Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 44: Quyển 1 - Ác linh và ác quỷ
Hiện tại Mai Trường Ca đã vào một nơi bí mật của nhà họ Mai để tiến hành bế quan, vốn dĩ Tiêu Triết cũng cảm thấy rất hứng thú với chỗ bí mật kia, nhưng ông cụ Mai lại nói với cô rằng hiện tại nơi đó rất nguy hiểm với cô, đợi đến khi thực lực của cô tương đương với Mai Trường Ca bây giờ thì cô tự nhiên có thể vào trong đó.

Tiêu Triết vẫn luôn là người rất dễ nói chuyện, tuy rằng đáy lòng cô cực kỳ tò mò đối với chỗ kia nhưng cô vẫn đè sự tò mò trong lòng mình xuống, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ông cụ Mai, bắt đầu học tập chăm chỉ.

Bài đầu tiên cô học bắt đầu từ ác linh, đạo trời nhà họ Mai cho tới nay đều lấy việc trừ quỷ làm nhiệm vụ của mình.

Chỉ nghe ông cụ Mai nói: “Khi một người chết đi có oán khí quá nặng, sẽ không có cách nào đầu thai kiếp khác nên hóa thành ác linh, chờ kẻ thù của mình xuống Âm ti mới chuyển sang kiếp khác, hoặc trực tiếp tiến hành trả thù…”

“Mà ác quỷ chỉ sẽ tìm thế thân. Ví dụ như quỷ chết đuối sẽ chờ dụ người khác xuống nước ở cùng địa điểm, quỷ thắt cổ cũng sẽ chờ dụ người khác thắt cổ ở một địa điểm nào đó. Những con quỷ như vậy, bọn chúng không có mục tiêu rõ ràng, chỉ cần trên người một người có dương khí thấp, thì sẽ bị bọn chúng bắt chết thay, mà một khi thành công tìm được kẻ chết thay, như vậy bọn chúng có thể vào được trong luân hồi, vì thế lại bắt đầu một vòng tìm kẻ chết thay mới!”

Tiêu Triết vẫn luôn lẳng lặng lắng nghe.

Nói rồi nói, sắc mặt của ông cụ Mai lại đột nhiên biến đổi, sau đó ông cụ Mai vội vàng nói với Tiêu Triết rằng: “Tiểu Triết, cháu cứ đọc cuốn sách này trước.”

Ông cụ Mai vừa nói vừa lấy vài cuốn sách trước mặt đẩy tới chỗ Tiêu Triết: “Ông vừa nhớ ra mình còn vài chuyện phải xử lý.”

Dứt lời, ông cụ Mai mặc kệ Tiêu Triết sẽ có phản ứng gì đã vội vàng đi ra ngoài.

Nhưng ông cụ Mai lại không biết, tuy rằng vừa rồi ông ấy đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, nhưng sự thay đổi của sắc mặt chỉ trong chớp mắt đó vẫn bị Tiêu Triết bắt được. Vì thế đợi cho ông cụ Mai rời khỏi, Tiêu Triết mới hỏi Trần La Y: “Tiểu Trần Trần, anh nói xem ông Mai làm sao thế?”

Giọng lười biếng của Trần La Y vang lên: “Tôi không biết. Tiểu Triết Triết, cô có biết đây là đâu không? Đây chính là nhà họ Mai đấy. Đạo trời của nhà họ Mai, ngón nghề bắt quỷ của nhà họ Mai rất tốt, nếu cô không muốn tôi bị bọn họ bắt được thì tốt nhất đừng có liên lạc quá nhiều trong phạm vi nhà họ Mai.”

“Hừ, đồ nhát gan!” Tiêu Triết khịt khịt mũi.

Chẳng qua Trần La Y lập tức cãi lại: “Lá gan của cô thì lớn rồi! Cô có biết một khi tôi bị người nhà họ Mai phát hiện thì tôi sẽ bị hồn phi phách diệt không?”

“Nhưng vì sao anh không vào luân hồi chứ?” Tiêu Triết đã muốn hỏi câu này từ lâu.

Trần La Y lập tức im lặng, hơn nữa Tiêu Triết còn cảm giác được một nỗi bi thương nhàn nhạt lượn lờ quanh người Trần La Y, vì thế miệng cô giật giật: “Chuyện đó, chuyện đó, nếu anh không muốn nói thì thôi. Nhưng Trần La Y anh thì được coi là quỷ gì nhỉ? Ác quỷ, ác linh, mãnh quỷ hay quỷ gì?”

Nghe được câu hỏi này của Tiêu Triết, Trần La Y trực tiếp cho thiếu nữ một ánh mắt khinh bỉ: “Tôi cũng không biết tôi là quỷ gì, dù sao vừa không phải ác quỷ, cũng không phải ác linh, còn mấy danh từ như mãnh quỷ hay quỷ gì thì tôi chưa từng nghe qua!”

Mà ngay lúc một người một quỷ là Tiêu Triết và Trần La Y đang giao lưu, một quả cầu ánh sáng màu đỏ lại bay ra từ một căn phòng trong nhà họ Mai!
Chương kế tiếp