Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 2: Chỉ người chết mới mãi giữ bí mật (2)
Đội vệ binh cao lớn anh tuấn đang đi tuần tra bên trong tòa nhà Empire State, hai người đàn ông lần lượt đứng trong phòng thí nghiệm bốn bức tường trắng xóa, trong đó có một người cao lớn tuấn mỹ tựa như một cành hoa hồng đang độ nở bung, người kia lại già cả như chiếc lá úa tàn.

Lúc này, quái vật bị đội vệ binh mang tới buổi sáng đã được tắm rửa sạch sẽ, cậu trần truồng phơi mình dưới đèn mổ, bị trói chặt trên bàn mổ như sơn dương chờ làm thịt. Những đường gân xanh hình dạng kỳ quái nhảy múa trên cơ thể cậu, xương sườn lồi lên rõ ràng từng cái, cánh tay và cẳng chân đều nhỏ như bị gập lại. Xem ra quả thực thanh niên này không khác gì một đứa trẻ chậm lớn, chỉ là dương v*t thì không nhỏ lắm, dù cho nó đang ủ rũ bơ phờ giữa háng thì cũng hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Trên cơ thể cậu in hằn dấu ấn của những vật thí nghiệm, trước ngực có một hình xăm bốn con số màu đen: 2507.

Y tá xén đi mái tóc bù xù, mái tóc đen ngắn lúc này lại tỏa ra mùi hương thoang thoảng, để lộ một gương mặt đường nét rõ ràng.

Những vảy thịt khi mặt bị thương đã tróc hết, để lại làn da tái đến dọa người, tuy cả cơ thể gầy gò khó coi nhưng vẫn có thể nhìn ra bản chất quái vật này là một chàng trai có gương mặt cực kỳ thanh tú. Cậu bị tiêm rất nhiều thuốc an thần, giờ đang nhắm mắt mê man, không thể gào thét hay làm người khác bị thương.

“Quá thần kỳ! Thượng Đế của tôi ơi! Thật sự là quá thần kỳ!” Nhà khoa học già Maule vươn tay vuốt ve cơ thể trên giường, mắt kính cũng lấp lóe ánh sáng theo từng tiếng gọi lớn của ông ta. Vì quá phấn khích mà đôi tay già nua vẫn run lẩy bẩy, gương mặt khô nứt như vỏ cây cũng căng đến độ đỏ phừng phừng, “Vết thương của cậu ta gần như đã khép lại hoàn toàn! Đạn nổ và súng lazer không để lại bất cứ ảnh hưởng tiêu cực nào lên thân thể cậu ta!”

“Bắt được cậu ta cũng chẳng dễ dàng, chúng tôi đã mất hai tinh anh.” Cận Tân đứng cạnh bàn mổ, hỏi, “Ông điều tra ra được gì từ trên người cậu ta rồi?”

“Nếu lời đồn kia là thật, nếu ‘Sắc xanh ngày tàn’ đã thực sự suýt thành công,” Giọng nói của nhà khoa học già vẫn run rẩy như khi nãy, bỗng dưng lại nói một đằng trả lời một nẻo, “vậy thì hẳn là cậu ta đã hơn 150 tuổi… Nhưng cơ thể vẫn xinh đẹp như thiếu niên mười sáu… Thật sự rất, rất huyền diệu…”

“Phải, cậu ta rất đẹp…” Thân thể dưới đèn mổ tỏa ra thứ ánh sáng lạ kỳ, dưới lớp da gần như trong suốt, cảm giác như có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu, thấy tim của cậu ta đang khao khát được đập như thế nào. Cận Tân hơi khom người xuống, cũng ve vuốt chàng trai kia. Lớp da thịt dưới tay gã lạnh lẽo trơn bóng như lụa là gấm vóc, như thể chỉ bất cẩn chút thôi sẽ thấy vạch xước, gã kìm lòng không đặng mà mở miệng tán thưởng, “Cậu ta thật sự… Thật sự cực kỳ xinh đẹp… Tiếc là với tuổi của cậu ta thì ông nội tôi cũng phải gọi cậu ta là ông nội…” Dù tận mắt nhìn thấy, tay trực tiếp sờ, gã vẫn không thể tin nổi chàng thanh niên trước mắt đã sống tới gần hai thế kỷ.

“Chàng trai này đúng là một báu vật vô giá.” Maule khục khặc mấy tiếng, tỏ vẻ hết sức khó sử, “Đây là thí nghiệm được thực hiện từ hơn một trăm năm trước, thông tin cho thấy tiến sĩ Hứa Lãng Hà đã bị buộc tiêu hủy toàn bộ tài liệu, tôi nghĩ chỉ với một mình tôi thì rất khó có thể khởi động kế hoạch ‘Sắc xanh ngàn tàn’ một lần nữa.”

“Tôi biết, đúng là việc này rất khó.” Như một người mê đắm cảm giác say sưa không thể rời đi bình rượu, Cận Tân vẫn không thể dời mắt khỏi cơ thể phong phanh trắng nõn này, gã hờ hững đáp lời đối phương, “Tôi sẽ tìm một trợ thủ cho ông.”

“Ai?” Maule đẩy kính, bỗng trở nên cảnh giác, “Chỉ có một người có thể tới giúp tôi, nhưng tôi không muốn nhìn thấy nó.”

Ông ta có đấu tranh cũng vô dụng, trước mắt ông ta là con trai của nguyên thủ đế quốc, là chỉ huy trưởng vào thời chiến tranh.

“Phải, chính là Phí Lý Mang.” Không hề nể nang sắc mặt kỳ dị của đối phương, Cận Tân cười cười, “‘Chỉ người chết mới mãi giữ bí mật’, đây là tuyệt mật quốc gia, ông không thể tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai. Tôi không muốn tiếp tục khiến đảng đối lập tóm được nhược điểm. Nhất là Andreas.”

Cận Tân dặn đối phương thêm một việc, khi sắp sửa rời đi lại không kìm được mà quay đầu liếc mắt nhìn chàng trai trên bàn mổ, bỗng thấy cậu cũng đang đồng thời mở to hai mắt.

Màu sắc con ngươi vô cùng kỳ ảo và xinh đẹp, ánh vàng kim rực rỡ lại pha thêm chút xanh lá sâu xa, còn hơn cả tia sáng mặt trời đầu tiên rơi xuống nhân gian, cũng bỏ xa cả đôi mắt của loài mèo đen. Tựa như nở bung từ sâu thẳm, đôi mắt ấy sáng đến kinh người, dường như cả căn phòng thí nghiệm cũng trở nên tối đi trước đôi mắt ấy. Maule bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vã ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, trong khoảnh khắc còn tưởng hệ thống điện của tòa nhà Empire State xảy ra vấn đề.

Chàng trai kia giật giật môi như muốn nói gì đó. Phát âm không rõ ràng, chỉ một mực thì thào lặp đi lặp lại.

Cận Tân cẩn thận nghe kỹ một hồi lâu mới hiểu được, cậu ta nói: Lang Xuyên…

Chàng trai đã kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần nhắm hai mắt lại, vẻ mặt bình an như đang say ngủ trong bọc nước ối của mẹ mình.

Roeste cũng đang chìm trong mộng mị.

Bầu trời đêm vẫn đen thăm thẳm, chẳng hiểu có phải do tấm chắn hạt hay không mà sao trên trời chẳng thấy lấp lánh, từng ngôi sao điểm xuyết như những dấu tích loang lổ nhiều màu. Hoắc Lan Hề ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt bị hấp dẫn bởi tinh vân hình xoắn ốc màu trắng, khi thì chúng uốn lượn, khi lại tỏa ra mạnh mẽ như triều dâng. Hắn nhìn chúng, cảm giác như chúng cũng đang nhìn mình.

Hắn đứng dưới trời sao, mãi mà không thể rời tầm mắt, như thể tim cũng ngừng đập.

Hàng rào hạt xung sẽ tự động mô phỏng nhiệt độ sao cho bốn mùa đều như mùa xuân, nhưng cũng chính vì vậy mà mùa xuân đã mất đi ý nghĩa thuần túy của mình.

Hoắc Lan Hề đẩy cửa ra, vừa bước vào nhà đã thấy một cái bóng nhỏ bé xồ ra từ sau cửa, nó nhảy lên lưng hắn, ôm chặt lấy cổ hắn không rời.

“Hai chị em toàn làm người ta khó xử.” Khẽ nhếch môi, nhạt nhòa như không cười, Hoắc Lan Hề xoay mặt lại, lắc đầu nhìn chú chó collie lông dài, con chó to không nhào lên cùng một lúc, chỉ giương mắt nhìn hắn.

Hồi vị hôn thê Cận Á mang về, nó vẫn còn gào khóc đòi ăn, vậy mà giờ đã lớn lên thành một tên chó bự nặng hơn ba mươi ki-lô-gram, bộ lông ba màu đen, trắng, vàng trộn lẫn cực kỳ mềm mại, ánh mắt cũng ngời sáng có thần.

Cận Á xuống khỏi lưng hôn phu của mình, đối diện với hắn, kiễng chân lên đặt một nụ hôn. Đôi môi mỏng lạnh như lưỡi dao đẽo từ băng, nhưng khi người phụ nữ hôn lên lại như đang liếm hôn mật ngọt.

Chẳng để ý tới sự nhiệt tình ngọt ngào của người yêu lâu ngày gặp lại, con chó bự vẫn đang lè lưỡi đứng một bên, ngắm nhìn chủ nhân cho thỏa lòng mong nhớ. Tuy rằng Cận Á vẫn là người chăm sóc nó trong suốt cả năm Hoắc Lan Hề bay trên không trung, nhưng rõ ràng chú chó đực tên Thiểm Linh này gần gũi với nam chủ nhân của mình hơn hẳn. Mỗi khi Hoắc Lan Hề trở về, nó sẽ lại nôn nóng xoắn hết cả lên suốt hai ba ngày, không chịu ăn cơm, đứng ngồi không yên như thể muốn gần gũi với hắn trước cả nữ chủ nhân nhà mình vậy.

“Thiểm Linh, tránh ra.” Bắt được kẽ hở, Hoắc Lan Hề nâng tay phất một cái với Thiểm Linh, nó vẫn tỏ ra vừa đáng thương vừa ngoan cường, nằng nặc không chịu đi. Bất đắc dĩ, thiếu tá không quân phải buông vị hôn thê ra, tiến về phía chú chó của mình. Hắn tự tay xoa nó, nó cũng vui vẻ gần gũi với hắn. Xem ra bọn họ quả thực rất thân nhau, dường như nụ cười mờ nhạt cũng hiện lên trên gương mặt lạnh lùng thường trực Hoắc Lan Hề.

Nhìn vị hôn phu của mình, Cận Á cũng chẳng biết phải làm sao: “Hôm nay em vốn định lên mạng liên lạc với Cận Tân nhưng nó lại từ chối. Chắc chắn anh với nó lại cãi nhau, sao hai người cứ gây gổ với nhau mãi thế?”

Cô gái trẻ với mái tóc dài đến eo màu nâu vàng, làn da trắng nõn bóng loáng chẳng khác nào mỡ dê đông kết lại, tỏa sáng dưới ánh trăng, cảm giác như sẽ tan ra theo nụ cười và cái cau mày của cô. Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp tuyệt vời và một nốt ruồi lệ dưới khóe mắt bên phải, hai chị em sinh đôi này chẳng có điểm nào giống nhau. Cận Tân cao to cường tráng còn Cận Á lại mảnh mai như ngọn cỏ lay trước gió, cảm giác như có bệnh.

Vốn hôn lễ của hai người phải được cử hành từ ba năm trước nhưng vì một chuyện bất ngờ ngoài ý muốn mà lễ cưới cứ lần lữa đến giờ.

Không thể ngừng lo lắng cho em trai, Cận Á nói tiếp với chồng chưa cưới: “Sau khi cha bị bệnh không thể dậy nổi, Cận Tân đã phải gánh vác trách nhiệm của một chỉ huy trưởng, nhưng dù gì nó cũng mới có hai mươi bảy tuổi. Quốc hội thì chia năm bè bảy mảng, Andreas vẫn luôn cố gắng phá vỡ chính quyền hiện tại, ai cũng biết việc hợp tác với công ty Khoa học Kỹ thuật có thể khiến ông ta vơ vét được rất nhiều lợi ích từ cổ phiếu. Người của hành tinh Melon với chúng ta thì chẳng khác nào hổ rình mồi, không hề từ bỏ ý đồ xâm lược dù chỉ một khắc trong suốt hơn một trăm năm qua, nhưng người dân vẫn hi vọng chiến tranh mau kết thúc.” Ngừng một chút, cô nhíu mày rồi nở nụ cười, “Nó từng nói với em, nó cần sự ủng hộ từ anh.”

“Cậu ta sẽ không nói như thế.” Hoắc Lan Hề lắc đầu, dễ dàng vạch trần lời nói dối thiện chí của vợ chưa cưới. Cận Tân vốn là người tay cầm quyền trượng, là loại đàn ông mạnh mẽ vô cùng, nụ cười của gã kiêu ngạo như lửa cháy, ánh mắt sắc bén như kiếm kích giao tranh, sao có thể dễ dàng để lộ sự yếu đuối trong lòng với người ngoài được.

“Được rồi, nó không nói.” Cận Á dịu dàng thở dài, trong chốc lát đã lại chớp chớp đôi mắt to tròn, cãi lại, “Nhưng có những khi em sẽ cảm nhận được suy nghĩ của nó đấy. Bọn em máu mủ liền kề, tâm linh tương thông.”

“Tôi quên mất, hai người là chị em ruột.” Hoắc Lan Hề ôm lấy Cận Á, bế cô lên giường, không quên quay đầu nhìn Thiểm Linh bằng ánh mắt cảnh cáo không cho phép đi theo. Con chó bự kia buộc phải ngoan ngoãn nghe lời.

Hai người tựa đầu vào nhau, Hoắc Lan Hề nhắm mắt lại, lông mi rủ bóng xuống dưới mí mắt. Hắn nằm đó như không còn hơi thở, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Cận Tân đã từng đề cập về ‘Sắc xanh ngày tàn’ với em chưa?”

“Có nói loáng thoáng một chút nhưng em không nhớ rõ.” Cận Á chỉ có thể nhớ đây là kế hoạch cải tạo gene từ hơn một trăm năm trước, được gọi bằng một cái tên hết sức tuyệt vời, sắc xanh ngày tàn. Khi đó chiến tranh với người của hành tinh Melon vừa mới nổ ra, quân chủ đế quốc hi vọng thông qua việc cải tạo gene, con người có thể trở nên thông minh và mạnh mẽ hơn, có thể chống lại sự khắc nghiệt từ hoàn cảnh và xâm hại sinh hóa. Nhưng thí nghiệm đi ngược lại Chúa trời này tàn nhẫn vô cùng, tựa như dịch bệnh hoành hành suốt cả đêm, một lượng lớn vật thí nghiệm đã tử vong sau khi phải thừa nhận đủ loại đau đớn thấu xương thấu tủy, đến mức mà quốc gia buộc phải bỏ dở thí nghiệm, đồng thời xử tử hình người chịu trách nhiệm cho thí nghiệm là tiến sĩ Hứa Lãng Hà. Hai năm trước, Cận Tân có được một phần thông tin về thí nghiệm “Sắc xanh ngày tàn” trong một tình huống hết sức ngẫu nhiên, từ đó bèn tâm niệm muốn hồi sinh kế hoạch này.

“Nếu em không thể khuyên cậu ta từ bỏ kế hoạch đó, ít nhất hãy khuyên cậu ta hành động cẩn thận.” Gương mặt Hoắc Lan Hề vẫn lãnh đạm như cũ, nhìn có vẻ đã buồn ngủ, hắn nói, “Quốc hội chưa phê duyệt thí nghiệm gene, nếu như cậu ta cứ bị đồn đãi năm lần bảy lượt thì vị trí chỉ huy trưởng cũng chẳng ngồi lâu được đâu.”

“Nhưng so với kế hoạch này, em lo lắng về cuộc thử nghiệm mô phỏng chuyến bay thứ ba của người máy Olivier trong mấy ngày nữa hơn. Hai lần trước, phi công tinh anh của không quân đã thất bại thảm hại trước Olivier, nếu lần này phi công con người lại thua thì có lẽ quốc hội sẽ phê duyệt cho AI tiến vào lĩnh vực quân sự. Việc nghiên cứu máy bay không người lái thì trì trệ không có tiến triển, phi công đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự lại càng ngày càng ít đi, nhưng Cận Tân vẫn cứ cho rằng AI chỉ có thể sử dụng trong lĩnh vực phục vụ gia đình, nếu để chúng nó mặc quân trang bay vào vũ trụ thì hậu quả sẽ rất khó lường.” Cận Á ấp úng nói, “Anh có thể giúp nó…”

“Không.” Hoắc Lan Hề trả lời chắc như đinh đóng cột, “Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, tôi không thể không nghe theo lời kêu gọi mà tự tiện hành động.”

“Nhưng mà…” Cận Á còn muốn thuyết phục hôn phu ra mặt chiến đấu thay em trai, nhưng đối phương đã dùng hành động để phủ kín miệng cô.

Khi làm tình, thiếu tá không quân khác hoàn toàn so với ngày thường, vừa không thờ ơ, lại không khắc chế, ngược lại còn hơi thô bạo và trực tiếp. Hắn xoay người đặt cô dưới thân, hôn lên hai má, đôi mắt, cằm của cô… Dù cho chưa bao giờ nói những lời tâm tình ngọt ngào như mật qua vành tai, nhưng nụ hôn cuồng nhiệt lại lướt qua từng tấc da thịt của người con gái…

Sau một hồi tình ái, Hoắc Lan Hề vùi mặt vào cổ Cận Á, hắn nhắm mắt lại, hít vào mùi hương từ mái tóc dài của cô. Mồ hôi sau cơn kích tình ngưng lại trên cơ thể thon dài cường tráng, cô nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng rộng lớn của hắn, nghe được tiếng hít thở trầm trầm, cũng có thể cảm nhận được trái tim đang đập mạnh mẽ của đối phương. Chỉ có lúc này, Cận Á mới cảm thấy người đàn ông trước mắt hoàn toàn thuộc về mình.

Bọn họ lại nói tới lễ cưới một lần nữa. Mà dù cô có nói gì, hắn cũng chỉ đáp lại một hai tiếng đơn giản, em thích là được.

Cận Á không ngốc, cô có thể nhận ra mỗi lần nói chuyện với Hoắc Lan Hề, hắn đều cố gắng che giấu sự qua loa có lệ trong mắt chính mình, nhưng phụ nữ lại luôn cam tâm tình nguyện đâm đầu vào cái ôm của một người anh hùng như thiêu thân lao vào lửa. Hoắc Lan Hề là niềm kiêu ngạo của cả đế quốc, cô biết bản thân không thể đòi hỏi nhiều hơn. Từ trước đến giờ người đàn ông này đều khuyết thiếu nhiệt tình, từng tấc từng thước trong lồng ngực hắn đều thuộc về vũ trụ, hắn không thể yêu một người phụ nữ nào hơn, thậm chí không thể yêu bất cứ kẻ nào hơn cả, hắn dành ra một góc nhỏ dịu dàng cho cô đã là sự hiếm hoi khó có được.

Nhưng nỗi lòng mãi mãi không nhận được đáp lại công bằng, Cận Á vẫn cảm thấy mình thiệt thòi: Nói về địa vị, ngoại hình, hắn không thể bằng người em sinh đôi Cận Tân của cô. Cận Tân như một đóa hồng xinh đẹp, là một người đàn ông rực lửa như mặt trời, còn Hoắc Lan Hề lại chỉ trưng ra cái vẻ lãnh đạm và sự nghiêm nghị khiến người ta chán nản gần như toàn bộ thời gian, còn khó hòa tan hơn cả dòng sông băng trên bầu trời. Hắn bỏ thời gian dài để đọc Kinh Diệu pháp liên hoa, Kinh Koran và Kinh Thánh, nhưng cuối cùng lại nói mình không tìm thấy ý nghĩa mà mình muốn tìm.

Cô gái này khao khát tình nhân của mình, nhưng người tình của cô lại chỉ hướng về không trung. Không trung khiến Cận Á cảm thấy sợ hãi, vũ trụ lại càng khiến cô bạt vía kinh hồn. Không thể che giấu sự bài xích của bản thân với vũ trụ, Cận Á đã từng gào khóc không kìm chế được khi lần đầu thấy Hoắc Lan Hề đi ra từ máy bay chiến đấu của kẻ thù, cô nói, linh hồn anh bay ở tận trên cao, em không theo kịp.

Hai người im lặng một lúc, Cận Á nói như hờn dỗi: “Vậy chẳng thà lên tàu vũ trụ, tổ chức lễ cưới trên trời luôn!”

Nhưng ánh mắt xám xanh mãi mãi không có màu ấm áp kia lại mở ra, hơn nữa còn để lộ chút ánh sáng ấm áp như sông băng tan chảy. Hoắc Lan Hề không nghe ra sự oán giận của hôn thê, vậy mà còn nghiêm túc đề nghị, hai tháng nữa Sao Mộc sẽ thẳng hàng với mặt trăng, chúng ta có thể đáp xuống mặt trăng, cùng ngắm mưa sao băng, bảy mươi tám mươi ngôi cùng sa xuống mỗi giờ.

Cận Á biết chồng chưa cưới tưởng thật thì cuống lên, dùng giọng khổ sở để nói với hắn rằng cơ thể của mình không tốt, không chịu được máy bay tốc độ cao, thậm chí chỉ cần rời khỏi tầng ozone của Trái Đất là sẽ chết.

Hoắc Lan Hề không nói gì nữa, nặng nề nhắm mắt lại.

Lần này, hắn ngủ thật.
Chương kế tiếp