Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 60: Quyển 1 - Xác suất thành công là một nửa
Những lời Tiêu Triết nói lúc này giống như là một cây đao đâm thẳng vào sâu trong nội tâm của những người này, đúng vậy, một đám bọn họ đều rất rõ ràng rằng ai mới là người hại họ thế nhưng đồng thời bọn họ cũng vô cùng rõ ràng là Ngô Thiên mạnh mẽ thế nào, kỳ lạ thế nào. Cho nên bọn họ không dám hận Ngô Thiên, thậm chí không dám phản kháng lại Ngô Thiên, bởi vì bọn họ biết cho dù phản kháng thì cũng không có tác dụng gì.

Có lẽ đáy lòng bọn họ thực ra rất mong người khác đến chống lại Ngô Thiên, tốt nhất những người đó có thể thật sự thành công, đương nhiên phản kháng thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm và hy sinh, thế nhưng cái đó đâu có quan hệ gì với họ, chỉ cần họ không gặp phải nguy hiểm, chỉ cần người hy sinh đó không phải là họ như vậy hết thảy đều không có vấn đề gì.

Không thể không nói mọi người sẽ có ý nghĩ này, chắc chắn không phải một hai người mà là tất cả mọi người ở đây.

Cho nên khi bọn họ nhìn thấy rõ ràng Tiêu Triết có thể hy sinh bản thân để cứu nhiều người bọn họ như vậy, quên mình vì người khác không phải là điều bọn họ được học từ nhỏ sao, thế nhưng tại sao Tiêu Triết không làm vậy, tại sao cô ấy có thể ích kỷ như vậy.

Vì thế những người này sẽ không hận Ngô Thiên, trái lại sự thù hận của bọn họ đều tập trung vào người Tiêu Triết, nhưng cô gái Tiêu Triết này ngay cả sự thông cảm cơ bản nhất cũng không chịu cho bọn họ. Tại sao? Dựa vào đâu? Không phải bọn họ là bạn học sao? Cho nên không phải Tiêu Triết nên giúp đỡ bọn họ sao?

Bọn họ đã nhường cơ hội trở thành anh hùng cho Tiêu Triết, thế nhưng Tiêu Triết lại còn không nhận, đây không phải là không biết phân biệt tốt xấu thì là cái gì?

Mà hiện tại Tiêu Triết hất cằm cao ngạo, đôi mắt xinh đẹp kia lóe lên sự lạnh lùng trào phúng, nhìn vẻ mặt đáng ghét của đám người này, cô quay đầu nhìn về phía Mai Trường Ca, sau đó mỉm cười: “Anh cảm thấy chúng ta nên giúp bọn họ không?”

Mai Trường Ca rất nghiêm túc nhìn Tiêu Triết, xác định hiện tại cô không bị huyết châu kia không chế, vì thế anh cười: “Những người này cũng khiến anh cảm thấy thật ghê tởm, cho nên anh không tìm ra lý do để giúp bọn họ!”

“Tiêu Triết, cô lại coi thường tình bạn như vậy, cô…”

Mà giọng phẫn nộ của những người đó cũng vang lên, nói thẳng ra là bọn họ không biết bọn họ sai ở đâu, hoặc hiện tại bọn cũng cảm thấy bọn họ không làm gì sai.

Tiêu Triết cũng lạnh lùng nói: “Dựa vào đâu mà tôi phải cứu mấy người, với lại tôi cũng không muốn cứu mấy người, cứu một đống rác rưởi, tôi không có sở thích kỳ lạ như vậy!”

Sau đó hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca không để ý đến đám người bọ họ, ánh mắt lạnh như băng của hai người chuyển đến trên người Ngô Thiên.

Sau đó Tiêu Triết hỏi: “Lúc anh làm người chắc chắn là một người cặn bã, mà hiện tại thành ma cũng là một con ma cặn bã!”

Trái lại Ngô Thiên cũng không tức giận, anh ta cười nhìn về phía Tiêu Triết: “Có cặn bã hay không không đến lượt em bình luận!”

Nói xong Ngô Thiên nói to: “Các bạn học sinh, có câu người không vì mình trời tru đất diệt. Ngô Thiên tôi nói lời giữ lời, chỉ cần mọi người có thể bắt được Tiêu Triết giao cho tôi, như vậy thì tôi sẽ rời đi, hơn nữa trước khi tôi rời đi còn có thể cho mọi người một lần nữa trở về tuổi trẻ!”

Nghe được Ngô Thiên nói câu này, một đám học viên giống như bị điên xông lên về phía Tiêu Triết và Mai Trường Ca.

Mai Trường Ca vươn tay lấy hai lá bùa từ trong ngực ra, sau đó không nói hai lời dán một lá bùa lên ngực Tiêu Triết, đồng thời dán nốt lá bùa còn lại lên ngực mình: “Đây là bùa của anh, có thể chắc chắn rằng những người khác sẽ không chạm được vào hai chúng ta!”

Tiêu Triết nghe được lời này, trên mặt vui vẻ, thứ tốt, thế nhưng không ngờ câu sau của Mai Trường Ca đang đợi cô.

“Thế nhưng đây là lần đầu tiên anh vẽ loại bùa cao cấp này, cho nên anh cũng không biết có hiệu quả không, còn chưa kịp thử nghiệm!”

Nghe được lời này, Tiêu Triết không khỏi trợn tròn mắt, mẹ kiếp, hóa ra Mai Trường Ca vốn muốn để hai bọn họ trở thành chuột bạch thử nghiệm đúng không?

Không nghe thấy giọng Tiêu Triết, Mai Trường ca lại mở miệng hỏi: “Tại sao em không nói gì?”

Tiêu Triết hơi bất đắc dĩ nói: “Anh muốn em nói gì, để em hỏi anh một chút, có phải bộ dáng hai người chúng ta rất giống chuột bạch không, nhưng vấn đề này căn bản không cần hỏi, em thấy trong mắt anh hai chúng ta chính là hai con chuột bạch!”

Với lại còn có người tự biến mình thành chuột bạch, đặc biệt sao, người này thật đúng là nhân tài hiếm có!

Thế nhưng nhìn thấy đám người cách hai người họ còn có một khoảng cách, Tiêu Triết duỗi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của mình trước mặt Mai Trường Ca: “Nhanh lên, còn có cái gì có thể sử dụng được thì lấy ra!”

“Ừ!” Trái lại Mai Trường Ca thành thành thật thật gật đầu, sau đó lại lấy một lá bùa từ trong ngực ra, cũng không thèm nhìn một cái ngược lại nhét vào tay Tiêu Triết: “Đó đều là được anh vẽ mấy ngày nay.”

Vì thế khóe miệng Tiêu Triết giật giật, hiện tại cô không thèm trợn tròn mắt, nói cách khác thì ý đó chính là có lá bùa tốt cũng có lá bùa không tốt, Mai Trường Ca anh đó sẽ không vẽ theo mẫu đó chứ?

Mai Trường Ca như nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng của Tiêu Triết, vì thế anh nói nhỏ: “Thật ra con người anh vẫn là dựa vào mẫu, bình thường anh luyện tập vẽ bùa đều có xác xuất thành công là một nửa!”

Tiêu Triết nhìn anh một cái, sau đó nói: “Đến đây, lúc này hy vọng bùa anh vẽ, cái có xác xuất thành công là một nửa đang dán trên người chúng ta!”

Mà đúng lúc Tiêu Triết vừa nói xong, những người kia đã kêu gào chạy vọt đến bên cạnh hai người bọn họ.

Ngô Thiên vẫn lạnh nhạt nhìn nơi này, khi anh ta nhìn thấy thân hình hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca đã bị bóng dáng của đám học viên của viện y học bao vây, thế nhưng khóe miệng anh ta chưa cong lên hoàn toàn thì lại đã cứng lại, bởi vì anh ta nhìn thấy Mai Trường Ca có thể chạy thoát khỏi đám người đang vây quanh đó, rất rõ ràng lá bùa trên người Mai Trường Ca kia vừa đúng có xác xuất thành công một nửa.

Thế nhưng ngay sau đó lại nghe giọng nói có chút buồn bực và tức giận của Tiêu Triết: “Mẹ kiếp, bùa của bà đây lại không có tác dụng!”

Chương kế tiếp