Sao Anh Lại Meo Meo

Chương 64
Tháng mười hai, bốn năm sau.

“Tiểu A Lương, tối nay có đi xem tiệc mừng năm mới không? Nghe nói mấy hậu bối cực đẹp trai của hội Street Dance sẽ biểu diễn tiết mục kết thúc đấy.”

Đường Du nhìn vào gương, cẩn thận kẻ đường eyeliner cuối cùng. Tiểu A Lương ngồi trước bàn học, đang chỉnh sửa tài liệu gì đó trên laptop. Có điều cô còn chưa mở miệng trả lời, một cô bạn cùng phòng khác là Chu Yến đã tiếp chuyện một cách đầy ghen tị.

“Hậu bối? Còn có hậu bối nào đẹp trai hơn bạn trai của cậu ấy chứ?”

Mọi người đều biết, nữ thần hoa khôi của đại học thủ đô có một người bạn trai là con lai đẹp trai đến kinh hồn, nghe nói là doanh nhân giới tinh anh từ nước ngoài trở về, trông cực kỳ giàu có. Trong bốn năm qua, có vô số người đã tìm cách đào góc tường mà đều hỏng hết cuốc rồi*.

(*ý nói muốn đập chậu cướp hoa nhưng đều không thành công :v)

“Ừm...... Tớ không đi đâu, vừa gửi tài liệu cho giảng viên xong, hôm nay thứ năm, lát nữa tớ còn phải cắt video nữa.”

Nói rồi Tiểu A Lương xoay qua chớp chớp mắt với Đường Du.

“Nhưng mà hai hôm trước tớ đã đi kiểm duyệt tiết mục với hội trưởng, xong có bảo với cô ấy một tiếng, nhờ cô ấy chừa cho cậu một ghế ở hàng đầu rồi đó.”

“Ôi oa, cảm ơn bảo bối, tớ! Đi! Đây!”

Đường Du làm mặt quỷ với Chu Yến, cười hì hì đi thay quần áo.

Năm nay Tiểu A Lương học năm tư, khoa kỹ thuật sinh học, học luôn lên thạc sĩ tại trường. Đồng thời cũng là một vlogger về học tập có chút danh tiếng trên Bilibili, ngoài chia sẻ về những phương pháp và kinh nghiệm học tập ở cấp ba hồi đầu, cô cũng đã bắt đầu lựa chọn đăng tải một vài thứ học được từ hồi làm công chúa ở kiếp trước lên.

Trong đó còn có một tuyển tập phổ cập đặc biệt chuyên về lịch sử phong tục của nước Lương, thậm chí hồi trước còn được một giáo sư lịch sử nổi danh nào đó share. Vì thế, rất nhiều fans ban đầu bị hấp dẫn tới bởi giá trị nhan sắc của cô, cuối cùng đều đã bị thuyết phục bởi tài hoa của cô luôn.

Giờ đang sắp tới kỳ nghỉ đông, ở trường hầu như không có việc gì, cô đã thu dọn xong đồ đạc, đại khái hai ngày tới, Tiểu A Lương sẽ đi về Bạch Dương. Bố cô cứ đến mùa đông là sẽ tích trữ thật nhiều lương thực, hồi trước từng có thời dã man nhất là trong nhà còn không có chỗ để đặt chân.

Bởi vậy, lần này cô phải về trước để ngăn lại một chút. Còn Phong Cửu thì vài ngày trước anh nói có việc, phải rời khỏi thủ đô mấy ngày.

“Meo~~~~ Meo meo ~~~~”

—— Đây là nhạc chuông điện thoại của Tiểu A Lương.

Cô đã xin mãi đại nhân mèo tám đuôi mới miễn cưỡng ghi âm một đoạn cho cô. Thiếu nữ ấn nghe máy:

“Alo?”

“Đoán xem ai đây nào?”

Đầu bên kia truyền đến giọng nói chất phác. Tiểu A Lương bất đắc dĩ cười cười:

“Bố ơi, số điện thoại đều có hiện tên mà.”

“... Ờ nhỉ.”

Khanh Thương đơ ra một giây, dường như cũng tự nhận ra bản thân thật ngáo ngơ. Ông nhéo nhéo đôi tai tròn trên đầu, nhanh chóng bỏ qua sự xấu hổ nho nhỏ này:

“Ai da bé cưng bảo bối Tiểu A Lương của bố, bố nhớ con lắm luôn.”

“Bố à…”

Tiểu A Lương cũng không có động tĩnh gì, cô nhịn cười hỏi:

“Hạ Nhiêu cô ấy lại bắt nạt bố rồi hả?”

“......”

Ông bố Hamster nắm lỗ tai tay một hồi, lúc này cái đuôi mèo nhỏ đã quấn lấy đùi ông, vì thế Khanh Thương vội vàng nói tiếp:

“Không có không có, bố chỉ… Chỉ là nhớ con thôi, bố tới thủ đô đón con về nhà nhé.”

“Tới thủ đô?”

Giọng Tiểu A Lương hơi cất cao lên một chút, phải biết bố cô không hề thích ra ngoài, đặc biệt là đi xa nhà, nếu không có chuyện gì thì ông có thể canh giữ mấy túi gạo với đậu phộng kia trong nhà cả đời không ra ngoài.

“Đúng đúng, một tiếng nữa bố đến trường con rồi, con nhanh thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ đi luôn!”

“Ủa?”

Tiểu A Lương sững sờ, giọng điệu quen thuộc này thật sự giống hệt lúc sắp chuyển nhà hồi nhỏ. Song bên kia đã cúp máy, lúc cô gọi lại lần nữa, bố cô cũng chỉ bảo cô thu dọn đồ đạc.

“À, đúng rồi, nhất định đừng gọi điện thoại cho Hạ Nhiêu đấy.”

“... Hở?”

Biểu cảm của thiếu nữ buông lỏng, giọng điệu này đại khái là hai người này lại nảy sinh mâu thuẫn rồi, dù sao thì một con mèo với một con hamster nhỏ sẽ khó tránh khỏi có ầm ĩ qua lại. Cô còn nhớ rõ dáng vẻ sợ mèo đến mức toàn thân run rẩy của bố khi cô còn nhỏ.

Đương nhiên, hiện tại ông vẫn sợ muốn chết.

“... Được rồi.”

Cô đóng máy tính, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chỉ là nửa đường gọi điện cho Phong Cửu, dường như anh đang ở khu vực không thể nghe máy.

Một giờ sau ——

Tiểu A Lương đã ngồi ở trên xe.

“Bố ơi, rốt cuộc bố với Hạ Nhiêu sao thế?”

“... Chúng ta phải đến Bắc Nguyên một chuyến.”

Khanh Thương gục đầu xuống, trông có vẻ uể oải.

“Hai ngày trước cãi nhau, bố đã giấu chiếc quạt bằng xương của cô ấy đi, nhưng sau đó bố lại không tìm thấy. Tiểu A Lương, con cảm ứng nhạy bén, tìm giúp bố nhé.”

Ông bố hamster vừa nói vừa khóc chít chít sáp tới ôm lấy cánh tay của cô.

【 Quả nhiên là nảy sinh mâu thuẫn nhỏ ha… 】

Tiểu A Lương nhịn cười, sau đó gật gật đầu. Miền cực hàn Bắc Nguyên là nơi Phong Cửu ra đời, mà đuôi của anh đang ở chỗ cô, vậy nên muốn tìm một cây quạt cũng không khó. Trước tiên họ ngồi máy bay mất mấy tiếng đồng hồ, tới một quốc gia nhỏ nào đó ở phía bắc Châu Âu, sau đó mới thông qua Khanh Thương bày ra trận pháp xuyên qua đến biên cảnh Bắc Nguyên.

Miền cực hàn Bắc Nguyên ẩn trên thế gian, là một vùng đất trong sạch mà chưa từng có bất kỳ khoa học kỹ thuật của con người, yêu ma quỷ quái đều chưa từng đặt chân đến. Một tầng kết giới vô hình nối liền trời và đất, tách rời cánh đồng tuyết thuần khiết nơi đây.

Thiếu nữ vươn tay, khi đầu ngón tay chạm vào kết giới, từng tầng tầng lớp lớp như gợn sóng lăn tăn bắt đầu tản ra, miền đất cực hàn chân chính hiện ra trong nháy mắt.

Trước mắt xuất hiện những đỉnh núi tuyết, những tảng băng trôi trắng xóa dài vô tận. Giữa bầu trời trống trải, đủ loại màu sắc tươi sáng rực rỡ hòa vào nhau, phản chiếu một vầng hào quang lớn lộng lẫy, vẻ đẹp kiều diễm chói mắt hầu như có thể khiến bất kỳ ai cũng mê mẩn.

—— Đây là cực quang.

Tiểu A Lương đã từng tới nơi này, nơi trước đây Phong Cửu dẫn cô tới xem cực quang chính là nơi này. Lúc ấy, cô mười bảy tuổi, ngây thơ ngốc nghếch, vẫn còn là cái gọi là bảo vật hoàng cung.

Cô cũng là con người đầu tiên, cũng là người duy nhất cho tới hiện tại được đi vào miền đất cực hàn.

“Bố ơi, nơi này...”

Tiểu A Lương vừa định nói gì đó, nhưng khi cô nhìn lại phía sau, người đàn ông sau lưng cô đã biến mất tăm từ khi nào. Mà khi cô quay đầu lại lần nữa, một chấm đen đã xuất hiện ở trung tâm thế giới màu trắng rộng lớn trước mặt cô.

—— Đó là một con mèo đen.

Dù khoảng cách rất xa xôi, nhưng thiếu nữ vẫn nhìn thấy rõ đôi mắt của anh.

... Màu xanh lá đậm lạnh lùng và xinh đẹp.

Rõ ràng là màu xanh tượng trưng cho sự sống và hy vọng, nhưng trông lại lạnh lẽo y hệt cánh đồng tuyết này.

Tiểu A Lương ngơ ngác nhìn anh.

Sau đó… cô nhấc chân và tiến lên một bước.

Cạch.

Đó là tiếng tuyết bị dẫm lên.

Nhưng trong giây tiếp theo, giây tiếp theo sau khi bước vào miền đất cực hàn, một mảng lớn xanh mướt lan ra từ ngón chân của thiếu nữ.

“Phong Cửu...?”

Tiêu A Lương không để ý đến điều này, cô chỉ nhìn chằm chằm con mèo đen đằng xa, sau đó vô thức đi về hướng đó. Cô tăng nhanh tốc độ, càng lúc càng nhanh, thậm chí cuối cùng không màng tất cả mà bắt đầu chạy.

“Phong Cửu!”

Trên cánh đồng tuyết trắng trơ trọi, lấy thiếu nữ đang chạy làm trung tâm, màu xanh lá đậm ở bắt đầu mọc lên từ khắp mọi nơi, giống như vết mực lan ra trên trang giấy, vô số thực vật được đánh thức từ một giấc ngủ dài vươn ra khỏi lớp tuyết sâu.

Chúng nảy mầm trong một khoảng thời gian rất ngắn, vươn dài, mọc lá, màu xanh ngọc lục bảo trào ra ào ạt, những bông hoa xinh đẹp động lòng người đều nở rộ. Nhân cơ hội được ở trong thế giới trắng thuần khiết tĩnh mịch, chúng đã nhanh chóng nhuộm nơi này bằng màu sắc rực rỡ của sự sống.

Tựa như có một bàn tay vô hình to lớn cầm bút vẽ, phóng khoáng vẩy mực múa bút.

Mèo đen lặng lẽ ngồi xổm giữa lớp tuyết băng giá, đôi mắt xanh đen của con mèo phản chiếu bóng dáng của thiếu nữ đang liều mạng chạy tới.

Càng ngày càng gần...

Càng ngày càng gần...

Nhưng mà một giây trước khi Tiểu A Lương sắp đến gần anh, mèo đen đã biến mất.

“Phong Cửu...”

Đôi đồng tử màu đen lập tức co rút, ngay sau đó nước mắt trào ra. Do vận tốc nhanh và quán tính, cô sắp sửa ngã xuống mặt đất, nhưng ngay giây tiếp theo, thiếu nữ đã rơi vào một vòng tay ấm áp mà quen thuộc.

Anh đã ôm lấy cô.

Tựa như lúc bọn họ gặp gỡ lần đầu tiên, Phong Cửu mặc một thân trường bào màu đen tinh xảo và lộng lẫy, đeo phác quan bằng hồng ngọc, tuấn mỹ giống như trích tiên.

Anh ôm lấy cô gái nhỏ đã bị dọa sợ, khuôn mặt lạnh lùng vô thức trở nên dịu dàng.

“Chạy nhanh như vậy làm gì?”

Tiểu A Lương nắm chặt lấy phần áo bên hông anh, giọng nói xen lẫn vài phần nghẹn ngào run rẩy:

“Em… Em tưởng là...”

Có lẽ là do mất mát trong quá khứ quá sâu sắc, khiến cho đến bây giờ chỉ cần có một chút động tĩnh nhỏ đã khiến cô không kìm được bắt đầu giật mình kinh sợ.

“Phong Cửu...”

Tiểu A Lương nhìn anh với tròng mắt đỏ hoe, đôi mắt xinh đẹp đã ướt sũng, khiến cho người nhìn cũng mềm lòng.

“Sau này, đừng dọa em nữa...”

Phong Cửu không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên khóe mắt và giữa lông mày của cô an ủi. Anh nắm lấy tay thiếu nữ.

“Đi theo anh.”

“Ơ?”

Tiểu A Lương sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu vô thức chạy theo anh.

—— Giống như khi anh đưa cô ra khỏi hoàng cung được bảo vệ nghiêm ngặt cách đây rất lâu về trước vậy.

Trước khi sương tuyết lạnh giá chạm vào người thiếu nữ thì bỗng hóa thành làn gió xuân dịu dàng, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài xinh đẹp, thấm đẫm hương hoa cỏ.

“Phong Cửu, chúng ta sẽ...” Đi đâu?

Cô đột nhiên nuốt xuống hai chữ cuối cùng. Tiểu A Lương không muốn hỏi nữa, bởi vì chỉ cần có anh ở bên, đi đâu cũng được.

Tuy nhiên, càng đi về phía trung tâm, màu xanh lá lan ra phía sau thiếu nữ càng nhạt đi. Cho đến khi đi đến trung tâm, chút màu xanh lá cuối cùng cũng bị băng tuyết phủ kín.

Nơi sâu mười nghìn mét ở trung tâm của miền cực hàn là một cái hồ sâu, hồ nước là màu xanh băng, phẳng lặng như một tấm gương làm bằng ngọc bích.

Nơi này là nơi hội tụ của ngàn vạn đường nhân quả, cũng là nơi sinh ra mèo tám đuôi.

“Tiểu A Lương.”

Phong Cửu kéo cô đứng ở bên hồ, mười ngón tay đan vào nhau.

“Em nhìn thấy cái gì?”

Thiếu nữ ngẩn ngơ trong thoáng chốc, sau đó mới cúi đầu nhìn ảnh phản chiếu trong hồ. Trong đó là cô, nhưng lại không phải cô.

—— Đó là công chúa mặc áo cưới nước Lương.

Ba ngàn nữ dệt, ba vạn cuộn lụa. Mây hạc sặc sỡ, hạt phượng vàng thả, đuôi váy kéo dài xẻ ba tà như nan quạt, thêu chỉ vàng*. Chiếc váy màu đỏ thẫm cực kỳ lộng lẫy, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vốn có của thiếu nữ cũng nhuốm vài phần yêu dị kiêu sa.

Nghê thường* như hỏa, diễm lệ đến thế.

(*"Nghê thường vũ y khúc" gọi tắt là "Nghê thường" là vũ nhạc cung đình dưới thời Đường, ngoài ra còn chỉ loại xiêm y có nhiều màu sắc như sắc cầu vồng.)

Tiểu A Lương ngơ ngẩn nhìn hai giây, vô thức nắm chặt vạt áo trước ngực, những đầu ngón tay lại chạm đến một mảnh tơ lụa lạnh lẽo. Cô bỗng quay phắt lại.

“Phong...”

Chữ còn lại lúc này đóng băng trong cổ họng cô.

“Tiểu A Lương,”

Con mèo tám đuôi kiêu ngạo quỳ một gối trước mặt một con người, anh hơi ngước cằm lên, giống như tư thái người đời đang ngước nhìn bầu trời sao. Người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng lộ ra đôi mắt chờ mong và dịu dàng, anh hỏi:

“Em có thể làm cô dâu của anh không?”

“...”

Tí tách.

Đó là tiếng nước chảy nhỏ giọt xuống khi những tinh thể băng tan chảy, cũng là tiếng bọt nước rơi vào hồ sâu nổi lên gợn sóng lăn tăn, hoặc...

Đó là tiếng nước mắt của cô công chúa nhỏ rơi trên đầu trái tim anh.

“Vâng...”

Vang dội hơn cả câu trả lời khẳng định, là tiếng tim đập kịch liệt.

—— Miền đất cực hàn chìm trong băng tuyết vô tận đã bắt đầu tan chảy.

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau viết cảnh sau khi kết hôn.

Chương kế tiếp