Rơi Vào Ngân Hà

Chương 12: Biểu diễn.
Tưởng Đại Lâm được đưa đến phòng thẩm vấn, Tô Dao để mặc ông ta một lúc, cho đến khi Tưởng Đại Lâm bắt đầu bồn chồn nhìn ngó xung quanh, trông vô cùng lo lắng, thì cô và Giang Bất Phàm mới bước vào.

Sắc da của Tưởng Đại Lâm hôm nay kém hơn nhiều so với ngày hôm qua, dưới mắt có quầng thâm, trong mắt ẩn hiện tia hung ác: “Rốt cuộc đến khi nào mấy người mới thả tôi ra ngoài?”

Tô Dao đích thân rót một cốc nước cho Tưởng Đại Lâm, lúc đi qua lại “lỡ tay” làm đổ lên quần áo ông ta, rồi lại chẳng hề có ý biết lỗi, nói: “Xin lỗi, tay trơn.”

Tô Dao trở lại ghế ngồi, trò chuyện với Giang Bất Phàm, trước tiên là nói về tình hình thời tiết ngày hôm nay, rồi lại nói sáng sớm ăn món gì, tiếp đến là thảo luận xem bữa trưa ở nhà ăn có những món ăn nào, khen ngợi tay nghề của đầu bếp ở đó và không để ý tới Tưởng Đại Lâm.

Tưởng Đại Lâm nhìn chằm chằm vào Tô Dao, vẻ mặt đã trở nên mất cảnh giác hơn.

Một lúc sau, Giang Bất Phàm như đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Chị Tô, nên thẩm vấn Tưởng Đai Lâm rồi.”

Tô Dao tỏ ra không bận tâm đến Tưởng Đại Lâm, cô quay đầu lại nói với Giang Bất Phàm: “Hiện tại không phải tất cả chứng cứ đều hướng về ông ta sao? Mặc dù chuỗi bằng chứng không quá đầy đủ, nhưng ông ta cũng không thể đưa ra được bằng chứng chứng minh mình không có mặt tại hiện trường.”

Giang Bất Phàm và Tô Dao người hát người múa phụ họa: “Vẫn nên nhanh chóng thẩm vấn thì hơn, người chết là trẻ vị thành niên, ảnh hưởng rất xấu đến xã hội, nếu không mau chóng giải quyết vụ án thì sau này biết phải ăn nói sao với mọi người.”

“Người bên Bộ Giáo dục tới rồi, bên truyền thông cũng ngồi xổm ngoài cổng của Cục chúng ta cả ngày.”

Tô Dao nhấc cốc trà trên bàn lên nhấp một ngụm: “Hai ngày nay tôi rụng khá nhiều tóc, áp lực thật lớn.”

Nói xong lại liếc nhìn Tưởng Đại Lâm một cái, ánh mắt giống như nhìn một con vật đã chết: “Cũng may công tác điều tra tiến triển tốt, lại có một nghi phạm như vậy trong tay, nên không đến nỗi là chẳng giải thích nổi với lãnh đạo và xã hội.”

Tưởng Đại Lâm nghe thấy vậy, vừa lo lắng vừa cáu kỉnh, gân cổ lên bào chữa cho mình: “Không phải, tôi không giết người!”

Bản thân Tưởng Đại Lâm là một tên cặn bã, nên lúc nào cũng nghĩ cả thế giới đều đen tối, ông ta nhận định rằng cảnh sát không thể phá án nên muốn đổ tội lên đầu mình.

Tô Dao đã dặn trước người vặn điều hòa trong phòng thẩm vấn xuống rất thấp, Tưởng Đại Lâm mặc chiếc áo ngắn, một lúc sau thì rét run lên vì lạnh: “Chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, lạnh chết mất.”

Tô Dao: “Lạnh sao, tôi không thấy lạnh, cậu có lạnh không tiểu Giang?”

Giang Bất Phàm rất tự nhiên nói dối mà không chớp mắt: “Không lạnh ạ, em còn đang thấy nóng đây này.”

Tưởng Đại Lâm hết cách, đúng thế, ông ta chẳng thể làm được gì. Đây là đồn cảnh sát, cảnh sát nói thế nào thì là thế đó, lời nói của ông ta là cái rắm, dường như chẳng có ai tin lời ông ta.

Tưởng Đại Lâm suýt chút nữa thì bật khóc: “Người thực sự không phải do tôi giết, rốt cuộc mấy người muốn thế nào?”

Ngay khi tuyến phòng thủ tâm lý của nghi phạm sụp đổ, thì quá trình thẩm vấn cũng trở nên suôn sẻ hơn nhiều.

Tưởng Đại Lâm thừa nhận việc ông ta ép buộc Tưởng Chân Chân không thành: “Đối phương đưa ra mức giá mười lăm vạn để mua đêm đầu tiên của Chân Chân, đã đặt cọc số tiền là hai vạn, nhưng bị tôi đánh bạc thua cả rồi.”

Tưởng Đại Lâm vẫn không quên biện hộ cho mình: “Đúng đúng đúng, chính là như vậy, vì mười lăm vạn đó nên tôi không nỡ đụng vào Chân Chân, cũng không thể đánh con bé, nếu để lại sẹo trên người con bé, thì tôi chẳng bán được bao nhiêu tiền.”

“Tôi đã nhận tiền đặt cọc của người ta, càng không thể giết con bé, nếu không tôi lấy cái gì mà đền, đền mạng sao?”

Giang Bất Phàm: “Các người liên lạc bằng cách nào, tiền đặt cọc thanh toán ra sao?”

Tưởng Đại Lâm cúi đầu: “Có trung gian dẫn mối chuyên môn làm việc này, tất cả đều là ngoại tuyến.”

Giang Bất Phàm: “Ông đã gặp mặt người mua thực sự chưa?”

Tưởng Đại Lâm lắc đầu: “Chưa, việc phạm tội bất hợp pháp này sao có thể để tôi nhìn thấy được chứ?”

Tô Dao cười lạnh một tiếng: “Ông vẫn còn biết đó là việc bất hợp pháp.”

Từ phòng thẩm vấn đi ra, Tô Dao lật lại khẩu cung của Tưởng Đại Lâm, người môi giới trung gian tên là anh Viên: “Người quen, dễ xử lý rồi.”

Anh Viên tên là Diêu Viên. Trước đây, khi Tô Dao là một viên cảnh sát hình sự, bị đội chống mại dâm mượn đi làm việc, cô đã tận tay bắt Diêu Viên vào tù. Diêu Viên bị kết án ba năm vì tội tổ chức buôn bán mại dâm và đã mãn hạn tù được nửa năm.

Tô Dao trở lại văn phòng, nhờ mọi người tìm số điện thoại và địa chỉ của Diêu Viên. Gọi điện tới thì tắt máy, chỗ ở cũng không có người, từ sau khi ra tù Diêu Viên không về nhà ở. Tô Dao đã cử hai người đến kiểm tra nơi trước đây Diêu Viên làm việc đồng thời liên lạc với người cùng tuyến với mình nhờ nghe ngóng tình hình và động tĩnh của Diêu Viên.

“Đội trưởng Tô.” Đại Vu đi tới, đưa cho Tô Dao một bản danh sách: “Đây là những đối tượng khả nghi trong buổi phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân.”

Tô Dao nhận lấy xem qua, theo lời khai của Tưởng Đại Lâm thì người mua hành động rất thận trọng, mọi hoạt động đều được thực hiện thông qua một bên trung gian, nên anh ta sẽ không gióng trống khua chiêng để lộ bản thân mình trước bàn dân thiên hạ.

“Tiếp tục điều tra và lưu ý tới những tài khoản nào ở trong phòng phát sóng trực tiếp trong khoảng thời gian dài nhưng lại không hoặc rất ít để lại bình luận.” Tô Dao nói: “Còn cả những tài khoản đã tải video phát sóng của Tưởng Chân Chân về rồi xem đi xem lại nữa.”

Đại Vu: “Rõ, đội trưởng Tô!”

Tô Dao quay đầu nhìn xung quanh: “Tiểu Vu, đội phó Trần vẫn chưa quay về sao?”

Đã lâu như vậy, anh cũng phải “thẩm vấn” Dương Sơ Mẫn xong rồi chứ?

“Dạ?” Tiểu Vu khựng lại một chút, dường như có chút không biết phải nói thế nào: “Đội phó, anh ấy vẫn đang ở phòng thẩm vấn ạ.”

Tô Dao cau mày: “Chuyển màn hình giám sát phòng thẩm vấn của Dương Sơ Mẫn sang máy tính tôi.”

Cô muốn xem rốt cuộc là anh đang làm cái gì.

Tô Dao bận rộn hơn nửa ngày, miệng khô khốc, nên tận dụng chút thời gian chuyển màn hình để uống nước, nhưng nước ở máy lọc đã hết sạch, bên cạnh còn có mấy bình nước rỗng. Cô liếc nhìn tủ lạnh bên cạnh, biết rằng bên trong có hai chai nước ép cam, một chai nước đào, ba chai nước lê, còn cả vô số kem nữa. Đồ trong tủ đều là Trần Ngân Hà mua, cô không thèm. Miệng nói không thèm, nhưng tay thì vẫn thèm, cô không nhịn được đành mở tủ lạnh ra.

“Sao bên trong lại trống không cả rồi thế này?”

Tiểu Vu: “Ngô Thanh Đào vừa về một chuyến và đem hết mọi thứ bên trong đi rồi ạ.”

Cổ họng Tô Dao khô khốc: “Cô ấy cầm tinh con heo hay sao, mang hết đi rồi, đang đi nghỉ dưỡng hay đi xem phim thế?”

Nước ép đào của cô mà, cô thích nhất là nước đào, nước ép đào ngòn ngọt mát lạnh.

Hết cả rồi!

Tô Dao quay lại chỗ ngồi, nuốt ngụm nước miếng làm ẩm cổ họng. Camera giám sát được chuyển đến, Tô Dao nhìn vào màn hình máy tính, Dương Sơ Mẫn ngồi trên ghế, cúi đầu lau nước mắt, nức nức nở nở trông có vẻ rất tủi thân.

Ở phía đối diện, Trần Ngân Hà quấn một chiếc khăn mỏng ở chân, cạnh tay là một chai nước ép đào, một cốc cà phê, chiếc máy tạo độ ẩm dành riêng cho chàng tiên nhỏ cũng đã được chuyển đến. Ngô Thanh Đào ngồi một bên, muốn đưa cho Dương Sơ Mẫn chai nước lê nhưng lại bị Trần Ngân Hà liếc mắt một cái liền không dám nhúc nhích.

Tô Dao nhìn vào màn hình giám sát, không biết Trần Ngân Hà định giở trò gì, cũng không thấy anh hỏi gì cả, bộ dạng vui vẻ thoải mái không khác gì đang xem diễn kịch.

Trong phòng thẩm vấn, Trần Ngân Hà nhấp một ngụm cà phê, quá đắng. Ngô Thanh Đào chạy ra bê một hộp đựng đường bước tới, múc một thìa đường bỏ vào cốc. Sau khi cho đường, anh lại không uống nữa, nói cho đường vào sau không ngon, không đúng vị.

Ngô Thanh Đào lạch cạnh pha một cốc nhiều đường mới mang tới. Lần này anh lại chê nước pha không đủ nóng, ngâm cà phê không đủ dịu và thơm. Ngô Thanh Đào lại đi đun nước, pha một cốc cà phê với nước sôi, nhiều đường rồi mang vào, cô ấy thở hổn hển vì phải chạy đi chạy lại.

Trần Ngân Hà: “Sao lại là cà phê hòa tan?”

“Tôi muốn cà phê hạt xay.”

“Dạ?” Ngô Thanh Đào có chút hụt hẫng: “Trong đội không có máy pha cà phê, hay là để em sang đội Pháp y mượn một chút, Giám đốc Hứa là người kỹ tính, bên đó có máy pha cà phê.”

Trần Ngân Hà: “Không cần.”

Ngô Thanh Đào cảm thấy mình không thể cung cấp được cà phê như đội phó mong muốn, công việc làm không tốt, nên gục đầu xuống.

“Chết tiệt, Đào nhà chúng ta mà tôi còn không nỡ sai bảo như vậy.” Tô Dao đập lên bàn một cái, chỉ vào người đàn ông trên màn hình, chửi bới: “Vậy mà cái tên thối tha này lại dám bắt nạt người của tôi!”

Dương Sơ Mẫn lau nước mắt, nhìn Trần Ngân Hà, nhỏ giọng nói: “Anh không nên bắt nạt người khác như vậy chứ ạ.”

Tô Dao nhìn vào màn hình: “Đúng là, đây là tên bắt nạt mọi người trong công sở!”

“Đúng như em thấy, đây là bắt nạt nơi làm việc.” Trần Ngân Hà từ từ ngước mắt lên nhìn Dương Sơ Mẫn, nói: “Chưa từng thấy sao?”

Ngô Thanh Đào sợ hãi vội vàng xua tay: “Không, không, không, đội phó Trần, anh không bắt nạt em, đây đều là việc mà em nên làm.”

Trần Ngân Hà nghiêng đầu nhìn Ngô Thanh Đào với ánh mắt nghiêm túc: “Pha cà phê không phải là việc mà cô nên làm, đôi tay này của cô để dùng vào việc trừng trị cái ác, khuyến khích điều thiện.”

Ngô Thanh Đào cảm động đến nỗi đột ngột đánh thức niềm đam mê làm cảnh sát hình sự của mình, hận không thể tôn Trần Ngân Hà lên làm thiên lôi, để chỉ đâu cô ấy đánh đó, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Rõ, đội phó Trần!”

Tô Dao chỉ vào mặt Trần Ngân Hà trên máy tính: “Cái loại miệng lưỡi trơn tru này, dăm ba câu đã tóm gọn được Đào nhà chúng ta rồi, anh ta còn làm cảnh sát làm gì nữa, đi bán hàng đa cấp luôn cho rồi!”

Trần Ngân Hà: “Nước ép lạnh quá.”

Ngô Thanh Đào lập tức đứng dậy: “Để em hâm ấm cho anh!”

Tô Dao thấy khóe mắt mình giật giật: “Trần đê tiện, Ngô ngốc nghếch!”

Trong phòng giám sát, Trần Ngân Hà uống cạn ly nước ép trái cây ấm, liếc nhìn Dương Sơ Mẫn: “Xem này, chỉ cần cho cô ấy một chút lợi ích, phát huy uy nghiêm cùng ân sủng, là cô ấy sẽ trung thành với anh mà không hề phàn nàn oán hận.”

Dương Sơ Mẫn nghiêng đầu, ánh mắt khẽ chuyển động, thấp giọng nói: “Em không hiểu anh đang nói gì!”

Trần Ngân Hà nói với Ngô Thanh Đào: “Nếu con ngươi của một người nhìn về bên trái điều đó có nghĩa là họ đang trải qua quá trình hồi tưởng lại hình ảnh.”

“Nếu con ngươi của đối phương hướng về bên phải điều đó có nghĩa là tưởng tượng về thị giác đang được tạo ra.”

Ngô Thanh Đào nhìn chằm chằm vào Dương Sơ Mẫn và chợt nhận ra: “Vậy nên, hiện tại em ấy đang nhớ lại những gì mình đã từng làm rồi lại nói một câu nói dối!”

Cô ấy nói rằng mình không hiểu những gì anh nói, nhưng thực chất là hoàn toàn hiểu.

Dương Sơ Mẫn nắm chặt tay cho đến khi móng tay sắp đâm xuyên qua da thịt, cơn tức giận khiến cô ta gần như không thể kiềm chế được cảm xúc. Sao bọn họ có thể vừa phớt lờ mình, lại còn coi cô ta như một con khỉ như vậy, sao có thể?

Trần Ngân Hà: “Nói đi, tham gia vào việc bắt nạt Tưởng Chân Chân ngoài em ra còn ai nữa?”

Dương Sơ Mẫn mở to đôi mắt đờ đẫn và ngấn nước, ấm ức nói: “Anh đang nói gì vậy, sao em có thể bắt nạt Tưởng Chân Chân chứ, bạn ấy là bạn cùng bàn với em, là bạn thân nhất của em.”

Nói xong, lại nhìn Ngô Thanh Đào với vẻ yếu ớt, bất lực.

Ngô Thanh Đào đột nhiên không mềm lòng nữa, cô ấy cảm thấy nước mắt của cô gái này rất giả, cả người đều mang vẻ giả tạo.

Nhìn thấy sự thờ ơ của Ngô Thanh Đào, Dương Sơ Mẫn lại tiếp tục khóc: “Nếu em thực sự bắt nạt Tưởng Chân Chân, thì sẽ không viết thư cầu cứu gửi mọi người, em đâu có ngốc.”

Ngô Thanh Đảo có chút rung động trước lời nói của Dương Sơ Mẫn, nguyên nhân là ở tờ giấy cầu cứu đó, nếu không trước đó bọn họ đã không bắt đầu điều tra việc của Tưởng Chân Chân. Phía cảnh sát chưa từng thông báo về sự tồn tại của mảnh giấy đó, nếu nó không phải do chính Dương Sơ Mẫn viết thì cô bé sẽ chẳng thể nào biết được.

Trần Ngân Hà yêu cầu Ngô Thanh Đào lấy giấy bút đặt trước mặt Dương Sơ Mẫn: “Dùng tay trái viết lại nội dung của tờ giấy đó.”

Dương Sơ Mẫn cần bút trên tay trái, viết từng nét từng nét một: “Tưởng Chân Chân của lớp 11A3 xảy ra chuyện rồi.”

Ngô Thanh Đào nhận lấy nó rồi so sánh với tờ giấy trong túi chứng cứ: “Đội phó Trần, không thiếu một chữ, nét chữ cũng giống nhau.”

Ngô Thanh Đào vừa ghi chép vừa hỏi: “Khi đó sao em lại biết Tưởng Chân Chân xảy ra chuyện?”

Gương mặt Dương Sơ Mẫn lộ ra vẻ buồn bã và lo lắng: “Gần đây, trên người Chân Chân luôn có rất nhiều vết thương, bạn ấy nói rằng mình bị ba nuôi đánh đập, còn nói ba nuôi cứ say rượu là lại động tay động chân với mình, bạn ấy xin nghỉ, điện thoại tắt máy không liên lạc được, ba mẹ nuôi còn không cho bạn bè đến thăm bạn ấy, vậy thì chắc chắn là xảy ra chuyện rồi.”

Trần Ngân Hà như thể không hề nghiêm túc lắng nghe lời Dương Sơ Mẫn nói, anh quay đầu nhìn Ngô Thanh Đào: “Đã biết vấn đề nằm ở đâu chưa?”

Ngô Thanh Đào lắc đầu.

Cuối cùng Trần Ngân Hà cũng chịu nhìn thẳng vào Dương Sơ Mẫn: “Nhắc lại một lần những gì em vừa nói.”

Dương Sơ Mẫn cảm thấy như bị xúc phạm, mặt đỏ bừng, cắn chặt môi. Cô ta nhìn ra rồi, bọn họ chỉ đơn giản là đem bản thân cô ta ra làm bài giảng!

Trần Ngân Hà: “Nhắc lại một lần toàn bộ thông tin mà em đã cung cấp cho cảnh sát, bắt đầu từ cuộc gặp đầu tiên giữa em và cảnh sát trong lớp học ngày hôm trước.”

Dương Sơ Mẫn lau nước mắt, giọng nói càng thêm thống khổ: “Em luôn phối hợp điều tra, cung cấp manh mối cho mọi người, vậy tại sao mọi người lại nghi ngờ em?”

Trần Ngân Hà nhìn Ngô Thanh Đào, rất kiên nhẫn hỏi: “Bây giờ đã biết vấn đề nằm ở đâu chưa?”

Sau lời gợi ý của Trần Ngân Hà, trong đầu Ngô Thanh Đào chợt lóe lên, cô ấy hiểu rồi, cuối cùng cô ấy cũng hiểu cảm giác giả dối trên người Dương Sơ Mẫn là đến từ đâu.

Sau khi nhận được bức thư cầu cứu, Tưởng Chân Chân bắt đầu lọt vào tầm ngắm của cảnh sát và tất cả manh mối có được đều đến từ miệng của Dương Sơ Mẫn. Cô ta cố ý tìm kiếm sự chú ý của cảnh sát, làm rối tầm nhìn của phía cảnh sát và hướng mọi sự nghi ngờ sang người ba nuôi của Tưởng Chân Chân là Tưởng Đại Lâm.

Điều đáng sợ là mọi lời cô ta nói đều được xác nhận là sự thật, vẫn còn một vài phần chưa được xác thực, ví dụ như Tưởng Chân Chân nói với Dương Sơ Mẫn rằng vết thương trên người mình là do Tưởng Đại Lâm gây ra. Tưởng Chân Chân đã chết, chết rồi thì không có bằng chứng! Tưởng Đại Lâm lại là một kẻ xấu với tiền sử bạo lực gia đình và sẽ không có ai tin những gì ông ta nói.

Ngô Thanh Đào nhìn Dương Sơ Mẫn, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, đây có đúng là một đứa trẻ mười bảy tuổi không?

Ngô Thanh Đào nghĩ đến những vết bầm tím trên khắp cơ thể Tưởng Chân Chân, những vết bỏng trên người cùng hàng loạt lỗ kim đâm dày đặc dưới nách, nếu tất cả đều là do Dương Sơ Mẫn làm thì thật là đáng sợ!

Ngô Thanh Đào nặng nề hít sâu một hơi: ” Đội phó Trần, em hiểu rồi.”

Trần Ngân Hà tắt máy tạo độ ẩm đi rồi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Dương Sơ Mẫn vội vàng nói: “Em có thể ra về không, các bạn đang chuẩn bị làm lễ tưởng niệm Tưởng Chân Chân, em lại là người đứng ra tổ chức.”

Trần Ngân Hà phớt lờ Dương Sơ Mẫn, quay sang nói với Ngô Thanh Đào: “Biểu diễn rối loạn nhân cách, còn được gọi là rối loạn nhân cách tìm kiếm sự chú ý.”

“Thường là tự diễn xuất, giả tạo và cường điệu để thu hút sự chú ý, tự cho mình là tâm điểm ở mức độ cao, tự tạo ra kịch bản, tự tạo ra sân khấu. Các cảm xúc được bộc lộ ra ngoài với biểu cảm hết sức phong phú, vui, buồn, giận giữ, hạnh phúc đều rất có màu sắc, kiêu căng kệch cỡm, thích nhận được sự cảm thông và thương hại của mọi người, cực đoan hóa cảm xúc, dễ bị kích động.”

Dương Sơ Mẫn hơi mở miệng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng sự bất bình, nước mắt lập tức chảy xuống: “Anh đang nói vì vậy?”

Ngô Thanh Đào thấy rằng màn biểu diễn của Dương Sơ Mẫn chính xác như những gì Trần Ngân Hà nói, trước giờ cô ấy chỉ nhìn thấy cụm từ rối loạn nhân cách trong sách vở, nhưng hôm nay đã được tận mắt chứng kiến một bằng chứng sống. Cô ấy vội vàng cầm cuốn sổ nhỏ lên ghi lại: “Hôm nay đi theo đội phó Trần phá án, học được…”

Dương Sơ Mẫn vừa khóc thút thít vừa lau nước mắt, âm thầm cắn răng đến suýt chút nữa thì bật máu, bọn họ đang chơi cô ta sao, sao bọn họ lại dám!

Ngô Thanh Đào ghi chép xong, cúi đầu nhìn xuống đôi giày thể thao của Dương Sơ Mẫn, chính là đôi giày thể thao trắng rẻ tiền không ai muốn đi vì không thoải mái. Cố tình đi đôi giày này, cô gái này thực sự thích tự biên tự diễn, hòa mình vào sân khấu.

Ngô Thanh Đào nhìn Trần Ngân Hà, người phía sau gật đầu với cô ấy và nhìn cô ấy với anh mắt khích lệ.

Trần Ngân Hà giơ bức thư cầu cứu do Dương Sơ Mẫn vừa viết ra: “Đừng dùng cái đầu nhỏ thông minh của mình để đánh giá thấp một chuyên gia viết tay, cho dù có bắc chước giống cỡ nào cũng sẽ không thành thật được đâu.”

“Không phải tất cả mọi người đều chạy vòng vòng vì bị em chơi đùa đâu, linh hồn trên trời của Tưởng Chân Chân cũng không đồng tình.”

Dương Sơ Mẫn mở to hai mắt: “Em hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.”

Ngô Thanh Đào tiếp lời: “Đội phó Trần, tiếp theo chỉ cần tìm được người thực sự viết bức thư cầu cứu đó là được phải không, đối phương chắc chắn sẽ biết điều gì đó.”

Trần Ngân Hà gật đầu: “Đi, đến trường cấp ba số bốn.”

Lần này, Ngô Thanh Đào đã học được không ít, cảm thấy bản thân mình cũng thật tài giỏi. Cô ấy tự hào ưỡn ngực, lại nâng cằm lên: “Đội phó Trần, sao trong văn phòng nhiều người như vậy, mà anh lại chọn em đi theo điều tra Dương Sơ Mẫn?”

Có phải do cô ấy là một người thông minh không? Người như cô ấy đã được định sẵn để trở thành ánh sáng của thế giới cảnh sát mà bọn tội phạm từng nghe nói đến! Thậm chí đến đội phó Trần cũng nói rằng đôi tay của cô ấy được dùng để trừng trị cái ác và thúc đẩy điều thiện!

Trần Ngân Hà nhàn nhạt liếc nhìn Ngô Thanh Đào, nói một câu chân thật: “Cà phê cô pha ngon hơn.”

Ngô Thanh Đào: “…”

Trần Ngân Hà bước ra khỏi phòng thẩm vấn, rồi đột ngột dừng lại: “Đi, mang chai nước ép đào trên bàn để lại vào tủ lạnh văn phòng.”

Chương kế tiếp