Sao Trời Tựa Anh

Chương 12
Sinh nhật của Hạ Vân Khanh là vào ngày 9 tháng 11, tuy anh là cung Bọ Cạp nhưng lại không hề có đặc điểm điển hình nào của cung Bọ Cạp. Đặc điểm nổi bật nhất của cung Bọ Cạp là ngoài tươi sáng trong đen tối, thù dai hoàn toàn không thể hiện chút nào trên người anh, mà ngược lại, anh luôn là người thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy, cảm xúc gì cũng hiện hết lên mặt, không biết cách che giấu, đôi khi còn rất tùy hứng.

Bởi vậy mà Lâm Lộc thường than vãn với Sầm Nịnh rằng Hạ Vân Khanh là tên thẳng nam, không biết dỗ dành con gái vui vẻ chút nào cả.

Chạng vạng thứ tư, Sầm Nịnh nhận được một cuộc gọi từ Lâm Lộc.

“Bé Ninh, tớ đang ở cổng trường cậu, Hạ Vân Khanh lái xe tới. Cậu nhớ biển số xe nha: Kinh A34119, lát nữa cậu ra cổng trường cứ tìm xe có biển số này là được.”

“Được.”

Hôm nay, Sầm Nịnh trang điểm tỉ mỉ hơn thường ngày, bởi vì cô có mục đích riêng. Suy xét đến việc có lẽ Lục Tinh Diễn sẽ tham gia tiệc sinh nhật của Hạ Vân Khanh, cho nên cô cố ý mặc một chiếc váy dài nửa người màu vàng nhạt, mái tóc đen dài thả sau lưng, cô đã nuôi nó khá lâu, bây giờ đã dài đến xương bướm; bên ngoài khoác một chiếc áo lông trắng cổ chữ V, để lộ ra xương quai xanh tinh tế xinh đẹp, cả người trông trẻ trung và xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều.

“Nịnh Nịnh Tử, hôm nay tớ mới phát hiện thì ra cậu cũng có thể thuần khiết như vậy đó.”

Phương Thiến Thiến tựa lưng vào ghế ngồi, đánh giá cô gái đang thử đồ trước gương.

“Thuần dục phong?” Sầm Nịnh có chút khó hiểu nhìn về phía Phương Thiến Thiến.

“Cậu đúng là bông hoa trắng chuyện gì cũng không biết, thuần dục phong chính là thanh thuần ngây thơ xen lẫn gợi cảm quyến rũ, ví dụ như phong cách ăn mặc này của cậu.” Nói xong, cô cầm bánh quy trên bàn lên, trước khi ăn còn bổ sung thêm một câu: “Bình thường đám thẳng nam đều rất khó cưỡng lại cô gái thuần dục phong, thật sự mấy cô gái thuần dục phong đã giẫm nát tính háo sắc của đám thẳng nam đó.”

Bây giờ, Sầm Nịnh đã hiểu hoàn toàn ý nghĩa trong lời nói của Phương Thiến Thiến, mặt ửng hồng, nói: “Tớ vẫn nên thay quần áo ban đầu thì hơn.”

“Đừng mà.” Phương Thiến Thiến còn chưa nuốt xong miếng bánh quy đã lên tiếng ngăn cản cô: “Cậu mặc vậy đẹp lắm, đẹp hơn bộ dáng bình thường giản dị lúc trước nhiều, như cậu lúc trước thì làm gì có nam sinh nào có hứng thú theo đuổi cậu. Còn như bây giờ, tớ đảm bảo, không bao lâu nữa sẽ có nam sinh đến tỏ tình với cậu, đức hạnh của đám thẳng nam đấy chỉ có như vậy thôi.”

Phương Thiến Thiến nói xong, bưng cốc nước trên bàn uống một ngụm, lại nghĩ tới gì đó, dặn dò Sầm Nịnh: “Hôm nay cậu đi dự cái party gì gì đó kia nhất định phải cẩn thận đó, con gái vẫn phải biết tự bảo vệ mình thật tốt.”

Nói xong, không đợi Sầm Nịnh trả lời, Phương Thiến Thiến đã nhét miếng bánh quy nhỏ cuối cùng vào miệng, vừa nhai vừa tiếp tục xem phim.

Đó là bộ phim có độ thảo luận rất cao trên mạng hồi đó, tên là 《 Chân Hoàn Truyện 》, nội dung chính là về quyền mưu. Phương Thiến Thiến đã thức đêm liên tục để xem phim, cực kì mê mẩn, còn hay kể với Sầm Nịnh về nội dung phim và mấy diễn viên nam đẹp trai trong phim. Chẳng qua khi đó, Sầm Nịnh vẫn một lòng một dạ với việc học và hoạt động của câu lạc bộ, hoàn toàn không có thời gian rảnh để quan tâm đến mấy chuyện đó.

-

Khi Sầm Nịnh đi đến cổng trường, liếc mắt một cái đã thấy được chiếc xe Mercedes - Benz SUV có biển số Kinh A34119.

Ngồi lên ghế sau xe, Sầm Nịnh mới phát hiện có người ở ghế sau, lúc này người đó đang dựa vào ghế ngồi phía trên thư giãn.

Vậy mà lại là Lục Tinh Diễn.

Lúc trước, Sẩm Nịnh đã dự đoán tính cách của Hạ Vân Khanh, hơn nữa anh và Lục Tinh Diễn đều là nhà giàu trong hội bạn, vì vậy có khả năng anh sẽ mời Lục Tinh Diễn tới tham dự tiệc sinh nhật. Nhưng ngoại trừ chuyện từng đá bóng chung hồi cấp ba thì hai người họ gần như không có quá nhiều giao tiếp gì, nói gì đến anh em tốt. Cho nên gặp Lục Tinh Diễn ở đây là chuyện nằm ngoài dự đoán của cô.

Sầm Nịnh hơi mất tự nhiên chào hỏi Lục Tinh Diễn, đối phương hơi gật đầu coi như chào lại.

“Bé Nịnh, Hạ Vân Khanh gọi lớp trưởng tới đấy, vừa đúng lúc tốt nghiệp cấp ba, mọi người lại không gặp nhau mấy tháng liền, nhân cơ hội này tụ tập đi.”

Lâm Lộc ngồi trên ghế phụ, quay đầu nhìn hai người ở ghế sau. Cô biết hồi cấp ba Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn không quen biết, cũng chưa từng nói chuyện, vì vậy cô sợ bọn họ ở chung sẽ xấu hổ và tẻ nhạt, chỉ có thể chủ động giải thích lí do Lục Tinh Diễn ở đây với Sầm Nịnh.

“Ừm, nên tụ tập một lần.” Sầm Nịnh đáp lại một cách bình tĩnh.

Sau đó, cả quãng đường mấy người không ai nói chuyện, bởi vì có đến ba người thuộc kiểu ít nói, chỉ có một mình Lâm Lộc lảm nhảm nhưng vẫn không thể cứu được ba cục đá kia, cho nên cuối cùng vẫn chán ngắt.

Nửa giờ sau, xe chạy đến cửa một nhà hàng, chỗ này là khu kinh doanh nổi tiếng nhất Bắc Kinh, Hạ Vân Khanh đã đặt trước phòng riêng xa hoa nhất nhà hàng vào mấy ngày trước, định ăn cơm xong thì đi KTV, cứ như vậy kết thúc sinh nhật mười chín tuổi.

Sầm Nịnh vẫn luôn biết Hạ Vân Khanh và Lục Tinh Diễn đều là nhà giàu, cô đã từng nghe Lâm Lộc nhắc đến không ít lần thanh sắc khuyển mã, ân oán tình thù trong giới của bọn họ, nhưng từ trước tới nay cô chưa bao giờ muốn bước vào giới đó, hoặc là trở thành bạn bè với nhóm nhà giàu đó, hoặc là có bất cứ giao thoa gì với họ, cô biết rõ đạo lí khác biệt tầng lớp không thể dung hòa.

Lâm Lộc cũng thường nói cô ấy và Hạ Vân Khanh không môn đăng hộ đối, nếu một ngày nào đó nhà họ Hạ sắp xếp liên hôn gia tộc cho cậu, cô sẽ rời bỏ mà không chút lưu luyến, tuyệt đối không liều chết bám lấy.

Sầm Nịnh đã từng hỏi Lâm Lộc rằng, nếu tốt nghiệp đại học, thậm chí là đi làm, rồi đến tận lúc phù hợp bàn chuyện cưới hỏi, Hạ Vân Khanh vẫn không chịu cưới cô ấy, cô ấy sẽ làm thế nào.

Sầm Nịnh nhớ lại câu trả lời của Lâm Lộc lúc ấy.

“Nếu Hạ Vân Khanh không kết hôn với tớ, tớ sẽ chờ anh ấy năm năm. Nhưng chỉ có năm năm thôi, tớ có kế hoạch cuộc đời của bản thân, cũng không phải tồn tại vì Hạ Vân Khanh, con gái phải có sự nghiệp riêng chứ không phải phụ thuộc vào bất cứ người nào, đây mới là thể diện. Còn tình yêu thì hoàn toàn là phụ thuộc duyên phận, không cần ép buộc.”

Một câu trả lời rất tự tin và tỉnh táo.

Sầm Nịnh luôn cảm thấy Lâm Lộc là người lí trí.

“Bé Nịnh, cậu sao vậy? Mau xuống xe đi.”

Lâm Lộc ngồi phía trước, quay đầu nhìn về phía sau thì thấy Sầm Nịnh đang ngẩn người. Sầm Nịnh cũng bị tiếng nhắc nhở của Lâm Lộc kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, cô lại tinh thần, vô thức quay qua nhìn chỗ ngồi bên cạnh, thấy người bên cạnh đã đẩy cửa xe ra đi xuống.

Phòng riêng đặt trước ở tầng ba, khi bốn người bước vào, tất cả những bạn bè và bạn học trong giới nhà giàu đều đã đợi từ sớm trong phòng, có khoảng mười người. Những bạn bè và bạn học của cậu đều là người giàu sang phú quý, cả người toàn đồ nhãn hiệu xa xỉ.

Tuy nhiên, Sầm Nịnh vừa đi vào phòng đã ngửi thấy mùi khói thuốc lá nồng nặc, có lẽ là bọn họ đã hút trong lúc chờ đợi nhàm chán. Cô cực kì ghét mùi thuốc lá, bởi vậy hơi nhíu mày, ho một tiếng, dùng tay bịt mũi, nhưng cô không nói gì cả. Sầm Nịnh đi theo Lâm Lộc ngồi xuống, nhưng vừa ngồi xuống thì thấy Lục Tinh Diễn đứng dậy, đi thẳng tới chỗ cửa sổ, đẩy một cánh cửa ra.

Một cơn gió lạnh rít gào thổi thẳng vào trong phòng, mọi người cùng nhìn về phía anh, Sầm Nịnh nghe thấy có người nhỏ giọng phàn nàn.

“Lạnh thế này mà còn mở cửa sổ?”

“Cậu ta không sợ lạnh nhưng tôi sợ lạnh chứ, mấy ngày hôm trước vừa bị cảm xong.”

“Nóng thì nói mở điều hòa, còn đỡ hơn là mở cửa sổ.”

Trong chốc lát, Sầm Nịnh tự hỏi có phải Lục Tinh Diễn để ý đến động tác nhỏ của cô ban nãy không, nếu không tại sao vừa ngồi xuống đã đứng dậy mở cửa sổ. Chắc chỉ là cô tưởng tượng thôi, Lục Tinh Diễn không giống kiểu người cẩn thận như vậy. Cô lại nhìn về phía cửa sổ, thấy thiếu niên đút tay vào túi quần, thờ ơ nói: “Phổi của tôi không tốt lắm, chỗ này mùi thuốc lá hơi nồng nên mở cửa thổi bớt, một lúc sẽ đóng lại, xin lỗi.”

Vì vậy những người vừa phàn nàn ban nãy đều tỏ vẻ đã hiểu.

Cứ như vậy, Lục Tinh Diễn bước về chỗ ngồi của mình và ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, anh ngồi bên trái Sầm Nịnh. Sầm Nịnh cảm thấy dù Lục Tinh Diễn có phải mở cửa sổ vì cô hay không thì đều coi như là đã giúp cô, vì thế cô quay đầu nhìn sang người bên trái, có hơi nghiêng người về phía anh, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, rồi nhỏ giọng nói cảm ơn. Cô cố tình nói thật nhỏ, chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được.

Nói xong, cô đối diện với ánh mắt của Lục Tinh Diễn nhìn qua đây, trên mặt thiếu niên ngoại trừ lạnh nhạt thì không còn biểu cảm nào khác.

“Chỉ là phổi của tôi không tốt thôi, hồi còn nhỏ từng phẫu thuật, cậu không cần tự mình đa tình tưởng tôi làm vì cậu.”

Nói xong, không đợi Sầm Nịnh phản ứng, Lục Tinh Diễn đưa mắt nhìn sang nơi khác. Sầm Nịnh lập tức cảm thấy trên mặt mình như đang bốc lửa, cô xấu hổ quay đầu lại.

Đã sớm biết Lục Tinh Diễn không thích giúp đỡ người khác, lại vẫn cứ không chịu từ bỏ ý định tự rước nhục vào người, Sầm Nịnh ơi Sầm Nịnh, bao giờ mày mới có thể sửa cái tật xấu lụy tình này hả.

Với lại, Lục Tinh Diễn không đến mức sẽ để ý đến hành động nhíu mày nhỏ nhoi của cô, dù sao cô và anh ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải, hiện tại cũng chỉ là bạn cùng lớp cấp ba biết tên nhau, từng nói chuyện mấy câu mà thôi.

Trong bữa tiệc, vì dị ứng với cồn nên Sầm Nịnh không uống rượu, Lâm Lộc rót một ly nước chanh cho cô. Vẻ ngoài cô không nổi bật như Lâm Lộc, hơn nữa lại ít nói, bởi vậy không có cậu con trai nào chủ động đến gần, cho nên cô chỉ yên lặng gắp đồ ăn trong suốt thời gian đó.

Giữa lúc ăn uống linh đình, cô lén nhìn Lục Tinh Diễn bên kia, sau mấy vòng nâng ly cạn chén, chỉ có mình anh là chưa uống một giọt rượu nào. Cô nhớ tới lúc mới bắt đầu ăn, anh nói với Hạ Vân Khanh lát nữa kết thúc tiệc, anh sẽ phụ trách làm tài xế đưa bọn họ trở về, cho nên có lẽ là vì nguyên nhân này mà những người khác không bắt ép anh uống rượu.

Hai người duy nhất không uống rượu như đứng ngoài bữa tiệc ồn ào, náo động, vui vẻ này, có vẻ không hòa hợp với những người xung quanh. Hai người họ cứ vậy nhìn người khác mời rượu nhau hết lượt này đến lượt khác. Sầm Nịnh cảm thán trong lòng, những người trẻ tuổi này có tửu lượng tốt thật, uống nhiều lượt vậy mà vẫn chưa ai gục.

Tuổi trẻ chính là tư bản, đều là những thiếu niên uống rượu phải cạnh tranh một mất một còn, dù thế nào cũng phải phân thắng bại cao thấp, cả đám đều nhiệt huyết cao trào. Nhưng thiếu niên không phải đều thi tửu sấn niên hoa như thế sao, cứ như không có gì có thể cản được bước chân của họ, Hạ Vân Khanh là một thiếu niên như vậy, Lâm Lộc cũng vậy, Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn cũng vậy, tất cả mọi người ở đây đều như vậy. Mặc kệ đúng sai phải trái, nhân lúc tuổi trẻ điên cuồng một phen, kiêu ngạo tự do trưởng thành, thậm chí bất chấp hậu quả để yêu một người. Đây là thời niên thiếu của bọn họ.

Chương kế tiếp