Redamancy

Chương 6: Mint [6]
Buổi chiều, bọn họ trở về từ bãi biển, hôm đó nhà văn lớn Nas đã ngừng đăng một tuần bất ngờ cập nhật năm mươi ngàn chữ thêm một ngoại truyện.

Bên cạnh có mỹ nhân bầu bên, cực kỳ có động lực.

Người trong tiệm cà phê vẫn ít như xưa, cũng không lo có ai sẽ làm phiền họ.

"Sắp kết thúc rồi, nhanh thật, thêm nửa tháng hơn nữa là sắp qua nửa năm rồi." Nas gập laptop lại, vươn vai, nói, "Nửa năm nay anh đã thu hoạch được rất nhiều, gặp được chân ái cả đời mình, viết được một quyển sách mình thích."

"Hai nhân vật chính ở bên nhau rồi?" Gần đây An chỉ ở cạnh Nas, không tiếp tục đọc truyện nữa, không biết cốt truyện đã phát triển đến bước nào.

Nas hớp ngụm cà phê trong cốc trắng: "Phải, từ làm quen, đến quen biết, rồi đến yêu đương, tình yêu đôi bên tiến về phía nhau, lãng mạn và chữa lành."

Khá giống với hai người họ, cũng từ quen biết, hiểu nhau sau đến yêu đương, hết thảy trông giản dị bình thường, nhưng chính là tài sản quý giá đối với bọn họ.

Những chuyện vụn vặt bình dị lúc trẻ tuổi, có thể dùng để chữa lành cả cuộc đời bọn họ, là nhân vật chính trong sách của Nas cũng được, là anh và An cũng được, đều như vậy cả.

"Anh viết...vì sao lại giống chúng ta như vậy?" An xem bù cốt truyện vài chương trước, hỏi.

Nas ngẫm nghĩ, trả lời: "Có cái bóng của hai ta, nhưng tình yêu của họ có nét riêng thuộc về họ, còn ta có nét riêng của ta, điểm này sẽ mãi mãi không giống nhau."

"Thế nhưng có một điểm em có thể chắc chắn, chúng ta rất yêu đối phương."

"Không phải sao?"

Nas cười rất đáng yêu.

"Ừm, có điều, em muốn cho anh nhiều hơn, bởi vì em nhỏ tuổi hơn anh." An véo gò má trắng mịn của anh, "Còn nữa, bởi vì em là ông xã của anh, anh là vợ của em."

An không phải một chú mèo thích bày tỏ, ít nói, nhưng cậu chưa từng keo kiệt nói với Nas lời yêu anh, cậu sẽ nói với Nas mình yêu anh bao nhiêu, cũng sẽ dùng hành động chứng minh với Nas tình yêu của mình dành cho anh.

"Nếu đã vậy, anh có thể." Nas đắc chí nói.

An: "Có thể cái gì?"

Nas: "Anh có thể chiều em như một đứa trẻ, sau này em muốn ăn gì hoặc muốn làm gì anh cũng thoả mãn em, thấy sao?"

Biểu cảm vô cùng đắc chí ấy ở trong mắt An quả thật đáng yêu muốn bùng nổ.

An cúi đầu, như ra chiều suy tư gì đó, Nas kiên nhẫn chờ cậu lên tiếng lần nữa.

"Nếu như vậy...anh lại gần thêm chút nữa." An nói.

Nas làm theo, một tay An ôm anh vào lòng, vùi đầu vào xương quai xanh của anh, cắn một vết màu hồng không nặng không nhẹ lên đó, để lại hai dấu răng nanh của mèo rất rõ ràng.

"Để lại một dấu vết, chứng minh anh đã có chủ, về sau không cho phép người khác để ý đến anh." An kiêu kỳ nhìn anh, nói.

Da Nas trắng nõn, con dấu này nếu như không có áo cổ cao che chắn là thấy được ngay, rất dễ thấy.

Anh không quan tâm, nếu thế này có thể cho chú mèo ngốc nhà anh cảm giác an toàn, đừng nói là một vết An cắn trên xương quai xanh, dù có cắn thêm mấy vết trên cổ mình, anh cũng cam tâm tình nguyện.

"Được, sau này người khác có hỏi anh vấn đề tình cảm anh sẽ bảo họ rằng mình đã kết hôn chớ làm phiền, người nhà rất xinh đẹp, là một đại mỹ nhân biết tuốt." Nas vừa cười vừa nói.

"Như vậy về sau..." Nas lại nói, "Anh đã trèo cao?"

"Không có trèo cao, anh không chê em nhỏ tuổi hơn anh là em đã cảm tạ trời đất rồi." An vùi cả mặt vào bờ vai của An, lí nhí lầu bầu.

Nas khẽ nhẹ lên chân An như phạt con nít: "Nói bậy, tuổi em nhỏ chỗ nào? Anh thích trưởng thành đó, em vừa đủ với anh, nói đúng hơn là còn tốt hơn vừa đủ."

Nói cách khác, anh thích như thế, nhưng "như thế" chỉ gói gọn trong em.
Chương kế tiếp