Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 51: Quyển 1 - Linh hồn rời thân thể
Vì vậy huyết châu vừa mất lại hiện ra kia càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ tươi sáng còn người nhà họ Mai đành phải để linh lực trong cơ thể mình càng ngày càng ít. Cho tới bây giờ họ chỉ cảm thấy ngay cả việc duy trì vây khốn hạt châu màu máu này cũng trở nên vô cùng khó khăn.

"Phù… phù… phù..." Thậm chí ngay cả hơi thở của ông cụ Mai cũng trở nên nặng nề.

"Trường Ca, nhanh lên!" Ông cụ Mai cắn chặt răng. Tuy trong đáy lòng ông có vô vàn không muốn thúc giục cháu mình nhưng bây giờ đã tới mức không thể không giục. Nếu Trường Ca chậm một chút nữa thôi thì e rằng hạt châu màu máu này sẽ chạy trốn thật.

Đương nhiên Mai Trường Ca cũng hết sức lo lắng. Mồ hôi lăn xuống không ngừng trên mặt anh, nhanh chóng khiến mặt đất cũng ướt theo.

Nhưng Cửu Trọng Phong Thiên Trận này cũng không phải muốn nhanh là có thể nhanh. Rốt cuộc anh buông nguyên liệu cuối cùng trong tay xuống, sau đó ngay cả một hơi thở cũng không thở ra đã đứng bật dậy, bước vài bước tới vị trí trung tâm Cửu Trọng Phong Thiên Trận. Hai chân anh bày thành hình chữ đinh, đôi mắt khóa chặt hạt châu màu máu. Mọi người thấy đôi bàn tay trắng tinh của anh lật không ngừng, càng lật càng nhanh. Mọi người không phân rõ rốt cuộc thứ đang bay múa là đôi bàn tay anh hay là bươm bướm màu trắng.

Vì thế Cửu Trọng Phong Thiên Trận cũng bắt đầu nổi lên ánh sáng óng ánh mờ mờ. Theo sự chuyển động của tia sáng này, dường như hạt châu màu máu cảm thấy nguy hiểm nên nó vậy mà lại nhảy thật mạnh, dốc sức muốn chạy trốn ra khỏi vòng vây do người nhà họ Mai tạo ra vì nó.

Đương nhiên Mai Trường Ca cũng cảm nhận được hành động này của hạt châu màu máu cho nên tốc độ lật qua lật lại đôi bàn tay anh cũng nhanh hơn. Ánh sáng của Cửu Trọng Phong Thiên Trận càng mạnh mẽ hơn.

"Bịch, bịch, bịch..." Hạt châu màu máu dao động cực kỳ nhanh mà còn đập loạn xung quanh.

Lúc này Tiêu Triết cũng đang tựa vào quyển sách dày cộp mà ngủ, e rằng cô không biết có một hung vật ở nhà họ Mai sắp trốn ra được.

Trong phòng yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở của Tiêu Triết thì không có bất cứ tiếng động gì.

Mà lúc này đây, một bóng dáng mơ hồ cũng từ từ ngẩng đầu trong người Tiêu Triết. May mà bây giờ không có người thứ hai ở đây, nếu không chắc chắn người đó sẽ phát hiện bóng dáng lờ mờ kia rất hư ảo nhưng lại có thể thấy rõ ràng khuôn mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ xinh đẹp đó không phải Tiêu Triết thì là ai chứ.

Rất rõ ràng rằng hư ảo của Tiêu Triết cũng không ngờ vậy mà mình lại rời khỏi thân xác của mình.

Cô dốc sức chớp mắt, sau đó vươn tay muốn bắt lấy thân xác mình. Tiêu Triết từng chết một lần nên rất rõ ràng một khi mình không thể trở về trong thân xác mình thì cũng là lúc mình chết đi ở dương gian rồi.

Nhưng tay cô lại xuyên qua thân xác cô.

Đây là chuyện gì xảy ra? Trong lòng cô thầm sợ hãi nhưng cô lại cảm thấy một lực hút vô cùng mạnh mẽ đang không ngừng hút lấy linh hồn mình như thể muốn hút linh hồn mình đi.

Cô định bắt lấy những vật khác nhưng kết quả cuối cùng cũng giống nhau. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn "tay" của mình xuyên qua những thứ kia mà thôi.

"Trần La Y, Tiểu Trần Trần, Tiểu Trần Trần, rốt cuộc anh có nghe thấy tiếng tôi không? Bây giờ tôi cần sự giúp đỡ của anh!" Tiêu Triết vội vàng gọi Trần La Y!

Chương kế tiếp