Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 66: Hết quyển 1 - Ngọn lửa màu vàng đen
“Tiêu Triết” thấy Ngô Thiên cười không có ý xấu, cũng mạnh mẽ tiến về phía trước, sau đó tay trái nắm chặt đánh về phía ngực Ngô Thiên.

Nắm đấm lướt qua nhưng cũng không có tiếng gió, khóe miệng Ngô Thiên không khỏi giật mạnh, thân hình anh ta tránh đi rất nhanh nhưng tuy tốc độ của anh ta rất nhanh nhưng tốc độ của “Tiêu Triết” lại càng nhanh hơn.

Rất nhanh con ngươi Ngô Thiên co rút mạnh mẽ, anh ta phát hiện hiện tại bản thân căn bản rất mệt mỏi, mà “Tiêu Triết” lại giống như dạo chơi giữa sân vắng, anh ta và hai con ma “Tiêu Triết” sức lực chênh lệch rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn sắc mắt Ngô Thiên bắt đầu có vẻ nhục nhã, anh ta mím chặt môi, trong lòng đang tính toán thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, trong lòng Ngô Thiên liều mạng hỏi chính mình, anh ta không muốn hồn phi phách tán, anh ta muốn một lần nữa được sống như người bình thường.

“Em… em thật sự muốn giết tôi, giết tôi thì em được lợi gì?” Giọng Ngô Thiên khàn khàn hỏi.

“Tiêu Triết” hất mặt cười, nói rất thẳng thắn: “Đối với tôi giết anh không có lợi ích gì.”

Nghe được lời này, lòng Ngô Thiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, đúng lúc anh ta định nói tiếp thì “Tiêu Triết” lại nói: “Thế nhưng cô ấy muốn giết anh, cho nên nếu tôi thật sự làm thịt anh, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui, như vậy đối với tôi là đủ rồi, có thể anh không biết, hiện tại tôi đang lấy lòng cô ấy, anh biết rõ anh không phải đối thủ của tôi vậy nên anh từ bỏ đi, trực tiếp để tôi làm thịt anh là được rồi!”

Nghe được lời này, khóe miệng Ngô Thiên điên cuồng co rút, đương nhiên anh ta biết cô ấy trong miệng “Tiêu Triết” trước mặt là ai, nhưng biết thì biết. Nhưng mà sau khi anh ta nghe “Tiêu Triết” nói xong, anh ta cảm thấy mình bị kích thích đến mức muốn hộc máu, ôi không, nói đúng ra hiện tại “Tiêu Triết” căn bản là con ma cáu gắt.

Cảm giác rất tức giận.

Mà lúc này rất rõ ràng là “Tiêu Triết” không muốn nhiều lời với Ngô Thiên nữa, anh ta trực tiếp vung tay thật sự đánh vào ngực Ngô Thiên.

Lập tức Ngô Thiên vội trốn vào song chưởng giao nhau, khoanh tay trước ngực, thế nhưng khi cú đấm này rơi xuống, thân thể anh ta giống như một quả đạn pháo, nặng nề bay ngược ra bên ngoài.

Mà đúng lúc đó cánh tay anh ta vang lên tiếng gãy xương, thế nhưng cơ thể này vốn là cơ thể của người chết cho nên trái lại Ngô Thiên không cảm thấy đau, rất nhanh anh ta đứng dậy từ dưới mặt đất, vừa định giơ tay lau mặt nhếch nhác của mình thì phát hiện thì phát hiện xương tay đã gãy, thế nên tay anh ta không có cách nào để chạm vào mặt mình.

Và lúc anh ta hơi cử động tay, thì thấy “Tiêu Triết” lại vọt lại đây, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhưng ánh mắt lạnh lùng và khát máu liên tục nhìn anh ta phóng to ra, đột nhiên trong lòng anh ta có chút hối hận, nếu anh ta không làm những suy nghĩ mà không đủ khả năng, nếu anh ta không bị mấy sinh viên nữ kia gọi ra, như vậy anh ta cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế này.

Mà lúc này đây động tác của “Tiêu Triết” lại nhanh hơn, hơn nữa rất rõ ràng hiện tại anh ta đã thay đổi chủ ý, anh ta nhấc chân lên rồi đạp mạnh vào đùi Ngô Thiên, vò thế hai chân của Ngô Thiên lại bị gãy.

Không còn hai chân chống đỡ, cơ thể Ngô Thiên nặng nề ngã xuống đất, chỗ xương gãy sắc nhọn trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể tái nhợt của anh ta lộ ra, tuy rằng không chảy máu, thế nhưng chỉ cần nhìn miệng vết thương kia là đã thấy ghê người.

“Đã xong.” Giọng Tiêu Triết lạnh như băng vang lên bên tai Ngô Thiên, mà một tay của cô cũng chộp tới chỗ ngực Ngô Thiên.

Ánh mắt Ngô Thiên nhanh chóng lóe lên vài cái, sau đó lúc bàn tay “Tiêu Triết” sắp chạm vào áo anh ta thì một tia hắc khí vội vàng bay từ người Ngô Thiên ra, sau đó hắc khí kia không dừng lại, trực tiếp bay nhanh về phía viện y học.

Mà cơ thể Ngô Thiên không được con ma kia chống đỡ nên yếu ớt ngã xuống, hiện tại cơ thể này chính là thi thể nam giới lúc trước, chẳng qua hiện tại thi thể người đàn ông này đã gãy tay và cả hai chân.

Nhìn thấy hắc khí chạy trốn điên cuồng, trong mắt “Tiêu Triết” hiện lên một tia trào phúng, cô thuận tay ném huyết ảnh linh châu trong tay về phía hắc khí kia, vì thế chỉ trong nháy mắt, hắc khí kia đã bị lưới màu máu bao vây chặt chẽ.

Giờ phút này hắc khí kia giống như cá mắc lưới, bay nhanh xung quanh nhưng đều bị va chạm, anh ta gào thét điên cuồng.

Thế nhưng đối với những tiếng gào đó, vẻ mặt “Tiêu Triết” lạnh nhạt, cô lạnh lùng nhìn hắc khí đang nói kia.

“A, cầu xin cô, tha cho tôi, tha cho tôi!” Trong hắc khí kia dần xuất hiện một gương mặt trắng bệch, rất khác với khuôn mặt thi thể người đàn ông xinh đẹp, không anh tuấn, hoặc nói là khuôn mặt kia căn bản chỉ có thể dùng từ xấu xí để hình dung, thế nhưng “Tiêu Triết” biết đây mới là bộ dáng thực sự của Ngô Thiên.

Cô không để ý Ngô Thiên, nhưng chậm rãi nắm hai tay, vì thế Ngô Thiên hoảng sợ phát hiện lưới màu máu bắt đầu thu vào từ từ, vì thế tiếng thét chói tai của anh ta lại vang lên: “Tha cho tôi, tôi có thể đồng ý với cô về sau sẽ đi theo cô, làm người hầu cho cô, giúp cô làm việc…”

Chẳng qua anh ta còn chưa nói xong, thì đã bị “Tiêu Triết” không khách khí cắt ngang: “Cô ấy không muốn dung loại người như anh, những chuyện anh có thể làm đối với tôi mà nói căn bản là dễ như ăn bánh.”

Giọng Ngô Thiên bị kiềm hãm, đương nhiên anh ta biết những lời “Tiêu Triết” nói đều là sự thật, thế nhưng bị chôn vùi hoàn toàn như vậy anh ta không cam lòng, hễ có một chút hy vọng, anh ta đề muốn thử thật tốt.

“Ồ, chỉ là không có chuyện đó, nếu lúc này biểu hiện của anh khiến tôi hài lòng, như vậy nói không chừng tôi có thể thuyết phục Tiêu Triết giữ lại anh, dù sao nếu anh ở lại, chắc hẳn tôi sẽ rất thoải mái.”

Nghe được “Tiêu Triết” nói vậy, trong mắt Ngô Thiên lộ ra sự vui mừng, tầm mắt anh ta dừng ở trên người những sinh viên có mái tóc trắng xóa già nua của viện y học, sau đó anh ta nhân tiện nói: “Tôi có thể trả lại tuổi xuân cho bọn họ!” Nói xong cũng không cần người thúc giục, một quả cầu ánh sáng bay từ người Ngô Thiên ra, sau đó dường như quả cầu này lập tức bị kéo, bay thẳng vào cơ thể của một đám học viên, vì thế chỉ trong nháy mắt, đám học viên này vốn dĩ đã già yếu cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất, bọn họ lại có thể biến trở về bộ dáng trẻ trung.

Làm xong tất cả, Ngô Thiên tỏ vẻ chờ mong nhìn về phía “Tiêu Triết”, thế nhưng anh ta chỉ nhìn thấy một bàn tay thon dài như ngọc, mà giờ phút này trên bàn tay có một ngọn lửa màu vàng đen kỳ dị đang cháy.

“A, cô, cô, cô lại…” Giọng Ngô Thiên đầy hoảng sợ vang lên, thế nhưng anh ta còn chưa nói xong, thì đã bị bàn tay ngọc bắt được, sau đó chỉ vài giây sau anh ta đã hoàn toàn biến thành tro bụi!

Chương kế tiếp