Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 65: Quyển 1 - Bởi vì tôi đẹp trai hơn anh
"Tiêu Triết": "Khẩu vị của tôi khá nặng, chuyên môn thích uống rượu phạt. Có bản lĩnh anh phạt tôi xem!"

Nghe thấy "Tiêu Triết" ăn nói không chút khách sáo, Ngô Thiên suýt phun ra một ngụm máu. Tuy anh ta biết Tiêu Triết vẫn luôn nói chuyện rất trực tiếp nhưng hiện tại không ngờ Tiêu Triết bị quỷ bám vào người ăn nói trực tiếp hơn quá khứ. Đặc biệt là ngữ điệu của "Tiêu Triết" này còn mang theo giễu cợt và khinh miệt vô cùng nồng đậm. Hiện tại thái độ của người ta nói rõ là khinh thường mình.

Giờ phút này cặp mắt của Ngô Thiên đã đỏ đến mức có thể chảy máu. Anh ta oán giận nhìn chằm chằm gương mặt của "Tiêu Triết": "Tại sao cô ta chấp nhận để cô bám vào người nhưng lại không chịu chấp nhận tôi. Hai chúng ta đều là quỷ, chúng ta đều giống nhau!"

Trong giọng nói của Ngô Thiên dày đặc sự không cam lòng, còn có một loại cảm giác khàn cả giọng.

"Tiêu Triết" nghe vậy lập tức vui sướng câu môi: "Khà khà, rất đơn giản. Bởi vì tiểu gia đẹp trai, dáng vẻ tốt hơn anh. Quan trọng là tiểu gia có thể khiến Tiêu Triết vui vẻ hơn anh, còn anh thì không. Tại vì Tiêu Triết người ta đã chán ghét anh kể từ lần đầu tiên gặp mặt anh. Há há."

Ngô Thiên cắn chặt môi, da trên môi đều bị cắn rách. Sau khi Ngô Thiên anh ta được mời bút tiên đến đây đã cố ý chọn một cái xác nam đẹp để phụ tải quỷ thể của mình, nhưng không ngờ một thân thể đẹp như vậy lại không thể thu hút ánh mắt của Tiêu Triết.

"Tiêu Triết" nhìn gương mặt đầy bi phẫn của Ngô Thiên rồi nói: "Đừng cắn, cắn tiếp anh cũng chẳng chảy máu. Nói trắng ra thì cơ thể bây giờ của anh không biết đã bị Tiêu Triết nhìn ngắm, sờ soạng bao nhiêu lần. Con người đều có cảm giác mệt mỏi về thị giác lẫn xúc giác. Giống tiểu gia tôi, đến bây giờ vẫn chưa để Tiêu Triết xem thân thể của tiểu gia đấy. Đó gọi là giữ gìn thân thể biết chưa!"

Tuy hiện tại Tiêu Triết giao thân thể của mình cho Trần La Y điều khiển nhưng cô vẫn có thể nghe rõ những lời Trần La Y mượn miệng nói, cô lập tức cắn môi, ở trong cơ thể kháng nghị với Trần La Y: "Rắm. Trần La Y anh có phải muốn chết hay không? Chó má giữ gìn thân thể. Không biết anh qua bao nhiêu tay rồi, dù anh thật sự giữ gìn thân thể thì chẳng liên quan đến tôi nửa đồng. Bây giờ anh chỉ đang trả phí thuê nhà của anh thôi."

Trần La Y hơi mỉm cười với lời kháng nghị của Tiêu Triết, sau đó giao lưu dưới đáy lòng với Tiêu Triết: "Tiền thuê nhà à… Cô không nói tôi cũng quên mất. Đợi xong chuyện này, tôi lập tức trả tiền thuê nhà cho cô!"

Tiêu Triết chớp mắt: "Nhân dân tệ?"

Trần La Y cười: "Minh tệ."

Tiêu Triết nổi giận: "Trần La Y, anh đi tìm chết đi!"

Trần La Y bình tĩnh nhắc nhở Tiêu Triết: "Tiểu Triết Triết thân yêu, người ta đã chết rất nhiều năm rồi."

Tiêu Triết hết chỗ nói: "Trần La Y, nếu bổn cô nương nói chuyện với anh nữa thì bổn cô nương chính là đầu heo."

Tươi cười trên mặt Trần La Y càng thêm xán lạn: "Vậy à. Không ngờ Tiểu Triết Triết tự hiểu lấy mình như thế. Thế về sau tôi gọi Tiểu Triết Triết là Tiểu Trư Trư nhé. Ừm, cứ vui vẻ mà quyết định vậy đi!"

Tiêu Triết đã lười tiến hành giao lưu với Trần La Y. Cô phát hiện tên ma quỷ này rất có bản lĩnh khiến người ta tức điên. Đệch, bạn nói thử xem sao ông trời không giáng một đạo sấm sét lớn, đập tên ma quỷ này hộ phi phách diệt chứ.

Trần La Y không để tâm đến ý tưởng ác độc của Tiêu Triết: "Rất xin lỗi Tiểu Trư Trư, e rằng nguyện vọng của cô không thực hiện được. Hơn nữa Tiểu Ngu Ngốc, chẳng lẽ cô không nghĩ tới hiện tại tôi đang ở trong thân thể của cô à!"

Được rồi, sau khi Tiêu Triết nhận Tiểu Trư Trư xong lại có thêm một biệt danh khác là Tiểu Ngu Ngốc.

Ổn, cô thừa nhận ban nãy đầu óc của mình không tốt, nếu sấm sét thật sự đập xuống, chỉ sợ trực tiếp chém mình thành than cốc.

Tuy thế công của "Tiêu Triết" chưa hề dừng lại nhưng Ngô Thiên vẫn luôn nhìn chằm chằm gương mặt "Tiêu Triết" tinh tế phát hiện giờ phút này "Tiêu Triết" vậy mà vui vẻ cong khóe môi, thuyết minh tâm trạng hiện tại của cô rất tốt.

Vì thế hận ý trong tim Ngô Thiên như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng trên đất hoang, mình sắp bị "Tiêu Triết" ép đến đường cụt mà cô có thể cười vui vẻ như vậy, dựa vào cái gì?

Hơn nữa anh ta vất vả lắm mới tìm được một thân thể gần như hoàn mỹ như vậy, nhưng hiện tại thân thể này đã bị "Tiêu Triết" dùng con dao găm huyết sắc trong tay cô ta rạch đến mức không tìm thấy một khối da lành. Da thịt tái nhợt bị lật ra, lộ ra xương cốt cũng đồng dạng tái nhợt. Tuy thân thể không cảm nhận được đau đớn nhưng Ngô Thiên thật sự có hơi đau lòng cái thân thể tốt đẹp này.

Anh ta muốn tiếp tục làm người. Chỉ cần để anh ta đạt được tất cả máu tươi trong cơ thể Tiêu Triết thì anh ta có thể trọng sinh. Nhưng mà, nhưng mà vì sao một đứa hai đứa đều ngăn cản mình lấy máu tươi trong cơ thể Tiêu Triết chứ.

Tưởng tượng đến máu tươi của Tiêu Triết, Ngô Thiên không khỏi liếm miệng mình, sau đó anh ta âm ngoan nhìn "Tiêu Triết": "Hiện tại tôi nói chuyện, Tiêu Triết thật sự chắc hẳn cũng nghe rõ nhỉ!"

"Tiêu Triết" cười mỉa hỏi: "Nghe rõ thì sao, nghe không rõ lại như thế nào?"

"Nghe rõ thì tốt. Tiêu Triết, cô biết không? Máu tươi trong cơ thể cô không giống với máu tươi của người khác. Dù con quỷ nào đạt được máu tươi trong cơ thể cô thì kẻ đó có thể lựa chọn một cơ thể, rồi mượn máu tươi từ cô thực hiện trọng sinh. Tôi là như vậy. Tôi tin chắc kẻ đang bám trên người cô cũng đánh chủ ý giống tôi!"

Nhìn nụ cười dữ tợn trên mặt Ngô Thiên, "Tiêu Triết" cong môi đỏ rồi thốt ra một câu: "Thủ đoạn xúi giục ly gián thật sự quá thấp kém."

Ngô Thiên lại không nói gì, anh ta chỉ nở nụ cười âm lãnh. Con ngươi âm lãnh lại đỏ tươi kia tràn ngập đắc ý.

Anh ta tin những lời ban nãy Tiêu Triết thật sự nhất định nghe lọt được. Vậy thì chắc chắn cô sẽ sinh ra ngăn cách với con quỷ bám vào người cô. Ha ha ha ha, dù đến lúc đó giữa một người một quỷ cuối cùng là ai xui xẻo, anh ta đều rất vui vẻ.

"Tiêu Triết" nhìn nụ cười không có ý tốt của Ngô Thiên, lại hung hăng bước về trước một bước, sau đó tay trái nắm lại, hung hãn dập về phía ngực Ngô Thiên!

Chương kế tiếp