Sao Anh Lại Meo Meo

Chương 61
Thủ đô, tháng chín.

Ánh nắng gay gắt buổi trưa bị che khuất sau những tán cây rậm rạp, từng tia nắng len lỏi chiếu xuống qua các tán lá thành từng đốm nhỏ, cánh cửa chính to lớn theo phong cách cổ xưa, bên cạnh dựng một tấm bia đá, bên trên chạm khắc những lời giáo huấn của trường.

Lúc này, rất nhiều học sinh đi qua đi lại trên sân, nhưng với thời tiết nắng nóng thế này, phần lớn ở ngoài sân đều là học sinh mới nhập học mặc quân phục huấn luyện.

“Hú hú ——”

Lục Hoan hét ầm lên, sau đó chạy nhanh ra cửa ôm chầm lấy thiếu nữ, giống như một chú chó lớn không ngừng cọ vào cổ cô.

“Bé cưng Khanh Khanh, trường học của cậu đỉnh quá đi!!!”

Tiểu A Lương tới đón người, hôm nay cuối tuần cô không phải tập quân sự, suýt chút nữa thì bị Lục Hoan ẩn ngã, cô ổn định bước chân, sau đó kéo cánh tay đang kéo cổ cô ra.

“Đợi… Đợi chút, Lục Hoan, bao nhiêu người nhìn kìa cậu nói nhỏ thôi.”

“Hu hu hu… Tớ biết là cậu làm được mà…”

Lục Hoan lúc này giống như biến thành người mẹ già, ôm chặt lấy Tiểu A Lương không buông.

“Trạng nguyên tỉnh đó, bé cưng nhà mình thật sự quá giỏi!!!”

“Trời ơi… Lục Hoan cậu nói nhỏ lại đi mà…”

Thiếu nữ tránh không được chỉ có thể xoa xoa tóc của Lục Hoan, bất đắc dĩ cúi đầu xuống.

“Chuyện này không phải đã biết từ hai tháng trước rồi sao.”

Đối với kết quả này Tiểu A Lương không hề bất ngờ, dù sao kiến thức cơ bản của cô cũng tốt, học kỳ cuối của kỳ trước ba vị trí đầu đều là tùy ý thi, sau đó còn có thêm sự chúc phúc từ lông đuôi của đại nhân mèo tám đuôi. Dưới tình huống phát huy vượt mức bình thường, đạt được thành thích này cũng không quá bất ngờ.

Lúc có điểm, người vui nhất không phải bản thân cô, cũng không phải bố Hamster, mà là Lục Hoan và cô chủ nhiệm, hai người vui đến nỗi cả đêm không ngủ.

Trường THPT Bạch Dương số bảy mượn danh tiếng của cô làm tuyên truyền để tuyển sinh, bây giờ trên mạng đều là ảnh của Tiểu A Lương, bên cạnh là điểm thi của cô gần đây có thể nói như là tàn sát cả bảng điểm.

Bời vì tuyên truyền của trường học cùng với phòng giáo dục Thành phố Bạch Dương, thêm vào đó là nhiệt độ của kỳ thi cao khảo (*), Tiểu A Lương còn lên hot search vì thành tích thi vô cùng xuất chúng và ngoại hình của mình.

(*) Cao khảo là kỳ thi đầu vào đại học tại Trung Quốc - một bài kiểm tra chất lượng học thuật với tất cả các học sinh trung học, mong muốn theo đuổi sự nghiệp học hành với bậc đại học.

Giống như # Tiên nữ học thần #, # Trạng nguyên tỉnh đẹp nhất # vân vân, những hashtag như vậy ngập tràn trên mạng, ngay cả nick phụ Vân Hấp Miêu của cô cũng bị tìm ra, một đêm tăng lên mấy trăm nghìn fans.

Mấy tuần trước, thậm chí còn có mấy công ty tìm đến muốn cô ký hợp động làm người nổi tiếng trên mạng gì đó. Đương nhiên đều bị cô từ chối.

Lục Hoan vào học một thời gian, sau khi tập quân sự xong, mấy ngày nay được nghỉ, đúng lúc qua đây thăm người bạn nhỏ của mình. Dù sao cũng bởi vì hot search lần trước nên Tiểu A Lương vẫn chưa đến trường, mà trong diễn đàn của Đại học Thủ Đô topic liên quan đến cô đang được mọi người bàn tán rất nhiều.

【 Xí, cũng không biết có bao nhiêu con sói đang nhìn chằm chằm. 】

“Ây yô, không giống nhau đâu, cứ nghĩ đến tiểu thanh mai của mình học ở Đại học Thủ Đô, trời đất thiên địa ơi…”

Hai người họ giống trước kia nắm tay đi vào trường, Lục Hoan giống như chim sẻ ở cạnh thiếu nữ ríu ra ríu rít không ngừng. Nhưng mà bản thân cô thi cũng rất tốt, là đại học A ở phía Bắc thủ đô.

“Khanh Khanh, cậu còn một tuần quân sự đó… Mau đưa tớ đi xem, bé cưng của tớ phơi nắng một tuần sao, sao lại đen thế này rồi…”

Hai người dọc theo bóng cây của sân tập đi vào trong, Lục Hoan đưa tay của mình ra so với tay của người bạn nhỏ, nhìn thật kỹ, thì thấy giống như sô cô la để cạnh sữa bò.

“…”

Vì vậy, Lục Hoan đã lặng lẽ nuốt xuống nửa câu sau, cô tập quân sự xong gần như đã biến thành một cục than, kết quả người bạn nhỏ của mình thế mà vẫn trắng như da em bé.

“Ông trời thật bất công!!!”

Đại ác long còn chưa kêu được một nửa, đã bị một quả bóng rổ gián đoạn, quả bóng kia vèo một cái – rơi ngay trước mặt Tiểu A Lương, bụp bụp trên mặt đất mấy cái, cuối cùng bị Lục Hoan dẫm lên.

“Đàn em ——”

Ở sân bóng rổ bên cạnh có hai ba nam sinh hi hi ha ha, bọn họ vẫy tay với Tiểu A Lương, huýt sáo vài cái, hô hào nhau trêu đùa.

“Đàn em dễ thương quá, nhặt giúp quả bóng đi.”

“Nhặt xong các anh mời em uống trà sữa ——”

“Ha ha ha ha…”

Tiểu A Lương còn chưa nói gì, Lục Hoan ở bên cạnh đã thu lại nụ cười, cô vừa nhìn biểu cảm mấy người kia là đã biết, quả bóng này là bọn họ cố ý ném qua đây, nếu như ném lệch chút nữa thì đã trúng bọn cô rồi.

“…”

Đại ác long nhíu mày, bàn tay chậm rãi nắm chặt tiếng khớp xương vang lên giòn giã, cô dùng mu bàn chân hất bóng lên, quả bóng bay theo đường parabol vào lòng bàn tay cô.

“Khanh Khanh, cậu ở đây đợi tớ một lát.”

Nói xong, Lục - tuyển thủ tán thủ mười năm - cô nhóc hộ vệ cuồng ma - Hoan đen mặt, một tay cô cầm quả bóng, khí thế hùng hổ xông tới.

“Đợi… Đợi đã, Lục Hoan ——”

Tiểu A Lương muốn kéo cô lại, kết quả vội vã vươn tay ra nhưng góc áo cũng không với tới.

Cô gái cao gần một mét tám, còn có cơ bắp, một tay cầm bóng rổ, lại còn luyện tán thủ mười năm rất hiếm gặp.

Ít nhất khi Lục Hoan đen mặt, khí thế hùng hổ đi đến… Mấy nam sinh lúc nãy còn hi hi ha ha huýt sáo đã đơ người ra rồi.

Giây tiếp theo, quả bóng rổ giống như đạn pháo trực tiếp đập thẳng vào bụng nam sinh ban nãy huýt sáo.

Bịch!

Anh ta sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền co người lại, cổ đỏ lên giống như tôm luộc.

“Ê! Cô…”

Nam sinh mặc áo bóng rổ màu đó bên cạnh đanh mặt, liền vung nắm đấm đến Lục Hoan.

Bịch.

Nắm chặt cổ tay, ngay sau đó vặn ngược lại, áo bóng rổ màu đỏ còn chưa kịp phản ứng đã thấy tay phải của mình đột nhiên không có sức nữa.

Lục Hoan cong khóe môi, ngay sau đó là một màn ném người qua vai, chỉ trong nháy mắt đối phương đã ngã trên mặt đất.

“Không có ai dạy mấy người…”

Cô nhìn người đang nằm trên đất một cái, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt người còn lại.

“—— Hai từ tôn trọng viết như thế nào sao?”

Thiếu nữ xoay xoay cổ tay, kèm theo động tác đó là tiếng xương khớp vang lên, vừa nhìn là biết có luyện võ.

“Thật ngại quá, bạn học này.”

Đúng lúc này, một cánh tay bỗng nhiên chắn trước mặt Lục Hoan. Cô này liếc mắt nhìn, đối phương mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay, nhìn có vẻ rất sạch sẽ.

“Trường học cấm đánh nhau, nếu như có mâu thuẫn, bạn có thể tìm huấn luyện viên để xử lý.”

“Lục Hoan!”

Tiểu A Lương lúc này mới vội vàng chạy tới, một tay nắm chặt lấy cánh tay Lục Hoan, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng.

“Cậu không sao chứ?”

Mặc dù người bạn nhỏ của mình chưa bao giờ đánh thua, nhưng mỗi lần cô vẫn vô thức mà hỏi một câu. Đồng thời, lúc này đã có người vây quanh lại.

Hai người bị đánh đỡ nhau đứng dậy, mặt mày nửa xanh nửa trắng.

“Hội trưởng, chúng em…”

Trịnh Hạo nhíu mày lập tức cắt ngắt lời bọn họ, sau đó ba người qua.

“Nhanh xin lỗi.”

Bọn họ đồng thời liếc nhìn Trịnh Hạo, một lúc sau mới nhắm mắt nói xin lỗi. Lúc này, Trịnh Hạo nhìn về phía Tiểu A Lương, lộ ra nụ cười ôn nhu.

“Rất xin lỗi đàn em, coi như nhận lỗi, tối nay mời em và… Bạn của em cùng nhau ăn cơm.”

“Không…”

“Không cần đâu!”

Lục Hoan chắn trước người thiếu nữ, hung dữ nói một câu, lại hung hăng trợn mắt nhìn đối phương, quay người kéo cô rời khỏi.

“Tớ nói cậu nghe nè bé cưng Khanh Khanh, cái người tên Trịnh gì đấy còn khó ưa hơn mấy người ném bóng vào cậu, vừa nhìn là biết cố ý, đây là cách mấy thằng con trai thối tha dùng để thu hút sự chú ý của con gái.”

“Hả?”

Tiểu A Lương sửng sốt, cô thật sự không nhìn ra được.

“Cậu có nghe thấy bọn họ gọi anh ta là gì không? Hội trưởng! Tên đó chắc chắn là hội trưởng của hội bóng rổ, bọn họ là cùng một giuộc với nhau đó. Lúc nãy mấy tên kia ném bóng vào cậu thì trốn không ra, đợi đến lúc cậu bị bắt nạt mới đi ra, làm anh hùng cứu mỹ nhân!”

Nếu như lúc nãy không phải người vây xem càng nhiều, cô thật sự sẽ không nhịn được.

Lục Hoan tức tối nói, còn vung nắm đấm vào không trung, dáng vẻ hận không thể quay lại đấm cho mấy người kia nằm bẹp trên giường.

“Hứ, ban nãy không phải lộ đuôi hồ ly ra rồi sao, mời cậu ăn cơm? Cái thằng tâm cơ này!”

Kiếp trước Tiểu A Lương là công chúa, tự nhiên không có ai dám tiếp cận như vậy, kiếp này từ nhỏ đến lớn lại được Lục Hoan bảo vệ rất tốt, tự nhiên cô cũng không thể hiểu được mấy thứ tâm cơ như thế này.

Nhưng Lục Hoan hiểu, cô ấy nói gì đều đúng. Vì thế Tiểu A Lương nghiêm túc gật gật đầu.

“Ừ, tớ sẽ chú ý anh ta, không nói chuyện với người này.”

【 Câu trả lời này… 】

Lục Hoan nhìn cô một cách phức tạp, thở dài.

【 —— Giống như học sinh tiểu học nghe lời của mẹ vậy. 】

“Không chỉ mình anh ta…”

Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng mà Lục Hoan vẫn thở dài, cô đưa tay qua véo mặt Tiểu A Lương, hung hăng nhắc nhở cô.

“Khanh Lương Lương, cậu có chút tự giác của một nữ thần cho tớ đi! Có giá lên, kiểu như là mắt mọc trên đỉnh đầu vậy đó kiêu ngạo lên có biết không? Cậu phải luôn nhớ rằng, bà đây là người đẹp nhất trên đời này mấy tên phàm phu tục tử (*) đó nghĩ cũng đừng nghĩ!!!”

(*) Loại người phàm tục, ngu dốt và thô lậu.

“Đừng có ngày nào cũng mềm mại… giống như cái bánh bao nhỏ vậy. Đừng bao giờ cho mấy thằng con trai thối tha kia một ánh mắt có biết không?”

“À… Ừ…”

Nhưng mà lúc này, Tiểu A Lương cảm thấy mặt của mình đã bị cô nàng véo thành cái bánh bao rồi.

Thiếu nữ gian nan gật đầu, con ngươi xinh đẹp nổi lên một tầng nước, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu, làm người ta nhịn không được muốn ôm vào lòng để bắt nạt.

Lục Hoan bình tĩnh nhìn cô mấy giây, sau đó giống như quả bóng xì hơi buông lỏng tay.

“Haizzz, bỏ đi bỏ đi cho dù cậu có học theo con hổ gầm lên, thì cũng vẫn giống như con mèo nhỏ mềm mại dễ thương thôi, tớ thật sự sợ có một ngày cậu bị một tên căn bã nào đó lừa người lừa tim đi mất.”

“Sẽ không đâu!”

Lúc nói câu này, giọng điệu của Tiểu A Lương ngược lại cực kỳ kiên định.

“Ôi, đừng có mạnh miệng như vậy chứ. Dù sao cậu cũng phải nhớ kỹ là trước khi yêu đương với ai, thì phải đưa thằng đàn ông chó kia đến cho tớ xem trước, để đôi mắt hỏa nhãn kim tinh này của tớ nhìn xem hắn ta có phải quỷ hay không.”

Lục Hoan vỗ vỗ đầu cô gái nhỏ, biểu cảm như một người mẹ già lo lắng cho đứa con nhỏ. Tiểu A Lương chính là cải trắng mà cô nuôi từ tiểu học đến bây giờ, nên phải đề phòng kẻo bị con heo nào đến trộm mất.

“Nếu mà như vậy…”

Tiểu A Lương chột dạ cúi đầu, ngón tay cầm lấy góc áo vân vê không dừng.

“Hoan Hoan… Tối nay cậu có rảnh không?”

“Hả?”

Lục Hoan lập tức sửng sốt. Dù sao, bình thường Tiểu A Lương toàn gọi cả họ và tên cô, chỉ khi nào muốn cô giúp đỡ hoặc làm sai chuyện gì mới gọi cô một cách sến súa như vậy.

Nhưng mà lúc này nghĩ một chút, đại ác long đã hiểu câu nói này của công chúa nhỏ.

Lục Hoan sửng sốt khi nghe được tin dữ: “…?!!”

Cải trắng nhà cô???

Sao lại… nói trộm là trộm luôn vậy???

Lục Hoan sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, cô xắn tay áo lên, nhìn giống như là muốn đi đánh nhau vậy.

“Mẹ nó! Thằng chó nào?!!”



Tám giờ tối, ký túc xá nữ ở khu phía Bắc toàn bộ sôi sục lên.

“Ôi má ơi!!! Đấy là idol sao?”

“Cao quá đi, mặt cũng đẹp quá đi, ngầu đến bùng nổ rồi, đẹp trai quá đi!!!”

“Ôi, tớ cảm thấy còn cao hơn hội trưởng hội bóng rổ nhiều, chắc chắn cao một mét chín đó.”

“…”

Các cô gái đi đi lại lại dưới lầu ký túc xá số chín đồng nhất thả chậm bước chân, các cô vô tình cố ý liếc nhìn thiếu niên đứng dưới tàng cây, có người nhẹ nhàng lôi điện thoại ra chụp ảnh.

Có người gan to hơn một chút, chạy chậm qua đấy muốn xin Weixin, nhưng lại bị ánh mắt đáng sợ của đối phương dọa chạy.

Đồng thời, diễn đàn của trường xuất hiện mộ topic không tên trong mười phút ngắn ngủi bị đẩy lên top một.

# Khu phía Bắc dưới ký túc xá nữ số chín xuất hiện một nhan sắc cực phẩm! #

Mọi người đều nghĩ rằng lại là topic về đàn em xinh đẹp, dù sao cái hot topic “Nhan sắc cực phẩm” này là lúc Tiểu A Lương nhập học mới bắt đầu có.

Lầu một: 【 Ôi mẹ ôi, cứ tưởng là nữ thần, hóa ra là nam hả??? 】

Lầu hai: 【 Là ảnh chụp của người qua đường không hề photoshop chút nào sao?!! 】

Lầu ba: 【 Cảm ơn chủ topic, tôi đã ở hiện trường, chỉ có thể nói rằng bạn học nam này không ăn ảnh. 】

Lầu bốn: 【 Không ăn ảnh??? Lầu trên nghiêm túc đó hả??? 】

Lầu năm: 【 Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!!! Mẹ kiếp lại còn là con lai, mắt màu xanh lá đó a a a a!!! 】



Lầu hai mười năm: 【 Tỉnh lại đi!!! Chị em ở trên tỉnh táo lên!!! Không nhìn người ta đang đứng ở đâu sao, đứng dưới ký túc xá nữ đó!!! Chắc chắn là đang đợi bạn gái đó. 】

Lầu hai mười sáu: 【 Ôi, không biết vị tiểu tiên nữ nào cứu vớt hệ ngân hà… 】

Lầu hai mười bảy: 【 Mặc dù biết là khả năng này rất nhỏ, nhưng mà có khi nào là anh trai gì đó không? 】

Lầu hai mười tám: 【 Đợi chút, ký túc xá số chín!!! Hoa khôi trường mấy hôm trước nhập học không phải là ở đây hay sao? 】

Lầu hai mười chín: 【 Sợ!!! 】



Độ hot của topic này trên diễn đàn không ngừng tăng cao, mà lúc này Tiểu A Lương không biết chỉ vì một cuộc điện thoại của mình đã gây ra sự náo động lớn thế nào. Buổi chiều cô cùng với Lục Hoan đi dạo quanh trường, vừa về phòng tắm rửa, bây giờ đang định thay quần áo rồi đi ăn cơm.

Lục Hoan đen mặt ngồi ở bàn học, dùng móng tay cậy cậy góc bàn, cô và người bạn nhỏ của mình vẫn luôn cùng lớp từ tiểu học đến cấp ba, gần như có thể nói là ngày ngày ở cạnh nhau như hình với bóng, kết quả không thể ngờ, vừa có nghỉ một cái lễ thôi mà người bạn nhỏ đã có bạn trai rồi?!!

Vậy mà cô không biết gì hết???

“Hơ!”

Lục Hoan giễu cợt cười một tiếng, bàn tay nắm chức lại vang lên tiếng kèn kẹt, để xem tối nay cô sẽ chém thằng chó kia thành nhiều mảnh!

Bên kia Tiểu A Lương đã thay xong quần áo, cô lại soi gương một chút trước khi ra cửa. Chẳng qua là đưa bạn thân của mình và Phong Cửu đi ăn bữa cơm thôi, thế mà cô lại thấy hơi căng thẳng.

Cô mặc một chiếc váy dài kiểu Pháp, xinh đẹp lại dịu dàng, bên hông có một đường xẻ nhỏ, lúc đi có thể nhìn thấy được vòng eo nhỏ, có một chút gợi cảm.

Từ lúc Hạ Nhiêu vào ở nhà cô, quần áo của Tiểu A Lương đều do cô ấy chuẩn bị, có thể nói là đã thoát khỏi thẩm mỹ trai thẳng trước đây của ba Hamster rồi.

“Khanh Lương Lương, mặc đẹp như vậy, tối nay muốn ra ngoài cùng bạn hả?”

Bạn cùng phòng Đường Du đang nằm trên giường nghịch điện thoại, chẳng qua ánh mắt sau khi nhìn thấy thiếu nữ thì không rời đi được, có lúc, nữ giới càng thích ngắm gái đẹp hơn cả nam giới. Cô chẹp miệng một cái liếc Tiểu A Lương từ trên xuống dưới một lần.

“Hi hi hi, mặt đẹp chín điểm rồi, nếu như trang điểm thì còn đẹp đến đâu nữa? Ây yô cái eo nhỏ này, nếu mình là con trai cũng nhịn không nổi.”

Tiểu A Lương mím môi cười, không trả lời. Nhưng mà lúc này, Đường Du lại đổi giọng, chỉ điện thoại nói.

“Này, trên diễn đàn có topic nói dưới ký túc xá chúng ta có một nam thần cực kỳ đẹp trai, tí nữa hai người xuống nhớ nhìn kỹ một chút nhé, xem có phải là thật sự đẹp trai như vậy không.”

“Dưới ký túc xác chúng ta?”

Tiểu A Lương lập tức nhận ra có gì đó không đúng, nhưng cô không dám chắc chắn.

“Đúng rồi đúng rồi, ký túc xá đối diện chúng ta đều chạy xuống xem rồi, nghe nói là đẹp trai thật, con lai, hơn nữa hình như còn cao một mét chín đấy!”

“Hi hi hi…”

Đường Du vừa nói vừa cảm thán lướt topic.

“Tớ cũng định xuống nhìn, nhưng mà nghĩ lại, người ta đứng dưới ký túc xá nữ chắc chắn là đang đợi bạn gái, thôi thì không xuống góp vui nữa. Cũng không biết cô nàng xinh đẹp nào mới có người bạn trai đẹp trai như thế…”

Nói đến đây, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ đối diện đang đỏ mặt.

“…”

Nhất thời, hai người nhìn nhau không nói gì.

Đường Du nói không nên lời, chỉ dùng một biểu cảm vừa khiếp sợ lại nghi ngờ chỉ vào hình ảnh trên màn hình. Tiểu A Lương nhìn hình một cái, sau đó khẽ gật đầu.

“… Mẹ ơi!”

Đường Du còn muốn hỏi gì đó, chỉ là lúc này Tiểu A Lương đã kéo tay Lục Hoan đi xuống lầu.

“Alo, Phong Cửu anh đi ra cửa trường học trước đi, em và Lục Hoan lập tức đi qua gặp anh.”

Cô không ngờ Phong Cửu sẽ đứng dưới ký túc xá, càng không nghĩ rằng sẽ gây chú ý lớn như vậy.

“Tại sao?”

Thiếu niên nhíu mày, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước đây.

“Nhiều người quá…”

“Cho nên?”

Nghe như vậy, Tiểu A Lương sửng sốt một chút, trước đây cô đã quen giấu đi sự tồn tại của Phong Cửu, vì người trong cung và thái tử ca ca đều sợ yêu quái, vì cấp ba cấm yêu sớm…

Nhưng bây giờ hình như… không có lý do gì phải giấu đi cả.

Cô không phải là công chúa hoàng thất của kiếp trước, Phong Cửu cũng không phải là đại nhân mèo tám đuôi bị số mệnh giam cầm.

Không bị ràng buộc bởi thế giới, không cần để ý đến ánh mắt của người đời…

Thiếu niên đứng dưới tàng cây, dáng người cao to, mặt mày tuấn tú, ánh đèn vàng xuyên qua từng tán lá chiếu lên gò má anh, lộ ra đường nét sắc cạnh.

Đôi mắt xanh lá lặng lẽ nhìn, khi vừa thấy cô gái ánh mắt anh mềm ra giống như băng tan.

“Tiểu A Lương.”

Dưới ánh mắt hâm mộ lẫn ngạc nhiên của mọi người, anh đi qua giống như con mèo đang đợi được chủ nhân đến vậy đó.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, lần đầu tiên Tiểu A Lương nhận ra.

—— Giữa bọn họ, không còn bất kỳ trở ngại nào nữa rồi.

“Dạ.”

Thiếu nữ nhịn không được nở nụ cười, sau đó đưa tay sờ sờ gáy của mèo lớn, người này cũng rất phối hợp khom người xuống, thuận tiện cầm lấy túi xách của Tiểu A Lương đeo vào cổ.

—— Đây là quy tắc khi làm bạn trai mà đại nhân mèo tám đuôi mới học được.

“Trời ơi, tôi còn tưởng rằng là một mỹ nam cao lãnh, kết quả hu hu hu…”

“Ngọt quá ngọt quá, mẹ ơi con muốn yêu đương!”

“Quả nhiên, những người đẹp đều đến với nhau…”

“…”

Quần chúng hóng hớt đã nhìn thấy chính chủ, cũng lục đục chuẩn bị đi về.

Mà ở bên này, Lục Hoan sau khi nhìn thấy Phong Cửu, vốn dĩ đang khí thế phừng phừng đột nhiên giống như bị tạt một chậu nước lạnh, kí ức đã cố gắng quên đi đang dần dần hiện ra.

“A!”

Cô nàng gõ trán một cái.

“Cậu là học sinh chuyển trường hồi lớp mười một?!”



Nửa tiếng sau, ba người ngồi trong một nhà hàng Nhật mới mở. Vì gần đây thời tiết quá nóng, nên chọn ăn đồ Nhật.

Cảnh tượng Lục Hoan dùng tay đánh chém tên cặn bã không hề xuất hiện, ngược lại cô còn ăn đầy cơm chó. Bởi vì lúc trước Phong Cửu cứu Tiểu A Lương hai lần, con người không tệ, quan trọng nhất là đánh nhau và chơi bóng rổ đều cực giỏi, cho nên độ hảo cảm của Lục Hoan đối với anh cũng tốt.

“Phong Cửu… đúng không, bây giờ cậu đang học trường nào vậy? Nhà có mấy người? Bố mẹ làm gì thế?”

Lục Hoan vừa ăn cơm chó, vừa bắt đầu tra hộ khẩu. Dù sao bố Khanh ở Bạch Dương, trước khi đi còn đặc biệt dặn cô phải chăm sóc tốt cho Tiểu A Lương. Tuy rằng người này không tồi, nhưng ai biết có phải là cố tình tỏ ra thâm tình hay không.

Tiểu A Lương đẩy cô một cái, vừa chuẩn bị nói sang chuyện khác, lúc này Phong Cửu ngồi đối diện mặt không đổi sắc trả lời câu hỏi.

“Không đi học đang đi làm, trong nhà không còn ai, bố mẹ năm trước qua đời rồi.”

Tiểu A Lương sững sờ: “…???”

“…”

Lục Hoan không nghĩ tới câu trả lời sẽ như vậy, nhất là chuyện năm ngoái bố mẹ đều qua đời gì đó, cô lập tức áy náy nhìn Phong Cửu nghiêm túc xin lỗi.

“Rất xin lỗi… Tôi không biết.”

Nhưng mà câu trả lời này nửa thật nửa giả, ít nhất bây giờ đang đi làm là thật, dù sao bọn họ đang sinh sống ở xã hội loài người, Phong Cửu cũng cần phải kiếm tiền, cũng không thể cứ mãi dựa vào Hạ Nhiêu nuôi.

Nhưng mà đối với đại nhân mèo tám đuôi mà nói, ở thế giới loài người này kiếm tiền rất dễ. Nhất là ở xã hội bây giờ. Anh chỉ cần dựa theo luật nhân quả trên người của người khác, sau đó chọn đầu tư, hoặc là chứng khoán, thậm chí là mua vé số cũng kiếm được cả bộn.

Chỉ là hơi tốn tinh thần một chút thôi, nghỉ hè hai tháng Phong Cửu đã đi thi bằng lái.

Sau khi Lục Hoan biết năm ngoái bố mẹ Phong Cửu đều qua đời, thái độ của Lục Hoan đối với anh tốt lên rất nhiều, ngay cả hai câu cảnh cáo cuối cùng cũng nói rất cẩn thận.

“Tôi nói cho cậu biết, lừa gạt, ngoại tình, bắt nạt Khanh Khanh mấy điều này nếu cậu dám phạm phải, tôi sẽ không tha cho cậu.”

Lúc trước Lục Hoan còn nghĩ rằng khi nói câu này sẽ nắm cổ áo đối phương rồi đè lên tường sau đó thật hung tợn dọa chết cái thằng chó dám cuỗm cải trắng nhà cô đi, kết quả bây giờ lại ngồi trên ghế đá tức giận, không dám lớn tiếng.

Vẻ mặt Phong Cửu luôn thờ ơ, vì thế nhìn giống như đang rất đau lòng mà lại giả vờ lạnh lùng. Làm cho Lục Hoan cảm thấy rất áy náy, còn Tiểu A Lương vừa phải khổ cực để nhịn cười lại còn rất phối hợp bày ra vẻ mặt bi thương.

Vì thế, bữa ăn này rất hài hòa. Về sau Lục Hoan vẫn cảm thấy rất áy náy, cô ấy tự phạt ba ly rượu trái cây hoa anh đào, chẳng qua nồng độ rất thấp, so với nước ngọt không khác nhau lắm, nếu như tí nữa cô không phải lái xe về thì có lẽ cô đã uống rượu trắng rồi.

Sau khi tạm biệt Lục Hoan, Tiểu A Lương lên ngồi ở ghế phụ, có lẽ do uống hơi nhiều rượu trái cây, mặt cô có chút hồng, đáy mắt nổi lên một tầng nước mờ, ánh mắt mơ màng.

Thiếu nữ hình như hơi say rồi, nhưng mà cũng không có thêm động tác gì, chỉ ngoan ngoãn, yên lặng ngồi ở ghế phụ.

Phong Cửu không nhận ra, anh trả tiền vé xe, sau đó chuẩn bị đưa cô về trường học.

Một đường không nói gì.

Mười phút sau, đại nhân mèo tám đuôi vốn dĩ đang đợi Tiểu A Lương nói chuyện đã nhịn không được, anh liếc nhanh thiếu nữ một cái, phát hiện cô không hề thắt dây an toàn. Vì vậy, Phong Cửu hơi giảm tốc độ lại, sau đó bình thản nhắc nhở cô.

“Dây an toàn.”

“…”

Anh đợi tầm một phút, kết quả trong xe vẫn yên tĩnh, mà Tiểu A Lương bên cạnh cũng không có động tác gì.

Phong Cửu nhíu mày, nhanh chóng liếc mắt nhìn thêm lần nữa.

“Tiểu A Lương, thắt dây an toàn.”

Anh khẽ vuốt cằm, khẽ nhắc lần nữa.

“… Ừm?”

Cuối cùng cũng có phản ứng với tên của mình, thiếu nữ mê muội khẽ ừm một tiếng. Chả qua chỉ là ừm một tiếng, cô vẫn ngồi trên ghế không động đậy.

Lúc này, Phong Cửu cuối cùng cũng ý thức được có gì không đúng, anh chuyển hướng, lái đến chỗ ít người qua lại rồi dừng xe.

“Tiểu A Lương?”

Anh nghiêng người qua sờ mặt thiếu nữ, bàn tay lại chạm trúng khuôn mặt nóng bừng của thiếu nữ.

【 Sốt rồi sao? 】

Đại nhân mèo tám đuôi ít kinh nghiệm đời thường lập tức căng thẳng, nhưng anh nghĩ lại.

【 Không đúng… 】

Có tiên thảo trong người, cô không thể nào bị bệnh mới đúng.

“Ừm… Nóng…”

Khi được bàn tay lành lạnh chạm vào, thiếu nữ lập tức giống như tìm được bảo bối gì đó dán người qua. Phong Cửu thoáng đơ người vài giây, anh đã bị Tiểu A Lương nhào vào lòng.

“Đợi đã… em đừng… đừng sờ lung tung.”

“Ôm một cái ~”

“Rồi rồi rồi, ôm!”

Phong Cửu hoảng loạn giữ chặt tay phải cô, kết quả không ngờ được lúc này tay trái của cô lại đưa ra sau lưng mình.

“Đuôi đâu, cái đuôi nhỏ của anh đâu?”

Tiểu A Lương mơ hồ nói, sau đó đưa tay ra sau lưng Phong Cửu nỗ lực mò. Đại nhân mèo tám đuôi bối rối rồi, anh cầm tay thiếu nữ nhấn ở ghế, sau đó thần tốc thắt dây an toàn cho cô.

“Ngồi yên, ngồi yên không được động đậy!”

Anh nghĩ một lúc lâu, loại bỏ khả năng do ma thuật và thôi miên, bỗng nhiên nhớ lại ban nãy Lục Hoan tự phạt ba ly, Tiểu A Lương cứ nghĩ là đều là nước ngọt, uống hết một bình nhỏ. Lục Hoan không thích uống quá ngọt nên cô uống mấy thứ khác, cuối cùng tự phạt ba ly mới phát hiện nước ngọt vị hoa anh đào kia là rượu trái cây.

【 Rượu… 】

“Say rồi?!!”

Trước kia đại nhân mèo tám đuôi đã nhìn thấy một lần loài người uống say đều là khùng khùng điên điên vừa khóc vừa làm loạn, chứ chưa bao giờ thấy còn có người yên tĩnh như này.

“Hic… đuôi nhỏ của mình không thấy đâu rồi.”

Mà lúc này Tiểu A Lương không có đuôi mèo bắt đầu bẹp miệng muốn khóc.

“Đợi! Đợi chút!”

Phong Cửu hoàn toàn không biết nên làm gì lúc này, anh tay chân luống cuống gọi cho Hạ Nhiêu, vừa lái xe đến chỗ không có đèn đường, sau đó biến đuôi ra.

“Alo, đại nhân?”

“Hạ Nhiêu! Hạ… Hừ…”

Ngữ khí lạnh nhạt của đại nhân mèo tám đuôi rốt cuộc trở nên sốt ruột, nhưng mà cái đuôi nhạy cảm đột nhiên bị nhéo một cái, anh nhịn không được kêu lên một tiếng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?! Bây giờ tôi lập tức chạy tới!”

Mà lúc này Hạ Nhiêu ở chỗ khác cũng nghiêm túc. Phong Cửu nhìn thiếu nữ uống say ở phía sau một cái, mà người ta đang ôm đuôi của anh chơi rất là vui. Thiếu niên đỡ trán, sau đó lập tức nghiêm túc tiếp tục gọi điện thoại.

“Tiểu A Lương, hình như cô ấy uống say rồi phải làm sao?”

“… Say rồi?”

Không nghĩ tới vấn đề đơn giản như vậy, Hạ Nhiêu kinh ngạc một lúc.

“Đúng, cô ấy bây giờ tinh thần không tỉnh táo, suy nghĩ lung tung, cả người rất nóng, không nói được một câu hoàn chỉnh.”

Đại nhân mèo tám đuôi rất nghiêm túc miêu tả triệu chứng uống say của Tiểu A Lương, giống như đang đi khám bệnh vậy.

“Chuyện này… Phong Cửu đại nhân, tôi cảm thấy ngài nên đưa điện hạ về nhà, sau đó cho cô ấy uống một ly nước mật ong, lau người cho cô ấy, sau đó ôm cô ấy đi ngủ, hôm sau sẽ khỏi.”

“Thật sao?”

Phong Cửu ngồi xổm trên ghế biểu cảm nghiêm túc, dựa đầu mèo vào cửa sổ gọi điện thoại, cái đuôi đằng sau bị thiếu nữ ôm vào lòng, run lên một cái.

“Thật mà.”

Giọng điệu của Hạ Nhiêu rất khẳng định.

Đại nhân mèo tám đuôi còn muốn hỏi thêm, kết quả chưa kịp nói gì, Tiểu A Lương đã từ đằng sau nắm lấy tai anh.

“Meo meo, meo meo mau đến đây ôm một cái ~”

“…”

Cùng lúc đó, Hạ Nhiêu cũng nhanh chóng cúp điện thoại, chỉ còn lại một tin nhắn Weixin vừa nhận được.

“Đại nhân, cơ hội này ngàn năm mới có, xông lên!!!”

Phong Cửu một mặt ngơ ngác: “…?”

----

Lời tác giả muốn nói: Gần đây hơi bận một chút, đăng hơi chậm.

Chương kế tiếp