Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 59: Quyển 1 - Tôi không phải là người có đạo đức tốt
Trên mặt Ngô Thiên lộ ra nụ cười đắc ý lại tàn nhẫn. Anh ta giơ tay chỉ về phía hai người Mai Trường Ca và Tiêu Triết, cao giọng nói: "Chúng mày phải nhìn cho rõ, chỉ cần đưa Tiêu Triết đến chỗ tao thì tao có thể trả lại thanh xuân cho chúng mày. Hiện tại cuộc sống thuộc về chúng mày vừa bắt đầu, chúng mày thật sự nguyện ý chôn vùi nửa đời còn lại ở chốn đất vàng này sao?"

"Bây giờ Mai Trường Ca rõ ràng có cách cứu chúng mày nhưng nó không đồng ý. Nó đã bị con Tiêu Triết kia mê hoặc. Chúng nó thấy chết không cứu, chúng nó không muốn cứu chúng mày. Chỉ cần từ bỏ một mình Tiêu Triết sẽ đồng thời cứu rất nhiều người chúng mày!"

Không thể không nói lời của Ngô Thiên rất có tính kích động. Những học sinh kia phát hiện thân thể hiện tại của mình đã biến thành dáng vẻ xấu đến mức không thể xấu hơn, vốn cả đám rất tuyệt vọng nhưng không ngờ họ còn một cơ hội hồi phục thân thể trẻ trung.

Chưa từng già đi tất nhiên không biết có được một thân thể trẻ trung là chuyện hạnh phúc cỡ nào.

Nhưng mà, nhưng mà thằng Mai Trường Ca kia biết rõ chỉ cần hy sinh Tiêu Triết là họ sẽ được cứu giúp. Chẳng qua là hai đứa đáng chết đấy không chịu hy sinh để cứu họ. Chúng nó dựa vào cái gì mà ích kỷ như thế.

Vì vậy ánh mắt đám học sinh trường y đồng loạt trở nên xanh mượt khi nhìn về phía Mai Trường Ca và Tiêu Triết, hơn nữa đáy mắt họ thế mà toàn là điên rồ và cuồng loạn.

Lúc này Tiêu Triết nhìn sang vẻ mặt đắc ý của Ngô Thiên: "Vốn nghĩ cái loại đồ vặt như cám dỗ này chỉ có người sống chơi được, không ngờ một con ma quỷ như anh có thể chơi đến đẹp đến như vậy."

Ngô Thiên mỉm cười nhìn Tiêu Triết: "Tôi để Mai Trường Ca giao em cho tôi, nhưng chẳng phải cậu ta không chịu à. Vậy nên tôi đành tự nghĩ cách. Hơn nữa hiện tại những người đó đều không nhìn ra được, không phải tôi không muốn để họ sống tiếp mà là do Mai Trường Ca không cho phép. Bây giờ tôi đã chỉ cách cho họ, phải xem họ làm thế nào…"

Cặp mắt Mai Trường Ca đỏ lên: "Ngô Thiên, mày thật sự quá đê tiện!"

Ngô Thiên không để bụng: "Kẻ đê tiện thật sự là người sống mới đúng!"

"Giao Tiêu Triết ra đây, giao Tiêu Triết ra đây!"

"Các người không thể ích kỉ như vậy, các người không thể thấy chết không cứu!"

***

Giờ phút này đám học sinh trường y đó đã bao vây hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca, ánh mắt họ nhìn về phía Tiêu Triết và Mai Trường Ca tràn ngập hận ý.

Những hận ý đó tất nhiên Tiêu Triết và Mai Trường Ca đều thu vào mắt. Tiêu Triết lập tức cười nhạo một tiếng. Đôi mắt đẹp của thiếu nữ lưu chuyển, ánh mắt trào phúng lướt qua đám bạn học ngày xưa, kế đến giọng nói trong trẻo nhưng thanh lãnh của cô gái vang lên: "Kẻ hút hết sinh cơ trong cơ thể các người là Ngô Thiên, hại các người thành thế này cũng là Ngô Thiên. Các người thế nhưng không hận Ngô Thiên mà ngược lại hận tôi và Mai Trường Ca. Các người rốt cuộc có não hay không?!"

"Nếu cô tự giao chính cô cho Ngô Thiên từ sớm thì chúng tôi sẽ không rơi vào dáng vẻ này!" Có người lớn tiếng thốt lên.

"Đúng vậy, đúng vậy…" Càng nhiều người lên tiếng ủng hộ: "Nếu các người đồng ý với Ngô Thiên thì bây giờ chúng tôi cũng có thể biến về dáng vẻ ban đầu!"

Nghe những lời nói đương nhiên của đám người, Mai Trường Ca đã siết chặt tay. Bọn người đấy thật là… xứng đáng.

Tiêu Triết nhướng mày: "Bởi vì Ngô Thiên mạnh hơn các người quá nhiều nên các người vốn không dám phản kháng anh ta. Chỉ bởi vì các người muốn cứu bản thân mà muốn tôi hy sinh bản thân. Dựa vào cái gì? Tiêu Triết tôi không thân cũng chẳng quen các người. Tôi dựa vào cái gì mà phải hy sinh bản thân vì các người chứ? Thêm nữa, nếu đều là cứu người, vậy tại sao các người không thể hy sinh vì tôi nhỉ? Dù sao hiện tại các người đã như vậy rồi!"

"Tôi nói cho các người biết. Hiện tại sắc mặt cả đám các người, tôi nhìn đã ghê tởm. Ngoài ra Tiêu Triết tôi không phải là người có đạo đức tốt gì, vì thế càng sẽ không cứu người bản thân tôi thấy ghê tởm! Không hận kẻ thù của mình thế mà hận chúng tôi. Vậy các người trực tiếp đi chết đi. Chết cho bằng sạch!"

Chương kế tiếp