Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 58: Quyển 1 - Lựa chọn
Giọng của Ngô Thiên mang theo hàm ý đẫm mùi máu tanh, hơn nữa chất giọng trầm thấp, lạnh lùng kia giống như phát ra từ kẽ răng của anh ta, khiến người ta nghe vào lỗ tai mà cảm thấy thót tim.

Mai Trường Ca nhìn Ngô Thiên với ánh mắt lạnh lùng. Nếu như ánh mắt có thể giết người đoạt mệnh thì dám nói hiện tại Ngô Thiên đã thành người chết, à không đúng, nên là Ngô Thiên đã bị ánh mắt như dao của anh cắt cho hồn bay phách diệt.

Nhưng bây giờ anh chỉ có thể giữ chặt lấy bàn tay nhỏ của Tiêu Triết, không để cho mình buông tay cô ra, cũng chỉ có thể tạm thời không để ý tới sự giãy giụa của Tiêu Triết. Rốt cuộc Tiêu Triết bị sao vậy, viên huyết châu kia muốn làm cái gì?

Tạm thời Mai Trường Ca không thể nghĩ ra câu trả lời, mà anh cũng không có thời gian để nghĩ bởi vì kẻ thù của anh đang ở phía đối diện cách đó không xa.

Ngô Thiên lại mở miệng: "Mai Trường Ca, rốt cuộc cậu đã nghĩ xong chưa?"

Mai Trường Ca mỉm cười: "Đáp án của tôi rất đơn giản, tôi tuyệt đối sẽ không để Tiểu Triết xảy ra chuyện."

Ngô Thiên nghe được đáp án của Mai Trường Ca thì lại cười phá lên, tiếng cười kia như tiếng quạ đen kêu, đều khó nghe như vậy: "Ha ha, ha ha, ha ha, Mai Trường Ca, nếu cậu là người Thiên Đạo nhà họ Mai, vậy cậu càng phải biết những dòng họ như nhà cậu hẳn là càng nặng âm đức càng giảng phúc báo. Cậu có biết nếu cậu chọn Tiêu Triết, như vậy sẽ tổn hại bao nhiêu âm đức của cậu không?"

Lông mày của Mai Trường Ca nhíu chặt lại. Từ trong lời nói của Ngô Thiên, đương nhiên anh cũng nghe ra mấy phần ý ngoài lời nói. Anh biết chỉ sợ con ma nam này đã có chuẩn bị trong thời gian vừa qua, mà những sự chuẩn bị đó chắc hẳn sẽ hại rất nhiều người, thế nhưng, nhưng vậy thì sao? Tiêu Triết đã là vợ chưa cưới của anh, chẳng lẽ một người đàn ông như Mai Trường Ca anh lại không thể bảo vệ vợ chưa cưới của mình?

Chẳng lẽ anh thật sự phải vì người khác mà hi sinh người con gái mình thích ư?

Ngay lúc này, một gương mặt xinh đẹp mà tuyệt vọng lại hiện ra trong đầu Mai Trường Ca, cùng lúc đó có cả một gương mặt vô cùng bi thương của một người đàn ông cũng hiện trong đầu anh.

Không được, Mai Trường Ca anh tuyệt đối không được bước theo gót của người đàn ông kia. Thế là Mai Trường Ca hít sâu một hơi, sau đó anh hất cằm về hướng Ngô Thiên rồi cất cao giọng: "Nếu Mai Trường Ca tôi còn không thể bảo vệ được người mình thích, vậy thì Mai Trường Ca tôi sao có thể gọi là truyền nhân của Thiên Đạo nhà họ Mai chứ."

Mặc dù bây giờ cơ thể của Tiêu Triết tạm thời bị huyết ảnh linh châu khống chế, nhưng ý thức của cô lại minh mẫn. Lúc Tiêu Triết nghe thấy Mai Trường Ca nói mình là người anh thích, trong lòng cô không khỏi thấy rung động mạnh, một dòng nước ấm khác thường từ từ dập dờn trong đáy lòng cô, cảm giác được người ta thích thật sự rất tốt.

Ngô Thiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mai Trường Ca thì lập tức cất tiếng cười quái dị: "Ha ha ha, ha ha ha, thật sự không ngờ Thiên Đạo nhà họ Mai lại xuất hiện một kẻ si tình như cậu. Không phải Thiên Đạo nhà họ Mai các cậu vẫn luôn lấy chính nghĩa trần gian làm nhiệm vụ của mình ư? Bây giờ cậu vì một người con gái mà bỏ qua tổ huấn của Thiên Đạo nhà họ Mai sao?"

Mai Trường Ca nói: "Mặc dù tôi là người của Thiên Đạo nhà họ Mai, nhưng tôi cũng là con người chứ không phải máy móc. Huống chi Thiên Đạo nhà họ Mai không hề quy định nhất định phải hi sinh người mà mình thích, còn tôi cũng đã hạ quyết tâm dù thế nào tôi cũng sẽ bảo vệ Tiểu Triết, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu bất kỳ một tổn thương nào."

Tròng mắt của Ngô Thiên hoàn toàn bị bao phủ bởi băng sương, anh ta như đã biết quyết tâm của Mai Trường Ca thế nên cũng biết mình không thể thuyết phục thiếu niên này nữa, vì vậy trong mắt Ngô Thiên lóe lên vẻ uy nghiêm đáng sợ: "Được thôi, nếu cậu đã có lựa chọn thì bây giờ tôi sẽ cho cậu xem qua kết quả mà cậu lựa chọn sẽ như thế nào. Ha ha ha, hi vọng cậu đừng hối hận!"

Nói rồi Ngô Thiên lại đưa tay búng một cái, mà theo đầu ngón tay của anh ta cũng vang lên tiếng lanh lảnh. Học viện vốn yên tĩnh như đã chết bỗng vang lên vài tiếng động, lúc đầu có lẽ là do khoảng cách nên không nghe được rõ, nhưng chỉ một lúc sau Mai Trường Ca đã có thể nghe được rõ ràng. Ngay lúc này anh cũng có thể đoán được, tiếng động này là tiếng bước chân ồn ào.

Mà tiếng bước chân này liên tục vang lên từ bốn phương tám hướng của học viện.

Mai Trường Ca hơi nhíu lông mày, càng nắm chặt bàn tay của Tiêu Triết hơn. Bàn tay nhỏ của thiếu nữ mềm mại không xương, lại hơi lạnh, xúc cảm trơn nhẵn sau khi nắm vào cũng khiến anh có loại cảm giác đời này kiếp này cũng sẽ không buông tay nữa.

Mà lúc này Tiêu Triết tự nhiên cũng có thể cảm giác được rõ ràng loại hơi ấm không ngừng truyền tới từ tay Mai Trường Ca. Bàn tay của thiếu niên to hơn bàn tay nhỏ của cô nhiều, rắn chắc hơn, ấm áp hơn. Được bàn tay to của Mai Trường Ca nắm thật chặt như thế, Tiêu Triết lại có cảm giác yên lòng không tên. Giờ khắc này cô dường như còn nghe được tiếng tim mình đập, thiếu niên này rất tốt.

Mà khi những tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, cuối cùng hai người Mai Trường Ca và Tiêu Triết cũng nhìn thấy dáng vẻ của những người kia, hai người lập tức sững sờ. Những người đến đây rõ ràng đều là nam nữ đang độ tuổi đôi mươi, nhưng bây giờ hai người họ nhìn thấy lại là từng mái tóc bạc phơ, từng khuôn mặt đầy nếp nhăn, thậm chí từng cử chỉ của họ cũng cho cảm giác thê lương tuổi xế chiều.

"Chuyện gì xảy ra vậy, Ngô Thiên, rốt cuộc anh đã làm gì bọn họ?" Một ngọn lửa giận không ngừng bốc lên trong lòng Mai Trường Ca. Anh thật sự tức giận, bởi có thế nào anh cũng không ngờ một con ma như Ngô Thiên lại chà đạp sinh viên trong viện y học thành bộ dạng như thế này.

Rõ ràng họ đang trong tuổi thanh xuân quý báu, nhưng bây giờ lại bị anh ta biến thành dáng vẻ già yếu lưng còng như thế, đáng buồn làm sao, đáng tiếc làm sao.

Tiêu Triết cũng hoảng hốt mở to hai mắt nhìn.

"Ha ha!" Thế nhưng đối mặt với cơn tức giận của Mai Trường Ca, Ngô Thiên lại lơ đễnh cười phá lên: "Ha ha ha ha, Mai Trường Ca, bây giờ tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội, chỉ cần cậu chịu giao Tiêu Triết ra vậy thì tôi có thể khôi phục những người này về nguyên dạng. Còn nếu cậu vẫn u mê không tỉnh ngộ, như vậy họ sẽ duy trì bộ dạng này, cho đến chết. Hơn nữa bọn họ sẽ hận cậu, bọn họ sẽ biết cậu chỉ vì một người con gái là Tiêu Triết mà từ bỏ cơ hội cứu bọn họ. Cậu biết không, hiện tại cơ thể của mỗi một người trong bọn họ đều đã hơn tám mươi tuổi, nếu cậu còn không cứu bọn họ, bọn họ sẽ chẳng sống được mấy ngày nữa đâu."

Nói đến đây Ngô Thiên lại cố tình dừng lại, sau đó ngón tay của anh ta lại búng một cái, tiếp theo ánh mắt của những sinh viên tóc trắng xoá kia đã từ ngơ ngác trước đó trở nên tỉnh táo hơn.

Ngay sau đó, ánh mắt của họ lập tức hướng về phía Mai Trường Ca: "Cứu chúng tôi với, cầu xin anh, hãy cứu chúng tôi với. . ."

Từng âm thanh già nua kia bắt đầu vang lên giống như giòi trong xương.

Chương kế tiếp