Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 11: Dòng sông sói (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô y tá gõ cửa phòng, đưa một cô bé ôm trái bóng cao su tới. Y tá này có dáng người cao gầy, mắt to, môi dày, mái tóc xoăn dài màu nâu, thậm chí vóc dáng còn giống y hệt với cô quản gia Sumer trong nhà Cận Tân. Đó là vì toàn bộ robot giúp việc hình người đều có được bộ khung và lớp vỏ bên ngoài giống loài người. Luật pháp không cho phép các công ty công nghệ tự tiện thay đổi thêm thắt vào ngoại hình của robot giúp việc, vốn “bọn họ” đã quá giống thật, nếu như không thể phân biệt chúng với con người từ vẻ bề ngoài thì sẽ xảy ra rắc rối.

Còn cô bé kia thì trông khá lớn, có thể đã mười tuổi hoặc nhỏ hơn, khuôn mặt mềm mại đến mức như có thể vắt ra mật ong kiều mạch, mái tóc đen dài tới tận eo. Nhưng trong chiếc mũi nhỏ hẹp của cô bé có một ống dưỡng khí thô sơ, cô bé thở rất chật vật, làn da tái tới mức làm người ta sợ hãi, cánh môi nhỏ xinh cũng không có nổi chút hồng hào.

Cô bé ngẩng đầu nhìn thẳng về phía thiếu tá không quân, ánh mắt tròn xoe như mèo, con ngươi trong veo như hổ phách, chẳng biết nhựa thông ở đâu rơi vào trong đáy mắt, đọng lại thành vẻ đẹp vĩnh hằng*. Từ lâu cô bé đã biết người đàn ông này là anh hùng của cả đế quốc, vẫn luôn muốn tận mắt nhìn thấy hắn. Cô bé giơ cao quả bóng hướng về phía người đàn ông, nói rằng mình muốn xin chữ ký. Còn nói nếu hắn không ngại thì hãy ký lên quả bóng cao su đã bị bẩn do đập xuống đất này.

*Nhựa thông:

dfsf

Hổ phách:

ho-phach-bg

Vì quen với việc điều khiển máy bay, tay phải của Hoắc Lan Hề rất linh hoạt nhưng bình thường khi viết hắn lại quen dùng tay trái. Hắn nhận lấy chiếc bút của cô y tá, nhưng khi định ký tên thì lại đột nhiên khựng lại bất động.

Vai của hắn lại đau, đó là cơn đau mài mòn lặp đi lặp lại như dao cứa vào xương cốt, tủy cũng bị mũi dao lóc ra, còn vang lên tiếng ken két. Cơn đau từ bàn tay cầm bút khiến hắn run rẩy, dù đã cố hết sức để kiềm chế nhưng sự co giật không tự chủ này vẫn lọt vào trong mắt Ngụy Bách Luân bên cạnh.

Không thể khiến tay cầm bút ngừng run, Hoắc Lan Hề bình thản nhìn xuống, hỏi cô bé: “Thật sự là ký ở đâu cũng được à?”

Cô bé lại mở to mắt, ngoan ngoãn gật đầu đầy hồ hởi, Hoắc Lan Hề bèn cúi người xuống, dùng tay đỡ lấy gáy cô bé, nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương.

Hắn nói, vậy tôi ký ở đây.

Cô bé lúng túng ngẩn ra tại chỗ, rõ ràng đang hết hồn vì tự nhiên được chiều như vậy. Trong khoảnh khắc ấy bỗng không chớp mắt được, cô bé nghiêng mặt qua hô lên với Ngụy Bách Luân: “Ba ơi, chắc chắn con là cô gái may mắn nhất trên đời này! Con được Hoắc Lan Hề hôn!” Cô bé nói xong thì nắm lấy tay cô y tá, vừa vui vẻ vừa ngượng nghịu chạy đi. Có thể thấy qua cánh cửa sổ sát đất, cô bé hăng hái sôi nổi, nở nụ cười lộ lúm đồng tiền, bệnh tật bay biến hết, chỉ vì chiếm được một nụ hôn từ người đàn ông mình đem lòng ngưỡng mộ.

“Junie mắc một căn bệnh hiếm, mỗi lần phát tác đều đau tới mức chết đi sống lại, con bé luôn khóc lóc nói mình là cô gái bất hạnh nhất trên đời này, muốn tôi thay nó chấm dứt cuộc đời ngắn ngủi của mình.” Hoắc Lan Hề để ý Ngụy Bách Luân vẫn đang xuất thần trông theo con gái mình, tựa như một mũi đất cong nhô ra từ mặt biển chất chứa tâm tình, lẳng lặng chờ đợi đến ngày con thuyền nhỏ trở về. Đôi mắt anh rất tĩnh lặng, sự tĩnh lặng ấy như thể lúc này không nên có bất cứ tiếng động nào ngoại trừ âm thanh của thiên nhiên, anh lặp lại lời cảm ơn bằng giọng nói dịu dàng, “Cậu khiến cho con bé cảm thấy mình là người may mắn, thật sự rất cảm ơn cậu.”

“Tôi không biết anh đã có con gái.” Điều làm thiếu tá không quân không hiểu được là người đàn ông kia còn không có vợ, tại sao đào đâu ra một cô bé đã tám tuổi rồi.

“Junie không phải con đẻ của tôi, mẹ con bé mở một quán rượu nhỏ ở biên giới giữa Quận 10 và Quận 11. Mấy năm trước tôi từng có ý định rời khỏi Roeste ngột ngạt này mãi mãi, tới Quận 11 làm một bác sĩ lang thang -” Quý ngài bác sĩ cười tự giễu, “Ai ngờ lang thang không nổi, lại còn mang về một đứa con gái.”

Hoắc Lan Hề khẽ nhếch môi: “Có chuyện gì đó giữa anh và người đàn bà kia.”

“Đúng là có câu chuyện, nhưng không phải như cậu nghĩ đâu.” Ngụy Bách Luân lắc đầu, cười đáp, “Tôi tá túc vài ngày trong quán rượu của cô ấy, được cô ấy chiêu đãi chu đáo nhiệt tình. Khi hai người rảnh rỗi không có việc gì làm thì gặp nhau nói chuyện phiếm, quan hệ hài hòa. Nhưng về sau có thành viên của một băng đua xe đạp đổ cửa quán của cô ấy, bọn chúng là những tên du côn ở Quận 11 mà người khác nghe thôi đã sợ hết hồn, lái một chiếc xe sau khi được cải tạo thì có thể bay, cầm những khẩu súng ống kiểu cũ, phóng hỏa giết người cướp bóc khắp nơi, vì bọn chúng mà đã có rất nhiều người chết. Và mẹ của Junie cũng là một trong số đó.”

Ánh mắt của Hoắc Lan Hề vẫn đang dõi theo bóng dáng cô bé tinh nghịch ngoài cửa sổ, đôi khi cô bé cũng quay đầu lại nhìn hắn, gửi những nụ hôn gió liên tiếp tới hắn. Ngừng một lát, hắn nói: “Nhưng nếu anh cũng không chữa được cho cô bé, thì cô bé đã không thể cứu được nữa, đúng không?”

“Phải, tôi là bác sĩ giỏi nhất.” Ngụy Bách Luân là bác sĩ giỏi nhất Roeste, không ai sánh được, cũng giống như Phí Lý Mang là nhà khoa học giỏi nhất hay Hoắc Lan Hề là phi công giỏi nhất vậy. Anh gật đầu rồi lại bật cười, “Nhưng tôi cũng là một người cha.”

“Cha?” Dường như Hoắc Lan Hề không đồng tình với lời anh nói, hắn trừng mắt hỏi, “Anh có biết cha là cái gì không?”

“Tôi chỉ biết tôi muốn dắt tay con bé, kéo con bé vượt qua từng con dốc cao, từng con sông nhỏ.” Quý ngài bác sĩ cao ráo lại nở một nụ cười rất ngây thơ, “Tôi nghĩ đó chính là cha.”

“Cha của tôi khác hoàn toàn anh. Khi tôi còn bé, ông ta thường thả chó săn hoặc là tự mình quất roi thúc ngựa đuổi theo sau lưng tôi, hô lớn với tôi rằng ‘Không được đợi đến khi bị đuổi mới chạy trốn, mày phải chạy thật nhanh, liên tục chạy thật nhanh!’, nếu tôi không chạy trốn đủ nhanh thì sẽ bị chó săn cắn xé, bị ông ta quất roi thương tích đầy mình.” Đôi mắt màu xanh xám nhìn về phía trước, cánh môi mỏng như tờ giấy nhếch lên, “Sau này tôi đã nói cho ông ta biết, tôi có thể làm tốt hơn cả chạy, tôi bay.”

“Tôi chưa từng nghe thấy cậu đề cập đến cha mẹ, giờ bọn họ đang ở đâu?” Ngụy Bách Luân cũng kinh ngạc lắp bắp, Roeste không có bình nguyên hoặc đồi núi với diện tích đủ rộng để cho người ta nghĩ đến chó săn hay quất roi thúc ngựa, chắc chắn tuổi thơ của Hoắc Lan Hề không xảy ra ở đây.

“Có lẽ còn sống, hoặc đã chết rồi.” Hoắc Lan Hề lắc đầu, “Tôi không biết.”

“Đến giờ tôi vẫn còn nhớ lời mẹ Junie nói khi hấp hối, cả người đã bê bết máu nhưng lại mãi không tắt thở, cô ấy khóc lóc van xin tôi hãy đưa con gái mình đến Roeste, cho con bé được trở thành người thượng đẳng. Giai cấp thống trị luôn nhấn mạnh chuyện gene quyết định mọi thứ, nhưng thực ra chính là một bộ phận nhỏ người đứng trên đỉnh tháp muốn tập trung quyền lực và của cải trong tay, để cho đa số những người còn lại đành phải chấp nhận số phận của mình. Tại sao những người cao ráo, anh tuấn và giàu có đó lại được công nhận, còn kẻ xấu xí và bần cùng lại là vấn đề của gene di truyền? Luật pháp bất công và thối nát, robot đã là nô lệ ngay từ khi chúng được sinh ra, và những người thấp kém sẽ mãi mãi là người hạ đẳng.”

“Anh đang suy xét, anh sẽ gặp nguy hiểm.” Thiếu tá không quân lại đưa tay đỡ lấy vai trái, bình tĩnh nhắc nhở đối phương, Roeste không cần một thần dân biết suy xét.

“Khi vết thương ở vai phát tác thì đau lắm à?” Ngụy Bách Luân nhìn ra Hoắc Lan Hề không thoải mái chút nào, trán hắn vẫn đang túa mồ hôi, như được phủ một lớp bọt nước mịn.

Hoắc Lan Hề không định giấu giếm, gật đầu thừa nhận: “Nhiều lúc tôi chỉ muốn chém rụng bả vai.”

Ngụy Bách Luân nghĩ một hồi, quay người lấy một hộp thuốc bằng nhôm trong tủ quần áo ra, anh nói với Hoắc Lan Hề: “Trong này có mấy mũi thuốc tiêm cỡ nhỏ, là thuốc giảm đau loại mới, dược tính cực mạnh, rất dễ gây nghiện, đồng thời còn có tác dụng phụ nặng nề mà đến giờ vẫn chưa thể kết luận được. Hứa với tôi, chỉ sử dụng nó trong trường hợp vạn bất đắc dĩ thôi.”

“Cảm ơn.” Hoắc Lan Hề vừa định vươn tay nhận cái hộp thì thoáng liếc mắt lại bỗng thấy Lang Xuyên.

Cậu bị trói chặt ngồi trên xe lăn, cái cùm xích khóa chặt tay được gắn vào cổ chân, trông cậu béo hơn lần gặp mặt trước dù vẫn gầy tong teo, sắc mặt đương nhiên cũng đã hồng hào hơn nhiều. Y tá đẩy cậu về phía trước đã tạm thời rời đi vì có chuyện gì đó, đám lính Hornet đứng cách cậu mấy bước, tuy bọn họ phải tới giám sát cậu theo lệnh nhưng vẫn ghét bỏ kỳ thị không muốn đứng quá gần con quái vật này. Thế là chàng trai ngồi đực ra đó một mình, lúc thì nghiêng đầu sang trái, lúc lại vẹo qua bên phải.

Hoắc Lan Hề hướng ánh mắt về phía Lang Xuyên, hỏi: “Cậu ta được đưa tới đây lúc nào?”

“Ba ngày trước, đám vệ binh dẫn cậu ta tới đây, để tôi và Phí Lý Mang cùng nghiên cứu cậu ta. Ở đây cậu ta chỉ là một bệnh nhân mắc chứng Parkinson*, người ngoài không được phép biết thân phận của cậu ta.” Ngừng một lát, Ngụy Bách Luân lại lắc đầu thở dài, “Mệnh lệnh của sĩ quan tổng chỉ huy rất mâu thuẫn, một mặt thì muốn chúng tôi phải làm cho cậu ấy trở nên giống người càng sớm càng tốt, mặt khác lại đối xử với cậu ấy như súc vật.”

*Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương, gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân. Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng đi bất thường, chuyển động chậm chạp và trong trường hợp bệnh nặng người bệnh có thể mất đi một số chức năng vận động vật lý.

Dường như xiềng xích nặng nề khiến Lang Xuyên rất khó chịu, mỗi khi cậu cử động thì vệt máu đỏ trên cổ tay lại càng chói mắt hơn. Hoắc Lan Hề nhìn cậu từ xa, hỏi: “Tại sao không cởi trói cho cậu ta?”

“Cậu ta hung ác lắm, cũng lắm sức nữa. Một khi người khác chưa chuẩn bị là sẽ tấn công đối phương, những ngón tay nhỏ đó có thể dễ dàng bẻ gãy xương cổ của người khác, hôm qua cậu ta đã bẻ gãy cổ của một điều dưỡng viên, may mà điều dưỡng đó chỉ là người máy. Đồng thời cậu ta cũng rất bậy, dù ai nói với cậu ta cái gì, hoặc là cậu ta im thin thít, còn khi mở miệng là rống lên ‘penis’, chọc cho mấy cô gái ngượng chín người. Cậu ta sẽ đột ngột rướn mặt tới hôn lên mặt y tá khi đối phương tiêm dịch dinh dưỡng cho mình, liếm tai người ta, y hệt một thằng lưu manh từ trong máu; còn khi chúng tôi trói cậu ta vào xe lăn thì lại khóc lóc nức nở, chẳng khác nào một đứa trẻ thuần khiết đáng thương.” Ý cười ẩn sau cặp kính, giọng nói của người đàn ông cũng pha lẫn tiếc nuối, “Chẳng ai ở đây thích cậu ta cả, tôi nghĩ mãi mãi cũng sẽ không có ai thích được cậu ta.”

“Cậu ta có nói được không?”

“Dây thanh quản của cậu ta không có bất cứ vấn đề gì, khả năng bắt chước lại càng đáng kinh ngạc. Nhưng có vẻ như cậu ta không thích mở miệng nói lời hay ý đẹp, ai cũng cạn lời trước cậu ta. Tôi nghĩ có lẽ việc này liên quan tới những gì cậu ta phải trải qua, lúc đó sau khi tiến sĩ Hứa bị phán tử hình, trung tâm nghiên cứu gene di truyền nằm sâu trong lòng đất kia đã bị niêm phong vĩnh viễn, mãi đến gần đây khi sĩ quan chỉ huy muốn xây lại nơi đó thành nhà tù thì nơi đó mới thoát khỏi cảnh đóng kín. Ai ngờ nhóm công nhân chấp hành nhiệm vụ tới đó lại phát hiện ra một người duy nhất còn sống sót, hóa ra cậu ta vẫn trốn ở đó sau khi thoát khỏi cuộc săn đuổi. Tuy rằng ở trong có đầy đủ đồ ăn thức uống nhưng qua một trăm năm thì cũng đã bị thối rữa phân hủy rồi, cậu ấy sống được cũng là cả một kỳ tích.”

Khi hai người đàn ông nói chuyện, cô bé Junie ôm quả bóng lại chạy vào trong sảnh bệnh viện, chẳng biết trượt tay thế nào mà quả bóng cao su rơi xuống đất, nảy lên vài cái rồi lăn ra xa – đôi mắt to tròn nhìn theo quả bóng lăn, Junie bực bội chạy theo được vài bước thì đột nhiên khựng lại.

Quả bóng dừng ngay trước bánh xe lăn của chàng trai. Dù chỉ là một đứa trẻ, cô bé cũng mơ hồ nhận ra được người này không giống người bình thường. Cô bé và chàng trai ngồi trên xe lăn trừng mắt đánh giá nhau, một bên thì do dự đắn đo, vừa muốn lại gần lại vừa sợ, một bên thì ngờ nghệch đờ đẫn, thấp thỏm bất an.

Ngụy Bách Luân và Hoắc Lan Hề ra khỏi phòng khám bệnh, lính của Hornet thì đang căng hết cả người, tay nắm chặt súng laser giắt ở thắt lưng, sợ con quái vật kia sẽ làm tổn thương đứa bé.

Thiếu tá không quân đã đi tới rất gần chàng trai, hắn nheo mắt lại nhìn chăm chú xem đối phương định làm gì tiếp theo – nếu Lang Xuyên cố tình làm Junie bị thương, hắn sẽ không do dự tiến tới ngăn cản. Nhưng không ai ngờ được, con quái vật trong mắt mọi người không làm như thế. Cậu chỉ cẩn thận khom người xuống, sau đó lại thận trọng với lấy quả bóng cao su.

Ngay khi sắp nhặt được quả bóng lên thì Lang Xuyên lại ngã từ xe lăn xuống. Vì xích sắt trói chặt cậu vào xe nên thứ đồ bằng sắt nặng trịch kia cũng đổ theo cậu xuống đất, đập “rầm” một tiếng lên người cậu.

Ngay từ đầu Hoắc Lan Hề không hề nghĩ đến chuyện giúp đỡ, hắn chỉ đứng đó im lặng quan sát toàn bộ sự việc – quá trình chàng trai giãy giụa bò lên khỏi gầm xe lăn rất dài và chật vật, nhưng cuối cùng cậu cũng nhặt được bóng lên. Cậu run rẩy giơ đôi tay bị xích ra, đưa cho Junie quả bóng được bảo vệ cẩn thận giữa hai khuỷu tay mình, còn nở một nụ cười với cô bé đáng yêu kia.

Hàm răng trắng đến không thể tưởng tượng được, nụ cười ngây thơ sáng ngời, giống như có tia sáng lọt vào giữa đường mày khóe môi của cậu. Thật sự rất đẹp.

Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa bé trai mặt mày thanh tú với làn da tái nhợt, không có phản ứng hung ác như dự tính. Cô bé không hề sợ hãi, nở một nụ cười thơ ngây: “Cảm ơn anh!” Còn chưa dứt lời đã vui vẻ chạy đi.

Giống như ánh lửa trại duy nhất cạnh người lính canh còn sót lại trong đêm dài đằng đẵng, đôi mắt xanh vàng ấy đã dõi theo bóng lưng cô bé đang nhảy nhót về phía trước, như thể chỉ muốn bản thân mọc ra được đôi cánh, để bản thân cũng có thể bay về phía ánh sáng mặt trời.

Hoắc Lan Hề lẳng lặng nhìn cậu, sau đó hắn tiến lên – lính của Hornet thấy hắn lại gần thì lập tức xông tới ngăn cản, người chặn hắn là Đồng Nguyên.

Gật đầu hời hợt với đám vệ binh trước mặt, thiếu tá không quân nhìn chiếc cùm nặng trĩu đang khóa chặt tay chân của Lăng Xuyên, hạ lệnh: “Nếu giờ cậu ta là người bệnh thì không cần tới những thứ này.”

“Đây là lệnh của tổng chỉ huy -” Đồng Nguyên lạnh giọng từ chối nhưng Hoắc Lan Hề đã cướp lấy khẩu súng laser dưới lòng bàn tay cậu ta, dứt khoát bắn gãy hết toàn bộ xiềng xích đang cố định Lang Xuyên một cách gọn gàng.

“Lang Xuyên,” Hắn gọi tên cậu, nói với cậu rằng, “thế này sẽ giúp cậu thoải mái hơn.”
Chương kế tiếp