Sai Lầm Anh Phạm Phải

Chương 13
Tôn Uyển rất nhanh mang theo người lên, Phác Trạch vẻ mặt bình tĩnh hoàn toàn không có bộ dáng vừa trải qua cuộc cãi vã gia đình ban nãy, thậm chí đối với đám người không quen thuộc như bọn họ cũng không có ý tứ không được tự nhiên hay xấu hổ, cũng không biết nên nói năng lực chịu đựng tâm lý cường đại của anh ta, hay là biến thái.

Phác Hạo bởi vì khóc có chút thảm, hai mắt vốn không lớn bởi vì sưng đỏ hiện tại cơ hồ ngay cả khe hở cũng không nhìn thấy, nhưng cậu vẫn là người đầu tiên bắt được sự tồn tại của Trình Cẩn Ngôn, cũng khàn giọng gọi tên Trình Cẩn Ngôn.

Triển Ngưng đẩy tiểu nhân dính dính trên người mình.

Trình Cẩn Ngôn có chút miễn cưỡng nhấc mí mắt ném qua một cái coi như đáp lại.

Tầng trên cùng bên kia có một cánh cửa nhỏ, vốn là để lại cho người đi lên sửa ống nước, sau đó bởi vì vị trí địa lý không tệ, mùa hè hóng mát nơi tốt, dần dần không ít hộ gia đình cũng sẽ chạy lên đi dạo, bởi vậy ở bên kia đặt một cái thang gỗ tự chế, tuy rằng thoạt nhìn thập phần đơn sơ.

Bởi vì chuẩn bị đồ đạc phi thường phong phú, nhiều hơn hai người cũng tuyệt đối ăn no, không cần làm thêm đồ ăn tiếp tế khác.

Một đám người lớn túi nhỏ chạy lên tầng trên cùng.

Phác Hạo tựa hồ đã từ trong biến cố vừa rồi lấy lại tinh thần, liên tục muốn tiến về phía Trình Cẩn Ngôn.

Nhưng ngại mỗi một lần ở chung không vui vẻ trước đó, Phác Trạch tự nhiên đem người ta trông coi, chủ yếu cũng là sợ đệ đệ mập mạp này làm cho người ta làm bao cát sứ giả.

Tầng trên cùng đặt ba bể chứa nước lớn, một trong số đó còn cố ý ấn một vòi nước.

Tôn Uyển vặn công tắc đón nước, vừa nói: "Chạy bên này nướng thịt nhiều người hơn, đây cũng là vì mình thuận tiện. Mùa hè buổi tối đặc biệt nhiều, thời tiết tốt, gió lớn nên thoải mái bao nhiêu."

Một trận gió lạnh ập tới, Tôn Uyển hắt hơi hai cái: "Oa, nước mũi cũng sắp tới.”

Đem vải ăn dùng một lần trải trên mặt đất, Triển Ngưng tìm mấy tảng đá đè lên bốn góc.

Phác Trạch đã quen thuộc bày ra vỉ nướng, châm lửa, đặt giấy thiếc lên, Tống Dương thì ở bên cạnh đánh hạ, đứa nhỏ này từ đầu đến cuối cẩn thận, lúc Triển Ngưng quay đầu còn nhìn thấy anh ta vểnh ngón tay hoa lan nhẹ nhàng cọ dầu, cùng khí chất nam tính của Phác Trạch khuấy đảo sống động chính là tiểu tức phụ.

Triển Ngưng quả thực không thấy.

Bên cạnh còn có một cái vỉ nướng, Triển Ngưng nghiêng đầu khuấy động vài cái, chọc chọc Trình Cẩn Ngôn thủy chung vẫn ở bên cạnh mình: "Cậu đi bên kia gọi anh trai tới hỗ trợ châm lửa.”

Triển Minh Dương nghe thấy, lập tức xung phon: “Em đi em đi!!!”

Bước chân ngắn trong nháy mắt chạy xa.

Triển Ngưng lại nhìn Trình Cẩn Ngôn không có phản ứng gì, thật sự mẹ nó là một tiểu công chúa.

Phác Trạch rất nhanh dùng dây thép gai quất mấy khối than củi đỏ rực lại đây, đặt lên vỉ nướng cho cô, lại dặn dò vài câu chú ý đi trở về.

Triển Ngưng kéo túi nilon vài cái: "Ăn cái gì, tự mình chọn.”

Triển Minh Dương: "Cái này!”

Triển Ngưng: "Một đống thịt, em hết lần này tới lần khác chọn cà tím, ngốc hay không ngốc. Còn cậu thì sao?”

Trình Cẩn Ngôn chỉ chỉ cánh gà.

Triển Ngưng đem tất cả những gì bọn họ muốn đặt lên vỉ nướng, lại lấy chổi quét nước ướp lên trên, khói bắt đầu mang theo mùi hương bốc lên trên.

Tôn Uyển lại đây nhìn: "Ôi, thoạt nhìn không tệ a. "

“Hoàn thành." Triển Ngưng liếc xéo cô một cái, người nào đó bưng một cái đĩa dùng một lần đã ăn: "Đặt cái gì? Cho mình ít đi.”

Tôn Uyển cười tủm tỉm: "Cậu không phải đang nướng sao, chờ thôi. "

“Mau, cho mình ăn một chút, vì bữa ăn hôm nay mà mình cố ý không ăn sáng để tới đây đó.”

Tôn Uyển: "Đáng đời!”

Triển Ngưng nhào tới muốn đi vớt đĩa, Tôn Uyển nhẹ nhàng né tránh, vui vẻ đi vòng qua bên phía đám Người Phác Trạch, nháy mắt thành tâm nhìn Triển Ngưng đùa giỡn khỉ.

Triển Ngưng mắng một câu, một tay cô dính nước sốt, một tay với lấy cái gắp đồ, nửa giơ lên không trung, ngoại trừ ngồi trên vỉ nướng chờ không làm được gì khác.

Trước vỉ nướng đặt một cái ghế, Triển Ngưng nửa cái mông còn chưa về vị trí, có người túm lấy quần áo của cô.

“Chị ơi!” Triển Minh Dương nhìn cô giơ tay lên: "Chị ăn một miếng.”

Tiểu tử này không biết từ lúc nào chạy nơi khác lấy đồ ăn về, mấy chuỗi đồ mặn còn phối hợp có khuôn mẫu.

Triển Ngưng thoáng cái liền vui vẻ, cũng không để tay bẩn hay không, bóp cằm thịt Triển Minh Dương lắc lư vài cái: "Quả nhiên là người của nhà họ Triển chúng ta, yêu quá!”

Sau đó không khách khí vớt hai chuỗi nhét vào miệng, Triển Minh Dương cười híp mắt với cô, cằm bẩn không bẩn cũng hồn nhiên không thèm để ý, cúi đầu nhặt lên một chuỗi nấm hương cũng từng ngụm nhỏ bắt đầu cắn.

Hai chị em tương thân tương ái đến không coi ai ra gì, Trình Cẩn Ngôn trước một bước cầm thức ăn ăn liền có chút không có tư vị mím môi, nhìn chằm chằm đồ vật trên tay cũng bắt đầu trở nên thiếu hứng thú.

Trên mặt đất đặt một túi nilon đồ uống, Trình Cẩn Ngôn hữu tâm cũng muốn nâng cao ảnh hưởng của mình một chút, có học thức cầm bình vượng tử đưa cho Triển Ngưng.

Anh thì thầm: "Chị ơi, cho chị uống."

Triển Ngưng quay đầu liền đối diện với cái miệng to và đôi mắt to trên lon, cùng Trình Cẩn Ngôn trông mong thật sự là bổ sung cho nhau, Triển Ngưng chần chờ một chút vẫn là từ trong tay anh nhận lấy, lại ở dưới ánh mắt chăm chú của đối phương kéo ra miệng, ở trong mùa đông tiêu điều lạnh lẽo nhấp một ngụm sữa.

Trình Cẩn Ngôn tiếp tục nhìn cô, ánh mắt có chút kỳ quái, giống như hướng về phía lớp vỏ cứng rắn gọt nhọn đầu liều mạng chui ra một khe hở, ý đồ từ trong khe này câu ra một cái gì đó đi ra, nhưng rất đáng tiếc Triển Ngưng cũng không biết anh muốn cái gì.

Bởi vậy cô mất mấy tế bào não suy nghĩ vài giây, phun ra hai chữ: "Cảm ơn.”

Kỳ vọng trong mắt Trình Cẩn Ngôn cứ như vậy ầm ầm sụp đổ một tiếng, anh một lần nữa cúi đầu thong thả ăn xiên nướng.

Dường như lần đầu tiên anh khái niệm hóa sự chênh lệch giữa mình và Triển Minh Dương, "Cảm ơn" và "Yêu em" cách nhau thật sự quá xa.

Triển Ngưng cũng không có thiên phú nướng thịt, hai lần liên tiếp đem đống thịt trên bếp nướng cháy, chính là nửa đời không chín rốt cục lựa chọn buông tha, mặt dày gia nhập vào đội ngũ lớn chỉ ăn không.

Tống Dương tiếp nhận công việc nướng thịt của cô, nam nhân dáng vẻ tiểu tức phụ cũng chung quy vẫn là nam nhân, nghiêm túc làm việc vẫn là tương đối vững chắc.

Trình Cẩn Ngôn đã chuyên tâm gặm cánh gà, tay nghề của Tống Dương có thể còn miễn cưỡng hơn người ban nãy.

"Lớp phó, dựa vào tay nghề này tương lai vợ cậu thật sự không phải hưởng phúc bình thường a!" Trong miệng Triển Ngưng ăn còn không nhàn rỗi được, cười hì hì trêu chọc người thành thật.

Tống Dương mặt đỏ tai hồng, mắt cũng không dám nhấc lên nói: "Cậu đừng nói lung tung. "

Âm thanh nhỏ như muỗi ù, gió thổi vào không khí.

Triển Ngưng: "Sao lại thành nói lung tung, đến ba mươi tuổi cậu còn chưa có có lấy vợ, thì thu nhận mình làm con dâu Tống gia cũng được đó!”

"Râu râu!" Tôn Uyển nghe thấy, quái đản tiến lại gần: "Còn chưa trưởng thành đâu đã nghĩ đến việc tìm nhà chồng rồi, bạn học Triển, ánh mắt to lớn thật đấy!”

Vừa chuyển lời, Tôn Uyển lại nói với Tống Dương: "Nương nương, tôi cũng xếp hàng, đến lúc đó cậu nếu không có vợ, tôi làm vợ nhỏ của cậu.”

Triển Ngưng nghĩ: "Chính cung nhà cậu chỉ cách hai thước nhìn cậu, không biết xấu hổ ở hồng hạnh vượt tường.”

Triển Ngưng đụng vào cô một cái: "Cậu góp vui lung tung cái gì, tránh sang một bên đi.”

Tôn Uyển cũng đụng vào cô một cái, hèn hạ nói: "Không.”

Nói xong còn tiện tay cướp miếng thịt xông khói cuối cùng từ trên đĩa của cô.

"Mình đi." Triển Ngưng: "Cậu muốn chết phải không?”

Tôn Uyển ba ba miệng nuốt xuống: "Thôi đi, cậu đều mập thành vòng tròn, mình đó là vì tốt cho cậu.”

Triển Ngưng đem người ghét bỏ triệt để: "Mau mau biến đi cho khuất mắt!”

Hai người ở đây chọc cười, lại không biết Tống Dương bị tiêu khiển đỏ mặt đã sắp bốc khói.

Ba giờ sau hoạt động nướng thịt này rốt cục gần kết thúc, thời gian cũng đã đến buổi chiều, mặt trời lúc ẩn hiện đã nghiêng về phía tây.

Bọn họ ngồi trên mặt đất, bên cạnh một đống thức ăn còn sót lại, Tôn Uyển lúc này móc ra hai bộ bài poker.

Cô vừa tháo một bên quát: "Nào nào, địa chủ vẫn là tranh thượng nguồn, tùy ý chọn a!”

“Ôi trời, cậu chuẩn bị đầy đủ thật đấy!”

Tôn Uyển cười có chút ý tứ thâm trường, Triển Ngưng vừa nhìn biểu tình muốn làm yêu của cô ấy liền biết không có chuyện tốt, quả nhiên một giây sau lại từ trong khe đá bên cạnh lấy ra một cái túi nilon: "Phốc phốc phốc, đến, uống, hôm nay không say không về!”

Tổng cộng cũng chỉ có bốn chai bia lon, còn không say không về, Triển Ngưng cũng không muốn nói cô ấy nữa.

Rượu này đối với trẻ em tuổi teen mà nói vẫn là một loại vật phẩm cấm kỵ, nó tượng trưng cho sự phát triển của một người, một thời đại thay đổi, nó làm cho cậu bé trở thành người đàn ông, để cho cô gái trở thành phụ nữ, nó là tuổi trẻ không thể nói sự hỗn loạn.

Hôm nay sự xôn xao này bị Tôn Uyển, trần trụi, trần trụi ném ra, Phác Trạch không có nhiều phản ứng, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên đụng vào.

Tống Dương học sinh tốt này thì có chút ý tứ linh hồn muốn lắc rắc: "Cái này, cái này, cái này không tốt lắm, rượu hoặc là đừng uống.”

“Sợ sợ cái con khỉ khô, uống cũng sẽ không chết!” Tôn Uyển liếc mắt nhìn anh ta một cái, đổ bia vào ly nhựa dùng một lần, không khỏi nhét vào trong tay Tống Dương cứng đờ thành gỗ, hạ mệnh lệnh chết: "Uống!”

Tống Dương run rẩy cầm lấy, quả thực giống như là bị đẩy lên máy chém đầu.

Tôn Uyển lại rót một chén đưa cho Triển Ngưng, đối với người đã sống hai đời này của Triển Ngưng mà nói quả thực là nhi khoa, cô không có bất kỳ kháng cự nào đưa tay muốn đi đón.

Kết quả là ai đó đã đi nhanh hơn cô ấy một bước.

"Ba" một tiếng đánh lệch tay Tôn Uyển, sự việc xảy ra đột nhiên ai cũng không ngờ tới, ly dùng một lần vinh quang từ trong tay Tôn Uyển rời tay rơi xuống đất, phát ra một trận tiếng khí.

Triển Ngưng: ". ..."

Trình Cẩn Ngôn căng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nói: "Dì nói bảo em trông chị, hai ngày trước mới ăn quá bụng cho nên không thể ăn lung tung..." Amj suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng, lập tức sửa miệng: "Không thể uống loạn!”

Chương kế tiếp