Sao Anh Lại Meo Meo

Chương 62
“Xông lên!!!”

Phong Cửu ngồi yên lặng nhìn tin nhắn Hạ Nhiêu gửi đến, anh ẩn nấp thân mèo ngồi xổm trên ghế lái, sắc mặt ngưng trọng. Tai mèo mềm mại dán trên đầu bị thiếu nữ sau lưng nắm lấy một chút.

“Cái tai… meo meo…”

Cô mơ hồ nói gì đó, giọng vốn dĩ đã ngọt ngào dịu dàng nay lại có thêm chút giọng mũi, giống như trẻ con đang làm nũng, làm cho tai người nghe mềm cả đi.

Cả người Phong Cửu cứng đờ, bất lực vuốt trán thở dài.

“Đừng nghịch nữa.”

Anh xoay người lại sờ đầu Tiểu A Lương. Sau đó cầm đuôi mình để vào tay cô, hai tay giữ chặt bả vai thiếu nữ, để cô ngồi vững trên ghế.

“Ngoan một chút, anh đưa em về nhà.”

“Ừm…”

Tiểu A Lương ôm đuôi nhỏ trong lòng, nỗ lực mở to mắt nghiêng đầu nhìn anh, giống như đang cẩn thận xác nhận chuyện gì đấy, sau đó, tầm nhìn của cô dừng trên đôi tai mềm trên đầu của thiếu niên, nhìn mấy giây, đột nhiên cô nở cười ngọt ngào.

“A… meo meo ~”

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ nhiễm chút đỏ hồng, cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt nai con long lanh ánh nước giống như ánh trắng trên mặt hồ lấp lánh. Cạnh khóe môi đỏ hồng lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, đáng yêu đến nỗi làm cho trái tim của mèo lớn rung động.

“Về nhà?”

Cô đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ của Phong Cửu, gần như chạm vào khóe môi anh, đáng thương nhìn vào cặp mắt mèo màu xanh lục hỏi.

“Nếu Tiểu A Lương ngoan, anh sẽ… cùng em về nhà sao?”

Trong nháy mắt tai thiếu niên trở nên đỏ rực, không tự chủ tránh ra một chút, cơ thể trở nên cứng đờ.

“… Ừ”

“Thật hả?”

Một tay Tiểu A Lương cầm lấy tai mèo kéo mặt anh lại, thiếu nữ vô thức phồng má, giống như chuột Hamster nhỏ đang bảo vệ thức ăn của mình, nghiêm túc hỏi lại lần nữa.

Phong Cửu không trốn được, hai tai bị nắm lấy nóng như bị lửa đốt vậy, sau đó, anh chỉ có thể cứng ngắc gật đầu.

“Thật đấy.”

Sau khi Tiểu A Lương nhận được câu trả lời chắc chắn, cuối cùng cũng mãn nguyện thả tay ra, ôm lấy đuôi mèo ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế phụ.

Phong Cửu ngẩn người nhìn cô, một lúc sau đột nhiên giống như bị bỏng thu hồi tầm mắt lại, lùi về ghế lái. Anh vô thức nuốt nước bọt, sau đó giả vờ bình tĩnh nhìn đằng trước, khởi động xe.

Một đường thẳng tắp về nhà.

Phong Cửu mua một căn nhà nhỏ ở thủ đô có hai phòng ngủ một phòng khách. Cách trường học cũng phải nửa tiếng lái xe. Anh đậu xe vào bãi để xe, sau đó bế thiếu nữ đang say đến mơ hồ lên lầu.

“Đuôi nhỏ… hu hu đuôi nhỏ của em đâu rồi…”

Dù sao quanh đây đều có camera, tất nhiên không thể lộ ra đuôi hay tai gì đó được.

Thiếu nữ say đến mơ hồ, vừa khóc vừa tìm đuôi.

“Không thấy meo meo rồi… Đã nói là về nhà cùng mình mà…”

Dù biết cô uống say đang nói nhảm, nhưng Phong Cửu vẫn không chịu nổi việc nghe Tiểu A Lương khóc, anh cúi đầu dùng gò má đụng vào trán thiếu nữ, cố gắng thả nhẹ âm thanh.

“Đừng khóc.”

“Meo meo… Hu hu…”

Đại nhân mèo tám đuôi chưa từng thấy dáng vẻ uống say của công chúa nhỏ, nói đúng hơn là trước nay cô chưa bao giờ uống rượu. Mà anh lại càng miễn dịch với đồ uống có cồn của loài người, ai biết được thứ này có thể khiến cho người ta trở nên kỳ lạ như vậy.

Tinh ——

Mở khóa vân tay.

Ầm.

Đóng cửa.

Vừa vào cửa Phong Cửu đã đưa Tiểu A Lương vào phòng ngủ đặt lên giường, bật điều hòa, lại đắp chăn cho cô, sau đó vội vội vàng vàng đi mở tủ lạnh tìm mật ong.

Cảm ơn Hạ Nhiêu, cảm ơn bố Hamster, trong tủ lạnh đầy ắp đồ, cái gì cũng có, không chỉ mật ong, ngay cả đường đỏ gừng trà gì đó đều có đủ. Nhưng mà Phong Cửu vừa cầm mật ong, đã nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo ở phía sau.

Anh sững người một lúc, sau đó quay đầu lại, thì phát hiện Tiểu A Lương đang vịn tường đi ra. Thiếu nữ mơ mơ màng màng, không đi dép, chân trần giẫm trên sàn nhà lạnh như băng, khiến cô vô thức cuộn ngón chân lại.

“Đi tắm… mình phải đi tắm…”

“Bố chuẩn bị về rồi…”

Cô vừa lẩm bẩm linh tinh trong miệng, vừa men theo tường đi tìm phòng tắm khắp nơi. Tiểu A Lương lúc này giống như trở về năm sáu tuổi, cô ở bên ngoài sờ mèo rất lâu, phải mau chóng về nhà tắm sạch mùi trên người.

“Phải mau chóng đi tắm… nếu không…”

“Bố sẽ bị dọa khóc mất…”

Phong Cửu cầm mật ong sững sờ, sau đó trơ mắt nhìn Tiểu A Lương đi vào phòng tắm.

“Đợi… Đợi đã!!!”

Anh tỉnh táo lại, luống cuống để mật ong lên bàn, sau đó vội vàng đuổi theo cô. Trời mới biết, cô gái nhỏ bây giờ đầu óc mơ hồ, sao có thể tự tắm được, đến lúc trên sàn toàn nước rồi ngã ra đấy thì phải làm sao.

Chẳng qua anh vừa mở cửa, đã bị vòi hoa sen phun nước đầy mặt.

“…”

Thiếu niên yên lặng mất mấy giây, mặc kệ cho nước chảy từ trên tóc xuống, men theo gò má từng giọt từng giọt rơi xuống nền đá cẩm thạch xám, ngực cũng ướt một mảng, áo mỏng dính sát vào người, có thể thấy được xương quai xanh thần tiên và cơ bụng xinh đẹp.

Phong Cửu mím môi, không nói lời nào nhướng mày, đôi mắt xanh lục nhíu lại, trên lông mi đen nhánh lấm tấm nước. Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng trong khoảnh khắc có thêm một chút quyến rũ.

Nhưng mà lúc này không có ai thưởng thức được, vòi hoa sen mở đến mức lớn nhất, giống như một con rắn đang nổi điên phun nước khắp nơi, cả phòng tắm một mảng hỗn loạn.

Tiểu A Lương ngồi xổm ở một góc bồn tắm, ôm đầu gối cuộn tròn lại, bĩu môi, đôi mắt nai ướt nhẹp nhìn sang, giống như đứa trẻ đáng thương làm sai chuyện sợ bị mắng.

Làn váy của thiếu nữ ướt đẫm, tóc cũng hơi ướt, vài sợi dính lên gò má ửng hồng, ngón tay không ngừng vân vê góc váy, nhìn rất khổ sở, khiến cho người khác không nỡ to tiếng với cô.

“Là nó muốn ăn anh… không phải em…”

“Ban nãy nó dữ lắm, em khuyên rồi, nó không nghe…”

“… Cứ muốn ăn anh.”

Tiểu A Lương giải thích rất nghiêm túc, giống như là thật sự như vậy.

Đại nhân mèo tám đuôi yên lặng nhìn cô mấy giây, sau đó cam chịu thở dài, anh đi qua tắt vòi hoa sen, sau đó ôm lấy cô gái nhỏ đang ướt sũng lên.

“Nhưng mà em phải đi tắm… bố em sắp về rồi…”

Tiểu A Lương xoắn quýt nhìn chằm chằm cửa phòng tắm càng ngày càng xa, đưa tay vịn vào vai thiếu niên, có hơi do dự.

“Ông ấy sợ meo meo, sẽ bị dọa sợ đấy.”

Phong Cửu dừng bước một chút, rất tự nhiên trả lời.

“Ông ấy không về.”

“Hả? Ông ấy lại… đi công tác sao?”

“Ừ.”

Phong Cửu đặt cô lên ghế sô pha ở phòng ngủ, sau đấy cầm lấy một chiếc khăn tắm sạch bọc thiếu nữ lại. Lại tìm một chiếc áo phông mà mình chưa mặc để bên cạnh.

Thiếu niên ngồi xổm trước mặt cô, rất nghiêm túc dùng tay để diễn đạt cho cô.

“Anh ra ngoài nấu nước mật ong, em tự thay quần áo, hiểu chưa?”

“…”

Tiểu A Lương không nói, chỉ nhìn anh chằm chằm, bỗng nhiên nở nụ cười ngọt ngào, sau đó đưa tay ra nói.

“Meo meo, ôm.”

“…”

【 —— Như này là hoàn toàn không nghe hiểu rồi. 】

Phong Cửu mặt không đổi sắc nhìn cô chằm chằm, cuối cùng vẫn bị đôi mắt nai ướt nhẹp của cô đánh bại.

“Được rồi… Không được lộn xộn.”

Lúc đại nhân mèo tám đuôi một mét chín ôm công chúa nhỏ một mét sáu mươi ba, trông giống như đang ôm một đứa bé vậy.

Tiểu A Lương giống gấu trúc treo trên người anh, hai tay ôm lấy cổ thiếu niên.

“Đuôi nhỏ… Đuôi nhỏ của em đâu?”

Phong Cửu mặc không đổi sắc một tay mở nắp mật ong, cho một thìa mật ong vào ly, đồng thời, một cái đuôi mèo màu đen từ đằng sau không tiếng động quấn vào tay thiếu nữ.

“A… Đuôi của meo meo!”

Mắt Tiểu A Lương sáng lên, nhưng mà một giây sau lại mơ hồ nhíu mày lại, cô cẩn thận nhìn cái đuôi màu đen, lẩm nhẩm nói.

“Ui, chỗ này không sắp trọc rồi sao?”

“…”

Đại nhân mèo tám đuôi sững sờ, anh rất muốn cạy đầu cô nương này ra nhìn xem, tại sao sau khi cô say rượu chỉ nhớ mấy chuyện lung tung này.

Phong Cửu đặt thiếu nữ lên giường, sau đó đưa ly mật ong đã cắm ống hút cho cô. Đại nhân mèo tám đuôi thiếu hụt kinh nghiệm đời thường đang làm theo từng bước mà Hạ Nhiêu bảo.

“Được rồi, uống đi.”

Tiểu A Lương nắm cái đuôi của anh, nhìn anh một cái, lại nhìn ly mật ong trước mặt, sau đó ngoan ngoãn ngậm lấy ống hút, tiếp theo cô phồng má ——

“Ùng ục ùng ục ục ục ục…”

Ly nước không ngừng nổi lên bọt khí.

Thiếu niên ngớ người nhìn chằm chằm ly nước trước mặt, một lúc sau mới nhận ra cô không uống, cô chỉ đang thổi chơi thôi.

Ý thức được điều này, Phong Cửu lại lần nữa cảm thấy bất lực, lần đầu tiên ý thức được rằng cô gái nhỏ trước kia nghe lời ngoan ngoãn biết bao nhiêu. Cho dù là công chúa cao quý của một nước đều rất ngoan ngoãn.

Anh nắm lấy ống hút, sau đó nghiêm túc uốn nắn cô.

“Uống, không phải thổi.”

Tiểu A Lương nhìn anh một cái, sau đó gật đầu, tiếp tục thổi.

“Ùng ục ùng ục ục ục ục…”

“…”

Phong Cửu mặt không đổi sắc nhìn cô chằm chằm, sau mấy giây trực tiếp rút ống hút ra. Anh uống một ngụm sau đó trực tiếp giữ gáy thiếu nữ, hôn lên.

“Ưm…”

Tiếng thở gấp và nuốt nước bọt đan xen vào nhau, trong nháy mắt không khí trong phòng phút chốc trở nên ám muội.

Vị mật ong ngọt ngào tràn ngập trong miệng, mà mục đích đơn thuần ban đầu cũng dần dần thay đổi, những chiếc răng nanh nhọn nhẹ nhàng cắn lên môi thiếu nữ, mang đến cảm giác tê dại và phảng phất một chút đau đớn, khiến đầu dây thần kinh cũng không chịu được mà hơi run rẩy. Đôi môi màu anh đào xinh đẹp của thiếu nữ, đã nở rộ tựa như bông hoa hồng đỏ trong nụ hôn mập mờ mà nồng cháy này.

Tiểu A Lương choáng váng, chỉ cảm thấy vừa kích thích lại thoải mái, còn nếm được vị mật ong ngòn ngọt, cô nghe theo nội tâm vươn tay ôm lấy cổ Phong Cửu, chủ động vươn đầu lưỡi đi tìm nhiều vị ngọt hơn. So với sự đáp lại vừa ngây ngô vừa xấu hổ trước kia, thì bây giờ không còn bất kỳ băn khoăn nào nữa.

Cô híp mắt lại, cảm giác mọi thứ dường như bị che bởi một lớp màn che mỏng, mơ hồ không nhìn rõ. Nhưng dưới góc nhìn của con mèo lớn nào đó, đây là một loại cám dỗ không tên. Dưới đôi mi màu đen của cô gái như chứa một tia nước, lấp lánh, ngây thơ mà mờ mịt, hai gò má trắng hồng bình thường giờ đã nhuộm thêm chút đỏ, giống như quả đào chín mọng, chọc người nóng lòng muốn nuốt vào trong bụng.

Tiếng thở gấp gáp nặng nhọc vang lên trong căn phòng yên tĩnh, yết hầu nhô ra của Phong Cửu thỉnh thoảng lên xuống, kèm theo tiếng nuốt nước bọt khiến tim người ta loạn nhịp.

Anh cảm nhận rõ ràng người mình bắt đầu nóng lên, như thể một ngọn lửa đột nhiên bùng phát từ bên trong, bắp thịt cũng đang bắt đầu thiêu cháy.

Lúc này so ra, thiếu nữ say rượu trở thành người có thân nhiệt thấp hơn. Phong Cửu vòng tay qua eo cô, lòng bàn tay áp vào làn da mát lạnh của cô qua chỗ hở của váy. Anh vô thức đưa tay chạm vào vòng eo mềm mại mảnh mai của thiếu nữ, lòng bàn tay ái muội vuốt ve nơi hơi lõm ở thắt lưng, lập tức khiến người ta cảm thấy tê dại ngứa ngáy khó chịu.

“Ưm…”

Một tiếng nức nở như tiếng mèo con này khiến Phong Cửu bừng tỉnh, anh chợt thu tay lại đặt lên vai Tiểu Á Lương, thở gấp, trên môi mỏng còn một chút vệt nước lấp lánh.

【 Không được… 】

【 Cô ấy say rồi, không biết gì hết. 】

Phong Cửu hô hấp vừa nóng vừa nhanh, anh cố gắng bình tĩnh để đầu óc đang nóng lên tỉnh táo lại, hai tay đặt ở nơi an toàn.

Mấy giây sau, anh đột nhiên ấn thiếu nữ xuống giường, tiếp theo nhanh tay xé bỏ phần váy bị ướt, sau đó kéo chăn lên. Hoàn thành xong một loạt động tác này chưa đến ba giây.

“Được rồi… ngủ thôi.”

Nói xong, thiếu niên chuẩn bị đứng dậy ra ngoài để bình tĩnh lại. Nhưng còn chưa đứng vững, anh bỗng nhiên bị một lực lớn đẩy ngã xuống sàn.

“Phong Cửu.”

Thiếu nữ ôm chặt lấy cổ anh, sống chết không chịu buông tay, cô ngồi trên lưng thiếu niên. Đưa tay ra vuốt ve đầu anh, tìm kiếm tai mèo. Lẩm nhẩm trong miệng.

“Thái tử ca ca hôm nay đã cho người mang giá y đến cho em, nhìn đẹp lắm, nhưng mà em vẫn phải thêu một chút lên đó, anh đoán xem em thêu cái gì?”

Phong Cửu biết cô lại bắt đầu nói lung tung rồi, trước tiên anh lặng lẽ lộ tai ra cho cô, còn rất phối hợp mà trả lời.

“Hoa sen?”

“Không đúng!”

“Hoa mận?”

“Không đúng không đúng!”

—— Đây là hai loài hoa thịnh hành được các cô gái nước Lương thích nhất lúc đó.

“Vậy thì anh không đoán được rồi.”

Phong Cửu nằm trên mặt đất, cố gắng khống chế thân thể đang nóng lên. Tiểu A Lương cười trộm, sau đó cúi gần tai anh, dùng giọng điệu như đang chia sẻ bí mật nói.

“Em thêu móng vuốt của anh… lên trên giá y rồi.”

“—— Còn đặc biệt dùng chỉ màu hồng!”

Phong Cửu trong phút chốc sững người: “…?!!”

Anh ở nước Lương mười mấy năm, vẫn biết về phong tục truyền thống nơi đây, nhất là… khi người con gái chính mình thêu lên giá y có ý nghĩa gì mọi người đều hiểu.

【 Phong Cửu Phong Cửu, ngươi in móng vuốt của mình lên được không? 】

【 Này, đừng xem đừng xem! 】

【 Hừ, bộ y phục này… không phải muốn xem là xem được đâu. 】



【 Chỉ là bỗng nhiên muốn mặc màu đỏ mà thôi… Phong Cửu, lời nguyền của mèo tám đuôi ta đều biết rồi. Vậy nên… Vậy nên nếu ngươi nhất định phải chọn một người, ta có thể trở thành chìa khóa của ngươi. 】

Tất cả chi tiết đã từng bỏ qua, trong phút chốc anh đều nhớ lại.

Đôi mắt mèo xanh lục mở tròn, lộ ra một chút ngạc nhiên và kinh sợ. Lúc này, lồng ngực của Phong Cửu như có một ngôi sao rất lớn và sáng, ầm ầm nổ tung. Một thứ gì đó nóng rực tuôn ra từ trong đó, từ từ chảy xuống toàn thân. Mà tất cả những suy nghĩ không tốt trước đây đều đã biến mất.

Môi anh giật giật, nhưng cuối cùng anh không thể thốt ra lời nào.

“Phong Cửu…”

Tiểu A Lương ghé vào tai anh, đôi môi mềm mại của cô ma sát vành tai thiếu niên, giống như lời thì thầm mập mờ và thân mật giữa đôi tình nhân. Giọng cô nhỏ nhỏ, giọng điệu của cô có chút rụt rè nhưng lại rất nghiêm túc.

“Em có thể…”

【 Ta có thể trở thành chìa khóa của ngươi không? 】

【 Ta có thể được ngươi mãi mãi nhớ kỹ không? 】

【 Ta có thể trở thành người đầu tiên… hôn thần linh không? 】

Những câu này đều do thiếu nữ nói với anh, Phong Cửu đều ghi nhớ rất rõ từng câu từng chữ, anh hồi hộp chờ, lần này cô sẽ nói lại câu nào.

Nhưng không lâu sau, đại nhân mèo tám đuôi lại nghe thấy cô nói.

“Phong Cửu, em có thể… trở thành cô dâu của anh không?”

Ngay lúc đó, những lời nói tưởng như nhẹ nhàng này lại giống như sét đánh bên tai Phong Cửu, con ngươi của anh bỗng nhiên co rút lại, vẻ mặt trở nên ngây dại, thậm chí lúc này tất cả máu trong cơ thể đều đình trệ.

Đã có vô số lần thiếu nữ dùng câu này để mở đầu, sau đó chỉ còn lại sự im lặng, và cuối cùng kết thúc bằng những từ không thể giải thích được và một biểu cảm cô đơn. Vào lúc cô ấy cuối cùng cũng có thể nói ra điều đó, họ đã đứng trên Đài Hoàng Kim rồi.

Cái gọi là chìa khóa, mãi mãi nhớ kỹ, hay hoặc là người đầu tiên hôn thần linh. Tất cả những thỉnh cầu này của công chúa nhỏ chỉ để che giấu một ước nguyện duy nhất.

【 Phong Cửu, ta muốn trở thành tân nương của ngươi. 】

“… Được.”

Sau khi khẽ run trả lời, Phong Cửu chợt quay qua chỗ khác muốn nói gì đó với cô.

"Tiểu A Lương, anh ——”

Nhưng sau khi ánh mắt rơi trên mặt cô, anh đột nhiên ngừng lại.

“…”

Thiếu nữ yên lặng nằm trên lưng anh, lông mi dài như cánh bướm yên tĩnh.

【 Thật là… 】

Phong Cửu nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tiểu A Lương, đôi mắt lạnh nhạt ngày thường giờ đây mềm ra giống như băng tan.

【 —— Đã ngủ rồi sao. 】

---

Tác giả có lời muốn nói: ngồi chờ, sẽ có thức ăn cho mèo, xe xe gì đó cũng có (điên cuồng ám chỉ)

Chương kế tiếp