Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 78: Quyển 2 - Hồn về, Mai Trường Ca đau đớn
“Có ăn!” Ngay lúc đi qua nơi này, con hổ màu trắng nhìn về phía “Vương Tùng” với ánh mắt thèm thuồng, tiện thể còn nuốt một ngụm nước miếng thật vang dội!

“Vương Tùng” cảm thấy trên trán mình lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh. Nếu Đại Bạch chỉ là một con hổ bình thường thì anh ta sẽ không phản ứng như thế, dù sao thì hổ thật chỉ ăn thịt người, tuyệt đối không ăn quỷ. Nhưng con hổ này lại bay trên trời, chỉ có hổ quỷ mới biết bay trên trời thôi.

Có điều con rắn to màu đen kia lại nhấc đuôi quất mạnh lên người con hổ trắng: “Ngu ngốc, bây giờ quan trọng nhất chính là đuổi theo chủ nhân, hay là anh muốn bị tên kia trị cho hồn phi phách tán hả?”

Đại Bạch nhìn Đại Hắc, sau đó lại nhìn thoáng qua “Vương Tùng” với vẻ lưu luyến, lúc này mới vừa chảy nước miếng, vừa tiếp tục cùng Đại Hắc đuổi theo hướng hai người Trần La Y và Tiêu Triết biến mất.

Giờ phút này Tiêu Triết lại mang vẻ mặt ửng đỏ mà bị Trần La Y ôm vào trong ngực. Có thế nào cô cũng không ngờ sẽ có một ngày mình bị một con ma hôn, hơn nữa lúc con ma Trần La Y này hôn cô thế mà cô lại còn hơi ngây ngất, hơi trầm mê nữa. Đậu má, đó căn bản không phải là phong cách của cô đây có được không.

Tuy rằng lúc này đáy lòng đang kêu gào ồn ào đến vui, nhưng Tiêu Triết lại có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Trần La Y.

Thật ra Trần La Y cũng thấy hơi buồn cười mà nhìn cô gái nhỏ nào đó trong lòng ngực: “Tiểu Triết Triết, cô suy nghĩ gì vậy?”

Tiêu Triết khịt khịt mũi sau đó nhìn Trần La Y với vẻ nghiêm túc rồi nói: “Chuyện đó, chuyện đó, tôi phải nói rõ với anh, thứ nhất hiện tại tôi đã có chồng chưa cưới, thứ hai là nếu giữa người với ma nảy sinh tình cảm thì sẽ không có kết cục tốt, mà tôi cũng không muốn phát triển tình cảm giữa người với ma.”

Tiêu Triết cúi đầu, khó khăn lắm mới nói hết những lời mình muốn nói, lúc này cô mới có phần chật vật mà ngẩng đầu lên. Trong lòng cô cảm thấy có lỗi với Mai Trường Ca, còn có một loại cảm giác rất là áp lực. Cô nhìn Trần La Y, đáy lòng lại nghĩ nếu người này là một người sống thì tốt biết mấy.

Nhưng loại suy nghĩ này đã bị Tiêu Triết đè xuống, nói thế thì cô đặt Mai Trường Ca ở chỗ nào chứ. Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ lúc ở viện y học, Mai Trường Ca đã che chắn ở trước người cô như thế nào và cả cảnh anh nắm chặt tay cô cho dù thế nào cũng không chịu buông tay nữa.

Có điều Trần La Y nghe cô nói như vậy lại chỉ khẽ mím bờ môi đẹp, sau đó hơi mỉm cười. Lúc này trên mặt cậu ta có ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên, không thể không nói vào giờ phút này ma nam sáng như trăng này thật sự giống như tiên nhân trên cung trăng, bất cứ lúc nào cũng có thể bay về trời.

Trong lúc nhất thời, đôi tay Tiêu Triết bất giác nắm chặt áo ngoài của anh ấy.

Trần La Y khẽ mỉm cười khi cảm giác được động tác của Tiêu Triết. Anh ấy cúi đầu nhìn xoáy vào thiếu nữ trong ngực: “Tôi biết, yên tâm đi, tôi sẽ không làm cô khó xử đâu.”

Nhìn nụ cười trên gương mặt người đàn ông, Tiêu Triết lại cảm thấy hoảng hốt, sau đó cô nghe Trần La Y nói tiếp: “Tới rồi, tôi cũng nên ngủ một giấc cho đã. Cô cứ yên tâm, hai đứa Đại Hắc và Đại Bạch sẽ thay tôi bảo vệ cô, nhưng đừng quá tốt với hai đứa đó nhé.”

Nói xong Trần La Y lại thả tay ra, tiếp theo Tiêu Triết cảm thấy có một lực hút không ngừng hút lấy cơ thể cô xuống. Nhưng cô căn bản chẳng có tâm trạng để xem rốt cuộc phía dưới có cái gì, cô chỉ ngước mặt nhìn Trần La Y đang tắm mình dưới ánh trăng, nhìn nụ cười đẹp đẽ của người đàn ông ấy. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể Trần La Y đã biến thành một tia sáng xuyên vào trong mắt trái của cô.

Lòng Tiêu Triết không khỏi yên bình lại. Anh ấy muốn ngủ một giấc thật ngon cũng tốt, chỉ cần anh ấy đừng rời bỏ cô là được. Lúc này Đại Hắc và Đại Bạch ở phía sau cũng biến thành hai tia sáng một đen một trắng xuyên vào trong mắt phải của Tiêu Triết.

Tuy rằng bây giờ trời đã khuya, nhưng Mai Trường Ca vẫn chưa nghỉ ngơi. Anh đang ở trong mật thất của nhà họ Mai, một mình chịu đựng đau đớn khi thân thể dung hợp với dị bảo của nhà họ Mai. Loại đau đớn này khiến anh cảm thấy thân cơ thể mình như muốn tách rời với linh hồn của mình vậy.

Còn thân thể của Tiêu Triết thì yên lặng nằm trong góc của chiếc giường xếp, lẳng lặng, giống như đang ngủ.

Ban đầu ông cụ Mai có thái độ không tán thành với chuyện Mai Trường Ca muốn đem thân thể của Tiêu Triết vào mật thất, nhưng với Mai Trường Ca, vào lúc anh không thể kiên trì nổi thì chỉ cần nhìn Tiêu Triết vậy là anh có thể tiếp tục kiên trì.

Mai Trường Ca vì đau đớn mà cuộn tròn người lại, mồ hôi lạnh đã sớm làm quần áo trên người anh ướt đẫm, từng tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng phát ra từ trong miệng Mai Trường Ca, khàn khàn và khô khốc như một con dã thú bị trọng thương.

Giờ phút này hai tay của Mai Trường Ca không ngừng cào ra những vết máu trên mặt tảng đá, hiện tại bởi vì đau đớn mà cơ thể anh không ngừng run lên, hoàn toàn không cảm giác được đau đớn trên ngón tay mình. Trong đôi mắt anh đầy tơ máu, trên khuôn mặt tuấn tú vốn trắng nõn như ngọc cũng nổi đầy gân xanh, nhìn một cái sẽ khiến người ta cảm thấy hết sức dữ tợn và khủng bố.

Anh cắn răng thật chặt, máu tươi không ngừng chảy ra từ hai bên khóe miệng của anh. Anh có cảm giác mình thật sự không kiên trì nổi nữa, anh cảm thấy mình đã đến cực hạn. Ông nội nói không sai, bảo bối này chỉ có người có linh hồn hoàn chỉnh mới có thể dung hợp được, mà linh hồn của Mai Trường Ca anh vốn đã không hoàn chỉnh.

Tầm mắt mơ hồ của Mai Trường Ca bất giác rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp bình thản của Tiêu Triết, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy: “Tiểu Triết, có phải em rất thất vọng về tôi không, tôi… tôi…”

Đang nói, ánh mắt Mai Trường Ca lại trở nên trấn tĩnh và kiên định hơn, anh nắm chặt quả đấm: “Tiểu Triết, tôi sẽ kiên trì đi tiếp, cho dù có đau đớn tôi cũng sẽ kiên trì tiếp.”

Vì thế theo tiếng nói của anh phát ra, lại một cơn đau đớn nhanh chóng bao phủ toàn thân anh.

Thân thể kia co rút quá giới hạn nên khiến cơ thể anh cong một độ cong quái dị, mặt anh ngửa ra sau, trên cổ hằn gân xanh.

Mà ngay tại lúc này, ngón tay Tiêu Triết giật nhẹ, chẳng qua động tác này rất nhỏ nên Mai Trường Ca không chú ý tới.

Tiêu Triết lập tức mở mắt, tầm mắt cô nhanh chóng khôi phục tiêu cự, nơi này là một nơi xa lạ đối với cô. Theo một đợt tiếng gầm gừ đau đớn truyền vào trong tai, Tiêu Triết quay đầu thì thấy ngay Mai Trường Ca đang chịu đau đớn.

Thiếu niên đang giãy giụa vì đau, nhưng khi anh nhìn thấy Tiêu Triết tỉnh lại, hơn nữa còn nhìn về phía mình thì anh khó khăn nở một nụ cười, sau đó cố gắng khiến âm thanh mình phát ra tương đối bình thường: “Tiểu Triết... đừng... đừng nhìn tôi... bây giờ trông... tôi... rất khó coi... sẽ dọa em sợ mất!”

Chương kế tiếp