Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 80: Quyển 2 - Cảm nghĩ về con hạc giấy trên khung
Không thể không nói sau khi "Vương Tùng" kia bị Đại Hắc và Đại Bạch dọa sợ, anh ta không dám tiếp tục kế hoạch dọa sợ Bạch Linh rồi nhân cơ hội kêu cô ta dẫn mình đi gặp mấy người bạn tốt họ hàng của cô ta nữa.

Vì vậy lúc vào căn phòng tối tăm ở quán Bar Quỷ Uyển, Bạch Linh thấy một người đàn ông cầm một lớp da người đẫm máu, cô ta nhìn người đàn ông đó rồi la lên: "Anh… cậu… thế mà cậu là Tiểu Phương, thế mà cậu là Tiểu Phương!"

Giọng nói chói tai mất khống chế của phụ nữ đâm thẳng vào màng nhĩ người ta.

Chỉ là Tiểu Phương vẫn bình tĩnh nhìn Bạch Linh, anh ta gật đầu: "Đúng vậy, tôi chính là Tiểu Phương!"

Bạch Linh nhảy dựng lên, lúc này cô ta bất chấp sợ hãi mà chạy tới nắm lấy cổ áo Tiểu Phương nhưng đúng lúc này cô ta lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo như người chết từ Tiểu Phương, động tác trên tay tạm dừng, cô ta rất nhanh cố lấy hết dũng khí hỏi: "Vương Tùng đâu? Vương Tùng đâu rồi? Anh ấy đang ở đâu, cậu mau nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu đi?"

Tiểu Phương nở nụ cười, anh ta lắc lắc bộ da người hoàn chỉnh trong tay: "Thấy không, nếu không phải bộ da người trên người tôi thì sao tôi có thể trở thành Vương Tùng chứ. Ha ha ha ha, tôi nghĩ hiện giờ cô Bạch Linh đã biết Vương Tùng ở đâu rồi nhỉ?!"

Tuy Bạch Linh đã nghĩ tới điểm này nhưng cô luôn không muốn tin vào điều đó, hiện tại nghe Tiểu Phương nói lời tàn nhẫn như vậy, hai tay Bạch Linh vô thức buông ra sau đó lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, cơ thể run mạnh vài cái cuối cùng ngã lên ghế sô pha.

Nước mắt không ngừng chạy dọc theo gương mặt trắng nõn của cô ta nhưng cô ta vẫn lẩm bẩm nói mớ như không cảm giác được gì: "Vương Tùng đã chết, Vương Tùng đã chết. Không, không. Sao có thể như vậy được? Sao anh ấy lại chết chứ? Chúng ta còn chưa tổ chức đám cưới mà, em còn chưa gả cho anh mà. Đều tại em, đều tại em, nếu không phải tại em anh sẽ không tới đây, nếu anh không tới đây anh sẽ không chết..."

Tiểu Phương nhướng mày nhìn người phụ nữ đau khổ muốn chết trước mắt: "Yên tâm đi, anh ta còn sống!"

Bạch Linh nghe vậy hơi ngẩn ra, đôi mắt đẫm lệ nhanh chóng hiện lên vui vẻ, cô ta vẫn không dám tin run run hỏi lại Tiểu Phương: "Thật không? Có thật không?"

Tiểu Phương không nói thêm gì nữa mà trực tiếp kéo Bạch Linh đi tới góc phòng mở cánh cửa ở đó ra, dưới ánh sáng yếu ớt Bạch Linh thấy được một vật thể không còn da chỉ còn lớp thịt đỏ và tơ máu nằm trên sàn nhà.

Đầu tiên cô ta cả kinh nhưng nhanh chóng phản ứng lại, cô ta giơ ta gắt gao bịt miệng mình, nước mắt mới ngừng chảy lần nữa chảy xuống như không cần tiền. Cô biết cái cơ thể không có da đó chính là Vương Tùng của mình, nhìn lồng ngực còn đang phập phồng nên Bạch Linh biết người còn sống.

"Cầu xin cậu, cầu xin các cậu mau đưa anh ấy đến bệnh viện, đưa anh ấy đến bệnh viện đi!" Bạch Linh nắm chặt tay Tiểu Phương đau khổ cầu xin.

Nhưng Tiểu Phương lại gạt tay cô ta ra sau đó đẩy cô ta vào rồi đóng cửa phòng: "Chỉ có chút thời gian thôi nên tranh thủ ở với nhau đi, chờ đám cưới tới là tốt rồi! A đúng rồi, váy cưới của tiểu thư thực sự rất đẹp, tin chắc sau khi cô mặc vào sẽ rất đẹp!"

Bạch Linh vừa nghĩ tới váy cưới đó là làm từ da người, Bạch Linh cảm thấy buồn nôn.

Cô ta nôn khan, rất nhanh nôn ra nước mắt, lúc này miệng của thịt người trên đất hơi mở, âm thanh nhàn nhạt vang lên: "Tiểu Linh."

Bạch Linh nghe thấy lập tức ngẩng đầu nhìn Vương Tùng, tay muốn cầm bàn tay đang giơ lên của Vương Tùng nhưng cô không dám hoặc là nói hiện tại cô sợ làm Vương Tùng đau: "Vương Tùng, xin lỗi, xin lỗi anh, đều là tại em không tốt!"

Vương Tùng nói: "Tiểu Linh, những con người đều là quỷ thật, em đừng lo cho anh nữa, em hãy mau nghĩ cách chạy khỏi đây đi!"

Bạch Linh hít mũi sau đó gật đầu nặng nề: "Vâng, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chạy!"

Vương Tùng lắc đầu, cái bộ dạng này của anh ta mà chạy ra ngoài có lẽ còn sống nhưng không có da còn cần sống tiếp sao?

Nhưng khi Vương Tùng muốn nói thì Bạch Linh lại như nhớ ra gì đó. Cô ta vô cùng hối hận khi trước kia nói chuyện cô ta gặp Mai Trường Ca cho Vương Tùng nghe, nếu lúc đó cô ta nghe thiếu niên đó nói hết hẳn sẽ không rơi vào hoàn cảnh như hiện tại, hối hận, giờ phút này Bạch Linh hối hận đến xanh ruột.

Vương Tùng cũng sâu kín thở dài. Đây chính là số phận, đây chính là số phận của hai người họ. Rõ ràng đã có người nhắc nhở nhưng Bạch Linh không coi trọng lời nhắc nhở đầy ý tốt đó, nói cách khác giờ tới lượt họ trở thành đồ ăn trong mâm của quỷ.

Đột nhiên Tiểu Phương đẩy cửa đi vào, anh ta không để ý tới Vương Tùng và Bạch Linh. Vẻ mặt anh ta lạnh nhạt, dùng móng tay sắc bén cắt cổ tay Vương Tùng, sau đó lấy ly Bloody Mary hứng đầy một ly máu tươi rồi đưa tới trước mặt Bạch Linh: "Uống hết!"

Cơ thể Bạch Linh không ngừng lui về phía sau, tuy ngửi thấy mùi máu tươi nóng hổi khiến cơ thể cô ta liền dâng lên loại khát vọng muốn uống cạn sạch ly máu nhưng cô ta liều mạng kiềm chế bản thân. Cô ta không thể uống máu người, cô ta là người, sao người lại uống máu người được. Hơn nữa máu này còn là máu của Vương Tùng, cô ta càng không thể uống.

"Tôi không uống, tôi không uống, xin cậu tha cho tôi đi!"

Nhưng dù Bạch Linh có đau khổ cầu xin cỡ nào cũng không ảnh hưởng tới Tiểu Phương. Anh ta thẳng tay siết lấy cằm Bạch Linh, bàn tay anh ta dùng sức bóp mở miệng Bạch Linh ra, ngay sau đó Tiểu Phương đổ thẳng một chén máu người vào miệng Bạch Linh.

Bạch Linh liều mạng giãy dụa, tuy tay Tiểu Phương nhìn qua trông khá gầy teo ốm yếu nhưng sức của quỷ không phải người thường có thể chống lại được. Vì vậy, dù cô ta không muốn, máu tươi nóng hổi của Vương Tùng vẫn trôi xuống cổ họng của cô ta.

"Vì sao? Vì sao? Bây giờ cậu là quỷ nhưng cậu cũng từng là một con người mà, vì sao cậu lại làm như vậy với tôi?!"

Lúc Tiểu Phương buông Bạch Linh ra, cơ thể của cô gái trượt xuống đất, cô ta vung nắm tay căm thù nhìn Tiểu Phương.

Vẻ mặt Tiểu Phương vẫn lạnh nhạt: "Bởi vì lúc đó tôi cũng phải uống máu tươi của người yêu tôi như cô vậy!"

Nói tới đây Tiểu Phương nở nụ cười, nụ cười kia hàm chứa huyết tinh vô tận và tàn nhẫn: "Nếu tôi và người yêu của tôi đã chết như vậy, vậy thì dựa vào cái gì các người còn có thể sống hạnh phúc? Ha ha ha, ha ha ha, đám cưới của các người sẽ sớm bắt đầu, tôi thật sự rất mong đợi đấy!"

Chỉ là vào giờ khắc này không ai phát hiện có một con hạc giấy chui vào từ khe cửa quán bar Quỷ Uyển, điều làm người cho khác cảm thấy kỳ lạ chính là con hạc này gấp từ tờ tiền mười đồng.

Chương kế tiếp