Sao Anh Lại Meo Meo

Chương 21
Edit: Camelia

Nhảy ——

Chân trước của mèo đen nhỏ nhẹ nhàng ấn lên mặt trên, giây tiếp theo, kính chắn gió rắn chắc vỡ nát trong nháy mắt.

Choang!

Choang!

Choang!

Ngay cả cửa xe làm bằng kính cường lực cũng bị một lực lượng vô hình nào đó đánh liên tiếp đến vỡ nát tả tơi, thậm chí còn bị nghiền thành bột mịn.

Choang ——

Giống các cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, dường như mấy giây này dài đến vô tận, dưới ánh trăng, các mảnh vỡ thủy tinh đều biến thành những ánh sao sáng lấp lánh, bay trong gió.

Trong cơn hoảng hốt, dường như ai cũng nhìn thấy một cơn mưa lấp lánh, nhẹ nhàng mà đẹp đẽ.

“Meo.”

Mèo đen nhỏ giọng gầm gừ vài tiếng. Sau đó, mắt mèo bất thình lình xuất hiện bốn phương tám hướng, chúng nó từ từ chậm rãi bước ra từ bóng tối, đồng tử lạnh băng nhiễm sát ý nồng đậm.

Trong một khắc, bên trong xe rơi vào im lặng chết chóc.

“...”

Giữa rừng, gió đêm gào thét, tiếng mèo kêu hết đợt này đến đợt khác, còn có bầy mèo lớn đông nghịt, bọn chúng chen chúc với nhau làm người ta sợ đến sởn tóc gáy.

“Yêu! Yêu quái a a a a a!!!”

Không biết ai hét lên đầu tiên, âm thanh kia quá tê tâm liệt phế, đầy vẻ sợ hãi, hoàn toàn dọa mọi người sợ chết khiếp.

“Nhanh, lái xe!!!”

Ngồi trong ghế phó lái, Lý Nhiên lấy lại tinh thần đầu tiên, hắn lấy ra một cây gậy sắt bên dưới ghế ngồi, lạnh giọng quát lớn:

“Mau lái xe!!!”

“Được… Được...”

Trương Thuận sợ tới mức cả người như vừa mới vớt từ trong nước ra, tóc mái đều bị mồ hôi làm ướt, hắn run run rẩy rẩy sờ chìa khóa khởi động, nhưng lúc này, đã có vô số con mèo liên tiếp nhảy vào từ chỗ kính chắn gió bị vỡ.

“Meo ngao ngao ngao!!!”

“Nghéo ——”

Móng vuốt sắc nhọn dễ dàng cắt qua da, để lại vài vết máu, da thịt rách ra, máu thịt lẫn lộn, gần như chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, làn da hai người đàn ông ngồi hàng trước không có chỗ nào lành lặn.

“Đệt —— Con mẹ nhà mày, Trương Thuận!!! Lái xe chạy nhanh lên!!!”

Lý Nhiên ném con mèo đang xé xác người mình ra ngoài, trên móng vuốt bén nhọn còn mang theo nhiều thịt nát. Hắn vung gậy sắt lung tung, đau đến mức cả khuôn mặt gần như vặn vẹo.

Càng ngày càng nhiều mèo ùa vào, chúng nó điên cuồng cắn xé, lông cả người xù lên như sắp nổ tung, tiếng gầm gừ khủng bố đầy vẻ uy hiếp phát ra từ cổ họng, hận không cắn xé nuốt sống những con người này.

“A! A a a a a!!!!”

“Meo ngao! Méo ngao ngao ngao ngao!!!”

“Con mèo chết tiệt!! Cút ngay! Cút ngay!!!”

“Mắt tôi! mắt tôi!!!”

Tiếng mèo gầm nhẹ cùng tiếng đàn ông la hét lẫn lộn trong đêm muộn, cứ như tiếng ác quỷ rên rỉ, khiến người ta sởn tóc gáy.

Uỳnh... Uỳnh ——

Lúc này, cuối cùng Minibus cũng nổ máy.

Trên mặt Trương Thuận toàn là máu, nhưng hắn đã không rảnh bận tâm, lập tức đạp chân ga, toàn bộ thân xe xông thẳng ra ngoài tựa như đạn pháo. Những con mèo lúc đầu chui vào trong xe hiện tại đều nhảy xuống.

Chẳng qua tài xế phía đằng sau đã không còn khả năng chạm vào tay lái, cả người hắn bị mấy chục con mèo bao phủ, đến cả tiếng kêu la thảm thiết cũng bị che lại.

Chân dẫm bàn đạp, xe phóng hết ga chạy nhanh ra ngoài, đã không còn kính cường lực che chắn, toàn bộ gió lạnh cứ gào thét vèo vèo phả vào mặt, làm vết thương đau đến nóng rát, giống như vết đao từng lúc cứa vào da thịt.

“Gặp quỷ...”

“Gặp quỷ...”

Trương Thuận run rẩy đánh tay lái, đôi mắt bị gió mạnh thổi đến gần như không mở ra được, mồ hôi, nước mắt và máu trộn lẫn cứ tí tách tí tách rơi xuống, tẩm ướt toàn bộ vạt áo.

Có nhiều truyền thuyết ma quỷ khác nhau được lưu truyền trong dân gian về loài mèo. Nghề này của bọn họ, mỗi ngày đều làm vài việc thương thiên bại lý, nên cũng có chút mê tín.

Hơn nữa đêm nay vừa xảy ra chuyện như vậy, một đám đều sợ hãi. Thậm chí là giữa cái xe rách nát còn có cả mùi nước tiểu.

Phong Cửu ngồi xổm giữa quốc lộ, nó hơi nheo mắt, nhìn bóng xe đang dần dần đi xa, cái đuôi sau người nhếch lên vung vẩy tùy hứng.

Ầm ——

Giây tiếp theo, Minibus kia giống như đã va phải loại lực vô hình mạnh mẽ nào đó, bay nhanh ra ngoài, trực tiếp đụng vào lan can bảo hộ, ngã nhào xuống núi.

Xe rơi xuống, quay cuồng như đá lăn, loảng xoảng loảng xoảng một đường quật ngã không ít cây cối, trong mười mấy giây ngắn ngủi đã bị đâm đến biến dạng, cuối cùng dừng ở chỗ chân núi, chỗ xe bị biến dạng loáng thoáng phát ra tiếng rên rỉ.

“Meo ~”

Mèo đen nhỏ nhẹ nhàng kêu một tiếng, tiếng mèo con nghe có vẻ non nớt, nhưng trong đám mèo lớn lại đặc biệt uy nghiêm. Vì vậy nên chúng nó nằm phủ phục xuống gầm nhẹ một tiếng, sau đó lập tức thay đổi phương hướng, đi xuống chân núi tìm nơi chiếc Minibus vừa rơi xuống.

Phong Cửu lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, thả người nhảy qua, lập tức nhảy lên phía sau của chiếc Minibus kia, tuy rằng mấy ngày nay không khôi phục được bao nhiêu yêu lực, nhưng cũng dư sức đối phó với mấy tên con người này.

Trong bóng đêm, các tiếng gào thét đau khổ vang vọng, đường xi măng khô ráo bị nhuộm đỏ sậm cả một vùng lớn, mùi máu tươi nồng đậm hòa với gió đêm, không ngừng lan rộng, việc hành hạ và báo thù dần mở màn sau màn đêm.

Lúc này, bà lão nọ bỗng chạy từ trong xe ra, thét lên chói tai, trên mặt đầy máu, làn da trần lộ ra máu thịt lẫn lộn, gần như đã không nhìn rõ được hình dạng ban đầu. Bà điên cuồng vội vàng chạy trên đường cái, đầu tóc bạc phơ tung bay trong gió.

Bà hét lên một cách quá khích và điên cuồng, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.

“Đây đều là báo ứng!!!”

“Báo ứng ——”

Lúc bà nhìn thấy những con mèo đó vây quanh mình, Bạch Hiểu Yến dường như thấy được những cô gái và trẻ con mà bà đã từng xử lý.

Từng gương mặt vô tội lại sợ hãi kia, từng tiếng khóc lóc cầu xin thống khổ lại hèn mọn, giờ phút này tựa như đèn kéo quân lướt qua trong đầu bà.

【 Cứu, cứu tôi với, cầu xin bà… 】

【 Không —— 】

【 Không —— 】

【 A a a a!!!! 】

—— Truyền thuyết kể rằng, phụ nữ bị chết oan sẽ biến thành mèo để trở về báo thù.

Cho nên, chắc chắn đây là báo ứng... Họ trở về trả thù…

“Họ đã trở lại…”

“Đừng tìm tôi… Đừng tìm tôi… Tôi cũng không có cách mà…”

Bà ôm đầu, nghiêng ngả lảo đảo chạy, miệng lẩm bẩm lầu bầu tựa như kẻ điên.

“Đều do bọn chúng ép tôi, bọn chúng ép tôi!!!”

“Hu hu hu, là do bọn chúng ép tôi...”

Lúc trước, Bạch Hiểu Yến cũng là người bị bán vào trong núi, về sau người đàn ông mua bà ta chết, bà cũng già rồi, vì thế, bà ta vì tiền mà bắt đầu làm việc với đám ác ma kia.

Thật ra, cũng không hẳn là vì tiền, mà là vì bà ta ghen tị. Bà ta bị đánh đập mấy chục năm, làm trâu làm ngựa mấy chục năm, bị vô số đàn ông làm ô uế, dựa vào cái gì chỉ có thanh xuân và cuộc đời bà ta bị hủy hại, mà những người phụ nữ khác lại có thể sống một đời hạnh phúc vui vẻ?

Vì ghen ghét, bà ta từ người bị hại dần biến thành một người đáng ghê tởm như bây giờ.

—— Cho nên hôm nay, báo ứng tới.

Chỉ là... Tại sao lại không đến sớm hơn?

“Quá muộn rồi ha ha ha ha...”

“Ha ha ha ha...”

Bà ta vừa chạy vừa thét chói tai như nữ quỷ gào rống, nghe không ra là bà ta đang khóc hay đang cười, nước mắt và máu trộn lẫn với nhau, chảy xuống mặt đất, kéo dài thành một đường màu đỏ.

Người trong xe không phải đang điên cuồng chạy ra ngoài, thì cũng đang bị mấy chục con mèo lớn lôi ra, làn da trần bị cào cắn cấu xé, nhìn không ra hình dạng, tựa như bùn nhão.

“A a a a a a!!!”

“Đừng mà, đừng mà!!!”

“Sai rồi... Tôi sai rồi a a a a!!!”

Lưu Tài bị đau đến tỉnh, nhưng vừa mới mở mắt, toàn bộ thế giới đột nhiên biến thành màu máu, tiếp theo chính là mảnh đen vô tận. Hắn cảm giác được mắt mình đau đớn khó tả, bất thình lình hắn hét lên thê thảm:

“Mắt!!! mắt tôi!!!”

Răng nanh sắc bén cắn rách da dễ như trở bàn tay, sau đó xé rách thêm mảnh da thịt. Trên người hắn có mùi máu của Tiểu A Lương, là mục tiêu trả thù của bọn mèo lớn.

Làn da trần bị cào cắn đến mức có thể nhìn thấy xương trắng, máu thịt trộn lẫn, hắn bị hàng chục con mèo lớn cấu xé, giống như khổ hình lăng trì vậy.

“A! A a a a!!!”

Giờ phút này, Tiểu A Lương đang chen chúc cùng đám trẻ con ở hàng cuối của Minibus, các cô đều bị bịt mắt, có lẽ là để các cô không nhớ đường về. Hà Lạc lúc đầu còn giả vờ bất tỉnh, nhưng vì mất máu quá nhiều, hiện tại cô bé ngất thật rồi, còn sốt cao.

Lúc này, Tiểu A Lương nghe thấy rất nhiều tiếng mèo kêu, cũng nghe thấy rất nhiều tiếng kêu la thảm thiết.

Đáy lòng cô bé trầm xuống, lập tức lén lút gỡ dây thừng trên tay xuống, hên là chị Hà Lạc thắt nút thòng lọng cho cô. Nhưng chưa kịp kéo miếng vải đen che mắt xuống, trong lòng đã cảm giác được một cục lông xù xù.

Cảm xúc này...

Độ lớn này...

Cô bé sửng sốt, trong âm thanh ngập tràn niềm vui sướng,

“Meo Meo!!!”

“Meooo ~”

Mèo đen nhỏ lên tiếng, dùng móng vuốt móc miếng vải đen che mắt cô xuống. Giây tiếp theo, nó dùng thịt lót hung hăng đánh bạch bạch vào mặt cô bé.

Bộp bộp bộp bộp bộp bộp!

“Meo ngao meo meo meo ngao ngao ngao ngao!!!”

【 Bảo nhóc mang tôi theo đi, nhóc không chịu. Giờ thì hay rồi, bị đám người này bắt đi, hừ! 】

“Hu hu, Meo Meo, chị cũng rất nhớ em ~”

Chỗ bị thịt đệm đánh vào không có chút đau nào, ngược lại còn mang theo niềm an ủi. Chóp mũi Tiểu A Lương chua xót, ôm mèo nhỏ vừa khóc vừa hôn. Nước mắt như hạt ngọc trai rơi lách tách lách tách xuống đầu mèo đen nhỏ, làm tóc mái đã bị thổi phồng lên xẹp xuống.

“Meo meo mèo meo... Ngao ngao ngao!!!”

【 Ai, ai nhớ nhóc, ông đây chỉ đang... Chỉ đang khát thôi! 】

Lúc trước còn hứa lúc về sẽ pha sữa đậu nành cho nó, kết quả trời tối rồi mà vẫn chưa thấy người đâu. Làm nó phải chạy một chuyến xa như này.

“Meo!”

【 Chậc, phiền phức! 】

Vẻ mặt mèo đen hung tợn, nhưng lại chẳng giãy giụa gì, chỉ vẫn luôn kêu meo meo đầy ghét bỏ.

【 Này, nước mũi của nhóc rơi vào người tôi này! 】

Hai phút sau, cuối cùng Tiểu A Lương cũng bình tĩnh lại, cô lau hai hàng nước mắt, sau đó lặng lẽ đi xem, nhưng mà mới ló đầu tìm kiếm đã thấy trước mặt là hàng chục đôi mắt mèo lấp lánh.

Tiểu A Lương bối rối: “... Hic.”

Cô chớp chớp mắt, bất ngờ lùi về sau một chút, tiến đến bên tai mèo đen nhỏ, lặng lẽ hỏi nó,

“Meo meo, chúng nó đều do em mang đến cứu chị à?”

“Meo ~”

Đương nhiên không phải, khứu giác Phong Cửu không nhạy, nó đi theo đàn mèo này tìm được đến đây. Chẳng qua tốc độ của nó cực nhanh, lại có mèo lớn chỉ đường, vì vậy chúng nhanh chóng đuổi được đến chỗ này.

Nhưng cũng nhờ nguyên nhân này, Phong Cửu cảm giác được khác thường, có một số người thật sự rất được động vật nhỏ thích, nhưng loại người động một chút đã thu hút hơn hàng ngàn con mèo như này, chắc chắn có vấn đề.

Còn có việc hai ngày nay nó khôi phục được một chút yêu lực, có lẽ cũng có liên quan đến cô bé.

“Oa, cảm ơn Meo Meo, em thật tốt ~”

Tiểu A Lương không nghe hiểu tiếng mèo, tự nhiên sẽ nghe theo suy nghĩ của mình. Cô không che giấu sự cảm động của mình, tiến lại hôn vài cái lên mặt đầy lông xù của Phong Cửu.

“Chụt chụt ~”

Phong Cửu bị hôn đến mức mặt đầy nước mắt: “...”

【 Này, nhóc dơ muốn chết, đừng chạm vào ông!!! 】

Mèo đen nhỏ ngẩng cổ, meo meo meo đẩy cô ra ngoài.

Sau khi phi lễ với mèo nhỏ xong, Tiểu A Lương đi tới chỗ cửa xe khẽ meo meo, ló đầu ra bên ngoài nhìn bốn phía,

—— Tất cả đều là mèo.

Sau khi xác nhận xung quanh không có gì nguy hiểm, cô bắt đầu mở trói giúp mấy bạn nhỏ bên cạnh. Tiểu A Lương lau nước mắt, vừa giải thích, vừa thấp giọng an ủi bọn họ,

“Không sao đâu không sao đâu, nhóm meo meo đã đánh cho nhóm người xấu chạy rồi.”

“Vừa rồi chị Hà Lạc đã gọi cho chú cảnh sát rồi, đợi lát nữa là có thể về nhà.”

“Đừng sợ...”

Trong không gian chật hẹp bỗng chốc yên tĩnh, sau đó vang lên âm thanh nức nở hết đợt này đến đợt khác, mặc dù đã xé hết băng dán, nhưng các bạn nhỏ vẫn không dám lớn tiếng khóc nháo, chỉ co rúm lại bên người Hà Lạc, nức nở giống như thú nhỏ.

“Hu... Hu hu hu... Mẹ ơi...”

—— Những tiếng này làm lòng cô tan nát.

Phong Cửu nhìn cô bé đang cố gượng cười giúp một đứa bé khác lau nước mắt, nội tâm bỗng thấy hơi phức tạp. Trong nhận thức của yêu quái, tất cả con người đều tham lam xảo trá, ích kỷ, nhưng con người nhỏ nhỏ trước mặt lại đánh tan nhận định trước đó của nó.

【 Chậc, sao lại có người ngốc đến mức này chứ? 】

Sau khi được cứu, chuyện đầu tiên cô làm không phải là đi trả thù, cũng không phải nghĩ cách làm sao về nhà, mà là cố gắng cười để an ủi những đứa trẻ khác.

Lúc trước cũng vậy, rõ ràng chỉ là mấy con mèo hoang nhỏ thôi, mà cô cũng đánh cược tính mạng của mình. Phong Cửu ngơ ngẩn nhìn cô bé, dường như nơi sâu trong trái tim bị tác động bởi cô.

【 Cô nhóc này… 】

—— Quá sạch sẽ.

Giống như là viên ngọc trai bị chôn dưới đáy biển sâu, không dính bụi trần. Lại như ngày đầu tiên của cuộc đời, khí trời ấm áp.

Rõ ràng nếu nói về ngoại hình, thì có lắm yêu quái đẹp hơn nhiều. Nhóc con này vừa yếu vừa ngốc, luôn bị người khác bắt nạt, nhưng không biết từ khi nào, nó lại đột nhiên hơi để ý.

【 Chậc chậc, chắc là do quá yếu nên mình không nhìn nổi thôi… 】

Nghĩ vậy, Phong Cửu bực bội lắc lắc đuôi, nhảy ra ngoài xe. Một con mèo mướp hai màu đen trắng cung kính ngồi xổm bên ngoài:

“Meo meo, meo meo meo ~~~”

【 Đại nhân, xe cảnh sát đã được dẫn tới đây. 】

Phong Cửu còn chưa kịp nói, bỗng nhiên nhận ra gì đấy, lỗ tai run lên, lập tức ngẩng đầu nhìn lên ——

Dưới ánh trăng sáng tỏ, một người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm nhảy từ trên trời xuống, tóc dài màu trắng tuyết, mặt mày quyến rũ, cô mặc một bộ váy dài không rõ kiểu dáng, đôi chân thon dài trắng như tuyết lộ ra ngoài.

Vút ——

Cô như con bướm dập dìu dừng trên thân xe, tùy ý đưa mắt, xung quanh cô đều là mèo lớn. Mắt cô nhắm lại, nhẹ nhàng ngửi ngửi, trong mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn:

“Ấy? Bị con người mang đi thật này.”

Nói rồi, Hạ Nhiêu bất giác lộ ra chút ý cười, cô nhảy từ trên xe xuống, rồi lần theo hương cỏ tiên bị con người lấy.

Nhưng tay chưa kịp đụng tới cửa xe, cô đã đối mặt với một đôi mắt màu xanh lục đậm. Đôi tròng đen mỹ lệ cực kỳ xinh đẹp, giống như tinh vân sáng lạn giữa vũ trụ vậy.

“...”

Trong nháy mắt, dường như Hạ Nhiêu đã bị đôi mắt kia cố định, mèo đen nho nhỏ lạnh nhạt mang theo chút đề phòng nhìn cô chằm chằm, giống như đang nhìn kẻ địch có tính uy hiếp.

Ầm ——

Bỗng chốc, trong đầu cô như có gì đó nổ tung, những mảnh ký ức nhỏ đủ màu như kính vạn hoa hiện lên trước mắt ——

Tay người đàn ông đầy máu, âm tiết đứt quãng, đôi mắt xanh lục đầy nước mắt, đằng sau là biển lửa tựa như muốn thiêu rụi cả thế giới.

【 Hạ Nhiêu, giữ nó giúp ta… 】

Mèo trắng nhỏ thấp giọng nức nở, cúi đầu ngậm hạt giống trong lòng bàn tay anh, sau đó không quay đầu mà tiến về phía trước, biến mất trong biển lửa…

Lúc này hồi ức bị cắt đứt, Hạ Nhiêu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đôi mắt màu lục của mèo đen con, vô ý thức lảo đảo vài bước

Nhưng Phong Cửu cho rằng người trước mắt này không phải là người đơn thuần lương thiện, nó cong lưng canh giữ ở trước cửa xe, nhe răng nanh đầy hung hăng,

“Ngoèo ——”

【 Cút! 】

“...”

Ánh mắt Hạ Nhiêu đầy phức tạp, nhìn đám nhóc con cuộn tròn trong xe, cúi đầu nhìn nó một cái, không nói một lời, chỉ yên lặng đứng đó vài giây rồi biến mất tại chỗ.

Mèo đen nhỏ run run tai, trên mặt hiện lên chút mơ mang, việc đối phương nghe lời rời đi như vậy làm nó không lường trước được.

“Meo ~”

Nó canh giữ bên cạnh Minibus, đi tới đi lui đầy nôn nóng bất an.

Lần bảo vệ này kéo dài tận ba tiếng đồng hồ.

Ba tiếng sau, ánh đèn xanh đỏ lập lòe của xe cảnh sát mới xuất hiện. Dù là một người cảnh sát có hơn hai mươi năm làm việc, sau khi thấy sự việc trước mắt cũng bị dọa sợ đến ngơ ngác.

Mèo khắp núi đều đang bảo vệ cho chiếc minibus kia, nếu muốn cho đại một số thì có thể tới hàng trăm. Mà chín tên buôn người, năm người ở đằng trước chiếc xe lao xuống núi, không rõ sống chết.

Chỉ còn lại ba người máu thịt lẫn lộn, còn điên điên loạn loạn, tất cả chỉ còn lại một hơi thở.

“...”

—— Chắc không phải bọn họ đụng phải sự kiện thần quái gì đâu ha?

“Lạc Lạc! Lạc Lạc! Con đừng dọa mẹ mà, Lạc Lạc...”

Mẹ của Hà Lạc là Vu Nam cũng đi theo cảnh sát tới đây, cô đang mặc một bộ đồ vest nữ nhăn nhúm, trên mặt đầy nước mắt.

Vu Nam là một người luật sư xuất sắc, mấy ngày trước ông bà ở quê bảo muốn gặp cháu gái, nên cuối tuần mới đưa con gái về, ai ngờ lại gặp bọn buôn người.

Lúc cô nghe được đoạn ghi âm điện thoại báo cảnh sát kia, cô đã khóc không thành tiếng, đầy đau lòng cũng đầy tự hào. Trong tình huống nguy hiểm như này có rất ít đứa trẻ có thể giữ được bình tĩnh.

Khả năng khôi phục của Tiểu A Lương rất nghịch thiên, vết thương trên trán chưa kịp hỏi đến thì đã tự lành, cô bé ôm mèo đen nhỏ, đang nghe chị cảnh sát dò hỏi.

Phong Cửu đưa mắt nhìn, đám mèo lớn ở bốn phía dần tản ra, mỗi bước đi đều mang theo vài phần lưu luyến.

“Chị ơi, chị có thể cho em mượn điện thoại gọi bố em được không ạ?”

“Em nhớ số điện thoại của bố em à?”

Chị cảnh sát kinh ngạc cảm thán, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị giúp cô gọi điện, nhưng còn chưa kịp mở điện thoại, cô đã nghe âm thanh quen thuộc phát ra từ xa xa.

Lúc đầu Khanh Thương vội vã chạy về nhà, nhưng sau khi nghe Trình Hi đang suy yếu bảo Tiểu A Lương chưa về, anh lập tức chạy lên trấn nhỏ tìm, rồi anh thấy một bầy mèo chạy cùng về một hướng, anh mới vội vàng đuổi theo đến đây.

Ông bố ngốc hoảng loạn chạy qua bên này, vừa chạy vừa kêu:

“Tiểu A Lương ——”

“Ai da bé cưng của bố ——”

Từ nhỏ bố đã thích gọi cô là cục cưng, bé cưng rồi, cô cũng đã quen.

“Bố!”

Ánh mắt Tiểu A Lương sáng lên, cô chạy theo phương hướng của âm thanh. Phong Cửu được cô ôm trong ngực, mặt không biểu cảm, cái bụng tròn vo hồng hồng giật giật.

Nhưng lúc cô còn cách năm mét nữa là tới nơi, cuộc hội ngộ cảm động của bố và con như thể bị ấn nút tạm dừng, sắc mặt Khanh Thương trắng nhợt, lùi lại vài bước, nấp vào sau lưng một viên cảnh sát, run rẩy nói:

“Khoan đã!!! Khanh Lương Lương, trước tiên con bỏ mèo ra đã!”

“Vâng vâng, được ạ.”

Thế là Phong Cửu bị cô dứt khoát bỏ lại, nó hừ lạnh một tiếng, khó chịu quay đầu, chỉ chừa lại cho Tiểu A Lương một cái gáy xù xù đầy lông.

“Meo, meo ngao ngao ngao!”

【 Ầy, quả nhiên con người thật vô tình! 】

Sau đó, cuộc gặp gỡ cảm động của bố con lại lần nữa tiếp tục, Khanh Thương mặt đầy nước mắt, mở rộng vòng tay chạy như bay đến ——

“Tiểu A Lương ~~~”

Con gái nhỏ cũng như gà con chạy bịch bịch qua:

“Bố ơi!”

Phong Cửu: ... Phi!

————————

Một tuần sau ——

Chuyện đàn mèo chiến đấu anh dũng chống lại bọn buôn người đã lên bảng tin tức của địa phương, các tạp chí lớn nhỏ cũng sôi nổi lần lượt đăng tin. Nhưng tin tức về sau càng ngày càng mơ hồ, chuyện yêu ma quỷ quái gì đấy cũng bị lôi ra.

Nhưng thay vào đó, mấy người phụ nữ trung niên nghĩ đến việc Tiểu A Lương chơi cùng mèo đen là đen đủi cũng thay đổi cách nhìn.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì mấy người phụ nữ đó nghe theo con gái Ngô Duyệt, Ngụy Mẫn cũng là một trong những người được cứu ra.

Sau khi trở về, cô bé khoa trương với mẹ việc Khanh Lương Lương chiến đấu với bọn bắt cóc anh dũng ra sao, triệu hồi mèo thần, đánh bại bọn buôn người, rồi cứu cô bé ra như thế nào.

Mẹ Ngụy Mẫn cảm động đến nước mắt đầy mặt, cảm thấy hối hận vì hành động lúc trước của mình, hơn nữa Hoàng Đại Tiên cũng đang mất tích, nên bà bắt đầu đi truyền chuyện con gái kể: Cô bé Khanh Lương Lương triệu hồi mèo thần, đương nhiên đây là phiên bản 2.0.

Mẹ Hà Lạc đang xử lý công việc, sửa sang lại các loại tài liệu, đanh tính toán làm sao để bọn buôn người đấy bị xử phạt thật nặng, cô là một luật sư rất lợi hại, những việc này chả là gì đối với cô. Thậm chí là nếu người thân muốn tránh chú ý, cô cũng có thể tìm luật sư lợi hại hơn.

Mấy ngày trước, mẹ Hà Lạc tự tới cửa, tặng cho cô rất nhiều đồ vật xa xỉ. Mẹ Hà Lạc hiểu rất rõ, dù cho Hà Lạc có gọi cảnh sát, nếu không có đám mèo ngăn lại, thì cuối cùng cũng không biết có giải cứu được mấy đứa trẻ ra hay không.

Vì vậy, dù có mê tín hay không, dù cho đây là hiện tượng thần quái như thế nào, cô đều rất cảm kích Tiểu A Lương. Thật ra cô tính gửi ba mươi vạn làm phí cảm ơn, nhưng Khanh Thương đã từ chối. Anh không muốn dính dáng với con người.

Không chỉ có mẹ Hà Lạc, còn có người nhà của rất nhiều đứa bé chạy tới nhà cảm ơn, cũng tặng rất nhiều đồ.

Tiểu A Lương đang rất bối rối, hiện tại mỗi lúc ra ngoài cô đều phải đem theo một cái túi nhỏ, nếu không lúc đi đường, mấy cô chú đưa trái cây hay gì đó cô sẽ không có chỗ đựng.

Hiện tại, các bạn ở vườn trẻ cũng bắt đầu vây quanh cô. Mỗi ngày đi học, trên bàn cô đều có một đống kẹo.

Đồng thời, trong một đêm, không biết vì lí do gì mà có rất nhiều người tìm Khanh Thương bắt chuyện, ẩn ý nói muốn làm mai cho anh.

Ông bố ngốc đành phải cười khổ nói mình không quên được mẹ cô nhóc, rồi uyển chuyển từ chối. Sau đó anh bị gán danh si tình.

Tin tức vừa ra, toàn bộ người trong trấn nhỏ đột nhiên trở nên nhiệt tình hơn, thậm chí có người còn chuẩn bị chút thức ăn cho mèo hoang.

Nhóm mèo lớn dưỡng thương trong nhà rồi rời đi, nhưng Phong Cửu lại hợp tình hợp lý ở lại, thậm chí còn bá chiếm ban công phòng Tiểu A Lương.

Khanh Thương rất nghẹn khuất, nhưng lại không dám trực tiếp đuổi mèo, cũng chỉ có thể ấm ức chịu thiệt. Nhưng Tiểu A Lương lại vui vẻ ra mặt, mỗi ngày đều ôm ấp hôn hít không buông tay.

Một tuần này tuy hai bố con bối rối đến mức luống cuống tay chân, nhưng so với trước kia thì vẫn vui vẻ náo nhiệt hơn nhiều.

“Khanh Lương Lương ——”

“Khanh Lương Lương ——”

Hình như bên ngoài có ai đang gọi cô, Tiểu A Lương buông bút chì, rồi buông mèo đen đang nằm lười biếng trong lòng ra, sau đó mới chạy bịch bịch bịch ra ngoài.

Mèo đen nhỏ duỗi người, ngáp một cái, rồi mới bước từng bước tao nhã chạy ra ngồi cửa ngồi xổm xuống nhìn.

—— Là Ngụy mẫn.

Màu da cô bé có màu lúa mì khỏe mạnh, tết tóc hai bím, mặc một chiếc váy hoa nhí, khuôn mặt tròn trịa bị phơi nắng đến đỏ bừng.

“Sao vậy?”

Tiểu A Lương đang chuẩn bị mở khóa cửa sắt cho cô bé vào, kết quả đột nhiên trong túi cô xuất hiện một thỏi socola.

“Đừng mở cửa, tớ không vào đâu. Nè, đây là socola bố tớ mang từ thành phố về, cho cậu đấy.”

“A, cảm ơn cậu nha.”

Tiểu A Lương cười ngọt ngào, theo lý mà nói, đây cũng được xem như người bạn đầu tiên của cô.

Kể từ khi loại bỏ bộ lọc mê tín xui xẻo trước đây, Ngụy mẫn càng ngày càng thích Tiểu A Lương, cô vừa đáng yêu vừa dịu dàng, lúc cô cười rộ lên đặc biệt đẹp, giống như nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích vậy.

Ngụy Mẫn ngượng ngùng gãi gãi tóc, cô bé không nhìn cô mà nhìn chằm chằm mũi chân, hơi không biết làm sao mà đá đá hòn đá nhỏ trước mặt,

“À thì, không cần cảm tớ đâu, mẹ tớ bảo tớ đến nói với cậu, gần đây có mấy người kì lạ đến trấn trên hỏi chuyện của bố con cậu, nói bố con cậu cẩn thận một tí.”

“Được, tớ nhớ rồi ~”

Nói xong, không khí bỗng trở nên yên lặng, Tiểu A Lương vừa định hỏi cái gì đó,

“Cậu còn có...”

“Ngày mai tan học chúng ta đi học cùng nhau nha!”

Dường như Ngụy Mẫn nghẹn thật lâu mới nói ra được câu này.

“Hả?”

“Tớ sẽ đem theo tiền tiêu vặt, lúc đó tớ sẽ bao cậu ăn xúc xích nướng, chả giò chiên, bánh bao đậu, bánh ngọt...”

Cô nói một hàng dài đồ ăn, gần như đã nói hết tất cả các quán ăn vặt xung quanh nhà trẻ, sau đó không để Tiểu A Lương đồng ý, cô dậm chân bỏ lại một câu:

“Dù sao thì cứ vậy đi.”

Sau đó cô bé quay đầu chạy, nhưng chạy được một nữa, Ngụy Mẫn lại như nhớ tới cái gì đó, vội vàng quay trở lại, thở hồng hộc bổ sung thêm một câu:

“À, nhớ để socola vào tủ lạnh, không nó sẽ chảy đó.”

Sau đó lại cô bé lại vội vàng chạy trốn, như đang có chó đuổi sau lưng, vô cùng lo lắng, hai bím tóc bay bay. Tiểu A Lương không hiểu tại sao cô phải chạy nhanh như vậy, ngơ ra hai giây, sau đó mới vô thức đáp:

“À được, để vào tủ lạnh...”

Nói rồi, cô cúi đầu nhìn socola lạnh băng, không nhịn được mím môi cười, đôi mắt nai cong cong như vầng trăng khuyết.

【 Có bạn bè thật tốt… 】

Vào buổi tối lúc ăn cơm, Tiểu A Lương nói với bố chuyện mẹ Ngụy Mẫn bảo có rất nhiều người lạ hỏi thăm bọn họ.

Từ lúc Tiểu A Lương bị bọn buôn người bắt cóc, Khanh Thương đã bỏ làm ca đêm, buổi tối đều ở nhà với cô. Nghe thấy chuyện này, anh động tay, sau đó lại dịu dàng cười,

“... Không sao đâu, không cần lo lắng.”

Đương nhiên không có khả năng không sao, mấy ngày nay anh cũng chú ý được, những người đó không phải người thường.

—— Là thầy trừ yêu.

Bọn họ tìm đến đây vì những tin tức kia.

Khanh Thương rũ mắt, uống một ngụm cháo đậu phộng, hoặc là chính xác ra là ăn một ngụm đậu phộng. Mỗi lần nhà bọn họ nấu cháo đậu phộng, đều là Tiểu A Lương uống cháo, ông bố ngốc ăn đậu phộng.

Anh uống một hớp lớn, quai hàm phình phình, nhai răng rắc, sắc mặt nghiêm túc suy tư. Tuy không biết vì sao trong thời gian này Hạ Nhiêu không xuất hiện, nhưng hiện tại có thầy trừ yêu xuất hiện, thật ra còn phiền phức hơn.

Ăn đậu phộng rồi, sau khi Khanh Thương yên lặng mất một lúc, bỗng nhiên anh nói:

“Tiểu A Lương, bố tìm được công việc mới rồi, mấy ngày nữa chúng ta phải chuyển nhà.”

“Dạ?”

Tiểu A Lương lập tức mở to hai mắt, cô yên lặng nhìn anh trong giây lát, rồi cô bỗng gục đầu đầy cô đơn, bỗng không muốn ăn gì cả:

“Ừm... Bố ơi, chúng ta có thể đừng dọn đi không...”

Giọng nói kia rầu rĩ, có hơi tủi thân. Cô vất vả lắm mới có người bạn đầu tiên, khó khăn lắm mấy cô chú nơi đây mới bắt đầu thích cô. Tiểu A Lương không hề muốn đi tý nào.

Rời khỏi nơi đây, rất có thể cô sẽ không còn bạn, lại trở thành một người cô đơn.

Khanh Thương không nói chuyện, chỉ gắp cho cô một miếng thịt.

—— Đây là im lặng từ chối.

Vốn dĩ anh định sẽ đưa Tiểu A Lương đi hồi tuần trước, nhưng ai biết được lại có sự kiện kia, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn về đây, không thể nào lặng im ra đi không tiếng động được, chỉ có thể kéo dài thêm một tuần.

Hiện tại không đi không được, ngoài Hạ Nhiêu, còn có thầy trừ yêu, Khanh Thương không tin anh có thể bảo vệ được cô dưới uy hiếp của hai kẻ này.

Tiểu A Lương vẫn luôn rất hiểu chuyện, chưa từng cãi nhau với bố bao giờ, chỉ là lần này cô thật sự rất buồn, sau khi ăn thêm vài ngụm, cô nhốt mình trong phòng, yên lặng giận dỗi.

Nhưng chỉ một phút sau, cô lại vội vàng chạy ra, chạy xuống dưới lầu tìm một vòng, lại bịch bịch chạy đi lên, vẻ mặt hoảng loạn, giọng điệu nôn nóng:

“Bố ơi, không thấy Meo Meo đâu cả!”

“Có lẽ là chạy ra ngoài chơi rồi, mèo là động vật không chịu ngồi yên mà.”

Khanh Thương vừa thu dọn bàn, vừa cố kìm nén khóe miệng đang liên tục nhếch lên, không chút để ý trả lời.

Thật ra trong lòng anh đang vui gần chết, cuối cùng con mèo nhỏ kia cũng đi rồi, thật là vui quá đi!!! Thật là vui!!!

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha… 】

“Không đâu ——”

Tiểu A Lương phồng hai má, khuôn mặt trắng trắng nghẹn đỏ, nói chuyện càng thêm vội vàng,

“Meo Meo nó rất ngoan, nó vẫn luôn ở bên con, trước đây đều không chạy ra ngoài một mình, con muốn đi tìm nó!”

“Bên ngoài trời đã tối rồi, không an toàn.”

Gặp chuyện hai lần, Khanh Thương đã bắt đầu nghi ngờ nhóc con nhà anh có phải có buff “Chỉ cần ra ngoài vào buổi tối sẽ gặp chuyện ” không.

Tuy rằng Tiểu A Lương vẫn luôn rất nghe lời, nhưng cô bé lại là kiểu người đã quyết định thì có cho mười con trâu kéo về cũng không kéo được.

“Bố ơi con muốn đi tìm!”

Nói rồi, cô chạy ra cửa định mang giày, trên lưng mang cặp nhỏ, tay cầm đèn pin, đeo mũ nhỏ màu vàng, thậm chí bên hông cặp sách còn vắt theo dù, nhìn kiểu gì cũng ra bộ dáng chuẩn bị đi thám hiểm.

Tiếp theo, sắc mặt Tiểu A Lương nghiêm nghị, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà quay qua nhìn anh nói:

“Bố, con đã chuẩn bị xong!”

Khanh Thương: “...”

【 Con đang muốn đi đánh giặc đấy à? 】

——————

Cùng lúc đó, trong núi sâu cách đó ngàn dặm, Hạ Nhiêu đang chiến đấu với đám thầy trừ yêu. Phong Cửu nằm trên cây cao, yên lặng vây xem.

Nửa giờ trước, anh cảm nhận được luồng yêu khí quen thuộc, không nghĩ đến lại có thể thấy người phụ nữ này, dù gì lần đầu đối phương nhìn thấy anh, biểu cảm của cô rất kì lạ. Phong Cửu hơi để ý việc này.

Ai mà biết lúc chạy tới, anh đã thấy đối phương đang đánh nhau với đám thầy trừ yêu.

Lúc này, Hạ Nhiêu đã thay thành một bộ trang phục hiện đại, áo ngắn tay bó sát người và quần soóc ngắn, lộ ra vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân dài trắng như tuyết, đúng dạng mỹ nhân.

Một tuần trước sau khi cô nhìn thấy được mèo đen nhỏ kia, cô lập tức đi đến ngôi mộ của đại nhân, phát hiện bên trong thật sự trống rỗng. Chờ đến lúc cô phản ứng lại, cô đã gặp đám thầy trừ yêu này rồi.

Khi kẻ thù qua nhiều thế hệ gặp nhau, chắc chắn không thể kiểm soát được. Huống chi là thời điểm đối phương xuất hiện quá nhạy cảm...

Oành ——

Một lưỡi kiếm sắc bén màu bạc xẹt qua xương quai xanh cô, rõ ràng vẫn chưa với tới, nhưng cơn gió sắc bén từ lưỡi kiếm đã làm quần áo bị lủng một lỗ.

Một kích không thành, thanh niên mặc một thân trường bào màu tuyết lập tức rút lui về phía sau, giây tiếp theo, mặt đất ầm ầm sụp xuống, giống như có một sức mạnh vô hình đáng sợ nào đó nghiền nát.

“Dàn trận!”

“Vâng!”

Không biết từ giữa đội ngũ hét một tiếng to, hai mươi người lập tức vây quanh Hạ Nhiêu, đứng thành trận thế kì quái.

Mỗi người ở một điểm, bọn họ đứng yên, trong nháy mắt, mặt đất xuất hiện trận đồ kì dị và bí ẩn.

—— Đây là trận đồ phục yêu.

Xem ra đối phương muốn bắt sống cô, Hạ Nhiêu híp híp mắt, cô chả có hứng thú chơi loại trò chơi không thú vị này, mèo yêu quyến rũ nổi tâm muốn giết người, cô muốn giải quyết hết đám người này.

Một người cũng không để sót!

Giây tiếp theo, yêu lực bàng bạc nổi lên như vũ bảo trong nháy mắt, biểu cảm Hạ Nhiêu lạnh lùng như đeo mặt nạ, không biết từ khi nào giữa năm ngón tay đã xuất hiện một cây quạt xương.

Dáng đứng của cô mang theo vẻ quyến rũ mị hoặc của mèo yêu, phảng phất như không có chút đề phòng nào, nhưng sâu trong cặp mắt màu lam kia đã nổi lên sát ý dày đặc.

Khí thế và độ dày yêu lực so sánh với lúc đánh nhau cùng hamster nhỏ, đúng là giống như con nít chơi đồ hàng.

Lúc này, thanh niên đứng ở đằng trước bỗng nhiên quát lớn,

“Khóa!!!”

Vừa dứt lời, hàng chục sợi xích vàng tấn công tứ phía, làm cho muốn tránh cũng không thể tránh, thậm chí xung quanh sợi xích còn xuất hiện hồ quang điện.

“Ầm ầm ầm ——”

Lúc này, Khanh Thương đang dẫn Tiểu A Lương đi tìm mèo bỗng nhận ra cái gì, đồng tử hơi co lại, đột nhiên quay đầu theo phương hướng nào đó, thần sắc ngưng trọng.

【 Hạ Nhiêu… 】

“A, trời vừa có sấm sét đúng không ạ?”

“Hình như vậy, có thể đêm nay trời sẽ mưa.”

“Nhóc con mau về với bố con đi, không chừng một tí nữa trời sẽ mưa đấy.”

Người qua đường xung quanh rất nhiệt tình nhắc nhở bọn họ, thậm chí còn có người đưa cho bọn họ ô, Tiểu A Lương thẹn thùng cười cười, sau đó thật lễ phép uyển chuyển từ chối, cô nói trong cặp nhỏ của mình có ô.

Tiếp theo, cô ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Thương, kéo kéo góc áo anh, hỏi:

“Bố ơi, bố sao vậy?”

“... Không có gì.”

Khanh Thương yên lặng một lúc rồi mới lắc đầu, cười với con gái một chút. Anh biết Hạ Nhiêu kiên cường đến mức nào, chắc cô vẫn ổn.

Tiểu A Lương “Vâng” một tiếng, tiếp tục vừa tìm vừa gọi, nhưng lại không gọi được mèo đen, ngược lại gọi được gần như toàn bộ mèo hoang xung quanh trấn nhỏ.

Khanh Thương yên lặng lùi ra ngoài hai mươi mét, chỉ dám đứng xa xa nhìn chằm chằm. Đi cùng trẻ con không phải việc khó, nhưng đi cùng một đứa trẻ có số hấp dẫn mèo thì anh không thiết sống nữa.

Mèo béo màu quất meo meo làm nũng, ưỡn ẹo đầy quyến rũ, cọ cẳng chân Tiểu A Lương, còn liều mạng cọ cái đầu bụ bẫm vào lòng bàn tay cô.

Tất cả con mèo lớn đều vây lại đây, đủ các kiểu làm nũng liếm láp tỏ vẻ đáng yêu đều đủ cả, Tiểu A Lương sờ sờ bé này, cào cào bé kia, hai tay không lo kịp.

Nhưng vẫn không nhìn thấy nhân vật chính ——

“Hoa Lê, Đại Quất, các em có nhìn thấy Meo Meo không, là bé màu đen ấy, lớn như này, to to tròn tròn như này.”

Tiểu A Lương ngồi xổm trên mặt đất, vừa nói vừa nghiêm túc khoa tay múa chân, nhóm mèo lớn châu đầu ghé tai meo meo vài tiếng, hôm nay chúng nó chưa từng gặp qua.

“Meoooo...”

Tiếng mèo kêu này rất thấp, xem ra là không thấy, nghĩ như vậy, Tiểu A Lương lập tức gục đầu xuống.

Khanh Thương đứng ở nơi xa hơi thất thần, tuy Hạ Nhiêu là đại yêu lợi hại như vậy, chắc sẽ không có chuyện gì, nhưng sau khi đi cùng Tiểu A Lương vài bước,

Anh cứ cảm giác nơi này hơi không thoải mái, hamster nhỏ bực bội gãi gãi mái tóc ngắn của chính mình, sau đó dậm chân thật mạnh.

Ầm ầm!

—— Một con chuột đồng đang ngủ trên mặt đất giật mình tỉnh dậy.

Vì thế vài phút sau...

“A, ông Thủ Điền!”

Tiểu A Lương liếc mắt một cái đã thấy được một nam nhân bụ bẫm, bụng tròn, răng cửa dài, trên cằm còn có một nhúm ria mép.

“Cháu... Cháu họ.”

Khi nói loại xưng hô này, chuột đồng tinh cười đến mức còn xấu hơn cả khóc. Khanh Thương tùy ý gật đầu, sau đó nói với con gái:

“Bố đột nhiên nhớ bố có chút việc, con đi theo ông Thủ Điền tìm mèo nhỏ được không?”

“Vâng ạ.”

“Tìm, tìm mèo?!!”

Chuột đồng tinh khó tin kêu lên, hai bố con đồng thời nhìn về phía hắn, một người lạnh lùng cười, một người cười ngốc, đồng thời nói:

“Không thể à?”

“Không thể sao?”

“... Có, có thể, có thể có thể.”

Chuột đồng tinh sờ sờ chóp mũi đã đầy mồ hôi lạnh, cười gượng nói.

Lần trước không để chuột đồng tinh trông giùm con gái anh là vì Khanh Thương bảo hắn hỗ trợ nghiên cứu địa hình. Tuy tu vi của con chuột đồng này không cao, nhưng kỹ năng chạy trốn của hắn siêu tuyệt vời, anh còn nhìn hắn lớn lên, nên Khanh Thương cũng yên tâm khi giao Tiểu A Lương cho hắn, người đàn ông cúi đầu nhìn thời gian, hiện tại là chín giờ rưỡi. Vì thế anh nói:

“Phải về nahf trước mười một giờ.”

“Được ~”

Giải thích xong, Khanh Thương nhanh chân đuổi theo hướng vụ nổ của yêu lực, chỉ mấy hơi thở đã biến mất khỏi tầm mắt Tiểu A Lương.

Anh nghĩ,

【 Mình chỉ đang xem đám thầy trừ yêu đó có thực lực như thế nào thôi, lỡ mà có gặp được còn biết đường mà chuẩn bị. 】

【 Con mèo lớn kia rất lợi hại, mình nhìn một cái rồi chạy. 】

【 Đúng! Dù sao... Chắc chắn không phải là đi xem Hạ Nhiêu thế nào. 】

Tác giả có lời muốn nói:

Bố Hamster chuẩn bị đưa Tiểu A lương đi chạy trốn ngay lập tức.

Hành trình theo đuổi vợ của mèo ngạo kiều sắp mở màn ~
Chương kế tiếp