Redamancy

Chương 5: Mint [5]
Mèo không phải loài động vật sợ nước gì, ngược lại, có một số con mèo còn thích nước, nhưng An không phải, cậu rất sợ nước, trong nhà Nas có một cái bồn tắm lớn, đôi khi Nas kêu cậu thử trải nghiệm thú vui tắm bồn, cậu rất kháng cự, cậu cũng sợ nước biển, đây là thứ cậu sợ nhất.

Thành phố F gần biển, chưa đến ngày lễ chung hay ngày nghỉ ngơi bờ biển đã chật ních người. Dạo gần đây sách Nas bí ý tưởng, muốn để An cùng mình đi tới bờ biển giải khuây, sẵn tiện xem xem có thể kích thích linh cảm không.

Sáng sớm, Nas bắt đầu vô sự hiến ân cần, chốc thì nằm bên cạnh An thơm gương mặt tuấn tú của cậu, chốc lại xoa bóp đấm lưng cho cậu.

"Có chuyện nhờ em cứ nói thẳng, hiến ân cần gì với một con mèo như em chứ?" An vẫn "lạnh lùng."

Giọng điệu này vừa nghe là biết tỏng khẩu thị tâm phi, thực ra cậu rất thích Nas thế này, có cảm giác như đang làm nũng với mình.

"Giờ em là người yêu anh." Nas cây hùng hồn nói, vừa nói vừa gối lên ngực An. Đam Mỹ Trọng Sinh

"Ừm." An điềm nhiên trả lời, trong lòng vui đến nở hoa.

Nas hơi mất hứng, hôm nay bé mèo này uống lộn thuốc ư? Sao tự dưng trở nên bình tĩnh như vậy? Mấy hôm trước không phải còn dính mình như sam sao?

"Thì là, gần đây anh thấy hầm hơi quá, em tới bờ biển với anh nhé, được không?" Nas chọc cậu, bảo.

"Bờ biển...? Còn lựa chọn nào khác không?" An chuyển tầm mắt sang anh.

Nas nghĩ một hồi, nói: "Phố thương mại mới mở một quán cà phê mèo, ở đây cũng được."

An: "...thôi chọn bờ biển đi."

"Em không thể xuống nước, ở trên bãi cát thì được."

Nas không nghĩ nhiều, chỉ cần có thể đi cùng anh thì quản em ấy có thể xuống nước không làm gì?

Nas: "Không xuống nước, chỉ chơi trên bãi cát thôi."

An đứng dậy ôm anh: "Anh hôn em một cái em sẽ đi theo anh."

Chỉ chút yêu cầu nhỏ này mà không thoả mãn hoàng thượng được sao? Chắc chắn phải thoả mãn!

Nas không những hôn cậu, còn hôn liền hai cái, An đã hài lòng, cũng có động lực ra ngoài chơi cùng anh.

Bởi vì vấn đề giá trị nhan sắc và làn da nên An thành nhân vật trung tâm của cả bãi biển, hầu như ai đi ngang qua đều không nhịn được nhìn cậu thêm vài lần, da trắng bóc, đến đỗi bọn họ đều thấy lấy làm tiếc, nắng trên bãi cát ngày hôm nay gắt như vậy mà cũng không tắm đen được?

"Lâu rồi không tới bờ biển, nói thật...từ sau khi tới tiệm cà phê của em, mỗi ngày lòng anh đều nghĩ đến nơi đó, muốn nhanh nhanh đến tối để tới ngồi, bầu không khí tốt khoan hẵng nói, chủ yếu là có mèo vuốt."

Nas với An đan năm ngón tay dạo ở bờ biển, Nas đi sát bên phải, gần biển, An đi bên trái, cách biển bởi Nas, sóng chỉ có thể đánh tới Nas, nước không chạm trúng cậu, cậu cũng không căng thẳng nữa.

An kiêu ngạo hừ một tiếng: "Hừ, tất nhiên, mèo nhà ai lại tình nguyện cho anh vuốt?"

"Em đừng quên, lần đầu anh tới em cũng phớt lờ anh." Nas cũng stundere không chịu thua kém.

An bó tay, con người ghi thù dai đến mức không thể xem thường.

"Đó là vì em thích anh nên mới không dám đến gần anh, ai bảo anh nghĩ ngây thơ như vậy, trông dịu dàng vô hại quá chừng." An hơi đỏ mặt.

"Haha, được rồi được rồi, đừng nói chuyện đa cảm vậy chứ, giờ anh đã là người của em, em muốn làm gì anh thì làm, anh nghe theo em cả, anh chỉ cần em vui vẻ thôi bé mèo ngốc của anh."

Bé mèo ngốc bây đã thành đại từ độc quyền của An ở chỗ Nas, chỉ Nas có thể gọi cậu như thế, An cũng chỉ cho phép mình Nas xưng hô như vậy với mình.

Nói cậu là mèo ngốc không phải nói An ngốc thật, Nas cảm thấy rõ ràng cậu là một chú mèo stundere đáng yêu, đôi khi vô thức làm nũng, nhưng sống chết cũng phải giả vờ hình tượng lạnh lùng.

Là loại ngốc manh siêu đáng yêu.

"Em chưa nghe anh gọi em là cục cưng bao giờ, mà kêu chồng cũng được." An được nước lấn tới kéo tay áo Nas, "Em có phải là cục cưng của anh không."

Shhh --- không ngờ con mèo ngây ngô vô hại lại có dã tâm thật lớn.

"Đương nhiên em là cục cưng của anh, là cục cưng vô giá anh có được trong cả cuộc đời này."

"Anh yêu em, chồng ạ."

Nhân lúc bên cạnh không có ai, Nas nhanh chóng hôn một cái lên khoé miệng An, sau đó cười chạy lên phía trước An, không cho cậu có cơ hội đảo khách thành chủ.

Bên cạnh mất đi sự bảo vệ của An, nước biển dâng lên đến chân An, cậu lập tức tê da đầu.

"Nas ơi, chờ em với." An đuổi tới.

Nas thôi cười: "Nước biển có gì đáng sợ? Em cũng đâu có ở trong biển?"

An mím môi, cậu đang nghĩ hay là nói cho Nas biết chuyện xảy ra lúc mình còn nhỏ.

"An, An?" Nas khua tay trước mặt cậu.

"A, hả? Sao vậy anh?" An hoàn hồn.

"Đang yên lành sao thất thần rồi?" Nas lo lắng, cho rằng liệu là cơ thể cậu bỗng không thoải mái hay không.

"Có phải anh không thích mèo sợ nước không?" An kéo tay anh.

Nas nghi hoặc chau mày: "Tại sao em hỏi vậy?"

An hít sâu một hơi: "Lúc nhỏ, em từng bị mấy đứa trẻ ném vào trong nước, suýt đã chìm xuống, nhưng em cố gắng trèo lên, từ đó về sau em rất sợ nước, nhưng nếu như anh ghét em sẽ cố gắng khắc phục, ít nhất.....ít nhất có thể bơi với anh ở khu nước nông."

"Nói em là mèo ngốc em còn là con mèo ngốc thật, sao anh ghét em cho được? Em có như nào anh cũng thích. Em không nói cho anh biết sớm hơn, cũng trách anh hết, không hề nhận ra em sợ nước. Nếu sợ nước vậy về sau chúng ta không tới nơi có nhiều nước nữa, không thể để bé bự nhà chúng ta chịu ấm ức được, ngoài ra...sau này có anh bảo vệ em, mấy chuyện như hồi nhỏ sẽ không xuất hiện nữa, được không em?" Một tay Nas ôm eo cậu bảo đảm, một tay vuốt tóc cậu vỗ về.

"Cảm ơn, anh yêu."
Chương kế tiếp