Sao Trời Tựa Anh

Chương 11
Hôm nay là thứ bảy, Sầm Ninh dọn dẹp bàn học qua loa rồi chuẩn bị đến tòa nhà dạy học B để tham gia hoạt động câu lạc bộ đầu tiên do Câu lạc bộ biện luận tổ chức.

Ở Bắc Kinh vào cuối tháng mười, thời tiết buổi sáng sớm rất lạnh, Sầm Ninh lại chỉ mặc một chiếc áo gió dài mùa xuân mỏng manh. Cô rời khỏi Huyên Thành rất vội vàng nên không có thời gian để mang quần áo mùa đông.

Gió lạnh bên ngoài thổi vù vù, trên mặt đất đã có rất nhiều lá rụng, cô cảm thấy độ dày của chiếc áo gió đang mặc trên người không thể chịu nổi cái rét lạnh cuối thu của Bắc Kinh, vì vậy cô không thể không tăng tốc độ đến tòa nhà dạy học B.

Đẩy cửa phòng học nơi tổ chức hoạt động câu lạc bộ, Sầm Ninh thấy chỉ có lác đác vài học sinh trong phòng học hình bậc thang. Như mọi khi, cô tìm một chỗ cạnh cửa sổ ở tít phía cuối rồi ngồi xuống. Từ trước tới giờ cô không phải là người hướng ngoại, cho nên cũng không chủ động nói chuyện với sinh viên khác, cô chỉ lấy từ trong chiếc túi vải bạt màu trắng mang theo bên người ra cuốn sách《 Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ 》, và im lặng đọc.

Ước chừng hơn mười phút sau, tốp năm tốp ba sinh viên lần lượt đi vào trong phòng học, cả phòng học đang im ắng bỗng chốc ồn ào, náo nhiệt hẳn lên.

Sầm Ninh vẫn cúi đầu đọc sách, cô không dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, thậm chí ở nơi ồn ào hơn cả chỗ này là bệnh viện, cô cũng có thể làm xong bài tập.

Nghĩ đến bệnh viện, Sầm Ninh bất giác nhớ lại quá khứ.

Đó là khi cô vừa mới vào tiểu học, công việc của Dương Tần Phương cực kì bận rộn, có đôi khi còn phải tăng ca sau giờ tan tầm. Vì thế có một buổi chiều sau khi tan học, Dương Tần Phương đón Sầm Ninh nhưng không về thẳng nhà, mà đưa cô đến bệnh viện tăng ca.

Khi đó, Sầm Ninh ngoan ngoãn ở trong văn phòng của Dương Tần Phương làm bài tập, hôm ấy Dương Tần Phương tình cờ có ca phẫu thuật lớn cần mổ chính, vì vậy bà đã để cô ở một mình trong văn phòng.

Sầm Ninh đang làm bài tập thì nghe thấy có tiếng một cậu bé khóc ở ngoài hành lang. Cô đi ra ngoài theo tiếng khóc, nhìn thấy trên chiếc ghế dài cuối hành lang, có một cậu bé mặc quần áo bệnh nhân đang lau nước mắt. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, hắt lên người cậu, khiến nước da vốn đã rất trắng của cậu trở nên gần như trong suốt. Cô đến gần hỏi cậu bé:

“Tại sao cậu lại ngồi khóc một mình ở đây vậy?”

Cậu bé ngước mắt lên nhìn cô bé đứng trước mặt, trên khuôn mặt vẫn còn vương những giọt nước mắt.

“Mẹ tớ nói tớ phải làm phẫu thuật, tớ sợ lắm, tớ không muốn làm phẫu thuật.”

Sầm Ninh ngồi xuống bên cạnh, nói với cậu bé: “Cậu đừng sợ, phẫu thuật xong cậu sẽ không còn bệnh nữa.”

“Có thật không?”

“Ừm, thật đó, tớ tặng cái này cho cậu, cậu nhất định sẽ khỏe mạnh lên.”

Sầm Ninh gỡ lá bùa bình an buộc bằng sợi dây đỏ trên cổ xuống, sau đó cô nhẹ nhàng đeo vào cho cậu bé, đây là lá bùa Dương Tần Phương xin ở chùa cho cô cách đây không lâu.

Cậu bé cúi đầu nhìn bùa bình an treo trước ngực rồi lại nhìn Sầm Ninh, cuối cùng cũng ngừng khóc.

“Tớ còn bài tập chưa làm xong, lát nữa mẹ tớ biết sẽ mắng tớ. Tớ đi về trước đây, tạm biệt.”

Nói xong, Sầm Ninh đứng dậy chạy về phía văn phòng, cậu bé vẫn nhìn theo cô mãi cho đến khi bóng hình cô biến mất ở chỗ ngoặt.



Không biết cậu bé lúc đó bây giờ ra sao, liệu cậu ấy có còn giữ lá bùa bình an mà cô đã tặng không?

phòng học càng ngày càng ầm ĩ kéo suy nghĩ của Sầm Ninh trở lại.

“Bạn học, bên cạnh cậu có ai ngồi không?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Lục Tinh Diễn?”

Sầm Ninh vừa ngẩng đầu lên thì thấy thiếu niên đang đứng ở vị trí bên cạnh cô. Anh cũng rũ mắt nhìn cô, mỉm cười và hỏi:

“Nhìn thấy tớ rất ngạc nhiên à?”

“Không, bên cạnh tớ không có ai ngồi.”

Giọng nói của Sầm Ninh không lớn, chỉ có khoảng cách như hai người bây giờ mới có thể nghe thấy. Thật ra cô có hơi khó hiểu, rõ ràng trong phòng học còn rất nhiều chỗ trống, sao anh lại cứ muốn ngồi chỗ bên cạnh cô. Vị trí này hình như cũng không có gì đặc biệt, lợi ích duy nhất là gần cửa sổ, ánh sáng rất tốt.

Vì thế Lục Tinh Diễn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sầm Ninh, đôi chân dài mở rộng. Sầm Ninh vô tình cảm giác được đầu gối của Lục Tinh Diễn sơ ý đụng vào đầu gối của cô.

Có hơi khó xử.

“Xin lỗi.” Lục Tinh Diễn thu lại đôi chân dài một chút.

“Không sao đâu.” Sầm Ninh cảm thấy khuôn mặt cô lại bắt đầu nóng lên.

“Hôm nay cậu đọc sách gì?” Lục Tinh Diễn không đợi Sầm Ninh trả lời đã thuận tay cầm quyển sách 《 Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ 》trên bàn cô lên.

“Tại sao lại là quyển này vậy?”

Sầm Ninh thấy Lục Tinh Diễn một tay cầm quyển sách, nhìn lướt qua trang bìa trước, rồi sau đó lại mở lại nơi trước đó đã mở sẵn chứ không lật thêm. Ánh mắt anh dừng lại trên trang cô vừa mới xem.

Trên trang đó có một câu Sầm Ninh rất thích.

Đi trong hy vọng tốt hơn là đến đích.

Mà câu này bây giờ bị Lục Tinh Diễn đọc ra thành tiếng.

“Đi trong hy vọng tốt hơn là đến đích.”

“Đây là câu nói tớ rất thích trong quyển sách này.”

Giọng điệu của Sầm Ninh không có quá nhiều cảm xúc, chỉ bày tỏ rằng đây là yêu thích cá nhân của cô.

“Câu nói này rất hay, nhưng mà nếu là tớ, tớ vẫn muốn biết cuối hành trình của mình sẽ như thế nào, tớ khá tò mò về nơi mà tớ sẽ dừng chân lại.”

Sau khi nghe những lời của anh, Sầm Ninh sững sờ một lúc, nhưng nghĩ kĩ lại thì cô đã hiểu rõ, Lục Tinh Diễn luôn hiếu kỳ và thích mạo hiểm.

“Vậy chúc cậu có được đích đến như ý nguyện.”

Thật ra, tôi mong cuộc hành trình của cậu có thể bình yên, suôn sẻ, tất cả đều tốt đẹp hơn. Cậu cũng là niềm hi vọng duy nhất trong hành trình thầm yêu của tôi, cho dù không có kết quả, cho dù vĩnh viễn không tới được trạm cuối cùng, hành trình này vẫn sẽ luôn tràn ngập hi vọng, đơn giản là vì có cậu.

“Ha ha ha ha ha.”

Sầm Ninh nghe thấy tiếng cười sảng khoái của thiếu niên, cười đến mức cả người lẫn bả vai đều rung rung.

Cô nghe thấy thiếu niên nói: “Sầm Ninh, lần nào cậu nói cũng có thể chạm vào điểm cười của tớ đấy.”

Sầm Ninh nhất thời không hiểu được ý nghĩa trong lời nói đó, ngây ngốc nhìn anh.

Lục Tinh Diễn không nhìn cô, cũng không giải thích, chỉ cầm quyển sách đặt lại lên bàn cô.

“Các bạn học thân mến, hôm nay là buổi sinh hoạt câu lạc bộ chính thức đầu tiên của Câu lạc bộ biện luận, hoan nghênh mọi người tham gia. Hy vọng sau này mọi người có thể cùng nhau cố gắng, góp một phần công sức vào Câu lạc bộ biện luận của trường…”

Giọng nói của chủ nhiệm Câu lạc bộ biện luận - Vương Huyên cắt ngang dòng suy nghĩ của Sầm Ninh, cô không nhìn nữa, nhanh chóng cất sách trên bàn vào túi vải bạt, rồi lại lấy ra một quyển notebook từ trong túi, chuẩn bị ghi lại một số vấn đề quan trọng như các hoạt động của câu lạc bộ và các hoạt động trong tương lai. Cô không có thói quen dùng ghi nhớ của điện thoại hay máy tính, bởi vậy nên phần lớn thời gian cô đều sử dụng sổ tay để ghi chép.

“Cậu không cần ghi chép lại sao?”

Sầm Ninh quay đầu liếc nhìn người bên cạnh, liền thấy thiếu niên kia vẫn lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ ăn không ngồi rồi, bận tối mắt mà vẫn thong dong, cứ như sự thăng trầm vinh quang hay nhục nhã của câu lạc bộ biện luận đều không liên quan gì đến anh.

“Chẳng phải ghi nhớ trong đầu tốt hơn ghi chép vào sách vở hay điện thoại, máy tính sao?”

Sầm Ninh lập tức biết mình đã nhiều lời, Lục Tinh Diễn có trí nhớ vô cùng siêu việt, cô từng nghe thấy điều này hồi cấp ba. Dù sao anh cũng là người giành được giải huy chương đồng của gameshow 《 ký ức thịt nguội 》 trong năm mùa liên tiếp, có lẽ đối với anh, chút kiến thức linh tinh này không cần thiết phải lãng phí bất cứ tế bào não nào.

Hoạt động đầu tiên của Câu lạc bộ Biện luận kéo dài hai tiếng thì kết thúc. Hoạt động lần này chỉ đơn giản là để thành viên câu lạc bộ làm quen với nhau, cùng với giới thiệu lịch sử của Câu lạc bộ Biện luận từ khi bắt đầu thành lập đến nay, và cuối cùng là để tất cả thành viên tự do thảo luận, trình bày ý kiến, đưa ra hoạt động câu lạc bộ mà mình cảm thấy hứng thú nhất, sau đó nếu có ý kiến hay đề xuất gì thì có thể nhắn lên WeChat của Câu lạc bộ.

Nhóm sinh viên lần lượt đi ra khỏi phòng học, Sầm Ninh thu dọn đồ đạc xong, theo bản năng quay đầu nhìn người bên cạnh.

Lục Tinh Diễn lại nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi, cũng không biết là ngủ rồi vẫn là ở nghỉ ngơi, từ Sầm Ninh góc độ này có thể rõ ràng thấy hắn thon dài trắng nõn trên cổ hơi hơi nổi lên hầu kết,

Vậy mà Lục Tinh Diễn lại đang nhắm hai mắt và dựa lưng vào ghế ngồi, cũng không biết là anh ngủ rồi hay chỉ nghỉ ngơi. Từ góc độ của Sầm Ninh có thể thấy rõ hầu kết hơi nhô ra trên cái cổ trắng nõn thon dài của anh, phía trên là đường nét thanh thoát của khuôn mặt và cằm, mũi cao thẳng, đôi mắt nhắm nghiền, đôi mi dày cong vút, chỉ là dưới mí mắt có một vòng đen.

Bởi vì đêm qua ngủ không ngon sao?

Sầm Ninh đang định mở miệng thì thấy Lục Tinh Diễn hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, chợt mở mắt ra nhìn qua, trong mắt không có bất cứ cảm xúc gì, cô nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.

“Tớ vừa định nói với cậu, cậu có thể nhường đường một chút được không, cậu chắn như vậy tớ không ra ngoài được.”

Lời giải thích của Sầm Ninh rất hợp lý, nhưng cô vẫn hơi chột dạ, sợ Lục Tinh Diễn sẽ nghĩ là cô đang nhìn lén anh, tuy sự thật đúng là vậy.

“À xin lỗi.”

Lục Tinh Diễn trực tiếp đứng lên, ý bảo Sầm Ninh đi ra ngoài.

Sầm Ninh đứng dậy, nói tạm biệt rồi bước nhanh qua người anh. Ống tay áo của cô vẫn chạm vào quần áo của anh, một cơn gió thoảng qua khi cô lướt qua, thoang thoảng hương hoa nhài. Lục Tinh Diễn cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó lướt nhẹ qua, có hơi ngứa. Nhưng mà anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không đuổi theo cô, chỉ nhìn bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt kia biến mất ở cửa phòng.

Không biết vì sao, Lục Tinh Diễn lại cảm thấy như anh và Sầm Ninh đã quen biết nhau từ lâu, luôn có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Sau khi rời khỏi phòng học, Sầm Ninh không trở về kí túc xá, mà đi thẳng ra cổng trường. Gần đây cô mới nhận được một công việc gia sư, thật sự không dễ gì mới kiếm được việc gia sư ở thành phố lớn tập trung rất nhiều trường đại học như thế này. Cũng may danh tiếng của Hoa Thanh Bách Khoa giúp cô được cộng rất nhiều điểm, vì vậy nhờ may mắn và cố gắng mà cô đã thuận lợi nhận được công việc gia sư.

Ra khỏi cổng trường, Sầm Ninh đi đến trạm xe buýt bên kia đường chờ xe. Nhà cô sắp đến dạy ở vùng ngoại thành, nhưng nơi đó cũng là khu vực của người giàu có nổi tiếng Bắc Kinh. Trong lòng Sầm Ninh có đôi chút bất an, bởi vì có thể cô sẽ phải đối mặt với cậu ấm cô chiêu ăn chơi trác táng, nổi loạn không ai quản được, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu. Phương Thiến Thiến cũng nhắc cô chú ý an toàn, dù sao đám thiếu gia nhà giàu tính tình đều không tốt lắm, nói không chừng sẽ khiến cô phải bẽ mặt. Nhưng tiền lương đối phương đưa ra quả thực khiến cô động lòng, không gì tiền không giải quyết được.

Tuy nhiên khác với dự đoán của Sầm Ninh, gia đình thuê cô làm gia sư rất tốt bụng, cũng rất thân thiện, có lễ có tiết, không hề kiêu căng chút nào. Đặc biệt là thiếu niên cô dạy học không hống hách, bướng bỉnh như tưởng tượng, ngược lại rất lễ phép và hiếu học, không gọi cô là chị mà trực tiếp gọi là cô giáo. Buổi học kết thúc, hoàn toàn không cảm thấy không thoải mái, chút khúc mắc lúc mới bắt đầu cũng đã được gỡ bỏ.

Tác giả có lời muốn nói:

“Đi trong hy vọng tốt hơn là đến đích.” —— Steven William Hawking 《 Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ 》

Chương kế tiếp