Sách Giáo Khoa Thức Mê Đệ Truy Thê

Chương 12: Vẽ tranh
Vân Đàn không biết lời này của hắn là ý gì, nàng ta có ý định thương tổn long thể phượng thể, không muốn nàng ta chết vậy chẳng lẽ còn đường sống sao?

Chỉ là rất nhanh sau đó nàng ta đã biết được đáp án.

Không phải sống, mà là sống không bằng chết.

“Toàn An.” Thẩm Nghiên gọi một tiếng, mắt lạnh lùng trên cao nhìn xuống nàng ta, trầm giọng nói: “Dẫn đi, trên mặt khắc hai hai chữ tội phạm, đưa vào chùa Bảo Ân cạo đầu làm ni cô, không có thánh lệnh vĩnh viễn không được bước ra khỏi chùa.”

Lời vừa dứt, toàn thân nàng ta lập tức chấn động, điên cuồng cùng không sợ hãi vừa rồi hoàn toàn biến mất, chỉ có thể trợn to hai mắt hoảng sợ.

Cái chết với nàng ta cũng chỉ là nhắm mắt xuôi tay, bởi vậy nàng ta không sợ.

Nhưng chữ khắc trên người lại là nỗi khuất nhục vĩnh viễn không xóa đi được, nếu để nàng ta sống nhục nhã như vậy chi bằng để nàng ta chết đi cho xong việc!

Nhưng mà vào chùa Bảo Ân, cái chết còn khó hơn lên trời.

Có bao nhiêu nữ tử bị cương ép cạo đầu làm ni cô có thể sống sót? Nhưng trong chùa Bảo Ân có mấy người có thể chết? Ở nơi đó, là nơi chuyên dùng để cho phạm nhân còn sống mãi để chịu khuất nhục cả đời.

Không, nàng ta không thể đi! Nàng ta tình nguyện chết cũng không muốn phải chịu nhục nhã như vậy!

Chu Toàn An gọi hoàng thành tư tới bắt người, thị vệ vừa đẩy cửa điện ra liền nhìn thấy Vân Đàn đột nhiên đứng dậy, nhấc chân muốn chạy tới hương cây cột trong điện.

Cũng may thủ lĩnh đám thị vệ tay mắt lanh lẹ, móc lệnh bài trong người ra ném đi vừa vặn ném trúng vào gáy nàng ta, Vân Đàn lập tức hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Nghiên không kiên nhẫn mà xua xua tay, bọn thị vệ liền kéo nàng ta ra ngoài.

Nguyễn Thanh Hồi đứng ngoài cửa sắc mặt phức tạp nhìn Vân Đàn hôn mê bị kéo đi, sau đó nhận lấy bánh mứt táo từ tay Thanh Loan, một mình bước vào đại điện.

Phất tay cho Chu Toàn An lui ra ngoài, ngồi bên cạnh Thẩm Nghiên đắt bánh mứt táo xuống, không nói lời nào.

Thấy nàng im lặng, hắn còn cho rằng dáng vẻ mình tức giận dọa sợ nàng, vì thế nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có phải... Cảm thấy ta phạt nặng quá hay không?”

Nàng nở một nụ cười trấn an, lắc đầu.

“Có phải là...... chưa từng nhìn thấy ta tức giận như vậy, có phải bị dọa rồi không?”

Nàng vẫn lắc đầu như cũ, cụp mắt xuống một lát, thấp giọng nói: “Ta chỉ là...... Chỉ là cảm thấy tự trách.”

Nàng tự trách mình cũng không có gì là lạ, bất kỳ ai cũng không muốn chỉ vì sai lầm của mình mà làm tổn hại đến người người mình yêu thương.

Huống chi, người nàng liên lụy tới không phải người khác, mà là hoàng đế Đại Hạ.

Long thể là nền tảng của xã tắc, rút dây động rừng, lần này nàng hại hắn thiếu chút nữa mất đi tính mạng, nếu thật sự để Vân Đàn thực hiện được, đến lúc đó nàng chính là tội nhân của Đại Hạ, sao có thể không tự trách?

“A Hồi...” Thẩm Nghiên phủ lên tay nàng, cười khẽ nói: “Ta biết lúc này bất kể ta nói như thế nào, cũng không thể giảm bớt gánh nặng trong lòng ngươi. Như vậy đi, sau này A Hồi làm việc gì chỉ cẩn thận hơn một chút, nhìn người cũng phải toàn diện hơn, có một số việc, một số người không thể hoàn toàn tin tưởng được, cũng không thể không tin. Về lâu dài, ngươi nhất định không được tái phạm sai lầm hôm nay nữa.”

Nguyễn Thanh Hồi đối diện với đôi đồng tử đen láy của hắn, không có trách cứ, không có bất mãn, không có thất vọng, chỉ có duy nhất là tin tưởng.

Hắn thật sự tin tưởng mình có thể trở thành một Hoàng Hậu tốt được bá tánh ca tụng. Hắn thật sự tin tưởng mình có thể làm tấm gương tốt cho nữ tử Đại Hạ.

Hắn trước nay đều vô cùng tin tưởng vững chắc chính mình có thể làm được, mà này phân tin tưởng, cũng chưa bao giờ dao động quá.

Tự trách trong lòng Nguyễn Thanh Hồi bỗng nhiên giảm hơn một chút, nàng nắm lấy tay Thẩm Nghiên, căng khóe môi, nhẹ nhàng gật đầu.

“Được, ta sẽ.”

*

Vân Đàn bị khắc chữ lên mặt, hôm sau liền bị hoàng thành tư áp giải tới chùa Bảo Ân cạo đầu làm ni cô.

Nghe nói trên đường nàng ta từng vài lần muốn chạy trốn, nhưng đều bị thị vệ bắt trở về. Sau khi vào chùa Báo Ân, nàng ta càng như nổi điên phát cuồng, thậm chí còn cắn bị thương tay ni cô cạo đầu.

Sau đó bọn thị vệ đồng thời giữ nàng ta lại, lúc này mới thuận lợi để cạo đầu.

Sau khi Vân Đàn bị áp giải đi, ngày hôm sau Nguyễn Thanh Hồi liền hạ lệnh kiểm tra tất cả cung nhân trong hậu cung, chỉ cần trái với cung quy bất kể là nặng hay nhẹ tất cả đều bị bắt.

Sau đó, dựa theo mức độ nghiêm trọng sẽ áp dụng hình phạt. Nhũng người phạm lỗi nhỏ không ảnh hưởng tới người khác có thể mắt nhắm một mở bỏ qua, lại giáo huấn bọn họ sau này phải nhớ kỹ bổn phận.

Ngoài những người này tất cả đều xử lý theo cung quy. Có người bị phạt gậy, có người bị phạt roi, cũng có người bị biếm làm thứ dân đuổi ra khỏi kinh thành.

Trong lúc nhất thời, hậu cung trên dưới đều hoảng sợ.

Cũng may đương kim bệ hạ không muốn xử tử, nương nương cũng sẽ không như thế, bởi vậy tuy làm lòng người hoảng sợ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới công việc thường ngày.

Khả năng duy nhất oán hận về chuyện này hẳn là bệ hạ.

Mấy ngày nay, do bận rộn việc kiểm tra, công văn sự vụ chất đầy trên án thư của Nguyễn Thanh Hồi thậm chí còn nhiều hơn cả công văn trong Văn Đức Điện.

Thẩm Nghiên có mấy lần nhân lúc rảnh rỗi tới xem nàng, Không phải thấy nàng vùi đầu trong đống giấy tờ, cũng là thấy nàng đối phó với một số cung nhân mắc sai lầm, nói chuyện với hắn nhiều nhất không quá ba câu.

Hắn không khỏi cảm thấy hối hận lúc đầu mình đã nói mấy lời đó, ai, làm việc gì cũng cần nghiêm túc xem xét toàn diện người khác, nếu biết A Hồi sẽ như vậy, không bằng hắn nói vài câu an ủi vô ích, để nàng tiếp tục phạm sai lầm, còn mình tiếp tục giúp nàng giải quyết hậu quả.

Ít nhất sẽ không giống như bây giờ, muốn ôm nàng cũng chỉ có thể chờ đến buổi tối.

Không, có đôi khi ngay cả buổi tối cũng không ôm được!

Đã nhiều ngày nàng luôn bận rộn tới khuya mới lên giường, có hai lần hắn chờ rồi ngủ quên mất, hai lần đều uổng phí cơ hội thân mật với nàng.

Ai, cái gì gọi là vác đá đập vào chân mình? Đây chính là cái gọi là vác đá đập vào chân mình!

Thẩm Nghiên âm thầm thở dài, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh Huy đang kiểm tra sổ sách, dùng đầu cọ cọ vào vai nàng:“A Hồi, ngươi bồi ta đi.”

Vai Nguyễn Thanh Hồi bị hắn cọ ngứa, bất đắc dĩ bật cười: “Được~ chờ ta xem xong cuốn này sẽ bồi người.”

Vừa dứt lời, người bên cạnh lập tức mất bình tĩnh, nhỏ giọng lầm bầm: “Chờ ngươi đọc xong cuốn này trăng cũng đã lên cao, đến lúc đó lại giục ta đi nghỉ ngơi đi, sao có thể bồi ta? "

Nàng thoáng ngẩn ra, bỗng nhiên phát hiện ra mấy ngày nay quả thật mình có hơi vắng vẻ hắn. Mặc dù mỗi đêm hắn đều sẽ ngủ ơ Nhân Minh Điện, nhưng mình luôn xử lý sự vụ mãi tới khuya.

Thỉnh thoảng trời cũng chưa quá muộn, vừa vặn đến là lúc nghỉ ngơi, nàng nghĩ ngày mai Thẩm Nghiên phải vào triều sớm, bởi vậy mới nói được mấy câu liền giục hắn đi ngủ.

Nghĩ như vậy, hắn có chút oán niệm cũng không tránh được.

Nguyễn Thanh Hồi buông cuốn sổ trong tay ra, xoay người cong môi đi về phía hắn, ôn nhu hỏi: “Bệ hạ muốn ta bồi như thế nào?”

Nghe vậy, ánh mắt hắn lập tức sáng ngời ngay cả đuôi lông mày cũng mang theo chút vui sướng: “Không bằng thừa dịp hoàng hôn, để ta vẽ tranh cho A Hồi đi? Đến lúc đó treo ở Văn Đức Điện, như vậy khi ta phê duyệt tấu chương cũng có thể nhìn thấy ngươi.”

“Bệ hạ.” Nàng cong khóe miệng, ngược lại hơi nhăn mày: “Sao có thể treo ở Văn Đức Điện được? Các đại thần thỉnh thoảng sẽ cùng người nghị sự ở Văn Đức Điện, nếu để bọn họ thấy được khó tránh khỏi sẽ nói ngươi ham mê sắc đẹp, không quan tâm đến chính sự, không phải bệ hạ luôn sợ nhất là bị ngôn quan dạy dỗ sao?”

Thẩm Nghiên vuốt cằm suy nghĩ: “Cũng đúng, vẫn nên để tự ta giữ mới tốt.”

Nói xong, hắn kéo Nguyễn Khinh Hòi đứng dậy đi tới đình viện, sai người dọn trường kỷ nàng nằm tới đây, cầm tay nàng điều chỉnh tư thế, sau đó chuyên tâm vẽ mỹ nhân trước mặt. .

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy lụa bách hoa màu cam vàng, cùng với ánh hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời phía sau lại càng thêm hòa hợp.

Mấy ngày gần đây công việc bận rộn, cho nên nàng đều búi tóc theo kiểu đơn giản, trên đầu không có trang sức hoa lệ mà chỉ có một bộ diêu vô cùng đơn giản, điều này hoàn toàn đối lập với bộ váy rực rỡ.

Cũng chính sự tương phản này mới khiến mắt người ta sáng ngời, nếu hoàn toàn đơn giản hoặc hoàn toàn lộng lẫy lại mất đi hương vị độc đáo.

Ánh mắt Thẩm Nghiên lưu luyến trên khuôn mặt Nguyễn Thanh Hồi, gương mặt này mỗi ngày hắn đều nhìn thấy, đã vuốt ve, đã hôn môi, nhưng hắn nhìn mãi vẫn không chán, hắn chỉ hận không thể thời thời khắc khắc nhìn thấy, nhật nguyệt hàng năm đều có thể nhìn thấy.

Đương nhiên, hắn sẽ không nói lời này với nàng.

Tuy hắn không hề che giấu tình yêu trong lòng mình, nhưng nếu hắn nói quá nhiều đối phương sẽ dần cảm thấy chán. Lâu dần, đối phương sẽ không còn để bụng tới những lời như vậy nữa.

Bởi vậy hắn không nói, đây là đạo lý hắn học được từ mẫu thân mình. Khi còn nhỏ, hắn không hiểu tại sao phụ hoàng lại có nhiều phi tử như vậy, nhưng vẫn yêu mẫu hậu lúc đó là một quý nhân như trân bảo.

Sau đó, mẫu hậu đã nói với hắn nếu tình yêu dành cho một người như biển sâu, thì đối phương chỉ có thể nhìn thấy một hồ nước. Nếu tình yêu của mình dành cho ai đó giống như hồ nước, vậy hãy để cho đối phương nhìn thấy đại dương sâu thẳm.

Lúc đó hắn không hiểu lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy A Hồi hắn lại đột nhiên hiểu rõ.

Nếu muốn giữ một người bên mình thật lâu, chỉ dựa vào tình yêu ngây thơ và chân thành thôi là chưa đủ.

Có đôi khi, còn cần một ít mưu kế nhỏ.

Thẩm Nghiên nhíu mày, đặt bút lông sang một bên: “Đại công cáo thành, A Hồi mau đến nhìn xem.”

Nằm hơn nửa canh giờ, cơ thể Nguyễn Thanh Hồi đã cứng đờ, nghe thấy hắn đã vẽ xong, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra đứng lên hoạt động gân cốt.

Vì lòng hiếu kỳ nên nàng bước tới nhìn qua, vừa thấy liền sững người tại chỗ, đôi môi hơi hé mở thực sự không biết nên nói gì.

Bức tranh này... thực sự có hơi khó coi.

“Sao vậy?” Hắn nhìn dáng vẻ người bên cạnh muốn nói lại thôi, hỏi: “Khó coi lắm sao?”

“……”

Không chỉ là khó coi, quả thực chính là hình thù kỳ quái, không thể nhận ra!

Nhưng lời này nàng có thể nói sao? Nàng không thể.

Vì thế Nguyễn Thanh Hồi đành phải uyển chuyển đáp lại: “Phong cách của Bệ hạ rất độc đáo và rất mới lạ. Phụ thân ta cũng thích sưu tầm thi họa cổ, nhưng ta chưa từng thấy ai vẽ được như Bệ hạ. Không biết người được học vẽ vị đại gia nào?"

Nàng thề, nàng chỉ muốn theo hắn hỏi hắn một câu, cũng không phải thật sự tò mò.

Dù sao ở kinh thành, phong cách thi họa của vị đại gia nào nàng cũng biết, tuyệt đối không có người có... phong cách này.

Nhưng mà không nghĩ tới, cách vẽ của Thẩm Nghiên lại được người khác dạy cho!

Chỉ thấy vẻ mặt hắn kiêu ngạo tự hào nâng cằm lên, nở nụ cười: “Đương nhiên là Vệ lão sư, khi ta còn nhỏ ông ấy không chỉ có phụ trách dạy thơ văn cho ta, ngay cả cờ họa chi nghệ cũng phụ trách hết, chỉ là …”

Dừng một chút, hắn hạ giọng nói tiếp: "Chỉ là lão sư không cho ta cho người khác xem tranh, cũng không có nói cho ta biết nguyên nhân, hôm nay cho ngươi xem là vì ngoại lệ."

Nguyễn Thanh Hồi: “……”

Hoá ra lại là quan viên hai triều, bây giờ là tể tướng Vệ Chiêu.

Hoá ra lại là Vệ Chiêu tài hoa bậc nhất, văn thơ nổi danh ……

Hóa ra lại là người phụ thân nàng ngưỡng mộ đã lâu, đại học giả Vệ Chiêu được triều đình công nhận!

Nàng cúi đầu thoáng nhìn qua bức họa không thể hiểu nổi, âm thầm thở dài, nếu để phụ thân nàng hay chúng kẻ sĩ nìn thấy, không chừng hình tượng của Ngụy tướng trong lòng bọn họ sẽ sụp đổ.

“Được, được.” Thẩm Nghiên đưa bức tranh cho nàng, vui vẻ nói: “Nếu đã vẽ cho A Hồi, vậy thì để A Hồi giữ đi.”

Nguyễn Thanh Hồi nhìn ánh mắt vui sướng của hắn, thật sự không đành lòng đả kích hắn, đành phải gượng cười nhận lấy bức tranh..

Vừa cầm lấy bức họa trong tay, bỗng nhiên nghe thấy hắn nói: “Nếu sắc trời đã tối, A Hồi nên đi nghỉ ngơi sớm, ta trở về Phúc Ninh Điện ngủ.”

Lời nói vừa dứt, nàng lập tức ngẩn ra.

Phúc Ninh Điện là nơi hoàng đế Đại Hạ ngủ một mình, từ khi nàng vào cung, Thẩm Nghiên đêm ngày đều ở nơi này, chưa từng ngủ ở Phúc Ninh Điện, hôm nay sao lại muốn nghỉ ngơi ở đó?
Chương kế tiếp