Sao Trời Tựa Anh

Chương 14
Lượt tiếp theo đến Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh, hai người họ đều rút trúng đại mạo hiểm, hai người họ đều cảm thấy phải rất may mắn thì mới thoát được một kiếp, hình phạt của đại mạo hiểm vẫn là uống rượu, chuyện này rõ ràng không làm khó được hai người họ.

Cuối cùng đến lượt Sầm Nịnh rút thăm, lúc bắt đầu Lâm Lộc có nói trò này chỉ chơi một vòng rồi đổi trò khác, cho nên Sầm Nịnh vẫn luôn ôm tâm lý may mắn mặc niệm trong lòng rất nhiều lần.

Ông trời phù hộ, tuyệt đối đừng để con rút trúng lời thật lòng.

Kết quả trời không chiều theo ý nguyện con người, cô đã rút được lời thật lòng, nhất là khi cô nhìn thấy câu hỏi trên tờ giấy đó, thì mới cảm nhận được lòng như tro nguội, không còn hy vọng là cảm giác như thế nào, đó chính là câu hỏi mà cô không muốn gặp phải nhất, thế mà lại rút trúng.

Càng muốn chạy trốn, thì càng không có cách nào chạy được.

Ông trời có lúc cũng là một đứa trẻ bướng bỉnh thích đùa giỡn với người thường.

Câu hỏi trên tờ giấy là: Bạn có yêu thầm ai không, hãy ở đây gọi điện thoại cho người đó.

Đây là câu hỏi kì lạ gì thế!

Từ lúc rút trúng câu hỏi này, Sầm Nịnh đã nhổ nước bọt rất nhiều lần trong lòng, người đề ra câu hỏi này có phải có bệnh gì không, không nói đến việc người rút trúng câu này có yêu thầm ai hay không, cho dù có, nếu như không có số điện thoại của người đấy thì sao? Câu hỏi này rất không ổn, quả thực là hiện trường chết thảm của người rút trúng.

Với lại, Sầm Nịnh nghĩ đến việc bản thân mình thuộc về kiểu có yêu thầm người khác, nhưng không có số điện thoại của đối phương.

Nhìn thấy Sầm Nịnh vẫn luôn cúi đầu không nói, Lâm Lộc ngồi cạnh có chút vội, cố ý trêu ghẹo hỏi cô: “Bé Nịnh, có phải cậu đang nghĩ nên làm thế nào để nói dối không, chuẩn bị nói dối thì mới nghĩ lâu như vậy chứ.”

“Không có, mình đang nghĩ xem nên trả lời thế nào.”

Sầm Nịnh thật sự có ý định nói dối, một trò chơi mà thôi, cô định nói là bản thân không có yêu thầm ai, dùng cái này để lấp liếm cho qua, kết quả tâm tư nhỏ này lại bị Lâm Lộc đoán ra.

Vì vậy Sầm Ninh cắn răng nói thật, dù sao mọi người biết cô có thích thầm ai thì cũng không ai biết người đó là ai, cứ như vậy, bí mật cất giấu bao nhiêu năm vẫn chỉ có một mình cô biết.

“Có thích một người, nhưng không có số điện thoại của người ta.” Giọng Sầm Nịnh nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Lâm Lộc nghe được câu trả lời này trong nháy mắt lộ ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc.

“Trời đất, bé Nịnh, tớ lớn lên với cậu từ nhỏ, vậy mà không biết cậu có crush, cậu giấu giỏi quá đấy, giấu mà không lộ một chút tiếng gió gì luôn, kim ốc tàng kiều (*) cũng không giỏi bằng cậu.”

(*) Kim ốc tàng kiều ý chỉ những ngôi nhà đẹp bên trong có cất giấu giai nhân.

Cô gái nhỏ da mặt mỏng, nhất thời không chịu được sự trêu ghẹo như vậy “Tằng” một cái mặt đỏ lên.

“Không có số điện thoại thì thôi.”

Cuối cùng vẫn là Hạ Vân Khanh tốt bụng đứng ra giải vây thay Sầm Nịnh, Sầm Nịnh dùng ánh mắt cảm kích không gì sánh bằng nhìn về phía Hạ Vân Khanh tỏ vẻ cảm ơn.

Một vòng lời thật lòng đại mạo hiểm kết thúc, đã là ba giờ sáng.

“Còn chơi không, sáng mai tớ còn có tiết sớm.”

Lục Tinh Diễn nhẹ nhàng hỏi ý kiến ba người khác, mặc dù là giọng điệu hỏi thăm, nhưng lúc anh nói câu này không khỏi khiến cho người khác cảm thấy anh không muốn chơi nữa, mà anh thực sự không có kiên nhẫn để chơi tiếp với bọn họ. Từ lúc biết Sầm Nịnh yêu thầm người khác, anh vẫn rầu rĩ không vui uống nước, không còn chủ động nói chuyện cùng mọi người nữa, tâm trạng cũng khá kém.

Sầm Nịnh có để ý đến tâm trạng anh thay đổi, nhưng lại không biết vì sao anh lại không vui, sợ làm mất hứng của mọi người, cũng không dám mở miệng hỏi anh.

Hạ Vân Khanh lúc này cũng tỉnh rượu.

“Cậu nói sớm chứ, vậy thì mau về đi thôi, còn có thể ngủ thêm mấy tiếng.”

Anh nói xong liền từ ghế sô pha đứng dậy, Lâm Lộc cũng đứng dậy theo anh, hình như cô nhớ ra gì đó lại mở miệng nói đùa với Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn.

“Cậu Lục, hôm nay tớ mới phát hiện chuyên ngành của cậu và Nịnh Bảo hợp phết đó, thiên văn địa lý đều bị hai người chiếm hết rồi, không phải là thương lượng với nhau trước rồi chứ.”

Lâm Lộc dùng ánh dò xét nhìn về phía Lục Tinh Diễn sau đó lại nhìn về phía Sầm Nịnh, giống như muốn từ trên người hai bọn họ tìm ra bí mật kinh thiên động địa gì.

“Địa vật lý (*) không phải Địa lý, Lâm đại tiểu thư, có phải ngài có hiểu lầm gì với hai chuyên ngành địa vật lý và địa lý không, làm ơn trước khi nói đùa thì hiểu rõ ràng kiến thức đã nhé.”

(*) Địa vật lý là một ngành của khoa học Trái Đất nghiên cứu về các quá trình vật lý, tính chất vật lý của Trái Đất và môi trường xung quanh nó.

Lục Tinh Diễn đứng dậy mỉa mai một câu rồi đi thẳng ra cửa.

Lâm Lộc bị chặn họng không tiếp được lời, chỉ có thể thở phì phò than phiền với Hạ Vân Khanh: “Người gì thế không biết, ngay cả nói đùa cũng không được, chả vui, chỉ là một câu nói đùa thôi mà cũng phải nghiên cứu, sau này ai mà làm bạn gái của anh ta, thì có mà chán chết.”

“Được rồi được rồi, cục cưng không giận nữa.” Hạ Vân Khanh nhìn người trong lòng, giơ tay lên sờ sờ đầu cô, an ủi nói: “Con người Lục Tinh Diễn này ý, có lúc quá mức nề nếp thôi.”

Lâm Lộc hừ nhẹ một tiếng đẩy Hạ Vân Khanh ra, đi thẳng về phía cửa.

Đến khi ba người đều đi ra khỏi cửa phòng, Sầm Nịnh đang ngồi trên ghế sô pha mới từ từ chậm rãi đứng dậy đi theo bọn họ ra cửa.

Cô không thể nào hiểu được tại sao buổi sinh nhật hôm nay đang êm đẹp lại vì một câu nói đùa của Lâm Lộc mà tan rã trong không vui.

Thực ra cô không biết, Lục Tinh Diễn sở dĩ không nói đùa được không phải vì không biết nói đùa, mà vì anh không cho phép bất kì ai lấy cô ra làm trò đùa.

Về đến Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh đã gần bốn giờ sáng rồi, sau khi nói tạm biệt với Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh, Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn chân trước chân sau đi vào cổng trường.

Hai người đều đi không nhanh không chậm trên đường yên tĩnh vắng vẻ, cây ngô đồng đứng thẳng ở hai bên đường, giống như binh lính đứng canh giữ Tháp Ngà (*), xa xa phía chân trời có một tia sáng nhạt.

(*) Tháp Ngà là tháp làm bằng ngà; ví cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát ly đời sống thực tế.

Cô ngẩn ngơ nhìn về thiếu niên cao gầy đi đằng trước, hôm nay anh mặc một chiếc áo hoodie màu xám và quần thể thao màu đen, hai tay đút trong túi áo, dường như tóc đã ngắn hơn khi trước một chút, cả người nhìn rất sạch sẽ và gọn gàng.

Tối nay thật sự rất thần kỳ, cô biết hóa ra anh và cô đều có người mình thích, chỉ là người cô thích là anh, còn người anh thích là ai? Cô rất tò mò người con gái như thế nào mới có thể khiến Lục Tinh Diễn nói ra câu anh không xứng, nhất định là một cô gái rất ưu tú.

Một làn gió thu thổi qua, lá trên cây ngô đồng chỉ một chốc đã rơi đầy đất, Sầm Nịnh không chú ý, đã bị một chiếc lá khô sượt qua mặt, giống như bị một lưỡi dao sắc bén cứa qua.

Cô không khỏi “hít” một tiếng, dừng bước đưa tay lên ôm gò má trái.

Hình như người đi trước nhận ra cô không theo kịp, vì vậy dừng bước quay người lại, chớp mắt anh nhìn thấy thiếu nữ đứng tại chỗ, nhíu lông mày đưa tay ôm mặt.

Lục Tinh Diễn bước nhanh về phía cô.

“Sao vậy?”

“Ban nãy có lá cây sượt qua mặt tớ, hơi đau một chút.”

“Đâu tớ xem.” Nói xong, thiếu niên đặt tay lên bàn tay đang ôm mặt của Sầm Nịnh, anh lấy bàn tay đang ôm mặt của cô ra, sau đó cúi người lại gần, cẩn thận nhìn mặt cô.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị rút ngắn, hơi thở bạc hà lẫn thêm chút mùi khói của buổi tiệc tối nay ám lên người thiếu niên trong nháy mắt tràn ngập hơi thở của Sầm Nịnh, việc này khiến cho Sầm Nịnh hơi không biết phải làm sao, nhưng cô có thể nhìn thấy một chút vẻ lo lắng qua đôi mắt trong veo sạch sẽ của thiếu niên trước mặt, cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay anh truyền đến khi nắm cổ tay cô.

Sầm Nịnh không chịu được anh nhìn chằm chằm cô như vậy, vì thế hướng mắt nhìn sang phía khác.

Lục Tinh Diễn nhìn thấy má trái của Sầm Nịnh bị lá cây cứa một đường nhỏ dài, vết thương không sâu lắm, thế nhưng lại có máu rỉ ra, tuy đây chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng hiện trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô gái nhỏ lại có vẻ chướng mắt.

“Ngốc quá, gió to như vậy, không biết tránh đi sao, may mà lần này chỉ cứa vào mặt, nếu lần sau cứa vào mắt thì phải làm sao.”

Lần sau? Cho nên cậu đang nguyền rủa tớ sao?

Trong lòng Sầm Nịnh âm thầm oán giận Lục Tinh Diễn.

“Còn không phải bởi vì…”

Sầm Nịnh định nói còn không phải bởi cậu cứ đi trước mặt tớ, ai bảo cậu trông đẹp trai như vậy, hại tớ mất tập trung chỉ nhìn thấy cậu.

Lục Tinh Diễn: “Hả? Bởi vì cái gì?”

“Không có gì, sau này tớ sẽ chú ý.”

Lục Tinh Diễn ừ nhẹ một tiếng: “Trên người tớ không có băng cá nhân, tớ đi phòng y tế với cậu xem sao.”

Nói xong, Lục Tinh Diễn nhận ra khoảng cách của bọn họ thực sự quá gần, anh còn nắm lấy cổ tay của cô gái, vì thế anh bình tĩnh đứng thẳng người, buông cổ tay mảnh khảnh của cô gái ra, lại lùi về phía sau hai bước, hai tay đút lại vào túi, cúi thấp xuống lạnh nhạt nhìn cô.

Sầm Nịnh trong nháy mắt cảm thấy tìm lại được cảm giác thông thuận khi hít thở.

“Không sao, tớ tự đi phòng y tế được, ở ngay phía trước là đến rồi, không phải sáng mai cậu còn có tiết sớm sao, mau trở về ngủ bù đi, tạm biệt.”

Sầm Nịnh nhanh chóng bỏ lại một câu mắt cũng không nhìn người trước mặt, trực tiếp bước vòng qua anh đi nhanh về phía trước.

Gò má trái vẫn còn âm ẩm đau, ban nãy bị cứa vào còn không có cảm giác, bây giờ cảm giác đau mới từ từ xuất hiện trên má.

“Này.”

Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng của thiếu niên.

Sầm Nịnh dừng bước, quay người nhìn về phía anh.

“Còn việc gì vậy?”

“Nhớ kỹ dùng sát khuẩn để khử trùng trước, sau đó mới dán băng cá nhân lên.

Lục Tinh Diễn nói xong câu đó thì không nhìn cô nữa, hai tai đút túi quần đi về hướng ký túc xá nam.

“Lục Tinh Diễn, tối nay cảm ơn cậu.”

Sầm Nịnh nhìn bóng dáng thiếu niên đang từ từ đi xa hét lên.

“Khách sáo rồi.”

Thiếu niên không quay lại, phất phất tay tỏ vẻ tạm biệt.

Sầm Nịnh đứng xa xa nhìn bóng dáng anh biến mất trong ánh nắng ban mai mờ nhạt.

Đến lúc xử lý xong vết thương trên mặt, về đến ký túc xá, trời đã tờ mờ sáng rồi.

Sầm Nịnh rón rén mở cửa ký túc, chỉ sợ sẽ đánh thức bạn cùng phòng đang ngủ.

Lấy chìa khóa mở cửa, lúc đẩy cánh cửa ký túc đã cũ thì vẫn phát ra một tiếng “Két”, Sầm Nịnh chỉ có thể tiếp tục đóng cửa lại, vẫn “Két” một tiếng, cô ngừng cả việc hít thở, cô chỉ nghe thấy tiếng bạn cùng phòng trở mình, hình như không có ai bị tỉnh giấc. Sầm Nịnh nhẹ nhõm thở một hơi dài, cẩn thận ngồi lên ghế.

Cô cầm hộp băng cá nhân vừa mua ở phòng y tế nhẹ nhàng để lên bàn, từ ngăn tủ bị khóa lấy quyển nhật ký đã viết nhiều năm ra.

Sầm Nịnh mở quyển nhật ký, thuận tay lật, quyển nhật ký này ghi lại tất cả cảm xúc yêu thầm của cô trong suốt nhiều năm qua, là nơi cất giữ bí mật trong lòng cô, cô không hề nghĩ đến việc có thể có một ngày Lục Tinh Diễn nhìn thấy nó, cũng không nghĩ muốn cho anh nhìn thấy, cô chỉ hy vọng có thể ở trong một góc nhỏ anh không nhìn thấy âm thầm thích anh là đủ rồi.

Chương kế tiếp