Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 56: Quyển 1 - Lệ quỷ


Mà trong trường y ngay lúc này, Ngô Thiên cũng lại thỏa mãn đứng lên từ trên người một đệ tử, cặp mắt vốn hơi hẹp dài kia của anh ta bây giờ hơi híp lại, mà giữa ánh mắt đó lại toát ra một loại u ám tàn nhẫn. Tiêu Triết lại có thể không quay về, chẳng lẽ anh ta nhìn lầm cô gái kia rồi, chẳng lẽ cô ấy thực sự bỏ mặc bạn bè của mình trong viện y học?

Nghĩ đến đây, Ngô Thiên lại cảm thấy trong lòng mình lập tức có một loại tức giận kỳ lạ xông lên. Không phải ma quỷ sẽ không bao giờ biết được máu của Tiêu Triết quan trọng như thế nào đối với bọn họ, rõ ràng lúc trước anh ta đã hấp thụ không ít, nhưng vậy mà lại bị Tiêu Triết đánh cho phun máu ra.

Không thể không nói chuyện này đều có thể dẫn đến hận thù trong đời Ngô Thiên, bất luận là lúc làm người hay bây giờ làm ma quỷ, đây là lần đầu tiên anh ta mệt mỏi đến vậy, anh ta rất tức giận, cũng rất căm phẫn, anh ta đã sớm chuẩn bị xong rồi, đợi lúc Tiêu Triết quay về anh ta sẽ hoàn toàn hút hết máu tươi trong người cô, anh ta muốn cô gái kia tận mắt nhìn thấy máu trong cơ thể mình chuyển sang cơ thể anh ta, anh ta muốn cô bỏ mạng trong lúc tuyệt vọng nhất, giống như anh ta của năm đó.

Vốn dĩ anh ta rõ ràng không cần phải trở thành một ác quỷ như bây giờ, nhưng mà, nhưng mà những thằng khốn lúc đó lại không muốn cho anh ta vui vẻ, bọn đáng chết đó dùng nhiều thủ đoạn để tra tấn anh ta, làm cho chút hy vọng cuối cùng trong đáy lòng anh ta cũng tan biến từng chút từng chút một, tình cảnh lúc đó cho đến giờ vẫn như mới hôm qua trong ký ức của anh ta, anh ta vẫn còn nhớ rõ khi đó anh ta đã cầu xin những người đó giết anh đi, thế nhưng bọn khốn đó chỉ cười, cười thật vui vẻ, cũng thật chói tai và tàn nhẫn.

Cuối cùng anh ta chết, hoặc có thể nói là cuối cùng anh ta cũng chết, cuối cùng anh ta đã có thể thoát khỏi những tra tấn vô hạn kia, nhưng đáy lòng anh ta cũng bị nhét đầy sự thù hận, anh ta muốn báo thù, anh ta không muốn bỏ qua cho những người đã tra tấn mình năm đó.

Nhưng ma quỷ và con người là hai con đường khác nhau, anh ta chết rồi nhưng cũng không chọn đi luân hồi chuyển thế, anh ta thà rằng để linh hồn mình tiêu tán cũng muốn làm cho kẻ thù của mình phải trả giá đắt. Cuối cùng anh ta trở thành ác quỷ, trở thành một ác quỷ chỉ biết hại người, thế nhưng lang thang không biết bao nhiêu năm, anh ta vẫn chưa tìm được kẻ thù, tuy rằng những người đó cũng đã luân hồi chuyển thế, nhưng cho dù chết anh ta cũng không quên được mùi của bọn chúng, chính xác mà nói trong linh hồn của bọn chúng đặc biệt có mùi, mùi này cũng giống như chứng minh thân phận của linh hồn, linh hồn khác nhau, mùi cũng tuyệt đối không giống nhau.

Nhưng cho dù là như thế, anh ta vẫn đang tìm kiếm trong đau khổ.

Còn về việc bây giờ anh ta đang đi hại người, trong lòng anh ta không có chút gánh nặng nào với chuyện này, đối với anh ta nếu năm đó anh ta chưa từng có được hạnh phúc, nếu anh ta không thể thật sự mỉm cười thoải mái, vậy những người này dựa vào đâu mà được sống tốt, mà Ngô Thiên tự mình xem ra cũng là người lương thiện, dù sao anh ta cũng không định tra tấn đệ tử này, anh ta chỉ để họ bình thản già đi và qua đời.

Chương kế tiếp