Sao Anh Lại Meo Meo

Chương 63
Cuối cùng Phong Cửu vẫn làm theo lời Hạ Nhiêu nói, yên lặng ôm Tiểu A Lương nằm trên giường cả đêm. Vì áo sơ mi bị ngấm nước nên anh buộc lòng phải cởi ra. Nhưng quần tây lại được mặc rất chỉnh tề.

Cơ thể đại nhân mèo tám đuôi cứng ngắc, thức trắng cả đêm.

Suy cho cùng thì không có người đàn ông nào có thể yên ổn ngủ chung giường với người con gái đầu tiên mình yêu.

Phong Cửu nằm ngửa trên giường giống như pho tượng, còn Tiểu A Lương nằm bên cạnh quấn lên người anh như con gấu túi, hai tay ôm ngực mèo lớn, hai chân nhấc lên đặt trên bụng mèo lớn, ngay cả cằm nhọn cũng đặt vào hõm vai của mèo lớn, dáng dấp giống như tên cường đạo đang khóa chặt con mèo.

"..."

Phong Cửu liếc nhìn sắc trời dần dần sáng lên bên ngoài, trong lòng thở phào nhẹ nhõm tựa như sắp nhìn thấy ánh bình minh chiến thắng. Thế nhưng lúc này, Tiểu A Lương đang khóa chặt anh hoàn toàn không có ý định thức dậy.

Có lẽ vì đã uống chút rượu nên một đêm này cô ngủ rất ngon, cũng rất sâu. Hơi thở nhẹ nhàng và ấm áp lan tỏa trên cổ và vai anh, gây ra một cảm giác ngứa ngáy râm ran trên diện rộng.

Phong Cửu cứng đờ người nghiêng ra phía bên ngoài bên ngoài một chút, nhưng rõ ràng khoảng cách nhỏ như vậy không thể có tác dụng gì đáng kể. Thế là đại nhân mèo tám đuôi âm thầm thở dài một tiếng, cuối cùng ngồi phịch trên giường, từ bỏ giãy dụa.

Anh cụp mắt xuống, trong đôi mắt xanh sẫm phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của cô gái.

Phong Cửu vô thức duỗi tay ra, sau đó đầu ngón tay rơi vào giữa lông mày của cô gái, đó là màu than xanh đen vẽ mày nhợt nhạt, đầu mảnh, hơi cong theo hình vòng cung nhẹ nhàng.

Lông mi đen dày và mảnh dài giống như con bướm đậu khẽ chuyển động cánh theo nhịp thở, trên làn da trắng như ngọc được một mảng tối tăm che phủ, chóp mũi thanh tú được nhuộm một chút màu hồng nhạt, thế mà giữa môi tô màu đỏ thắm càng thêm xinh đẹp.

Giờ phút này, Phong Cửu nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng như trống trận. Cô ấy là người đầu tiên... Người đầu tiên khiến cho đại nhân mèo tám đuôi cao cao tại thượng tồn tại khái niệm về vẻ đẹp và sự xấu xí của con người.

So với cô gái nhỏ ngây thơ và ngốc nghếch trước đây mà nói, dường như cô không thay đổi chút nào, cô ấy sạch sẽ như tuyết rơi ở một nơi cực kỳ lạnh giá, không bị những thứ dơ bẩn của thế tục vẩn đục. Thế nhưng, cô ấy lại giống như đã thay đổi.

Cô bắt đầu rũ bỏ vẻ ngây ngô, non nớt, giống như một trái đào chín tỏa ra hương thơm ngào ngạt, hấp dẫn con người.

Phong Cửu khẽ di chuyển đầu ngón tay dừng lại ở đuôi mắt cô, vén vài sợi tóc lộn xộn ra sau tai.

Mái tóc đen như thác nước tùy ý rối tung trên bả vai, như là hoa đang nở rộ, nhưng giống như dây leo mọc ở đầu quả tim anh, quấn chặt xung quanh, âm thầm lớn lên và mạnh mẽ.

Chiếc cổ mảnh khảnh, xương quai xanh đẹp đẽ tựa như trăng lưỡi liềm, còn có cái lõm nhỏ xinh xắn ở giữa, thậm chí bị cổ áo che khuất... Dấu vết đó như ẩn như hiện... Sợi tóc màu mực tàu và làn da trắng tuyết lộ ra tương phản rõ rệt, mang đến một loại tác động rất mạnh đến thị giác.

Đôi đồng tử xanh sẫm kia khẽ run lên, sau đó lập tức nhìn sang chỗ khác, Phong Cửu cảm thấy hô hấp bắt đầu hơi dồn dập, đại não vốn đã bình tĩnh trở lại cũng bắt đầu nóng lên.

"Ưm..."

Nhưng mà vừa mới dời đi một chút, Tiểu A Lương đã vô thức hơi nhíu mày, cô lẩm bẩm gì đó như mèo con, sau đó lại theo sát ôm lấy anh như bạch tuộc.

Phong Cửu: "..."

【 Quá khó! 】

Mà nếu anh di chuyển ra phía ngoài thêm chút nữa thì anh sẽ phải nằm dưới đất.

Lúc này, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, căn phòng vốn còn mờ mờ tối ngay lập tức bừng sáng.

"Hừm..."

Cô gái cúi đầu hừ một tiếng, sau đó cau mày vùi mặt vào trong hõm vai Phong Cửu, cô cọ cọ vài cái bên trong như thể đang làm nũng, cuối cùng là không tình nguyện mở mắt ra.

Thế nhưng lúc này cả người Phong Cửu không nhịn được hơi rung rung. Yết hầu vô thức lăn lộn, giọng anh khàn đi.

"Tiểu A Lương, trước tiên em..." đứng dậy.

“Meo Meo?”

Nhưng mà nửa câu sau còn chưa kịp nói xong, anh đã bị cô gái nâng mặt lên. Đầu óc Tiểu A Lương choáng váng, cô nhìn Phong Cửu mấy giây rồi sau đó ôm hôn một cái lên mặt anh.

"Chụt ~"

Sau khi hôn xong, cô hé miệng nở nụ cười khờ khạo, lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, thế nhưng nhìn vào đôi mắt mơ màng lại mờ mịt, Phong Cửu liếc mắt một cái cũng biết rõ ràng cô gái nhỏ kia đang buồn ngủ, anh nắm lấy vai cô, nhẹ nhàng lắc lắc.

“Tỉnh nào!”

“Hả? Hôn hôn?”

Tiểu A Lương hoang mang cau mày, sau đó mang vẻ mặt bất lực nâng mặt Phong Cửu, cúi đầu hôn lên khóe môi anh một cái.

“Được rồi.”

Nói xong, cô lại vùi mặt vào vai anh, nhắm mắt lại, miệng ậm ờ giống như giọng điệu nũng nịu của một đứa trẻ.

“Hôn xong rồi, em buồn ngủ lắm... Anh ngoan một chút, đừng có làm loạn."

Phong Cửu:"...??? "

——Tóm lại bây giờ ai đang làm loạn???

Nhưng vài giây sau, đột nhiên Tiểu A Lương nhận ra điều gì đó, cô cau mày chớp mắt, lúc này bộ não chết máy của cô bắt đầu khởi động lại, toàn bộ ký ức đều trở về.

”...?!!"

Cô sửng sốt một giây, sau đó cọ xát rồi bò lên ngực thiếu niên.

Tiểu A Lương mờ mịt nhìn anh mấy giây, tầm mắt vô thức nhìn phần thân trên trần trụi của Phong Cửu, xương quai xanh lõm sâu, cơ bụng lộ rõ nhưng không hề khoa trương, những đường cơ đẹp đẽ chảy xuống từ ngực và bụng gắn với đường nhân ngư khiêu gợi đến thắt lưng.

Chẳng qua điều dễ thấy nhất là vết đỏ hằn trên da, hình dáng vừa khéo khớp với bàn tay của cô gái.

—— Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nửa trên trần trụi của Phong Cửu.

Xinh đẹp lại gợi cảm, giống như một sự quyến rũ thầm lặng khiến người ta không nhịn được chỉ muốn sờ một chút.

Hô hấp và nhịp tim đồng thời trở nên gấp gáp, Tiểu A Lương tỉnh táo lại trong chốc lát, dời tầm mắt giống như thiêu đốt, lại hoảng sợ che mắt lại, đầu lưỡi gần như xoắn lại.

"Anh... Anh..."

Đại nhân mèo tám đuôi bị giày vò cả đêm nằm trên giường nhìn cô, sau đó vẻ mặt không chút thay đổi nhướng mày, giọng nói bình tĩnh mà lạnh nhạt:

"Cái gì?"

"..."

Khuôn mặt Tiểu A Lương ‘phịch’ một cái đỏ bừng lên, mấy giây sau cô lại nhẹ nhàng mở các ngón tay của mình ra một chút, giống như tự lừa dối mình lùi ra ngoài. Tiếc là bây giờ cô không thể nói được lời nào cả.

Đặc biệt là... khi cô nhìn thấy chiếc váy dài đến mắt cá chân của mình bị rách đến mức cố lắm chỉ che được đồ lót bên trong.

Tiểu A Lương cứng ngắc chuyển tầm mắt, sau đó nhìn thấy những mảnh váy rơi vãi trên mặt đất.

"...!!!"

【 Trời, trời ạ! 】

Cô cứng đờ ngồi vài giây, sau đó kéo chăn bông lên, chui vào trong giống như con đà điểu, quấn chặt lấy cơ thể mình thành một viên tròn tròn, cuộn mình bất động dưới chân giường.

Đại nhân mèo tám đuôi nhìn thấy toàn bộ quá trình nhếch khóe môi, sau đó cũng ngồi xuống vươn tay chọc vào cục tròn nhỏ đang co ro trong góc giường.

“Ra ngoài?”

“… Em không ra.”

Bởi vì cách một lớp chăn bông mỏng, giọng cô gái nghe có vẻ hơi buồn bực.

“Vậy anh sẽ vén chăn lên.”

Phong Cửu làm bộ nắm một góc chăn, trong mắt mang theo chút ý đùa tinh quái.

"Ấy ấy ấy, đừng!"

Giọng của Tiểu A Lương đột nhiên trở nên căng thẳng. Mấy giây tiếp theo sau đó, cô sợ hãi ló đầu ra, hay nói chính xác hơn là chỉ lộ ra đôi mắt nai con ướt át.

Mái tóc dài đẹp đẽ trở nên bù xù giống như con nhộng tằm ngốc nghếch dễ thương.

Bịch.

Tiểu A Lương sợ tới mức toàn thân run lên, cô cứng đờ nhìn cánh tay đang chống trên tường của thiếu niên, rồi lại ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đang rủ xuống của người kia. Ngay lúc này đây, anh gần như ôm cả người cô vào lòng.

Cô gái vô thức nuốt nước bọt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ trắng hồng ngay lập tức đỏ bừng.

“Em trốn cái gì?”

Anh cúi đầu rướn người lại gần một chút, xương bả vai phía sau lưng thẳng đứng như hai đỉnh núi nặng nề. Giọng nói uể oải lười biếng mà khàn khàn, đôi mắt xanh sẫm ánh lên vài màu sắc không rõ tên nào đó đậm hơn.

"Em... Em..."

Tiểu A Lương nắm góc chăn bông, cả người ngốc ngốc xen lẫn hoảng sợ, nhưng một giây tiếp theo, cô đã bị thiếu niên hôn. Hơi thở đan xen, môi lưỡi quyện vào nhau, môi hôn ngọt ngào cùng tiếng thở hổn hển thấp thoáng mơ hồ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, bàn tay anh vén góc chăn bông lên một chút, lặng yên không một tiếng động luồn vào bên trong, đặt lên vòng eo mảnh khảnh của cô gái.

Rõ ràng lúc đầu chỉ muốn trêu chọc cô gái nhỏ đáng yêu lại ngốc nghếch này một chút, thế nhưng khi Phong Cửu thực sự đến gần cô thì lại không thể nhịn được nữa. Anh không nhịn được muốn chạm vào cô, hôn môi cô, thậm chí làm những chuyện thân mật, triền miên hơn nữa.

… Chỉ bầu bạn đơn giản thôi đã không thể thỏa mãn được Phong Cửu.

Rõ ràng không phải lần đầu tiên hôn môi nhưng Tiểu A Lương vẫn theo bản năng cảm thấy thẹn thùng không kiềm chế được. Hai tay cô gái cách một lớp chăn mỏng vô thức áp lên ngực Phong Cửu, nhưng nhịp đập và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng vẫn đến lòng bàn tay mềm mại không chút trở ngại nào.

Nhịp đập rõ ràng cùng với nhiệt độ nóng bỏng khiến Tiểu A Lương thoáng có ảo giác, thật giống như... Cô đã chạm tới trái tim của Phong Cửu.

Nhưng thật ra, điểm chí mạng của mèo tám đuôi không phải là trái tim như đại đa số các sinh vật, nguồn gốc phát ra mọi sức mạnh của Phong Cửu đồng thời cũng là điểm chí mạng chính là chiếc đuôi của anh.

Từ rất lâu về trước, anh đã đưa chúng cho cô công chúa nhỏ ngốc nghếch này.

Rất kỳ lạ, sau khi có cảm giác này, đột nhiên Tiểu A Lương không còn luống cuống như trước. Có điều, lúc này Phong Cửu lại đột nhiên lùi lại, hơi thở hổn hển nặng nề xen lẫn một chút nhẫn nhịn.

Toàn bộ cơ bắp trên người thiếu niên đều căng cứng, có thể thấy rõ kết cấu rắn chắc và cực kỳ có sức bật, giống như dã thú đang ngủ đông vận sức chuẩn bị thức tỉnh.

“Tối hôm qua em… Uống say.”

“Hả?”

Tiểu A Lương theo bản năng liếm đôi môi cánh hoa ướt át của mình, cô chưa từng đụng tới rượu, chuyện uống rượu xảy ra trên người mình cứ như là chuyện hoang đường. Phong Cửu xoa xoa mái tóc mềm mại của cô gái, hai mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn trầm thấp, lúc kề sát bên tai nói chuyện sẽ khiến lỗ tai người ta mềm nhũn.

“Cho nên lần sau khi anh không có mặt, không được uống rượu.”

—— Anh rất nghiêm túc dặn dò.

Hơi thở nóng bỏng phả vào sườn mặt cô, vành tai Tiểu A Lương đỏ đến mức rỉ máu, cô lại co người vào trong chăn bông, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, giống như một đứa trẻ thừa nhận sai lầm của mình.

"Ừm, được ~"

"..."

Phong Cửu không nói lời nào nhìn chằm chằm cô, ánh mắt có chút u ám. Có lẽ đôi khi cô bé ngoan quá cũng không tốt, bởi vì nhìn nó khiến người ta luôn muốn bắt nạt cô một chút. Tất nhiên, trước khi ý tưởng này được thực hiện, đại nhân mèo tám đuôi đã thu hồi ánh mắt.

“Đứng dậy rửa mặt, tôi đi nấu cơm.”

Nói xong, anh đi ra ngoài còn rất chu đáo đóng cửa lại.

"..."

【 Uống say? 】

Tiểu A Lương ngơ ngác ngồi trên giường vài giây, sau khi cô bình tĩnh lại, những ký ức tối đêm qua bắt đầu đứt quãng ùa về.

Thức uống có hương hoa anh đào mà cô nghĩ thực ra là rượu trái cây, sau đó... Cô say rượu đùa giỡn trong xe của Phong Cửu, bị anh ôm về nhà, sau đó hình ảnh trong ký ức dừng ở phòng tắm.

【 Không phải là em muốn bắn nước vào anh… 】

【 Là nó muốn bắn nước vào anh, em đã khuyên rồi… 】

Lúc nhớ tới đây, cả người Tiểu A Lương đã bị chăn bông quấn thành nhộng con tằm trên giường.

【 Trời ạ! 】

【 Xấu hổ quá đi… 】

Lúc đó chắc hẳn cô đã trông như một đứa ngốc.

“Cốc, cốc, cốc.”

Nhưng Tiểu A Lương đang vô cùng xấu hổ nên không nghe thấy tiếng gõ cửa, nên chỉ sau vài giây, nhộng con tằm đang điên cuồng xoắn xuýt đối mắt với đại nhân mèo tám đuôi mặt không chút biểu cảm.

Phong Cửu: “…?”

Tiểu A Lương: “…!!!”

Cơ thể cô gái cứng đờ, ngượng ngùng không nói nên lời gần như lập tức tràn ngập khắp cơ thể cô, lúc này cô công chúa nhỏ chỉ hận không thể đào lỗ chui xuống đất.

Phong Cửu cau mày nhìn cô mấy giây, sau đó hỏi:

“Em không thoải mái sao?”

“… Không có.”

Tiểu A Lương nghẹn đỏ mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu. Thiếu niên bình tĩnh nhìn cô, sau khi xác nhận cô thật sự không sao, anh đặt chồng quần áo trong tay lên ghế sô pha bên cạnh.

“Chọn một bộ mặc tạm đi, đợi lát nữa ra ngoài mua quần áo cho em.”

Phong Cửu mới mua căn hộ nhỏ này cho cô không lâu, Tiểu A Lương cũng chỉ đến đây một hai lần, do đó hiển nhiên ở đây không có quần áo của cô.

"Được..."

Đợi cho mèo lớn đi ra ngoài, Tiểu A Lương ngồi phịch trên giường, sau đó lại cuộn tròn thành nhộng con tằm.

"A a a..."

"Ngại quá đi mất... Hu..."

Mười phút sau——

Tiểu A Lương mặc áo thun kiểu áo bóng đá màu trắng xanh ngồi trên bàn ăn, Phong Cửu rất cao, áo thun tay ngắn của anh đối với cô mà nói giống như một chiếc váy nhỏ, vạt áo vừa vặn cao hơn đầu gối mười phân, lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết.

Quần áo của cô luôn là kiểu trẻ trung, dễ thương hoặc là dịu dàng thùy mị. Loại quần áo cool ngầu như vậy là lần đầu tiên cô mặc thử.

Dĩ nhiên, khí chất của Tiểu A Lương không thích hợp với phong cách cool ngầu này, cho nên cô mặc lên thật sự giống như - Cô gái nhỏ mặc trộm quần áo của bạn trai.

Cho nên sau khi ăn sáng xong, Phong Cửu chở cô đến trung tâm thương mại. Không biết có phải cố ý hay không, nhưng Tiểu A Lương luôn cảm thấy không hiểu sao quần áo trên người anh giống hệt với quần áo của mình.

Đương nhiên đại nhân mèo tám đuôi sẽ không nói rằng mình cố tình làm vậy mà anh chỉ nắm tay bạn gái nhỏ của mình, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng đi thẳng vào khu quần áo dành cho nữ trên tầng bốn của trung tâm thương mại.

Trước khi ra khỏi cửa, anh còn đặc biệt tiếp thu kiến thức từ bí kíp đi mua sắm cùng bạn gái từ chỗ của Hạ Nhiêu. Tất nhiên, về chi tiết cụ thể của đêm qua, đại nhân mèo tám đuôi tỏ vẻ lạnh nhạt từ chối tiết lộ.

Dù có chút thất vọng nhưng Tiểu Bạch nhỏ bé vẫn tận tâm hỗ trợ đại nhân.

Đầu tiên, trên tay bạn gái ngoại trừ cầm trà sữa và đồ ăn vặt thì không được cầm bất cứ thứ gì hết.

Cho nên, trên cổ Phong Cửu đeo túi lớn túi nhỏ của công chúa nhỏ.

Thứ hai, mua, mua, mua, cô ấy thích, đẹp mắt, đắt tiền, đều mua hết!!!

Cho nên, Phong Cửu mang theo tất cả tài sản của mình.

Tiểu A Lương còn đang nghĩ bọn họ đến đây để mua mấy bộ quần áo, kết quả trên tay cô đầu tiên là một cốc trà sữa và đồ ăn vặt không biết từ đâu ra, sau đó bọn họ bắt đầu điên cuồng mua đồ này nọ mà không rõ lí do.

Nơi đầu tiên:

"Cái đó, tôi cảm thấy cái đó hơi..." Đắt.

”Tính tiền."

"..."

Nơi tiếp theo——

"Khoan, chờ đã, hình như tôi có một chiếc váy màu này. "

"Gói lại đi."

"..."

Lại một nơi kế tiếp——

"Phong Cửu, anh nghĩ màu xanh da trời hay màu hồng trông đẹp hơn?"

"Cái nào cũng đẹp, mua cả hai."

"..."

Kết quả là nhân viên cửa hàng ở mỗi nơi tiếp đón bọn họ đều kéo miệng cười toe toét đến mang tai.

Một tiếng sau——

“Phong Cửu, mua nữa thì tủ quần áo trong phòng em không chứa hết đâu.” Đại nhân mèo tám đuôi lạnh lùng rủ mắt nhìn cô, nếu trên cổ anh không treo túi của bạn gái cùng với trên tay không xách túi lớn túi nhỏ thì nhìn qua có sẽ rất kiêu ngạo lạnh lùng.

“— Có thể để ở nhà anh.”

“…”

Những lời này nghe mới mờ ám làm sao, cộng thêm chuyện xảy ra sáng nay, Tiểu A Lương lập tức hiểu sai ý đỏ mặt, cũng không biết phải làm sao. Thậm chí cô càng nghĩ càng sai, dù sao vẫn cảm thấy trong câu này có ẩn ý kín đáo.

Cho nên cuối cùng, Tiểu A Lương trực tiếp bỏ qua chủ đề này, đồng thời dưới sự kiên quyết từ chối của cô, cuối cùng bọn họ cũng ngừng hành động mua mua mua tư sản tội lỗi này.

Nhưng mà, vì buổi chiều có họp lớp cho nên bọn họ ăn một bữa cơm cùng nhau, Phong Cửu đưa Tiểu A Lương quay về.

Nhưng lúc này, đột nhiên cô nhận ra, mang theo hơn chục chiếc túi có logo của các thương hiệu nổi tiếng đi dạo trong khuôn viên trường nhìn thế nào cũng thấy dị dị kiểu gì đấy, cho nên Tiểu A Lương lấy một chiếc túi rồi bỏ một hai chiếc túi khác vào bên trong.

“Những cái còn lại...”

Vừa nói xong, cô cảm thấy trên mặt hơi nóng lên.

“Trước tiên cứ để nó ở... Nhà của anh.”

Những lời này vừa nói ra, cảm giác giống như là đáp lại cái ám thị gì đó. Thế nhưng, Phong Cửu lại không có phản đối, anh gật đầu, đóng cửa xe, đưa cô đến thẳng dưới ký túc xá.

“Vậy thế em lên trước nhé?”

Tiểu A Lương chú ý tới những ánh mắt hóng chuyện nóng rực của những người xung quanh.

“Chờ đã.”

Phong Cửu lấy trong túi áo ra một tấm thẻ, đặt vào lòng bàn tay cô gái.

“Cái này cho em.”

Tiểu A Lương cúi đầu xuống nhìn, vẻ mặt bối rối.

“Cho em thẻ ngân hàng làm gì?”

Hiện tại cô không thiếu tiền, dù sao thì mỗi tháng Hạ Nhiêu và Khanh Thương cũng sẽ cho cô tiền sinh hoạt. So với bảy tệ năm xu suýt thì bị cướp hồi trước thì trái lại bây giờ cô công chúa nhỏ rất giàu có.

“Đây không phải là thẻ ngân hàng.”

“… Hả?”

Tiểu A Lương ngẩng đầu nhìn anh, cùng lúc đó, khuôn mặt tuấn tú của người thanh niên trước mặt đột nhiên phóng to lên. Phong Cửu xoa xoa đầu tóc mềm mại của cô gái, nhếch khóe môi mỏng lên.

Anh nói:

“Đây là thẻ lương.”

【 Thẻ... lương? 】

Đột nhiên Tiểu A Lương hiểu ra: "...!!"

Tác giả có điều muốn nói: Ngoại truyện tiếp theo sẽ nói về việc kết hôn và sau khi kết hôn!!!!

Chương kế tiếp