Sao Anh Lại Meo Meo

Chương 19
Edit: Leo

Bịch —

Tiểu A Lương bị ném một cách thô bạo xuống đất, xương khớp non nớt đau nhức, mũ trùm đầu được tháo xuống. Bị ánh đèn đột nhiên chiếu vào khiến cô nhắm mắt thật chặt.

Chỉ là bên tai vang lên tiếng nghẹn ngào sợ hãi, giống như tiếng hét bị bịt miệng.

“Ưm!!!”

Lưu Tài thả lỏng vai một chút, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

“Mẹ nó. Cuối cùng cũng đến nơi rồi. Mấy nhóc con bọn mày im lặng chút cho tao. Nếu không —”

Hắn cười nham hiểm, khoa tay múa chân con dao trong tay để uy hiếp, dứt khoát nói.

“Sẽ cắt lưỡi của chúng mày!”

— Một tràng âm thanh sợ hãi bị kiềm chế.

Tiểu A Lương nằm thoi thóp trên mặt đất, phía sau đầu đau âm ỉ giống như bị va đập mạnh vào vật gì đó, vừa đau vừa choáng váng. Cổ tay bị sợi dây thừng ma sát, miệng bị dán băng dính. Ngay cả sức lực ngồi dậy cô cũng không có.

Ầm —

Trước khi rời đi, người đàn ông đóng sầm cửa lại. Sau đó vang lên âm thanh khóa cửa.

Tiểu A Lương cảm thấy có vật gì đó đâm sau lưng cô, người nặng nề. Cô đợi một lúc mới chậm rãi mở mắt ra.

Mặt đất vẫn còn bùn, gồ ghề, phủ rơm bên trên. Phía trên là hai xà ngang bằng gỗ, không có trần nhà, giống một nông trại cũ. Bức tường bên cạnh có cửa sổ cũ cao.

Sau đó, Tiểu A Lương thấy mặt những đứa trẻ đang co ro trong góc.

Có một chị mười ba mười bốn tuổi. Những đứa trẻ khác dựa sát vào chị, sợ đến run rẩy. Tổng cộng có tám người, nhìn nhỏ tuổi hơn cô.

Có lẽ dáng vẻ chỉ có ba đến năm tuổi, ánh mắt cũng đỏ hoe, khóc sưng lên, trên người cũng có vết thương. Bọn trẻ co rúc vào nhau, khóc thút thít như đàn con không tìm thấy mẹ.

Vì miệng bị dán băng dính, nên ngay cả khóc cũng không khóc ra tiếng.

Tiểu A Lương cũng sợ phát run, không nhịn được rơi nước mắt. Chỉ là có lẽ mới gặp người xấu một lần cách đây không lâu, mặc dù cô sợ, nhưng không đến mức mất lý trí.

【 Bố sẽ tìm đến. 】

【 Bố nhất định sẽ… Sẽ cứu mình. 】

Tiểu A Lương há miệng run rẩy, thẩm nhủ trong lòng. Giống như trước đây, bố nhất định sẽ đến. Sau đó bố sẽ giống như một vị thần bảo vệ đánh người xấu đi. Cho nên… Cho nên trước khi bố đến, bây giờ cô phải bảo vệ mình thật tốt trong tay người xấu.

【 Không sợ… Không sợ… 】

Hai tay bị trói sau lưng, lúc đứa trẻ ngồi dậy rất khó khăn. Cô lau nước mắt trên mặt lên vai. Tiểu A Lương nghe chú Trương nói, kẻ lừa đảo bắt cóc đứa trẻ sẽ bán đi, sẽ không chết.

【 Sẽ không chết… Không sao. Không sao đâu… 】

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tiểu A Lương làm thế nào cũng không lau hết nước mắt trên mặt được. Cô cố gắng không run lên, sống mũi cay cay, nước mắt thấm ướt bả vai.

【 Đừng khóc… Đừng khóc. Không được khóc. Khóc rồi sẽ không còn sức, sẽ không chạy được… 】

Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến âm thanh mở khóa. Bọn trẻ ở trong phong trong nháy mắt run lên, co thành một đám như gà con.

Đi vào là người đàn ông vừa đi kia. Hắn cao khoảng chừng một mét bảy, tóc nhuộm màu vàng, nhìn trông giống lưu manh. Nhìn hắn giống bị người ta đánh một trận, khóe miệng bị rách, sắc mặt khó coi.

“Mẹ nó. Đứa nào cũng chỉ biết sai khiến ông đây. Hừ!”

Lưu Tài đi đến, tiện tay bắt một đứa trẻ, xé băng dính trên miệng ra, còn chưa nói gì đã bị tiếng khóc tê tâm liệt phế kia làm đau màng nhĩ. Tóc vàng cực kỳ phiền não. Tát một cái, không hề nương tay.

Bốp!

“Tao nói rồi. Con mẹ nó, không được khóc, không được khóc. Ồn ào quá!”

Bé trai bị tát sững sờ. Trên làn da non nớt nhanh chóng hiện năm ngón tay màu đỏ máu, nhìn mà đau lòng.Tóc vàng không nhịn được. Hắn nắm tóc đứa trẻ:

“Tao hỏi mày. Nhớ tên mình không? Bố mẹ là ai? Có nhớ số điện thoại không?”

“Hức… Mẹ… Mẹ…”

Bé trai không dám khóc nữa, chỉ biết nghẹn ngào kìm nén. Cậu còn quá nhỏ, có vẻ chỉ có ba bốn tuổi. Trong tình huống này, sợ sẽ không hiểu đối phương đang nói gì.

Có lẽ biết không hỏi được gì, tóc vàng vất cậu sang một bên, bắt đứa tiếp theo.

“Mày. Nhớ số điện thoại không? Gọi bố mẹ mày đưa tiền chuộc mày.”

“Cháu… Cháu tên Ngụy Mẫn. Hức hức hức… Không nhớ số… Số điện thoại…”

Tiểu A Lương thu mình sang một bên, trong lòng cô bé sợ hãi. Nhưng bỗng nhiên cô nghe một cái tên quen thuộc. Ngụy Mẫn, đó là đứa trẻ học cùng lớp với cô ở nhà trẻ. Mẹ của Ngụy Mẫn thích đi tìm Hoàng Đại Tiên xem bói.

Tóc vàng hỏi một vòng. Hoặc là khóc không nói được một chữ, hoăc chỉ mơ hồ nhớ tên mình.

“Tao nói rồi mà. Mấy con nít nhỏ tuổi như vậy, muốn tao hỏi được gì. Hỏi cái rắm!!!”

Hắn kéo cô gái mười ba mười bốn tuổi ra, xé áo đưa tay vào, vừa sờ vừa bóp. Người kia không dám phản kháng. Chỉ nhắm chặt mắt, run rẩy, có lẽ chuyện như vậy không phải lần đầu tiên.

Cũng không biết, cô đang sợ hãi, tức giận hay nhục nhã.

“Chậc. Sau khi uống thuốc kích thích là tăng nhanh ngay.”

Người trong núi lớn mua con gái đều nhìn ngực và mông. Ngực to có thể cho con bú, mông to có thể sinh con trai. Cô gái nhỏ gầy như vậy phải cho uống thuốc kích thích tăng trưởng mới bán được.

Sau đó, hắn quay người, nhìn thấy Tiểu A Lương co rúc trong góc. Khác với những đứa trẻ bẩn thỉu, sợ hãi khóc lóc khác, đứa trẻ tóc ngắn này rất đặc biệt.

Mặc dù cũng run rẩy vì sợ nhưng vẫn im lặng, khi khóc chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn rất đáng thương, khiến người khác đau lòng. Không giống mấy đứa kia, chạy nước mũi, gào khóc thảm thiết, vừa bẩn vừa đáng ghét.

Tiểu A Lương nhìn người kia đi tới. Từ góc độ cô nhìn lên, đối phương cao lớn như một con dã thú đứng thẳng, cực kỳ đáng sợ. Cô cố gắng kìm nước mắt, vì những đứa trẻ khóc sẽ bị đánh.

Người đàn ông ngồi xổm xuống, xé băng dính, tay nắm cằm Tiểu A Lương. Ngón tay thô ráp cọ sát làm cô đau. Sau khi nhìn rõ gương mặt của đứa trẻ, trong mắt hắn lóe tia ngạc nhiên.

Làm nghề này nhiều năm như vậy, mà hắn chưa từng thấy đứa trẻ nào xinh đẹp như vậy.

Sau khi quan sát tỉ mỉ, Lưu Tài nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng đen khói.

“Gương mặt nhóc con xinh đấy. Ừ. Không khóc không phá. Tính tình cũng tốt.”

Ánh mắt hắn như đang nhìn thú nuôi có phẩm chất không tệ.

Có rất nhiều người giàu có thích những bé gái dáng vẻ xinh đẹp như vậy. Khi ưa thích thì số tiền trả ra cũng rất lớn, bán được nhiều hơn là bán vào núi lớn.

Chỉ là, đối phương mua về làm con gái ruột hay con gái nuôi thì không phải việc của bọn họ.

Lúc này, Tiểu A Lương thấy tâm trạng đối phương tốt hơn, cấu mạnh ngón tay đang run, thật lâu mới lấy hết dũng khí nói.

“Chú. Các chú muốn tiền chuộc đúng không? Cháu… Bố cháu có tiền. Chú, chú nói muốn bán cháu, có thể bán cháu cho bố cháu không?”

Động tác Lưu Tài dừng lại một chút, nụ cười trên mặt phai nhạt, đôi mắt chim ưng tối đen, không có ánh sáng.

“À. Được nha. Mày nhớ tên và số điện thoại sao?”

Tiểu A Lương quá ngây thơ, cô bé cứ tưởng đối phương có thể cầm tiền đổi người, trong mắt thoáng hiện lên hy vọng, vội vàng nói

“Cháu, cháu tên Khanh Lương Lương. Bố cháu là Khanh Thương. Số điện thoại là 159840…”

Bịch —

Còn chưa nói hết, cô bị đạp một cước xuống đất. Đối phương cố ý tránh mặt cô, đá vào sau lưng. Tiếng ù tai và sự đau đớn khiến Tiểu A Lương không nghe rõ người đàn ông nói gì. Chỉ là, có lẽ lại là lời chửi mắng.

Trán đứa trẻ đập xuống đất, trầy xước, máu đỏ nhanh chóng chảy ra, thấm vào bùn đất, lan ra một mảng. Giờ phút này, dường như có thứ gì đó khổng lồ dưới lòng đất bắt đầu tỉnh lại.

Gió đêm cuốn theo mùi máu tanh nhạt, dần bay đi, lan tỏa —

Giống như mặt hồ yên tĩnh đột nhiên bị ném một hòn đá, tầng tầng lớp lớp nhanh chóng tản ra. Trong bóng tối, một đôi đồng tử dựng thẳng hoang dã mở ra. Chúng ngẩng đầu ngửi, giây tiếp theo biến mất tại chỗ.

— Những con mèo trong bán kính ngàn dặm đều bị hấp dẫn đến.
Chương kế tiếp