Rơi Vào Ngân Hà

Chương 10: Bỗng dưng lại tỏ ra ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp.
Người sau khi chết, rất nhiều vết thương thường ngày nhìn không thấy hoặc vết thương cũ sẽ xuất hiện trên bề mặt cơ thể. Ngoại trừ mặt, cổ, cánh tay và bắp chân của Tưởng Chân Chân ra, còn lại không có vùng da nào là còn nguyên vẹn, tầng tầng lớp lớp những vết bầm tím như cái bóng khổng lồ cuốn chặt lấy cơ thể nhỏ bé này.

“Bên trái, hai nơi này là vết bỏng do tàn thuốc đốt.” Hứa Gia Hải nâng cánh tay của Tưởng Chân Chân lên: “Dưới nách còn có dấu vết bị đâm bởi kim khâu quần áo.”

Dưới nách là nơi mà ít bị người khác phát hiện nhất, hung thủ ra tay thật hiểm ác.

Trần Ngân Hà: “Ngoài kích cỡ của chiếc kim khâu ra còn có gì đặc biệt nữa không?”

Hứa Gia Hải: “Đó là chiếc kim khâu số 11 phổ biến nhất, hầu như đều có sẵn trong mọi gia đình.”

Hứa Gia Hải chỉ vào vết bầm tím trên ngực thi thể: “Đây là vết bầm mới nhất, đó là do tác động từ bên ngoài, rất có thể là kẻ sát nhân đã để lại khi cố ý đẩy người quá cố xuống sông.”

Sau khi ra khỏi phòng khám nghiệm, Hứa Gia Hải tháo găng tay: “Tiểu Kỳ, mau sắp xếp báo cáo khám nghiệm và ký tên rồi gửi cho đội trưởng Tô.”

Trợ lý Pháp y tiểu Kỳ trả lời: “Vâng, Giám đốc Hứa.”

Tiểu Kỳ vừa sắp xếp báo cáo khám nghiệm tử thi vừa rót nước uống, trong lúc đó còn lén lút nhìn trộm Trần Ngân Hà, rồi lặng lẽ khóc thầm trong, tại sao những anh chàng đẹp trai đều có bạn gái hết cả rồi thế này, huhuhu.

Hứa Gia Hải thay áo phẫu thuật, rửa tay cẩn thận, nhìn ngó đánh giá Trần Ngân Hà một cái: “Cậu vẫn ổn chứ, cổ họng có thoải mái không?”

Chất methylamine, cadaverine, … do tử thi thải ra có tính ăn mòn và có thể gây kích ứng mắt, niêm mạc, da và đường hô hấp của cơ thể người. Một lượng nhỏ ít có tác dụng đối với người bình thường, nhưng lại gây ra ảnh hưởng nhất định đối với người thể trạng yếu.

Tô Dao rất muốn giả bộ không quen biết Trần Ngân Hà, mất mặt đến tận phòng Pháp y luôn rồi, ra hiện trường xem khám nghiệm tử thi mà làm như sắp chết đến nơi.

Hứa Gia Hải lau tay, hỏi lại lần nữa: “Có ổn không?”

Trần Ngân Hà: “Lột sạch ra cho cậu kiểm tra một lượt nhé?”

Hứa Gia Hải: “…” Anh ta không nên tốt bụng hỏi anh câu đó mới đúng.

Tô Dao kéo Trần Ngân Hà, đưa anh ra khỏi phòng Pháp y: “Đừng có đùa bỡn nữa, đi làm việc.”

“Tập hợp, mở cuộc họp.”

Khi vào đến phòng họp, đợi mọi người có mặt đầy đủ, Tô Dao chỉ vào một cảnh sát hình sự: “Triệu Dương, báo cáo kết quả thăm hỏi.”

Triệu Dương là cảnh sát thực tập vừa mới đến tháng trước, còn rất trẻ, thần thái của tuổi niên thiếu trên người vẫn chưa hề phai nhạt.

Cậu ấy lật mở bản ghi chép: “Theo những người hàng xóm của Tưởng Chân Chân thì Tưởng Đại Lâm thường xuyên đánh đập Triệu Vân, hàng xóm đã báo cảnh sát, đồn cảnh sát cũng đã có báo cáo, mỗi lần Triệu Vân đều bào chữa cho chồng. Hai tháng gần đây Tưởng Đại Lâm thay đổi rất nhiều, hàng xóm không còn nghe thấy tiếng Triệu Vân bị đánh đập nữa.”

Tô Dao cong môi giễu cợt: “Bọn họ đang làm thụ tinh nhân tạo, đương nhiên Tưởng Đại Lâm phải hạn chế rồi, nếu đánh Triệu Vân thành tật thì ai sẽ là người sinh con trai tiếp tục nối dõi cho gia đình ông ta?”

Nghe lời Tô Dao nói, Trần Ngân Hà nhướng mắt nhìn cô, vẻ mặt trầm tư nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.

Tô Dao: “Có ai nghe thấy hoặc nhìn thấy Tưởng Đại Lâm lăng mạ hoặc đánh đập Tưởng Chân Chân không?”

Triệu Dương tiếp tục lật bản ghi chép: “Hàng xóm nhà Tưởng Chân Chân, Ủy ban khu phố cùng họ hàng nhà họ Tưởng em đều đã hỏi, nhưng không có bằng chứng trực tiếp nào chứng minh được việc Tưởng Đại Lâm đánh đập Tưởng Chân Chân, lăng mạ thì có và đều là những câu thô tục khó nghe.”

Trần Ngân Hà: “Nội dung của những câu chửi thô tục đó có ghi lại không?”

Triệu Dương lắc đầu, ánh mắt có chút thất thần, không biết tại sao lại phải ghi lại cả nhưng câu chửi xúc phạm người đã khuất ấy.

Trần Ngân Hà: “Nhớ lại xem, nếu nhớ không ra thì đi hỏi lại lần nữa, không được bỏ sót một câu.”

Triệu Dương gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Đội phó Trần, tại sao phải ghi lại cái này ạ?”

Điều hòa trong phòng họp lạnh ngắt, Trần Ngân Hà đắp chiếc chăn mỏng trên đùi: “Khi một người tức giận là lúc dễ bộc lộ cảm xúc nhất, đôi khi thông tin được tiết lộ qua những câu chửi rủa còn chính xác hơn cả trong phòng thẩm vấn.”

Triệu Dương như được bừng tỉnh: “Rõ, đội phó Trần!”

Tô Dao đứng trước bàn họp: “Ngô Thanh Đào, báo cáo.”

Ngô Thanh Đào chịu trách nhiệm điều tra tình hình tài chính nhà họ Tưởng, khi nghe thấy Tô Dao gọi, cô ấy đã đưa ra một đống tài liệu.

“Từ hai tháng trước, Tưởng Chân Chân bắt đầu phát sóng làm bài tập về nhà của mình trên nền tảng phát sóng trực tiếp, kiếm thu nhập bằng cách nhận thưởng và cài các phần mềm quảng cáo. Tưởng Đại Lâm liên tiếp chuyển ra món tiền từ nền tảng phát sóng trực tiếp là hai trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ, trong đó một trăm nghìn nhân dân tệ được sử dụng làm thụ tinh ống nghiệm và ông ta thua hết số còn lại vào việc đánh bạc, cộng với số tiền hai mươi nghìn nhân dân tệ được chuyển vào sáng nay thì tài sản cá nhân của Tưởng Đại Lâm còn dư hai mươi lăm nghìn nhân dân tệ.”

“Hai mươi nghìn chính là thu nhập trong buổi phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân vào tối qua.”

Ngô Thanh Đào phát cho mỗi người có mặt một phần tài liệu: “Đây là thu chi tài chính của nhà họ Tưởng trong sáu tháng qua, tất cả mọi chi tiêu trực tuyến đều được ghi chép lại.”

Tô Dao nhìn xuống tập tài liệu, gật đầu: “Ừm, tiếp tục.”

Ngô Thanh Đào: “Tưởng Chân Chân chỉ có thẻ đóng học phí, trong thẻ vẫn còn tiền sinh hoạt, tiền sinh hoạt hàng tháng của cô ấy chỉ có một trăm tệ, cần thêm trợ cấp học sinh nghèo của trường mới đủ ăn, ngoài ăn cơm, mua dụng cụ học tập, tiền điện thoại và tiền xe bus ra hầu như không có thêm chi phí nào khác.”

Ngô Thanh Đào càng nói càng tức giận: “Cặp ba mẹ nuôi này bám lên người con gái nuôi của mình để hút máu, một giọt cũng không chừa.”

Tô Dao: “Bây giờ một trăm tệ mỗi tháng nuôi một con chó hay một con mèo cũng không đủ, huống chi là một cô gái trẻ đang tuổi lớn.”

Tiểu Vu nhận một cuộc điện thoại, sau khi quay lại, nói: “Đội công nghệ đã xác nhận rằng buổi phát sóng trực tiếp tối qua của Tưởng Chân Chân là được ghi âm và ghi hình trước.”

Tô Dao gật đầu, đúng như cô dự đoán. Thời gian tử vong của Tưởng Chân Chân là vào mười giờ đêm hôm kia, nếu buổi phát sóng tối qua là thật thì đúng là gặp ma.

Tô Dao: “Đại Vu.”

Đại Vu báo cáo: “Lần cuối cùng Tưởng Chân Chân xuất hiện là vào 8h30 tối hôm kia, sau tiết tự học buổi tối của trường cấp ba số bốn, camera giám sát ở cổng trưởng đã ghi lại được cảnh Tưởng Chân Chân bước ra khỏi trường học, sau đó không ai nhìn thấy cô ấy nữa.”

Đai Vu vừa nói vừa phát đoạn video giám sát trên máy chiếu, Tưởng Chân Chân đeo cặp sách đi về hướng nhà mình và không có biểu hiện gì bất thường.

Tô Dao: “Đai Vu, lại dẫn người đến nhà Tưởng Chân Chân một chuyến, gọi cả người bên vật chứng đi cùng, lật mọi ngóc ngách trong nhà họ Tưởng, đem tất cả tàn thuốc và kim khâu được tìm thấy về Cục xét nghiệm.”

Bước ra khỏi phòng họp, Tô Dao quay sang Trần Ngân Hà, nói: “Đến phòng thẩm vấn gặp Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân.”

Trần Ngân Hà vừa đi vừa gọi điện cho cảnh sát phụ trách vòng thẩm vấn đầu tiên.

Viên cảnh sát hình sự nói trong điện thoại: “Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân không thừa nhận họ đã giết Tưởng Chân Chân, nói rằng từ sáng hôm kia, sau khi Tưởng Chân Chân đi học là bọn họ không còn nhìn thấy cô ấy nữa.”

Trong lúc nói chuyện cũng đã đi đến phòng thẩm vấn. Trần Ngân Hà đứng bên ngoài tấm kính một chiều, Tưởng Đại Lâm ngồi trên ghế thẩm vấn, ôm đầu hết lần này đến lần khác và không ngừng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, xem ra vô cùng lo lắng. Triệu Vân ở một phòng thẩm vấn khác thì liên tục vừa khóc vừa lau nước mắt.

Tô Dao nhận lấy một xấp tài liệu từ tay một viên cảnh sát, rồi ngẩng đầu nhìn Trần Ngân Hà: “Đi.”

Cả hai cùng nhau bước vào phòng thẩm vấn và ngồi đối diện với Tưởng Đại Lâm.

Khi Tưởng Đại Lâm Thấy là lãnh đạo đi tới, ông ta đang định đứng dậy khỏi ghế của mình, lại bị người trông coi ấn xuống, nghiêm giọng quát: “Ngồi yên.”

Từ khi bị bắt đến giờ, Tưởng Đại Lâm chưa uống lấy một ngụm nước, giọng nói vừa khô vừa khàn: “Đồng chí cảnh sát, tôi bị oan!”

Tô Dao ngồi xuống, để tập tài liệu trên tay mình qua một bên: “Người nào vào đến đây cũng nói như vậy.”

Cô không có thời gian để nói chuyện vớ vẩn với Tưởng Đại Lâm, nên hỏi thẳng: “Tối hôm kia, cũng chính là ngày 13 tháng 06, khoảng từ chín giờ đến mười một giờ tối, ông đã ở đâu?”

Nhà họ Tưởng là một khu chung cư cũ, rất nhiều camera giám sát đã bị hỏng, đã phái người đi điều tra nhưng không tìm ra chứng cứ nào cả, chỉ có thể lấy lời khai từ miệng Tưởng Đại Lâm.

Tưởng Đại Lâm vội vàng trả lời: “Ở nhà, ở nhà cùng vợ đợi Chân Chân tan học, không ra ngoài.”

Tô Dao: “Có người làm chứng không?”

Tưởng Đại Lâm: “Vợ tôi có thể làm chứng.”

Tô Dao: “Đối tượng tình nghi không thể làm chứng cho nhau, nghĩ cái gì đó khác đi, nếu có thể đưa ra bằng chứng không có mặt tại hiện trường, tôi sẽ thả ông ra.”

Tưởng Đại Lâm như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hai mắt trợn tròn, cao giọng quát tháo: “Tôi biết rồi, cảnh sát các người bắt không được hung thủ nên tìm tôi thế tội!”

Khả năng khóc lóc la lối giở trò của Tưởng Đại Lâm là hạng nhất, Tô Dao nhìn không được chiêu này của ông ta, cô đập bộp một tiếng xuống bàn, khiến Tưởng Đại Lâm rùng mình một cái. Cốc nước trên bàn bị rung lắc, Trần Ngân Hà rút khăn giấy ra lau những giọt trà bắn tung tóe trên mặt bàn.

Tưởng Đại Lâm nhận thấy vị lãnh đạo nữ này quá dữ tợn, không phải nhân vật dễ đối phó, nhưng vị lãnh đạo nam kia từ khi vào cửa thần sắc luôn nhàn nhạt, không tức giận cũng không mắng người.

Tưởng Đại Lâm đưa mắt cầu cứu Trần Ngân Hà: “Đồng chí cảnh sát, tôi đã chứng kiến sự trưởng thành của Chân Chân, tôi thương con bé còn không hết, vậy tại sao lại giết con bé được chứ, con bé là máu thịt của tôi mà!”

Trần Ngân Hà đan tay chống cằm nhìn Tưởng Đại Lâm, sau đó hơi cong khóe môi: “Máu thịt?”

Đối mặt với ánh mắt không thấy đáy và đem theo nụ cười ấy, trái tim Tưởng Đại Lâm đột nhiên run lên, như bị lột trần phơi bày dưới ngọn đèn sợi đốt chói mắt khiến mọi tâm tư xấu xa bẩn thỉu đều không có chỗ che giấu.

Tưởng Đại Lâm bắt đầu cảm thấy chột dạ: “Chân Chân là con gái của tôi, tôi, tôi đương nhiên phải yêu thương con bé rồi.”

Tô Dao cau mày.

Cô nhìn kỹ vào đôi mắt của Tưởng Đại Lâm, không bỏ lỡ chút biểu cảm nào của ông ta: “Đứa nhỏ hai ngày không về nhà, sao hai người không báo cảnh sát?”

Tưởng Đại Lâm rụt cổ lại, lắp ba lắp bắp không dám nói, Tô Dao quát lớn một tiếng, cuối cùng ông ta cũng chịu mở miệng: “Có nhiều lúc tôi uống say, nên hồ đồ, tôi chỉ sờ con bé, nhưng không làm gì cả, tôi chưa động vào con bé!”

“Tôi sợ nếu báo cảnh sát, con nhóc đó sẽ nói linh tinh với cảnh sát, vậy chẳng phải là tôi quá oan ức rồi sao?”

Tô Dao: “Ông oan ức cái rắm, đồ cầm thú!”

Nhân viên ghi chép bên cạnh khẽ ho một tiếng, rồi liếc nhìn lên camera trên góc tường, nhắc nhở Tô Dao rằng chửi người sẽ bị ghi lại.

Tô Dao: “Chủ cửa hàng hương nến đã xác nhận rồi, một rưỡi trưa nay ông và Triệu Vân đã mua một bọc tiền vàng. Thi thể của Tưởng Chân Chân được tìm thấy vào lúc hai giờ hai mươi phút chiều nay, sao ông lại biết rằng cô ấy đã chết?”

Nghe đến đây, ánh mắt Tưởng Đại Lâm hiện lên vẻ sợ hãi: “Phát sóng trực tiếp!”

“Chín rưỡi tối qua con nhóc đó đột nhiên lại phát sóng trực tiếp, địa điểm là trong phòng của con bé, tôi và mẹ nó biết nó không có nhà, nên đẩy cửa phòng ra xem, bên trong trống không, vậy chắc chắn là ma làm rồi, ma làm còn không phải là người chết hay sao?”

Tưởng Đại Lâm lớn tiếng biện hộ: “Tôi không giết người, tôi bị oan!”

Tô Dao: “Không giết người sao ông lại bỏ trốn?”

Tưởng Đại Lâm: “Nếu tôi không chạy chắc chắn cảnh sát mấy người sẽ nghĩ rằng người là do tôi giết, bắt tôi đền tội!”

Cảm xúc của Tưởng Đại Lâm dần dần suy sụp: “Là tôi bảo con bé kiếm tiền, nó là cái cây rụng ra tiền của tôi, sao tôi lại nỡ giết nó chứ?”

Tô Dao lấy ra bằng chứng ghi âm và phát sóng do nhân viên điều tra kỹ thuật cung cấp rồi đưa cho Tưởng Đại Lâm: “Buổi phát sóng trực tiếp tối qua đã được ghi trước, tài khoản và thiết bị dùng để phát sóng bao gồm cả địa chỉ IP đều là của ông, Tưởng Đại Lâm ông còn dám nói đây không phải là việc ma quỷ cho chính ông làm?”

Mục đích mà Tưởng Đại Lâm làm vậy không ngoài hai thứ. Thứ nhất, vì tiền, thứ hai, tạo ra ảo tưởng rằng Tưởng Chân Chân vẫn còn sống.

Tưởng Đại Lâm lớn tiếng phủ nhận: “Không phải, không thể nào, những số liệu bằng chứng này đều là giả.”

“Là mấy người không bắt được hung thủ, nên đổ tội lên đầu tôi.”

Tô Dao: “Thiết bị phát sóng trực tiếp là Huawei Mate 30.”

Điều hòa trong phòng thẩm vấn lạnh ngắt, nhưng trên trán Tưởng Đại Lâm vẫn không ngừng đổ mồ hôi: “Tôi có chiếc điện thoại đó, nhưng đã làm mất nửa tháng nay rồi.”

“Thật đó, tôi thề rằng những gì mình nói đều là sự thật, không phải bọn cô có máy phát hiện nói dối sao, chỉ cần kiểm tra là biết tôi không hề nói dối.”

“Tôi bị oan, chắc chắn có người muốn hãm hại tôi.”

Tô Dao: “Vậy ông nghĩ rằng ai sẽ là người hãm hại ông?”

Tưởng Đại Lâm nói ra hàng loạt cái tên mà không cần nghĩ, một số là con bạc trên bàn chơi cùng ông ta, một số là họ hàng tranh chấp quyền lợi với ông ta, cũng có cả người từng xảy ra xích mích với ông ta trong khu nhà.

Tô Dao bảo người ghi lại hết những cái tên này.

Bất luận có tra khảo thế nào thì Tưởng Đại Lâm vẫn không chịu thừa nhận mình đã giết Tưởng Chân Chân, cũng như không chịu thừa nhận việc mình đã đánh cô ấy.

Tô Dao lại đến thẩm vấn Triệu Vân.

Triệu Vân không ngừng khóc và lau nước mắt trong suốt cuộc thẩm vấn: “Chân Chân là con gái tôi, tôi chứng kiến cả quá trình trưởng thành của con bé và cũng rất yêu thương con bé.”

Những giọt nước mắt bà ta rơi vì Chân Chân không phải là giả và sự hèn nhát cùng nỗi sợ hãi Tưởng Đại Lâm cũng là thật. Trong nhà việc gì bà ta cũng nghe theo Tưởng Đại Lâm, dường như không hỏi được manh mối có ích nào.

Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân không thừa nhận cũng chẳng sao, nếu người thực sự là do ông ta giết thì dựa vào bằng chứng vẫn có thể kết tội. Tô Dao bước ra khỏi phòng thẩm vấn: “Đã điều tra ra địa điểm Tưởng Chân Chân rơi xuống nước chưa?”

Giang Bất Phàm trả lời: “Hơn sáu trăm mẫu nước đã được kiểm tra bằng phương pháp kiểm tra dấu vết và một số kết quả đã được công bố, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được địa điểm rơi xuống nước, nhanh nhất cũng phải đến ngày mai.”

Trên đường quay lại văn phòng, Tô Dao ngẫm nghĩ về lời khai của Tưởng Đại Lâm. Có hai khả năng, một là kẻ sát nhân chính là Tưởng Đại Lâm và ông ta đang cố bào chữa cho mình. Hai là kẻ sát nhân không phải Tưởng Đại Lâm, ai đó đã cố tình đổ oan cho ông ta, còn giả ma giả quỷ để dọa ông ta nữa.

Trần Ngân Hà đi bên cạnh Tô Dao, anh đưa cho cô một chai nước suối. Tô Dao nhận lấy, ngẩng đầu uống một hơi hết gần nửa chai: “Anh thấy thế nào?”

Trần Ngân Hà lại đưa cho Tô Dao thêm một chai nước suối nữa: “Động cơ giết người của Tưởng Đại Lâm không đủ, tôi nghiêng về hướng kẻ sát nhân là một người khác hơn, đồng thời không loại trừ khả năng Tưởng Đại Lâm đã ngộ sát.”

Tô Dao lắc lắc hơn nửa chai nước trong tay: “Không cần đâu, tôi vẫn chưa uống hết.”

Trần Ngân Hà lại đưa chai nước qua: “Tôi không mở được.”

Tô Dao: “…”

Người đàn ông này sao lại chẳng thay đổi sắc mặt khi nói ra bốn chữ đó chứ, lẽ nào người ấn cô lên cột đá cẩm thạch không phải là anh?

Tô Dao: “Anh đúng là bậc thầy đùa giỡn, không vặn được nắp chai, anh giỏi quá rồi đó.”

Trần Ngân Hà: “Thật sự là không mở được.”

Tô Dao cầm lấy chai nước suối vặn một cái, phát hiện chai nước này của anh đúng là rất khó mở, cô lại dùng sức một chút mới vặn được nó ra.

Tô Dao nhìn dòng chữ trên chai nước: “Nhãn hiệu gì đây, nước suối có vị ngọt đậm, ngon hơn Sư phụ Khang và Nông Phu, ồ, là tiếng anh, đọc không hiểu.”

Về đến văn phòng cũng đã là tám giờ, Ngô Thanh Đào giơ tay lên: “Chị Tô, đội phó Trần, phần hai người đồ ăn này.”

Tô Dao thản nhiên cầm một chiếc túi mở ra ăn, cô không kén ăn, ăn cái gì cũng được, như thể gió cuộn mây tan chỉ năm phút là giải quyết xong. Tô Dao làm việc như một cỗ máy chuyển động vĩnh viễn không biết mệt mỏi, sau hai giờ tra khảo Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân cũng chẳng thấy mệt, lại cầm một cây bút đen viết và vẽ lên bảng trắng để tích hợp manh mối.

Sau nửa giờ, Tô Dao vỗ vỗ tay: “Mọi người tan làm đi, buổi tối về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Trước mắt cái gì cần điều tra cũng đã điều tra gần xong cả rồi, thẩm vấn cũng đã thẩm vấn xong, mấu chốt là tìm ra hiện trường đầu tiên, nơi Tưởng Chân Chân bị giết, cũng chính là nơi cô ấy rơi xuống nước, công việc này là việc của đội giám định dấu vết.

Mọi người hoàn thành nốt công việc dang dở của mình rồi lần lượt ra về.

Giang Bất Phàm định về nhà chơi game, đại Vu kéo tiểu Vu đến nhà thi đấu cầu lông, Ngô Thanh Đào quyết định dùng một bữa thịnh soạn với bạn bè, tiểu Lâm thì rủ bạn gái đi xem phim, những người khác ai ai cũng đều có kế hoạch riêng của mình.

Hễ nghĩ đến Tưởng Chân chân, trong lòng mọi người đều cảm thấy khó chịu, nhưng nghề nghiệp của họ chính là như vậy, thường xuyên phải đối phó với nhiều nghi phạm giết người và những nạn nhân tội nghiệp, sau khi tan làm phải điều chỉnh lại trạng thái thể chất và tinh thần, nếu không sẽ rất dễ bị trầm cảm.

Cuối cùng, chỉ còn Tô Dao và Trần Ngân Hà ở lại văn phòng.

Tô Dao nhìn hộp đồ ăn cạnh bàn Trần Ngân Hà: “Sao anh không ăn cơm, không đói à?”

“Hay không hợp khẩu vị?”

“Trước cổng có một tiệm cháo rất ngon, đưa anh đi ăn nhé?”

Trần Ngân Hà tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn Tô Dao: “Có phải cô định bỏ độc vào cháo không?”

Tô Dao thu dọn bàn làm việc, cầm điện thoại rồi đứng dậy: “Xem anh nói kìa, ăn nói kiểu gì thế hả, đây là đang quan tâm anh đó.”

Trần Ngân Hà đi theo Tô Dao ra khỏi văn phòng: “Cháo gì?”

Tô Dao: “Tôi thích cháo trứng Bắc Thảo thịt nạc ở đó, nếu anh thích ăn ngọt có thể chọn món đặc trưng của quán, đậu đỏ lúa mạch, tốt cho sắc đẹp, rất hợp với kiểu chàng tiên nhỏ thanh tú như anh.”

Trần Ngân Hà có chút động lòng, anh quả thực là đói rồi.

Tô Dao: “Tôi mời anh.”

Trần Ngân Hà cảm thấy có gì đó không ổn, người phụ nữ này tốt bụng như vậy từ khi nào thế, không phải cả ngày chỉ muốn đánh muốn giết anh hay sao? Bỗng dưng lại trở nên ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp. Anh không mang tiền theo người, thực ra cũng chẳng có gì đáng để trộm, vậy chỉ có thể là cướp sắc.

Cô gái bên cạnh đột nhiên tiến sát lại người anh, trong hành lang không có ai, đến tiếng thở cũng trở nên rõ ràng, không khí dường như có mùi đào thoang thoảng.

Cơ thể Trần Ngân Hà trở nên cứng ngắc, giống như chú mèo bị nhổ lông, nhìn cô đầy cảnh giác: “Cô muốn làm gì?”

Tô Dao nở nụ cười thân mật: “Căng thẳng vậy làm gì, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, có phải anh và Giám đốc Hứa rất thân không, bình thường anh ta thích ăn món gì, thích loại cháo nào?”

Trần Ngân Hà: “Tôi không thân với cậu ta, không biết.”

Ra khỏi cổng Cục Công an Thành phố, Tô Dao gọi Trần Ngân Hà: “Quán cháo ở bên trái, anh đi bên phải làm gì?”

“Này, sao lại không để ý người ta thế hả, anh đối xử với sếp vậy sao.” Tô Dao gầm lên một tiếng: “Trần Ngân Hà!”

Trần Ngân Hà dừng bước, quay người lại, gương mặt không biết từ khi nào đã biến thành bộ dạng cầu bơ cầu bất, anh cong môi nhìn cô, nói: “Cái tên phóng túng Hứa Gia Hải đó không hợp với cô đâu.”

Tô Dao lại như thể nghe thấy một câu nói đùa nực cười nào đó: “Anh đang nói Giám đốc Hứa sao, Giám đốc Hứa người hiền lành kiêng cữ nhất Cục Công an Thành phố sao?”

Ánh mắt cô gái quét qua cổ áo sơ mi màu hồng đang mở của anh, lướt đến yết hầu nhô cao, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt đẹp đẽ hơi cong lên: “Anh không biết ngại khi nói người khác phóng túng hả?”

“Không tin thì thôi.” Trần Ngân Hà quay người: “Cô thích ai thì cứ việc thích đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Chương kế tiếp