Sao Anh Lại Meo Meo

Chương 20
Edit: Leo

Rầm —

Âm thanh khủng bố vang lên trong núi sâu không bóng người, khuấy động một bầy chim hoảng sợ.

Khanh Thương nhận một đòn, lập tức bắn một mũi tên ra, xuyên qua vô số cây cối to lớn. Những cây cổ thụ cao chọc trời lần lượt ngã xuống như những quân domino.

“Khụ…”

Chưa đợi anh ổn định cơ thể, những đợt tấn công liên tiếp kéo tới. Móng tay sắc nhọn khiến người ta rét lạnh, một giây tiếp theo gắt gao bấu vào cổ người đàn ông.

Sắc mặt Hạ Nhiêu lạnh như băng, đôi mắt xanh da trời giống như băng tuyết ở nơi lạnh giá nhất. Nhưng khi cô định nói gì đó, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ. Sau đó không chút do dự bóp nát cổ đối phương.

Ngoài dự đoán, không phải hình ảnh máu thịt kia, vì trong mấy giây ngắn ngủi, thân thể Khanh Thương biến thành bùn đất.

“Thế thân…”

Dường như Hạ Nhiêu nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này, khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà vặn vẹo. Mấy năm này, vì bắt con chuột hamster kia mà cô đặc biệt học thuật độn thổ. Kết quả, không ngờ đối phương đã sớm chuẩn bị.

“Ahhhh!!!”

“Bẩn chết rồi! Bẩn chết rồi! Bẩn chết rồi!!!”

Mèo lớn vừa kêu, vừa liều mạng vẩy bùn đất dính trên móng. Tốc độ nhanh đến mức chỉ còn lại dư ảnh. Bộ lông trắng như tuyết của cô, đệm thịt hồng của cô. Bẩn quá ahhhh!!!

“Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi!!!”

“Meo meo meo meo ngao ngao ngao!”

Mèo lớn thật sự tức giận, dùng sức cào vào thân cây cổ thụ to, lẩm bẩm.

Xào xạc —

Gió đêm mùa hè nhẹ nhàng thổi qua, lá cây bay xào xạc, trên mặt đất xuất hiện những bóng mờ loang lổ.

Bỗng nhiên Hạ Nhiêu cũng đờ, ngẩng đầu ngửi ngửi. Sau đó quay đầu về hướng khác, mày cau lại.

“Mùi này…”

Bên kia, cuối cùng chuột Hamster nhỏ cũng thoát khỏi mèo lớn, đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy về. Bắt đầu từ mấy giờ trước, kết giới quanh nhà bị tác động, thường xuyên rung lên kịch liệt. Dựa theo tần số này, dường như Trình Hi sắp hồn bay phách tán.

Nhất định xảy ra chuyện lớn rồi!

Sắc mặt Khanh Thương đen đến mức dường như vắt ra nước, thậm chí trong lòng hối hận và buồn phiền.

【 Tình huống này. Sao có thể… Sao có thể để đứa trẻ sáu tuổi ở nhà một mình chứ! 】

————————

Cùng lúc đó, Tiểu A Lương nằm trên đất, không biết vì sợ hãi hay đau đớn, cô hoàn toàn không còn sức lực, cũng không biết đối phương đang hùng hùng hổ hổ nói gì. Nhưng cô không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đang mắng chửi.

Người mua trẻ con đều thích nhỏ tuổi một chút, không nhớ được chuyện gì. Dáng vẻ Tiểu A Lương rất tốt, tính tình ngoan ngoãn, không khóc không quậy, dường như là hàng rất tốt. Chỉ là một khi cô nhớ bố mẹ thì chỉ là hàng loại hai.

Nhìn tiền sắp đến tay bay mất, Lưu Tài tức giận xanh mặt, muốn đạp thêm một đạp xuống. Lúc này, Hà Lạc đang quỳ một bên bỗng nhiên cầm một con dao xông lên, đâm mạnh vào lưng người đàn ông.

Con dao này cô lặng lẽ trộm đi khi Lưu Tài vừa sờ vào cô.

“Ahhhhh!!!!”

Tiếng hét chói tai như ác quỷ địa ngục vang lên như muốn nổ tung nóc nhà.

“Con ranh thối tha!”

Hai mắt Lưu Tài đỏ sẫm, lập tức nắm tóc Hà Lạc, dùng sức đập đầu cô vào tường.

Bịch! Bịch! Bịch!

Âm thanh kia khiến người ta lạnh sống lưng. Mặt Hà Lạc bị đập đầy máu, không kêu đau, cũng không cầu xin tha thứ. Giờ phút này, cô giống như một con chó sói nhỏ bị chọc giận đến cực điểm.

“Đi khóa cửa!!!”
Ánh mắt thiếu nữ nhuốm máu, nhìn chằm chằm vào Tiểu A Lương, giống như con chim bị gai đâm khóc ra máu. Đứa trẻ sững sờ một chút, vừa cố gắng xoay người, vừa lảo đảo chạy ra cửa.

“Con ranh đáng chết!!!”

Vừa nói, Lưu Tài vừa đập đầu Hà Lạc đập một cái, rút dao nhỏ đâm sau lưng ra, đuổi theo Tiểu A Lương.

Lúc này, Hà Lạc nhào tới ôm chân hắn, cắn mạnh gót chân hắn. Vì vậy, Lưu Tài không thể không quay lại, dùng sức đá mạnh vào cô, bụng, cổ, đầu. Một đòn nặng hơn một đòn.

“Ranh con chết tiệt…”

“Con khốn nạn.”

“Hôm nay, ông đây con mẹ nó phải giết chết mày!!!”

Tiếng đạp mạnh vào người và tiếng chửi rủa ác độc của người đàn ông vang vọng khắp phòng, Tiểu A Lương không dám quay đầu nhìn. Cô run rẩy, dùng bả vai khóa cửa lại. Sau đó kiễng chân lên, dùng miệng cắn chốt cài, từng chút từng chút cắm vào trong.

— Lúc này, các cô có thể nghe rõ tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.

“Ahhhh!!!”

Tiếng thét chói tai giống như tê tâm liệt phế sắp phá thủng màng nhĩ, hình như gân gót chân của gã bị cắn bị đứt. Lưu Tài không thể không quỳ xuống đất, sau đó một cánh tay phía sau hung hãn bóp mạnh phần dưới hắn.

“Ahhh!!!”

Lần này tiếng kêu thảm thiết khó tả hơn nhiều. Lưu Tài đau đến mức như mất hết sức hành động, ngay cả nói cũng không được, chỉ có thể che phía dưới, co lại như con tôm luộc.

Cùng lúc này, Tiểu A Lương cũng cắm chốt cuối cùng cắm vào, thành công khóa cửa lại. Dường như một giây sau, người bên ngoài điên cuồng đập cửa.

Rầm rầm rầm!!!

Nhìn giống như muốn đập đổ cánh cửa cổ. Tiểu A Lương run rẩy, chạy nhanh trở lại. Lúc này, Hà Lạc đã lấy lại được dao nhỏ. Chỉ là cô không dùng dao, mà dùng đá đập mạnh vào đầu Lưu Tài, đập đến mức gã ta bất tỉnh.

Sau đó lấy hết mọi thứ trên người gã.

Điện thoại di động, vài cái bao cao su, thuốc lá, bật lửa và mấy trăm đồng.

Cô còn run rẩy hơn Tiểu A Lương, dường như cô cầm đồ không chắc, mái tóc khô vàng ướt nhẹp, bị máu tươi thấm ướt. Trên mặt đầy vết thương, chỗ xanh chỗ tím, nhưng may mà tinh thần cô vẫn tỉnh táo.

Một – Một – Không

“Tút…tút…”

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng đập cửa đáng sợ như đập vào tim mỗi đứa trẻ.

“Em canh cửa, cởi thứu kia ra.”

Vừa nói, Hà Lạc cắt sợi dây trên cổ tay cô, giọng khàn khàn, giống như mài giấy ráp. Tiểu A Lương gật đầu, nhưng nhìn không biết đang run rẩy hay gật đầu.

Cô vừa lảo đảo ra nhìn cửa, vừa run rẩy nhặt bao cao su trên đất mở ra.

“Xin chào. quầy phục vụ đồn cảnh sát xx110 xin nghe.”

— Gọi được rồi!

“Chú cảnh sát, cháu tên Hà Lạc, bây giờ là… Ngày hai mươi mốt tháng năm cháu bị người ta bắt cóc. Bây giờ đang bị nhốt trong một nông trại không biết tên. Xung quanh đều là núi. Tây… Phía tây có quốc lộ Bàn Sơn, phía bắc… Hức, có một rừng cây hòe rất lớn.

Từ đây có thể thấy một ngọn tháp màu đỏ rất xa. Cháu… Bên cạnh cháu có chín đứa trẻ. Sáu nam, ba… Ba nữ… Đều còn sống… Xin chú hãy dùng điện thoại để xác định vị trí.”

Hà Lạc vừa nghẹn ngào đến mất giọng, vừa ép mình phải nói xong. Cô kìm nén nói nhỏ, sợ người bên ngoài nghe thấy. Ánh mắt Tiểu A Lương căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa. Cánh cửa kia đã xuất hiện vết nứt.

“Chị… Chị ơi! Cửa sắp đổ rồi!”

Hà Lạc cắn răng, lập tức cúp điện thoại, tháo thẻ điện thoại, bỏ vào bao cao su, cột chặt. Sau đó trực tiếp nuốt luôn xuống. Cuối cùng ném phần còn lại của điện thoại ra bên ngoài cửa sổ.

Cô buộc dây vào tay Tiểu A Lương lần nữa, sau đó dán băng dính của cô lên.

“Đi đi. Không được ở chung một chỗ với bọn họ. Sau này, bọn họ hỏi em cái gì, đều phải nói không biết. Đã hiểu chưa?!”

“Ưm… Ưm!”

Lúc này, Hà Lạc vội nhét những vật khác về trong túi Lưu Tài, sau đó cởi quần gã ta ra, làm như hiện trường cưỡng gian không thành công. Sau đó, cô ngã sang bên cạnh, hơi thở thoi thóp.

Rầm —

Cửa gỗ bị đập vỡ.

Mấy người đàn ông mặt bóng loáng đi tới, mặt mũi hung ác, còn mang theo mùi rượu nồng nặc. Có lẽ vừa rồi mấy gã mới nhậu nhẹt. Đều là đàn ông, nhìn thấy bộ dạng hai người như vậy là hiểu rõ.

“Hừ. Bảo nó đi tra hỏi. Kết quả lại làm như vậy.”

Hai ba người kiểm tra những đứa trẻ khác có gì khác thường không. Một người đàn ông khác nắm tóc Hà Lạc vứt qua một bên, cẩn thận xem xét vết thương của Lưu Tài, hơi hả hê nói

“Ha. Tình huống này, chậc chậc chậc. ngay cả một con ranh cũng không làm gì được.”

“Được rồi. Tên này ăn ở không tốt bị một con nhóc đập đầu, để bà già kia lấy cho nó ít thuốc. Tao còn tưởng là chuyện gì lớn lắm.”

Đại ca Lý Nhiên đứng ở cửa nhíu mày.

“Tao cảm thấy chuyện này không đúng lắm… Lục soát trên người con nhóc kia và mấy đứa trẻ xem có đồ gì không. Trương Thuận, lái xe đi. Bây giờ chúng ta đi.”

“Đại ca, không phải chứ. Chúng ta đã bận rộn hai tháng không nghỉ ngơi rồi. Vất vả lắm tối nay mới được ngủ ngon…”

Trương Thuận đang nói, nhìn ánh mắt thâm độc của người đàn ông, chỉ có thể chấp nhận đi lái xe.

“Vâng. Tôi đi ngay.”

Nửa giờ sau, hai chiếc xe tải lớn chạy trên quốc lộ Bàn Sơn. Những đứa trẻ bị nhốt bên trong chiếc xe đằng sau. Trời sáng là lúc lạnh nhất, ánh trăng rất rõ, gió lạnh bên ngoài thổi vù vù, cây cối xung quanh xào xạc, nghe rất kinh dị.

Bọn gã uống rượu, trong xe phát mấy bài hát thô tục. Mấy người đàn ông trò chuyện tục tĩu, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười to thô bỉ.

“Tôi nói mọi người nghe, Lưu Tài ngu ngơ chưa thấy cảnh đời bao giờ, đến con nhóc mười ba mười bốn tuổi cũng nhìn trúng được. Năm ngoái tôi làm với nữ sinh đại học, mùi vị đó chậc chậc chậc.”

“Mày được lắm. Còn làm với con mẹ nó sinh viên đại học. Trâu bò nha.”

“Ha! Ông đây chăm chỉ, nữ sinh đó…”

Kít —

Chiếc xe tải phía trước bỗng nhiên dừng xe khẩn cấp, sau đó nổ máy. Chiếc xe phía sau cũng phanh gấp theo. Mấy người đàn ông đồng loạt bị đập đầu, không chút đề phòng. Tiếng va đập vang lên liên tiếp.

“Con mẹ mày. Trương Thuận. Mày làm gì thế!!!”

Trương Thuận run rẩy trả lời.

“Tôi… Hình như tôi đâm vào một con mèo.”

“Đâm thì đâm. Mèo hoang vùng nông thôn nhiều như vậy, cán qua rồi cứ đi luôn không được à?”

“Không phải…”

Sắc mặt Trương Thuận trắng bệch, hàm răng run rẩy.

“Tôi… Tôi không hề phanh xe.”

“...”

Vừa nói xong, trong xe rơi vào khoảng im lặng.

Mấy giây sau, một con mèo nhỏ đen đột nhiên xuất hiện trên cần gạt nước của xe van. Đôi mắt xanh lục lạnh như băng, giống như hai đốm lửa bùng cháy trong rừng rậm tối đen.

Nó nâng móng trước, nhẹ nhàng ấn lên kính chắn gió.

Két —

Âm thanh vỡ vụn chói tay vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, những vết nứt lan ra trong vài giây như mạng nhện.

Cùng lúc đó, lấy xe làm trung tâm, những đôi mắt mèo dày đặc sáng lên, rất nhiều mèo từ dưới núi chạy tới, giống như trận thủy triều chảy xiết không thể ngăn lại —

“Meo nghéo!!!”
Chương kế tiếp