vì thế chợt nghe Trần La Y nói tiếp: “Huyết ảnh linh châu là một vật rất hung ác, nếu vật đó nện vào người con ma thì con ma kia sẽ bị tiêu diệt thành tro bụi!”

Vì thế Tiêu Triết khi nghe đến đây có hơi hứng thú: “Vậy Tiểu Trần Trần nếu huyết ảnh linh châu kia nện vào trên người anh , anh sẽ biến thành cái dạng gì?”

Lúc này Trần La Y không có hứng thú trợn trắng mắt: “Huyết ảnh linh châu kia có thể phát triển ra rất nhiều sức mạnh còn phải dựa vào chủ nhân, với thực lực không thể giết nổi con gà hiện tại của cô. Cho dù huyết ảnh linh châu có rơi vào tay cô, cũng rất là phí phạm. Khụ, khụ, cho dù nện vào trên người tôi, cũng chỉ giống bị bóng cao su chạm vào một cái mà thôi!”
Chương kế tiếp