Sai Lầm Anh Phạm Phải

Chương 14
"Ahhh, câu nói xem, đứa nhỏ này sao lại như vậy….” Tôn Uyển nhíu lông mày, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt dung hòa giữa tiểu thiên sứ và tiểu ác ma, Trình Cẩn Ngôn, lại nhất thời nghĩ không ra từ phù hợp để hình dung.

Trình Cẩn Ngôn đối với sự việc bản thân tiện tay làm ra không có chút ý tứ nhận lỗi nào. Anh mười phần chính trực đối mặt cùng Tôn Uyển, giống như người cậu đối diện không phải là một người chị thường xuyên gặp mặt, mà là người qua đường giáp tùy tiện gặp ngoài đường.

Sau đó anh dùng giọng nói non nớt bình tĩnh mà rõ ràng nói: “Chị ấy không uống rượu."

Tôn Uyển: "......"

Tôn Uyển thất bại phất phất tay, cô không biết nên hình dung cảm giác trong lòng lúc này của mình là như thế nào, giống như đối mặt không phải là một đứa bé 7 tuổi, bởi vì đứa nhỏ 7 tuổi không nên lý trí cùng lạnh nhạt như vậy.

Cô cảm thấy rất hoang đường, cảm giác hoang đường qua đi, đối mặt với đôi mắt xinh đẹp lại lạnh buốt kia lại không dám nói gì nữa. Đương nhiên cũng không phải vì sợ, mà là đối với thái độ lạnh lùng này phản cảm.

Tôn Uyển nhìn chằm chằm vào Triển Minh Dương ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nghĩ thầm: “Đứa nhỏ cùng đứa nhỏ sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ?”

Bia này cuối cùng cũng không uống được, Tống Dương cầm cái ly cũng chưa đụng vào, quay tay cũng đặt xuống trên mặt đất.

Tôn Uyển cảm thấy không có ý nghĩa, cuối cùng Phác Trạch một hơi uống cạn sạch.

Lúc trở về đã gần tối, Triển Ngưng cùng Tống Dương cùng nhau đi ra ngoài, bắt đầu còn câu được câu không nói chuyện qua lại, nhưng giọng Tống Dương thật sự là nhỏ, lại tìm không ra đề tài, dần dần liền im lặng.

Triển Ngưng chuẩn bị tản bộ trở về, đến đường lớn liền vẫy tay chào Tống Dương: “Được rồi, lớp phó học tập, thứ Hai gặp."

"Chờ một chút." Tống Dương lấy cặp sách đã xẹp xuống, từ bên trong móc ra hai người máy nhỏ, cười cười xin lỗi với Triển Ngưng, đưa cho hai bé trai.

Triển Ngưng ngoài ý muốn: "Cậu cố ý mua?"

"Không phải, tôi thích thu thập cái này, trong nhà rất nhiều, tiện tay lấy hai cái.” Tống Dương lần nữa đeo lại cặp sách, cười cười nói: “Rất rẻ, không mắc chút nào.”

Đã nhìn ra, bản mẫu nho nhỏ, cánh tay bắp chân đều không thể động đậy, là một người máy bằng nhựa.

Triển Minh Dương ở đằng kia lật xem, Trình Cẩn Ngôn liếc mắt, ánh mắt liền chuyển sang nơi khác, rõ ràng là không mấy hứng thú.

Triển Ngưng đột nhiên nói: "Muốn uống nước không?"

Tống Dương sờ sờ cái bụng no căng: "Ách......"

Triển Ngưng xua tay nói: “Được rồi, ngày mai cơm trưa tôi mời."

Thời gian tiếp tục trôi qua, năm nay lễ Noel rơi vào thứ Năm, suy nghĩ lãng mạn vui sướng hay tình cảm mãnh liệt gì đó toàn bộ đều phải nhét ngược lại vào trong bụng, thẳng đến khi tiếng chuông tan học vang lên mới có thể tùy ý bùng nổ.

Tôn Uyển nói: “Hôm nay có muốn đi công viên chơi hay không? Phác Trạch vừa vặn cùng người khác thi đấu bóng đá nên đã gọi mình qua đó xem, bên cạnh còn có mất tiệm internet với khu vui chơi, muốn chơi cái gì thì chơi.”

Triển Ngưng đối với loại trò chơi giải trí thấp này không có hứng thú, mùa đông ở bên ngoài ăn không khí còn không bằng về nhà trốn trong ổ chăn.

Tôn Uyển còn nói: “Đi đi, Lý Phỉ cũng đi, nghe nói cậu ấy cùng một chàng trai ngoài trường quan hệ không tệ, đợi lát nữa mình nhìn xem tình huống thế nào.”

Lý Phỉ trong miệng cô chính là cô bạn học tóc hai bím hồi khai giảng gặp nhau.

Triển Ngưng một bên bỏ sách vào cặp một bên trêu chọc cô: “Công lực bát quái của cậu thật đúng là có thể chết đuối một đầu bò.”

Tôn Uyển dõng dạc: “Chết đuối hai đầu bò mình cũng không vấn đề gì.”

Trong phòng học ầm ĩ ồn ào, bạn học có quan hệ tốt đang ở đằng kia tặng quà cho nhau, một nam sinh đầu đinh hôm nay mua một con búp bê tặng cho nữ sinh bên cạnh, lập tức không khí trong lớp liền bùng nổ, bộ dáng giống như là hộ quốc công thần, kiêu ngạo không thôi.

Lý Phỉ cách một hàng bàn ghế gọi Tôn Uyển: “Tôn Uyển, có đi hay không?”

Tôn Uyển: "Đi đi, lập tức đi."

Nói xong chết sống lôi Triển Ngưng đi.

Cũng may ngày này Triển Hoài Nam ở nhà, nói là ông sẽ đến đón hai cậu nhóc. Trên người Triển Ngưng không còn nhiệm vụ hộ tống hai tiểu tổ tông nữa.

Bên này ngồi xe bus ước chừng 20 phút.

Bởi vì là ngày lễ, hôm nay trong trường gỡ bỏ cảnh giới, học sinh ở trong ký túc xá trong trường cũng lén lút chạy ra ngoài không ít, chỉ vì tham dự ngày lễ náo nhiệt phương Tây này.

Tôn Uyển dùng cùi chỏ đụng đụng Lý Phỉ: “Ai, hôm nay cậu là đi hẹn hò sao? Ăn mặc lòe loẹt giống như muốn đi uống rượu mừng.”

Vừa ra cửa trường Lý Phỉ liền thay hình đổi dạng, thay một cái váy len dài cùng áo khoác ngoài.

Lý Phỉ không trả lời, chỉ là ngầm hiểu lẫn nhau nháy mắt với Tôn Uyển, sau đó phàn nàn: “Đừng nói nữa, hôm nay mặc đồng phục bên ngoài che đậy váy, làm mình sắp chết ngạt.”

Tôn Uyển cười to: "Bọn mình còn thắc mắc hôm nay sao cậu lại bỗng nhiên trở nên mập như thế, vì lần đầu tiên ra ngoài chơi cậu đúng là liều thật.”

"Mỗi năm chỉ có một lần mà.” Lý Phỉ hướng tầm mắt chuyển đến trên người Triển Ngưng: “Hai người đi ra ngoài là vì xem đá bóng?”

Lúc này Triển Ngưng đang bị chen đến nửa sống nửa chết: “Mình thuần túy là đi cho đủ số.”

"Đừng nha!" Tôn Uyển tiến đến gần chạm vào cô: “Cậu là tình yêu đích thực của mình!”

"Cút cút cút!"

Lý Phỉ xuống xe trước bọn họ một trạm, ở trạm dừng quả thật có một chàng trai đang đứng đợi, lớn hơn bọn họ một chút, vóc dáng cũng không cao mấy, khuôn mặt lớn lên như thế nào cũng không nhìn rõ.

Tôn Uyển lùi cái cổ duỗi dài đến muốn rút gân trở về, cuối cùng đưa ra tổng kết: “Cũng là Lý Phỉ lợi hại, một mình tìm được một người.”

Triển Ngưng không phản ứng cô, ánh mắt dừng lại một cửa hàng thiết kế quần áo quy mô nhỏ.

Mùa đông buổi tối tới cực kỳ sớm, trận bóng bắt đầu lúc 7 giờ, bọn cô tới sớm hơn một chút, vốn định đi ăn cơm trước, nhưng thời điểm này ngay cả KFC đều kín người hết chỗ.

Cuối cùng Triển Ngưng cùng Tôn Uyển đến khu vui chơi đợi giết thời gian, cuối cùng trận đấu cũng bắt đầu rồi.

Gió hình như càng lớn một ít, Triển Ngưng bị thổi đến run rẩy vài phút mới bình thường trở lại, cách đó không xa có một đôi tình nhân ôm nhau, hình ảnh đẹp giống như đang đi du lịch ở Venice, hai cô lập tức liền biến thành dân chạy nạn.

Chỗ chơi bóng là bãi sân tại một trường tiểu học, đèn đuốc sáng trưng, không khí nóng bốc lên cao, một đám người mặc áo T-shirt ở đằng kia nói chuyện sôi nổi. Phác Trạch cũng ở trong đó, cười đập một quyền vào người khác, quay đầu nhìn thấy bọn cô, rất nhanh liền chạy tới.

Triển Ngưng đối với người đang chạy chậm tới, đột nhiên thấp giọng hỏi Tôn Uyển: “Phác Trạch bao nhiêu tuổi? Học trường nào?”

"Hử?" Tôn Uyển sửng sốt hai giây, lắc đầu: "Không biết."

Triển Ngưng nhìn cánh tay có hình xăm của người đứng nói chuyện với Phác Trạch, trực giác cho biết người này không phải là người lương thiện gì.

Phác Trạch rất nhanh đã chạy đến trước mặt, vẻ mặt khó có được bừng sáng, “Vừa rồi tôi còn đang tìm các cậu, nghĩ chắc các cậu sẽ không tới.”

Tôn Uyển nhướng mí mắt: "Tới sớm rồi, lúc chúng tôi tới các người còn chưa tới đâu."

Phác Trạch: "Vào đi, bên kia có chỗ."

Nếu nói chỗ cũng chỉ là những hòn đá nhô lên trên cỏ, bên cạnh là một đống áo khoác của nam sinh. Triển Ngưng cũng không sợ bẩn liền trực tiếp ngồi xuống, sau khi ngồi xuống hai tay vòng đầu gối, lộ ra bộ dáng làm cho cô có cảm giác bản thân rất giống tên ăn mày.

Trận đấu bóng nghiệp dư nhưng làm rất chính quy, có bảng ghi điểm, có trọng tài, cuối cùng còn có đồng phục chơi bóng, đương nhiên còn có người xem. Không tính Triển Ngưng cùng Tôn Uyển cũng không ít nam nữ ngồi chồm hổm bên cạnh.

Tôn Uyển cảm khái một câu: “Đúng là rất có khuôn có dạng.”

Tiếng cười bén nhọn cùng một chỗ, bọn nhỏ choai choai ùa lên, đuổi theo bóng bắt đầu chạy đuổi theo bóng. Quần chúng đang xem cuộc thi hét lên khản cuống họng, vô cùng náo nhiệt, cái lạnh mùa đông cũng bị hòa tan vài phần.

Nhưng mặc kệ như thế nào, cũng không tránh được đói bụng, tục ngữ có câu “Dân dĩ thực vi tiên.*”

*Con người lấy ăn làm trời: Tích truyền như sau

Sau khi triều Tần bị diệt vong, giữa Lưu Bang và Hạng Vũ lại tranh quyền đoạt vị. Trong trận Bành Thành, quân đội Lưu Bang tổn thất nghiêm trọng, lui về Huỳnh Dương, Thành Cao, lấy thủ làm công.

Nhưng quân lương của Hán quân dần không đủ. Trên Ngao sơn có một toà thành nhỏ xây từ thời Tần, trong thành nhiều kho chứa lương thực, nhân đó gọi là Ngao thương, vì thế chiếm lĩnh được kho lương này là cực kì quan trọng trong chiến trận.

Sự tấn công dũng mãnh của Hạng Vũ, không biết làm cách nào, Lưu Bang định cắt nhường quan Đông cho cho Hạng Vũ, lui về lấy lại sức, mặt khác có thể tổ chức lại lực lượng

Mưu sĩ Lịch Dị Ki biết được chủ ý này, phản đối rằng:

Điều mà bậc đế vương dựa vào đó là sự hậu thuẫn của dân, dân lấy cái ăn làm trọng, Ngao thương là yếu địa tàng trữ phong phú lương thực, thế mà Đại vương lại bỏ, kho lương có lợi biết chừng nào! Mất đi đối với quân đội mà nói sẽ gây ra bất lợi cực kì to lớn.

Lưu Bang trầm tư trong chốc lát, cảm thấy lời của Lịch Dị Ki có lí, liền hỏi: - Thế thì theo cao kiến của tiên sinh, ta phải làm thế nào?

Lịch Dị Ki (Cơ) nói rằng:

Trong tình hình này, nhất thiết không thể lui binh, Đại vương chỉ có tổ chức lại lực lượng, bảo toàn Ngao thương, phong lương túc thực mới có thể làm phấn chấn tinh thần quân sĩ.

Lưu Bang làm theo lời Lịch Dị Ki (Cơ), quả nhiên sau đó giành được thắng lợi.

Qua ý nghĩa trên, An Duyên cực kỳ tâm đắc câu 民以食为天 - và ngẫm nghĩ rằng: để lấy được lòng Có, Ché, để được Có Ché thương yêu nhớ đến, cốt nhất là phải làm được những món ăn ngon!

"Không chịu nổi." Tôn Uyển nói: “Xem cái này cũng không thể no bụng, hay là chúng ta đi thôi.”

Triển Ngưng bị cô lôi kéo đứng dậy: “Đi cũng không nói với người ta một tiếng?”

"Quỷ mới biết anh ta bao lâu mới xong việc.” Nói thì nói như thế, nhưng nếu không rên một tiếng mà rời khỏi thật sự là không hay. Cuối cùng Tôn Uyển cũng nghĩ ra một ý, móc ra một tờ giấy ghi nhớ “xoạt xoạt xoạt” vài nét, sau đó tìm đến áo khoác của Phác Trạch bỏ vào.

Triển Ngưng: "......"

Hôm nay về nhà, dưới lầu liền phát hiện một chiếc xe mười phần xa hoa, đỗ bên cạnh xe Triển Hoài Nam, Triển Ngưng liếc nhiều thêm vài lần, cũng không còn rất muốn đi vào khu chung cư.

Vừa mở cửa vào nhà, Lý Tri Tâm ở phòng khách liền nhìn sang: “Đã trở lại, có mua cái gì không?”

"Không có, chỉ là cùng Tôn Uyển…..” Triển Ngưng đổi dép xong, thấy một người đàn ông mang gọng kính bạc lịch sự: “….Ăn một bữa cơm mà thôi.”

Triển Ngưng đi vào nhà, ánh mắt rơi vào trên người người đàn ông kia.

Triển Hoài Nam lên tiếng: “Nhìn thấy người cũng không biết chào hỏi.”

Triển Ngưng cụp mí mắt mở miệng: “Chú.”

Cô biết người đàn ông kia là ai, là phụ tá đắc lực của cha Trình Tư Bác của Trình Cẩn Ngôn. Đương nhiên dụng ý cuối cùng của người này cũng là đặt trên người Trình Cẩn Ngôn. Người đàn ông này có chút tài cán, thoạt nhìn lịch sự, thật ra cả người toàn bộ đầu là ý nghĩ xấu xa.

Nghiêm Triết Trí cười gật đầu: “Lễ Giáng Sinh an lành.”

Ánh mắt của ông ta nhàn nhạt rơi vào trên người Triển Ngưng, rất nhanh quét qua từ trên xuống dưới, cẩn thận xem xét, trong lòng lặng lẽ đưa ra tổng kết đối với thiếu nữ lạ lẫm này: “Vô công không tội!”

Lý Tri Tâm cười nói: “Hôm nay còn có một vị khách nhỏ nữa, đang chơi ở trong phòng con, con đi vào thăm một chút đi.”

"Khách nhỏ?"

"Ừ, là một cô bé xinh đẹp.”

Lời này quả thực là làm dậy lên bom mìn trong đầu cô, Triển Ngưng quay người chạy trở về phòng. Cửa phòng vừa mở liền nhìn thấy Triển Minh Dương đang cùng một cô bé cù cưa cù nhằng tranh laptop.

Theo tiếng cửa mở laptop trong nháy mắt chia ra làm hai, mấy người không hẹn mà cùng nghiêng đầu nhìn lại.

Kèm theo động tác của bọn họ còn có giọng nói cảnh cáo của Trình Cẩn Ngôn: “Hà Nhuận Chi!"

Chương kế tiếp