Rơi Vào Ngân Hà

Chương 11: “Diệt cỏ tận gốc.”
Trần Ngân Hà sống gần Cục Công an thành phố, xe bus về nhà của Tô Dao còn chưa đến thì anh đã về đến nhà rồi.

Trần Ngân Hà nhập mật mã cửa, mặt không biến sắc ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau trên sofa, rồi thay dép đi trong nhà.

Hứa Gia Hải từ trên ghế sofa đứng dậy, cài lại cúc áo, lau lau vết son trên mặt: “Không phải có án à, sao cậu lại về sớm vậy?”

Trần Ngân Hà: “Đây là nhà tôi, tôi muốn về lúc nào thì về lúc đó.”

Nhà của Hứa Gia Hải đang sửa sang lại, nên khoảng thời gian này anh ta sống nhờ bên nhà Trần Ngân Hà.

Người phụ nữ bên cạnh chỉnh sửa lại váy, khuôn mặt vẫn chưa hết ửng hồng, giơ nắm đấm nhỏ nhắn lên đánh vào người Hứa Gia Hải, nũng nịu oán trách anh ta: “Không phải anh nói là không có người hả?”

Trần Ngân Hà nhìn người phụ nữ này có chút quen, có lẽ là bạn gái trước hoặc trước nữa của Hứa Gia Hải.

Hứa Gia Hải đưa người phụ nữ của mình vào phòng, khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa: “Em tắm trước đi.”

Vừa nói xong lại xoa xoa tâm mi một cái, nói với giọng trầm thấp ái muội: “Rồi lên giường đợi anh.”

Người phụ nữ vẫn bám lấy anh ta không chịu rời, rồi đưa tay cởi cúc áo của anh ta, chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng: “Anh lúc nào cũng cài cả khuy áo trên cùng, trông rất đứng đắn, em thích lắm.”

Hứa Gia Hải bị đối phương cuốn lấy, như củi khô gặp lửa dữ, liền lập tức ôm lấy cô ta lăn lên giường. Trần Ngân Hà đứng ngoài phòng khách nghe thấy âm thanh vọng ra, nhịn không được đành giúp họ đóng cửa lại. May mắn thay, hiệu quả cách âm của ngôi nhà rất tốt, một khi đóng cửa lại thì người phụ nữ trong phòng có gào thét vỡ họng cũng chẳng thể để lọt âm thanh ra ngoài.

Trần Ngân Hà vào bếp rót nước, khi ngang qua phòng ăn, anh nhìn thấy chiếc túi giấy màu hồng trên bàn, chính là chiếc túi mà cô gái nào đó mang đến văn phòng sáng nay nhưng lại đem tặng người khác.

Trần Ngân Hà không ăn tối, nên chuẩn bị nấu chút cháo lót bụng. Hai giờ sau, cháo đã xong, cửa phòng ngủ đằng kia cũng được mở, Hứa Gia Hải ôm eo người phụ nữ bước ra ngoài. Người phụ nữ đó đã ăn mặc chỉnh tề, dặm thêm lớp trang điểm, trên tay cầm chiếc túi giấy đựng đồ của một thương hiệu nổi tiếng.

Hứa Gia Hải đưa người phụ nữ đó ra ngoài, hai người lại thắm thiết thêm một lúc ngoài hành lang. Cô ta dùng tay chặn môi Hứa Gia Hải lại, không cho anh ta hôn: “Em tô son rồi, anh đừng hôn mất của em.”

Hứa Gia Hải làm như không hề nghe thấy, cắn lên môi cô ta một cái: “Lần sau lại tô màu son này nhé, anh thích.”

Cửa được mở ra, Hứa Gia Hải bước vào, nhìn Trần Ngân Hà đang ăn cháo, nên cũng lấy cho mình một bát.

Trần Ngân Hà: “Mới có hai tiếng, cậu không được rồi lão Hứa.”

“Một xử nam quanh năm chỉ biết sống nhờ vào bàn tay phải của mình thì lấy đâu ra tư cách nói tôi không được.” Hứa Gia Hải đặt thìa xuống nhìn Trần Ngân Hà: “Haizz… Cậu thật là, hai ngày nay sao thế hả, ăn phải thuốc súng rồi à?”

“Con mẹ nó, tôi trêu chọc cậu hay sao mà hơi tí là cậu bắt lại lỗi thế hả?”

“Nằm trên giường một năm nên thần kinh luôn rồi chắc?”

Cả hai cùng cãi cọ nhau vài câu.

Trần Ngân Hà ăn xong cháo, lấy khăn giấy lau miệng, rồi chống cằm chỉ vào chiếc túi giấy hồng bên cạnh: “Kia là cái gì?”

Anh vừa vào nhà đã nhận ra ngay, đó là bánh quy mà sáng nay cô gái nào đó đã mang đến văn phòng rồi lại đem tặng cho người khác.

Hứa Gia Hải lấy bánh quy từ trong túi ra, đặt lên bàn, vẻ mặt có chút đau khổ: “Là đội trưởng Tô nhà các anh mang đến, có thể cô ấy có ý với tôi.”

Trần Ngân Hà bĩu môi: “Lần đầu tiên tôi thấy có người tự luyến như cậu đó, tặng có chút bánh mà thành có ý rồi à?”

“Vậy cô ấy muốn mời tôi ăn cơm có phải là muốn kết hôn với tôi rồi không?”

Hứa Gia Hải nhìn chằm chằm vào mắt Trần Ngân Hà, giọng điệu mang theo chút đùa giỡn: “Tôi có tự luyến bằng cậu không hả, cậu định kết hôn với người ta luôn rồi kia kìa.”

“Đùa kiểu gì thế?” Trần Ngân Hà thề non hẹn biển: “Cho dù tôi có độc thân cả đời cũng không bao giờ kết hôn với cô gái đó.”

Hứa Gia Hải: “Cậu có biết flag được dùng để làm gì không?”

Trần Ngân Hà nhướng mày nhìn Hứa Gia Hải: “Hả?”

Hứa Gia Hải: “Là dùng để vả vào mặt đó.”

Trần Ngân Hà cảm thấy nực cười, nên đứng dậy để bát vào bồn rửa, rồi quay lại đứng dựa bên bàn, không biết từ đâu tìm ra được điếu thuốc ngậm lủng lẳng trên môi, tay nghịch chiếc bật lửa, nhưng không châm.

Hứa Gia Hải rửa xong chén bát, quay lại bàn mở hộp bánh ra nếm thử: “Cũng ngon đấy chứ, không quá ngọt, cộng thêm vị chua của nam việt quất nên không ngấy chút nào, cậu nếm thử không?”

Trần Ngân Hà: “Tôi thích ăn ngọt.”

Vốn dĩ chỗ bánh quy này không phải làm cho anh, anh là một người có tôn nghiêm, nếu không cho anh, anh cũng không cần.

Hứa Gia Hải lau lau vụn bánh trên tay: “Cậu có thời gian thì giúp tôi nói chuyện với đội trưởng Tô nhà các cậu, bảo cô ấy đừng đặt tâm tư vào tôi.”

Trần Ngân Hà: “Muốn nói thì tự đi mà nói.”

Hứa Gia Hải ngẫm nghĩ một chút: “Được, đợi mấy người bận xong vụ án này đã.”

Trong Cục có rất nhiều cô gái thích anh ta, nhưng anh ta không chấp nhận bất cứ ai, cũng không bao giờ cho họ hy vọng, luôn duy trì mối quan hệ đồng nghiệp lịch sự với họ. Dù anh ta có phóng túng, xấu xa đến mấy thì cũng chỉ giao du với những người phụ nữ phóng túng như bản thân. Anh ta có nguyên tắc của mình, không chọc vào những cô gái ngoan.

“Vụ án các cậu đang điều tra thế nào rồi?” Hứa Gia Hải hỏi: “Đội trưởng Tô nhà các cậu là một người liều mạng vì công việc có tiếng trong Cục, vậy mà lại cho các cậu tan làm sớm thế à?”

“Cái gì cần điều tra về nhà họ Tưởng đều đã điều tra cả rồi, ngày mai đến trường học xem thế nào.” Trần Ngân Hà ngước mắt liếc nhìn Hứa Gia Hải: “Nhà cậu bao giờ thì sửa xong?”

Hàm ý khác chính là bao giờ thì cậu mới biến ra khỏi nhà tôi.

Hứa Gia Hải: “Sửa xong rồi, đang để cho bay mùi, nhưng không chuyển đi vì sợ cậu chết trong nhà cũng chẳng có ai phát hiện.”

Anh ta đã nói với bác sĩ điều trị chính của Trần Ngân Hà rằng mình sẽ chăm sóc cho anh cho đến khi hệ thống miễn dịch của cơ thể Trần Ngân Hà hồi phục hoàn toàn, một khi nhiễm vi rút, vi khuẩn nếu may mắn thì sẽ đổ một trận bệnh nặng, còn không may mắn thì cứ việc nằm đó mà chờ chết.

Trần Ngân Hà lười chẳng buồn nói chuyện với Hứa Gia Hải, nên đứng dậy về phòng.

Hôm sau là một ngày nắng đẹp, Tô Dao bắt xe bus đi làm, mười chín trạm dừng xe, giữa đó có đi ngang qua sông Vân Giang, cũng qua cả nhà của Tưởng Chân Chân.

Ngay khi vừa đến giờ làm việc, Tô Dao đã mở một cuộc họp.

Cảnh sát thực tập Triệu Dương đưa một tờ khẩu cung cho Tô Dao và Trần Ngân Hà: “Cái này được ghi lại theo lời dặn dò của đội phó Trần khi đi thăm hỏi, là những câu mắng chửi xúc phạm của Tưởng Đại Lâm với Tưởng Chân Chân.”

Tô Dao nhìn qua, suýt chút nữa thì tức giận đến mức xé tan bản khẩu cung: “Cái loại cầm thú!”

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, rồi khoanh tròn vài từ khóa mấu chốt khó hiểu trong số rất nhiều câu chửi thề, rồi ghép lại thành một dàn ý: “Tưởng Đại Lâm bị tình nghi có liên quan đến việc cưỡng bức cô gái đang trong độ tuổi vị thành niên.”

Hôm qua cô đã phát hiện rồi, Tưởng Đại Lâm đã cố gắng trốn thoát mà không báo cảnh sát sau khi phát hiện Tưởng Chân Chân mất tích và tử vong. Báo cáo khám nghiệm tử thi do bác sĩ Pháp y đưa ra cho thấy, Tưởng Chân Chân vẫn còn nguyên vẹn. May mắn là cưỡng bức không thành.

“Đại Vu, đào sâu các mối quan hệ xã hội của Tưởng Đại Lâm và điều tra những người khả nghi trong phòng phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân.”

Cảnh sát hình sự tiểu Lâm nhận điện thoại rồi quay lại báo cáo: “Bên giám định hiện trường nói không tìm thấy dấu vết sinh học nào của cơ thể người trên tàn thuốc và kim khâu được tìm thấy trong nhà Tưởng Đại Lâm.”

Tô Dao ừm một tiếng: “Thúc giục bên xét nghiệm mẫu nước, tìm ra địa điểm đầu tiên Tưởng Chân Chân rơi xuống nước càng sớm càng tốt.”

Tiểu Lâm: “Rõ!”

Những người khác cũng giải tán, mỗi bộ phận đều bận rộn với công việc điều tra của mình.

Tô Dao quay lại nhìn Trần Ngân Hà: “Đến phòng thẩm vấn cùng tôi một chuyến, thử thẩm vấn Tưởng Đại Lâm một lần nữa.”

Trần Ngân Hà đi bên cạnh Tô Dao, so với vẻ mặt tức giận của cô thì hiển nhiên là trông anh bình tĩnh hơn nhiều: “Sếp, tôi xin đi gặp Dương Sơ Mẫn.”

Tô Dao cau mày nhìn Trần Ngân Hà với vẻ mặt có chút bất mãn. Trước mắt, việc điều tra đang được tập trung vào Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân, Dương Sơ Mẫn cùng lắm cũng chỉ cung cấp được một phần lời khai, không phải nói nó không quan trọng, nhưng những việc như vậy thực tập sinh hoàn toàn có thể làm. Anh là đội phó đội Cảnh sát hình sự lại đi giành việc của thực tập sinh, nói vậy có nghe được không?

Tô Dao túm cổ áo Trần Ngân Hà kéo anh đến một chỗ không có người, rồi nâng cằm lên nhìn anh, ngữ khí không mấy lương thiện: “Anh làm sao thế hả?”

Trần Ngân Hà dựa người vào tường, chỉnh lại cổ áo sơ mi, cô lúc nào cũng kéo cổ áo của anh, việc này khiến anh chẳng thoải mái chút nào.

Tô Dao: “Nói chuyện đi chứ.”

Trần Ngân Hà: “Tôi nghi ngờ Dương Sơ Mẫn có vấn đề.”

Tô Dao cảm thấy buồn cười: “Tôi đã gặp hàng nghìn thậm chí là hàng vạn tội phạm, ngay cả những tên độc ác hơn thế cũng đã từng xử lý, nếu Dương Sơ Mẫn thực sự có vấn đề, liệu tôi có thể không nhìn ra sao?”

Trần Ngân Hà từ từ xắn ống tay áo lên: “Ít nhất thì mối quan hệ của Tưởng Chân Chân và Dương Sơ Mẫn không tốt như những gì cô bé đó nói.”

Tô Dao chưa từng nghi ngờ Dương Sơ Mẫn. Dương Sơ Mẫn là bạn cùng bàn của Tưởng Chân Chân còn là bạn thân nhất của cô ấy. Từ đầu đến cuối, Dương Sơ Mẫn luôn cung cấp manh mối cho họ và tất cả những gì cô ấy nói đều đã được xác minh là sự thật. Nếu cô bé thực sự là hung thủ, thì đã sớm rũ sạch mọi dấu vết của bản thân mình rồi, sẽ không dám lao vào cảnh sát.

Tô Dao nhíu mày: “Lý do đâu, lý do anh nghi ngờ Dương Sơ Mẫn.”

Trần Ngân Hà: “Điều kiện gia đình Dương Sơ Mẫn rất tốt, cặp sách của cô bé bao gồm cả đồ trang trí cặp sách và kẹp tóc trên đầu, không có cái nào là hàng hiệu, cô bé đi trên chân đôi giày thể thao trắng rẻ tiền không thoải mái mà chẳng ai muốn đi, không có gì kỳ lạ sao?”

Tô Dao không lên tiếng, Trần Ngân Hà lại tiếp tục: “Bàn học của Tưởng Chân Chân, tất cả sách vở đều đặt ở bên phải, những vết mòn và vết xước đều ở bên phải, thậm chí cô ấy đã quen với việc chỉ sử dụng phần bên phải của chiếc bàn.”

“Dương Sơ Mẫn ngồi phía bên trái của cô ấy, cho thấy trong tiềm thức cơ thể của cô ấy đang trốn tránh Dương Sơ Mẫn.”

“Tưởng Đại Lâm không ngại xúc phạm Tưởng Chân Chân trước mặt hàng xóm, tật xấu của ông ta đều thể hiện ra bên ngoài, nếu người như vậy đánh người, ông ta sẽ không giấu giếm, giống như đánh Triệu Vân, ai ai cũng biết.”

Cơ thể của Tưởng Chân Chân lại đầy những vết thương ẩn, đặc biệt là lỗ kim đâm dưới cánh tay, rất nham hiểm và độc ác.

“Suy luận của anh rất có lý.” Nhưng Tô Dao vẫn không đồng tình với Trần Ngân Hà: “Đại Vu đã tới lấy lời khai của bạn học Tưởng Chân Chân, nếu như Dương Sơ Mẫn thực sự ức hiếp Tưởng Chân Chân thành ra như vậy mà những người khác lại có thể chẳng hề biết gì hay sao?”

Tô Dao: “Khi xử lý vụ án cần để ý tới chứng cứ và phải coi đó là điều hiển nhiên.”

Trần Ngân Hà không tiếp lời Tô Dao, mà đột nhiên hỏi một câu: “Cô đã từng giao chiến với ác ma chưa?”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, từng chữ đều rất rõ ràng, hơi thở ấm áp lướt qua tai người nghe, nhưng ngữ điệu lại có chút lạnh lùng, giống như một lưỡi dao có độc đâm vào nơi sâu nhất trong tâm hồn.

Tô Dao còn chưa kịp trải nghiệm ý nghĩa của câu nói này, lại nghe anh tiếp tục nói: “Trinh tiết của Tưởng Chân Chân vẫn còn nguyên vẹn, nếu hung thủ thực sự là Tưởng Đại Lâm, ông ta đã hành hạ Tưởng Chân Chân bầm dập tới mức đó, thì liệu còn có thể nhịn lại mà không xâm hại cô ấy hay không?”

“Tưởng Chân Chân là một cô gái xinh đẹp hiếm thấy.” Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông hơi nheo lại, đuôi lông mày nhướng lên: “Chẳng trách cô không cảm nhận được, đây là sự khác biệt trong tư duy của đàn ông và phụ nữ.”

Tô Dao: “Vậy anh có nhiều kinh nghiệm đàn ông quá nhỉ.”

Trần Ngân Hà độc thân từ khi lọt lòng mẹ tới giờ, một xử nam thậm chí còn chưa nắm tay phụ nữ, vậy mà lại khiến chính mình sống như một tay ăn chơi.

Anh nói: “Quá khen rồi.”

Tô Dao: “Giữ thể diện chút đi, ngẫm lại xem đó có phải là đang khen ngợi anh hay không?”

Cô đưa tay lên nhặt một sợi tóc trên áo sơ mi ở eo anh. Dài, thẳng, màu socola, không phải tóc của cô bạn gái có mái tóc xoăn của anh, cũng không phải của nhân viên trong Cục vô tình vướng lên, trong Cục không có ai nhuộm tóc màu socola.

Tô Dao: “Đồ đểu.”

Trần Ngân Hà: “Đây là tóc của bạn gái trước, trước nữa của Hứa Gia Hải rơi ra khi hai người họ mây mưa trên ghế sofa nhà tôi.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, khẽ cong môi: “Chém, tiếp tục chém gió nữa đi.”

Cô duỗi tay chỉ vào ngực anh, ánh mắt hiện lên vẻ cảnh cáo: “Anh phóng túng thế nào tôi không quan tâm, dù sao thì chỉ cần không phạm pháp tôi đều sẽ không quản, nhưng nếu anh bôi nhọ danh tiếng của Giám đốc Hứa của chúng tôi hết lần này đến lần khác…”

Tô Dao túm lấy cổ áo Trần Ngân Hà, ấn anh vào tường, húc đầu gối vào chân anh: “Thì đừng có trách tôi không khách sáo.”

Trần Ngân Hà chẳng hề nhăn mặt, ánh mắt anh rơi vào đôi môi xinh đẹp của người phụ nữ, giọng điệu chẳng chút nghiêm túc: “Vậy cô định không khách sáo thế nào, hả?”

Hình như vết thương trên lưng anh lại hở ra và hiện tại anh cũng rất không vui.

Tô Dao nhấc chân, đưa đầu gối tới trước người Trần Ngân Hà, rồi rũ mắt nhìn xuống dưới quần anh: “Nghe nói cách tốt nhất để đối phó với một tên lưu manh đó là ‘diệt cỏ tận gốc’.”

“Chẳng phải anh muốn xin đi điều tra Dương Sơ Mẫn hay sao, tôi duyệt, nếu như Dương Sơ Mẫn không có vấn đề gì.” Tô Dao thả Trần Ngân Hà ra, âm thanh nhẹ nhàng có chút biến thái, đáp lại sự không đúng mực của anh: “Tôi sẽ cắt của anh, được chứ?”

Còn cắt cái gì thì chẳng cần nói cũng biết.

“Nếu hung thủ là Dương Sơ Mẫn.” Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào môi Tô Dao: “Thì cô phải gọi tôi một tiếng anh.”

Đột nhiên anh lại muốn nghe cô nhẹ nhàng gọi mình, giống như nhìn thấy một con ngựa hoang trên sườn núi, không chắc đã thích nhưng nhất định phải thuần phục nó. Đây có lẽ là mong muốn chinh phục kỳ lạ của đàn ông.

Trần Ngân Hà: “Được không, sếp?”

Tô Dao không để ý tia vui đùa hiện lên trong mắt người đàn ông: “Được.”

Cô càng hướng về khả năng kẻ sát nhân là Tưởng Đại Lâm hoặc một người nào đó có quan hệ với Tưởng Đại Lâm hơn. Nếu như Trần Ngân Hà đã có ý hoài nghi Dương Sơ Mẫn, cô cũng không thể nhắm mắt làm ngơ không để ý đến, nên dứt khoát để anh điều tra.

Tô Dao hô to về phía văn phòng: “Giang Bất Phàm, đến phòng thấm vấn Tưởng Đại Lâm với tôi.”

Trần Ngân Hà: “Ngô Thanh Đào.”

Giang Bất Phàm đi theo Tô Dao, Ngô Thanh Đào nghe thấy có người gọi mình nên chạy ra khỏi phòng làm việc: “Sao vậy ạ, đội phó Trần?”

Trần Ngân Hà: “Đưa cô đi mở mang một chút, xem thế nào mới được gọi là ác ma thực sự.”

Ngô Thanh Đào vội vàng lau vụn bánh đậu xanh trên miệng rồi chạy theo, có lẽ là do độ đẹp trai của đội phó Trần quá mạnh mẽ, nên cô ấy cũng cảm thấy bản thân mình thật uy phong, mỗi bước đi đều mang theo làn gió.

Trần Ngân Hà đẩy cửa phòng thẩm vấn.

Dương Sơ Mẫn từ trên ghế đứng dậy, lấy khăn giấy lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Chú cảnh sát, Chân Chân bị ba mẹ nuôi giết chết thật rồi sao?”

“Tất cả đều là lỗi của em, khi đó nhìn thấy trên người Chân Chân có vết thương đáng lẽ nên báo cảnh sát, tất cả đều do em không tốt.”

“Là em đã hại chết bạn ấy.”

Ngô Thanh Đào thấy đứa nhỏ khóc lóc đáng thương, hận không thể đem đồ ăn vặt của mình qua dỗ dành: “Không phải lỗi của em, em đã rất dũng cảm rồi.”

Trần Ngân Hà kéo ghế ngồi đối diện với Dương Sơ Mẫn, Ngô Thanh Đào an ủi Dương Sơ Mẫn vài câu, rồi ôm cuốn sổ ngồi bên cạnh chuẩn bị ghi lời khai.

Dương Sơ Mẫn khóc đến hô hấp khó khăn, cuối cùng cũng nín khóc, ôm khăn giấy nghẹn ngào lau nước mắt.

Trần Ngân Hà hoàn toàn không có ý lên tiếng. Ngô Thanh Đào ngạc nhiên nhìn đội phó của mình, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đội phó Trần, có thể bắt đầu hỏi rồi.”

“Haizz…” Trần Ngân Hà nhìn cô gái buồn rầu khóc lóc, như thể đang xem một màn biểu diễn đặc sắc, rồi chậm rãi nói: “Đừng vội.”

Dương Sơ Mẫn hơi cau mày khó hiểu nhìn Trần Ngân Hà, trong mắt vẫn còn nửa giọt nước mắt: “Sao thế ạ?”

Nói xong lại nhẹ nhàng chớp chớp mắt, lúc này nửa giọt nước mắt đó mới trượt dài khỏi lông mi, rơi xuống.
Chương kế tiếp