Sách Giáo Khoa Thức Mê Đệ Truy Thê

Chương 11: Thẩm vấn
Nghỉ ngơi một đêm, thân thể Thẩm Nghiên đã khôi phục rất nhiều. Trên tay có vế thương nên xin các đại thần nghỉ một ngày.

Hắn và Nguyễn Thanh Hồi ngồi giữa chính điện, từ trên cao nhìn xuống Vân Đàn bị hoàng thành tư dẫn tới, quỳ trên mặt đất.

Trải qua chuyện đêm qua, hắn cảm thấy nữ tử này nhất định là người điên.

Bây giờ nhìn lại, càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình.

Nữ tử này bị giam giữ một đêm trong đại lao Hình Bộ, rõ ràng biết mình hoàn toàn không còn đường sống, nhưng trên khuôn mặt lại không hề có một tia tuyệt vọng hay sợ hãi.

Nàng ta bình tĩnh quỳ trên đất, dường như nàng ta thấy mình chỉ phạm vào một tội rất nhỏ.

Thẩm Nhiên nhướng mày, trong mắt không che giấu lộ ra vẻ chán ghét, thậm chí thanh âm cũng cực kỳ lạnh lùng: "Ngươi cũng biết, hạ dược với trẫm sẽ bị tru di cửu tộc, ngươi không sợ vì hành vi của một mình ngươi mà tổn hại người nhà sao?"

Vân Đàn nâng cằm nhìn thẳng vào hắn: “Thất bại mới liên lụy tới người nhà, lúc đó nô tỳ không cảm thấy mình sẽ thất bại.”

Khi nàng ta nói những lời này, biểu tình trên mặt thoạt nhìn như một người người thắng, chứ không phải kẻ thất bại đang quỳ ở đây hôm nay.

Ngay cả đôi mắt kia cũng tràn đầy kiêu ngạo tự phụ, cùng với…… Không cam lòng.

Quả thật là điên rồ.

Giữa hai lông mày của Thẩm Nghiên càng thêm u ám, Nguyễn Thanh Hồi ở một bên nhìn, chỉ lo lắng lúc này hắn tức giận sẽ ảnh hưởng đến thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, vội vàng lên tiếng thẩm vấn thay hắn.

“Vân Đàn, bổn cung hỏi ngươi, túng hoan hương ngươi lấy từ nơi nào?”

Vân Đàn chuyển tầm mắt lên người nàng, cười lạnh nói: “Nương nương nói như vậy nhất định đã có đáp án, còn hỏi nô tỳ làm gì?"

Không sai, nàng đúng là đã có đáp án.

Từ khi chuyển Vân Đàn đến Nhân Minh điện làm việc, nàng chưa từng phân phó nàng ta ra khỏi cung, cho nên chỉ có một khả năng.

Nàng nhờ người ra khỏi cung mua.

"Vậy thì tốt." Nguyễn Thanh Hồi lại nói: "Bổn cung hỏi ngươi một lần nữa, Túng Hoan hương kia là ai mua cho ngươi?"

Vốn tưởng rằng nàng ta sẽ không dễ dàng nói ra như vậy, không ngờ nàng ta lại trực tiếp thú nhận khai ra đồng phạm với mình : "Là Lưu cô cô Thượng Y cục."

Lời này vừa nói ra, trong lòng hai người có mặt đều bị chấn động lớn.

Nguyễn Thanh Hồi không thể tin được hỏi: "Lưu cô cô? Không phải bà ta có mâu thuẫn với ngươi sao? Sao lại có thể mua Túng Hoan Hương thay cho ngươi?"

Lời vừa dứt, người trước mặt đột nhiên cười lớn, giống như nghe được chuyện cười gì đó, cười đến nước mắt cũng chảy ra.

Mày Thẩm Nghiên càng cau chặt hơn, ra hiệu một ánh mắt với Chu Toàn An, vì vậy Chu Toàn An đã tiến lên giáng cho nàng ta một cái tát vang dội.

“Nương nương hỏi chuyện phải trả lời cho tử tế, còn dám nổi điên, cẩn thận cái miệng này của ngươi!”

Vân Đàm che má, hung hăng liếc xéo hắn một cái, sau đó hừ một tiếng: "Nương nương, nô tỳ đã nói rõ ràng như vậy, ngài còn nghe không hiểu sao?"

“Lưu cô cô cùng nô tỳ trước giờ chưa từng có xung đột, tất cả những việc lúc trước chẳng qua là do nô tỳ và bà ta diễn cho ngài xem một tuồng kịch mà thôi. Nếu không diễn một tuồng kịch như vậy, ngài sao có thể nhận ta làm tỳ nữ bên cạnh mình được?”

Nguyễn Thanh Hồi biết được chân tướng khẽ hé môi, không nên lời. Bản thân mình lúc trước nhìn thấy nàng ta đáng thương, cho nên mới để nàng ta làm tỳ nữ cho mình.

Nhưng thì ra tất cả lòng tốt của mình từ đầu đến cuối đều bị nàng ta lợi dụng làm công cụ mà thôi.

Bản thân mình sao có thể ngu xuẩn như vậy, ngay cả ý xấu của người ta còn nhìn không ra, lại vội vàng để người khác lợi dụng mình, suýt chút nữa làm hại đến tính mạng người mình yêu thương nhất!

Nàng Nguyễn Thanh Hồi còn có tư cách gì làm nhất quốc chi mẫu?

Thẩm Nghiên nhìn ra tâm tư của nàng, trong lúc nàng còn đang miên man suy nghĩ, kịp thời nắm lấy tay nàng: “A Hồi, ta có hơi đói bụng, muốn ăn bánh mứt táo ngươi làm, A Hồi đi làm cho ta ăn có được không?”

Nàng biết đang cố ý tách mình ra, cũng biết được là tốt cho mình, bởi vậy nàng không từ chối, gật đầu, sau đó liền đứng dậy rời khỏi Nhân Minh Điện.

Chân trước Nguyễn Thanh Hồi vừa đi, Chu Toàn An sau lưng liền cho tất cả cung nữ trong điện lui ra, thuận tiện đóng của điện lại.

Mặt trời nóng như thiêu đốt ngoài cửa lần lượt chiếu qua song cửa sổ, nhưng vẫn không thể chiếu vào trong, ba người bọn họ chìm trong bóng tối.

Thẩm Nghiên đứng lên, đi tới gần bức họa sau cửa sổ, ánh mặt trời trong nháy mắt che khuất hắn, trên vai hắn có những quầng sáng nhỏ bé nhảy múa.

Không biết vì sao, Vân Đàn lại bị bóng dáng đang ngập tràn trong ánh nắng mặt trời kia làm cho sóng lưng gợn lên từng đợt rét lạnh.

Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy hắn trầm giọng hỏi: "Chuyện A Hồi nhiễm phong hàn là do ngươi làm có phải không?"

Nàng ta thoáng sửng sốt, thật sự không nghĩ tới, Thẩm Nghiên có thể đoán được tới mức này.

Nhưng bây giờ nàng ta đã đến đường cùng, có thừa nhận hay không thừa nhận cũng không có gì khác biệt, cho nên nàng ta bất chấp tất cả, hếch quai hàm trả lời "Đúng vậy".

“Làm như thế nào?”

“Mỗi ngày nương nương đều có thói quen ngủ trưa, ta liền nhân lúc nàng ngủ trưa đổ thêm băng vào thùng băng trong phòng, sau đó kéo chăn mỏng trên người nàng xuống lại quạt mạnh sau lưng nàng, đến khi nàng tỉnh dậy lại đưa nước ấm cho nàng.”

"Đương nhiên, những thứ này còn không đủ, ta còn sẽ làm thật nhiều đồ lạnh cho nàng ăn, mở hết cửa sổ trong đại điện, bảo đảm ánh nắng có thể chiếu vào nàng mọi lúc."

"Cứ như vậy, nóng lạnh luân phiên, không tới mấy ngày nàng tự nhiên sẽ sinh bệnh. Sau đó, nhân lúc Thanh Loan sắc thuốc không có người ở bên, ta lén lút thêm dược liệu có tính hàn, chẳng qua cũng chỉ có hai ngày mà thôi, sau đó lại để lại thuốc ban đầu là được."

"Nói cho cùng, tất cả những gì ta muốn chỉ là thời gian. Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc khiến nương nương bị bệnh nặng."

Thẩm Nghiên nghe xong duỗi tay nắm lấy song cửa sổ, Vân Đàn không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng có thể nhìn thấy cánh tay phải không bị thương, bị niết đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Tiếp đó, lại nghe hắn hỏi: “Kế hoạch ban đầu của ngươi là bao lâu?”

“Ba ngày.” Nàng ta trực tiếp đáp lại.

“Ta vốn là không muốn thương tổn thân thể của ngài, nhưng trong ba ngày đó, trừ dục vọng của ngài tăng lên, mặc kệ ta cùng ngài tiếp xúc thân thể, ngài cũng không có ý muốn chạm vào ta.

“Ta không có cách nào khác hôm qua chỉ có thể tăng thêm Túng Hoan hương. Chỉ là không nghĩ tới…… Ta có thể thất bại.”

Nói đến đây, Vân Đàn thầm nghiến răng. Nàng ta thật sự không cam lòng, tuy nói luận về mỹ mạo nàng ta kém Hoàng hậu, nhưng cũng không thua kém quá nhiều.

Hơn nữa nàng ta cũng không muốn thay thế, cho dù chỉ ban ta một chức danh mỹ nhân, nàng ta cũng nguyện ý.

Với dung mạo của mình danh hiệu mỹ nhân là dư dả, nhưng không ngờ……

Thẩm Nghiên trút tay phải ra sau lưng, lại hỏi thêm lần nữa: “Vấn đề vì sao cuối cùng ngươi lại khai ra Lưu Cô cô?”

Nhắc đến bà ta, trong mắt Vân Đàn lập tức lóe lên vẻ hung ác, nàng ta chậm rãi nhếch khóe môi, ngữ khí vô cùng thoải mái trả lời hắn: "Dù sao ta cũng phải chết, cần gì phải nói tới nghĩa khí gì đó?"

"Ta nghe nói địa ngục rất lạnh, kéo thêm người đi cùng ta không phải là được rồi sao?"

Hắn quay người lại, mặt không biểu tình nhìn nàng ta, khuôn mặt tuấn lãng nhưng nụ cười lại lạnh lẽo đến mức khiến người khác sợ hãi.

Thật lâu sau, hắn khẽ mở môi mỏng: “Ai nói, trẫm muốn cho ngươi chết?”
Chương kế tiếp