Sao Trời Tựa Anh

Chương 15
Thời gian tiếp tục trôi, chẳng mấy chốc năm 2011 đã qua, năm của ngày tận thế trong lời đồn cứ như vậy lặng yên không tiếng động bắt đầu.

Bắc Kinh tháng 1 năm 2012 đã tuyết rơi đầy trời, gió lạnh thấu xương, Sầm Nịnh cảm thấy mùa đông Bắc Kinh năm nay dường như cực kỳ lạnh, cô đã ốm một tuần rồi, buổi tối ngủ đắp hai cái chăn mà thấy vẫn không ăn thua, trùng hợp chế độ sưởi ấm của điều hòa ký túc xá lại hỏng rồi, chỉ có gió lạnh thổi ra.

Bởi vì gần sát với kỳ nghỉ của trường, cho nên báo hỏng mà vẫn không có ai đến sửa, hơn nữa Sầm Nịnh lại là người miền Nam, lại càng không thích ứng được sự hanh khô của khí hậu Bắc Kinh, chỉ có thể cố gắng chịu đựng mấy ngày trước khi nghỉ đông. Cô thậm chí còn có mấy lần kích động đặt mua vé máy bay về Huyên Thành ngay lập tức, nhưng bởi vì kỳ thi cuối học kỳ của năm nhất còn chưa thi xong, như thế nào thì cũng phải kiên trì thi nốt môn cuối 《 Giới thiệu về Chiêm tinh học 》 này rồi mới về, nếu không xong môn này thì học kỳ này của cô chẳng khác nào học không công.

Vì vậy, Sầm Nịnh tính toán thời gian một chút, trước tiên đặt vé máy bay sớm.

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc vào cuối tháng một, hôm thi xong môn cuối cùng, Sầm Nịnh quay về ký túc xá dọn dẹp hành lý đơn giản rồi mau chóng chạy đến sân bay.

Người từ Bắc Kinh về Huyên Thành ăn tết rất đông, chuyến bay càng ít, cho nên vé khoang phổ thông mà chuyến bay Sầm Nịnh muốn mua đã bán hết từ sớm, cô chỉ có thể quyết tâm đặt vé hạng thương gia, tốn hơn ba nghìn, cũng may tiền kiếm được từ việc làm pass time và gia sư cũng ổn, nếu không cô chỉ có thể chờ mấy tuần sau, đợi chuyến bay gần sát với đêm giao thừa thôi, lúc cô mua vé online, cũng chỉ còn một vé khoang phổ thông của chuyến bay đó thôi, về muộn thì thôi chẳng thà về sớm, mùa đông ở đây thật sự lạnh lắm luôn ấy, một phút thôi cô cũng không muốn ở thêm.

Trải qua lần tranh vé này, Sầm Nịnh mới nhận ra rằng sau này vé máy bay về nhà ăn tết chắc chắn đều là một vé khó cầu, ít nhất cũng phải đặt trước một hai tháng mới được.

Sau khi thuận lợi lên máy bay, Sầm Nịnh cài xong dây an toàn mới phát hiện chỗ ngồi của khoang thương gia rộng rãi và thoải mái hơn khoang phổ thông rất nhiều, giữa mỗi chỗ ngồi đều tách riêng độc lập, hơn nữa còn có vách ngăn, ghế ngồi còn có thể điều chỉnh theo từng mức, giống như một cái giường đơn, không có ảnh hưởng gì đến các hành khách khác, cũng không xảy ra tình huống có trẻ con nghịch ngợm hay là hành khách không có phẩm chất lúc có lúc không đá vào lưng ghế cô.

Có tiền thật tốt, câu nói phát ra từ tận đáy lòng Sầm Nịnh, đợi sau khi tốt nghiệp phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, để lần nào cũng mua vé hạng thương gia.

Tuổi trẻ luôn luôn mang theo nhiệt huyết để nghĩ về tương lai, cũng chỉ có tuổi trẻ mới không biết không sợ, rất nhiều năm sau, Sầm Nịnh mới hiểu thế nào gọi là hiện thực, thế nào mới gọi là ước mơ mãi mãi không thành hiện thực.

“Thưa cô, xin hỏi cô có cần một chút đồ ăn không?”

Một âm thanh ngọt ngào truyền tới tai Sầm Nịnh, cô giương mắt lên nhìn thấy bên cạnh ghế ngồi có một nữ tiếp viên hàng không với vóc dáng cao gầy khuôn mặt thanh lệ, nữ tiếp viên đưa qua một quyển menu đặt lên trên bàn trước mặt cô.

Đồ ăn của hạng thương gia được chế biến riêng, hoàn toàn không giống với đồ ăn nhanh thống nhất là cơm hộp ở hạng phổ thông.

Sầm Nịnh đang lật xem menu, thì nghe thấy một giọng nói cô không thể quen thuộc hơn từ bên cạnh vang lên, người đấy hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

“Tôi bây giờ đang trên máy bay, lát nữa phải tắt điện thoại, đến nơi thì sẽ liên hệ lại với ngài.”

Sầm Nịnh nghiêng người quay đầu nhìn về bên phải, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài nghịch thiên của người nọ lộ ra bên ngoài, nửa người trên của anh bị vách ngăn che kín, anh mặc một chiếc quần vận động màu đen, trên chân là đôi giày thể thao số lượng có hạn, một đôi chân đang dang rộng.

Chỉ là Sầm Nịnh dựa vào giọng nói đã khẳng định một trăm phần trăm người đó chính là Lục Tinh Diễn.

Anh lên máy bay lúc nào vậy, thế mà cô lại hoàn toàn không chú ý.

Ánh mắt quay lại nhìn menu, Sầm Nịnh tùy ý chỉ một phần cơm trong menu.

“Món này đi.” Sau đó Sầm Nịnh đưa trả thực đơn cho tiếp viên hàng không.

“Dạ vâng, cô đợi một lát, chút nữa làm xong sẽ mang ra cho cô.”

Tiếp viên hàng không viết lên giấy món Sầm Nịnh chọn, sau đó lại đi đến chỗ ngồi của Lục Tinh Diễn.

“Thưa anh, xin hỏi anh có cần một chút đồ ăn không?”

“Không cần, cảm ơn.”

Cơm Sầm Nịnh gọi rất nhanh được đem lên, cô vừa ăn được một miếng đã bị sặc, ban nãy quên không nói với chị tiếp viên không cần thêm ớt, lần này thảm rồi.

“Khụ, khụ khụ khụ.” Cô không chịu được bắt đầu ho, bị cay đến chảy nước mắt.

Máy bay đã bay được mười mấy phút, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến các hành khách khác ở khoang thương gia đang nghỉ ngơi, cho nên cô cố gắng đè xuống, bên tay vừa hay có ly nước, cô cầm lấy uống một ngụm lớn mới dừng lại tiếng ho.

May thay Lục Tinh Diễn không có nhìn về phía bên này.

Bay hơn nửa hành trình, khoang thương gia gần như không có hành khách nói chuyện, lúc này máy bay gặp phải một trận xóc nảy do nhiễu động không khí nghiêm trọng, Sầm Ninh thậm chí còn cảm thấy máy bay đang lao dốc, cô vô thức nhìn người ngồi bên phải.

Vậy mà người nọ đã nằm xuống rồi, trên đùi đang đắp một cái chăn, hình như đã ngủ rồi.

Anh không thấy sợ chút nào sao?

Chiều tối lúc năm giờ, máy bay bị hạ cánh chậm một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến sân bay Huyên Thành, sau khi dừng lại, một giọng nam dịu dàng truyền đến từ đài phát thanh.

“Xin chào mọi người, tôi là cơ trưởng của chuyến bay lần này, rất xin lỗi bởi vì trong chuyến bay này gặp phải luồng khí lưu mạnh, nên đến chậm một chút, rất may mắn đó là đã vượt qua được và thuận lợi hạ cánh ở sân bay Huyên Thành, cảm ơn mọi người.”

Hóa ra chuyến bay hôm nay thực sự không được thuận lợi lắm, Sầm Nịnh thường đi máy bay, nhưng chưa bao giờ được nghe thông báo của cơ trưởng sau khi hạ cánh, trong lòng cô thầm may mắn, nếu không thật sự có chuyện gì, sợ rằng di thư cũng không kịp viết, cô đột nhiên nghĩ đến Dương Tần Phương, nếu như thật sự có chuyện, liệu Dương Tần Phương có sụp đổ hay không, dường như chỉ trong thời khắc như vậy, cô mới cảm thấy Dương Tần Phương thật sự yêu cô con gái là cô.

Sầm Nịnh tháo dây an toàn ra đứng ở lối đi, nhón chân lên để lấy hành lý trên kệ.

Bởi vì lúc nãy máy bay xóc nảy, hành lý ban đầu đặt ở bên ngoài kệ đã lăn vào trong góc, Sầm Nịnh nhón chân một lúc cũng không với được cái hành lý.

Cô thấy ánh mắt ảo não của một đoàn người xếp hàng phía sau chờ xuống máy bay đang nhìn cô, lần đầu tiên thấy ghét chiều cao và chiều dài cánh tay của mình như vậy.

Thế mà lúc cô quay đầu mới phát hiện, bên cạnh có một người đang đứng, thì thấy người đó giơ tay nhẹ nhàng lấy hành lý trên kệ của cô xuống, đặt ở đường đi, sau đó tiêu sái quay người, đứng trước mặt cô đợi xuống máy bay.

Bóng lưng cao và rộng của thiếu niên cứ thế đứng trước mặt cô, giống như đột nhiên xuất hiện một bức tường.

Sầm Nịnh lúc này mới nhìn thấy hai tay Lục Tinh Diễn trống không, không có hành lý gì ngoại trừ chiếc mũ bóng chày và tai nghe treo trên cổ.

“Cảm ơn cậu nha, Lục Tinh Diễn, sao cậu cũng đi chuyến bay này vậy?”

Thật ra Sầm Nịnh đã sớm biết Lục Tinh Diễn và cô đi cùng một chuyến bay, chỉ là cô vì tránh đi sự lúng túng không cần thiết, nên mới không mở miệng chào hỏi anh, vốn dĩ muốn đợi sau khi máy bay hạ cánh thì cầm lấy hành lý trực tiếp đi đến phía trước chờ xuống máy bay, vậy thì không cần phải đối mặt với anh rồi. Nhưng bây giờ lại không giống với suy tính của cô.

Kết quả vẫn là người tính không bằng trời tính, ngồi cùng một chuyến bay với người mình yêu thầm lại còn phải giả vờ không biết, quá khổ rồi.

“Khách sáo rồi, trong nhà có chút việc, nên đặt chuyến bay sớm nhất này.”

Thiếu niên nghiêng đầu liếc nhìn cô, không tập trung trả lời.

Sau đó, Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn vẫn luôn duy trì khoảng cách không gần không xa đi về phía sảnh của sân bay, dường như giống buổi tối lần trước cùng nhau đi ở khuôn viên trường, giống như giữa hai người có một loại cảm giác ăn ý tự nhiên.

Nhìn bóng lưng cao gầy đằng trước, Sầm Nịnh không khỏi có một cảm giác an toàn, ngay cả bản thân cô cũng không biết cảm giác này từ đâu tới, từ lần anh giúp cô giải vây từ mấy năm trước, hay là gần đây giúp cô rất nhiều, làm cô sinh ra một ảo giác có thể ỷ lại anh.

Hôm nay thời tiết Huyên Thành là mưa to, Huyên Thành là một thành phố gần biển, mùa đông nhiệt độ cũng khoảng hơn mười độ, mấy năm nay luôn là một trong mười thành phố đáng sống nhất cả nước, vậy nên mỗi năm có không ít người từ thành phố lớn đến Huyên Thành du lịch, tuy nói Huyên Thành không phải thành phố lớn, thế nhưng cũng may có hai danh tiếng vàng là thành phố đáng sống và thành phố du lịch, cho nên kinh tế mấy năm nay của thành phố phát triển rất nhanh. GDP cũng được cho là đứng đầu tỉnh, chỉ là sự phân hóa hai cực của thành phố này rất nghiêm trọng, giá cả cao ngất ngưởng, đây là thiên đường cho người giàu và địa ngục của người nghèo. Người giàu là hoàng đế, còn người nghèo thì là nông dân nghèo và trung lưu.

Dưới trời mưa to, rất nhiều người đều không bắt được taxi, khu vực đón taxi sân bay cũng đầy ắp người.

Sầm Nịnh ở trong biển người nhìn thấy Lục Tinh Diễn ở phía xa lên một chiếc Bentley màu đen.

Kỳ lạ là, tại sao xe vẫn chưa đi?

Ôm lấy suy nghĩ trong lòng, cô đẩy hành lý bước nhanh về phía xe.

Vừa đi đến cạnh xe, cửa sổ đã mở ra.

Sầm Nịnh nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi ngồi ở ghế lái.

“Cô gái nhỏ, mau lên xe đi, cậu chủ nói cháu là bạn học của cậu ấy, bảo chú đưa cháu đi một đoạn, trời mưa to thế này, không dễ bắt xe đâu.”

“Vậy thì làm phiền chú ạ.”

Tài xế rất nhiệt tình giúp cô bỏ hành lý vào cốp xe, lại giúp cô mở cửa sau của xe.

“Cảm ơn ạ.”

Sầm Nịnh lên xe mới nhìn thấy thiếu niên ngồi ở ghế phụ.

“Cậu đi đâu?”

Anh đang cúi đầu lướt điện thoại, không ngẩng đầu lên mà hỏi cô một câu.

Sầm Nịnh nói một địa chỉ.

Dọc đường đi, cô chỉ có thể len lén liếc qua gương chiếu hậu nhìn người ngồi ở ghế phụ trước mặt, vừa hay có thể nhìn thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp, có lúc đang nhìn điện thoại, cũng có lúc ngẩn người nhìn cửa sổ. Trong lúc nhìn lén còn bị anh bắt gặp một lần, sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, thiếu niên nhíu mày, nở nụ cười nhạt nhìn đi chỗ khác.

Sầm Nịnh hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống hoặc là trực tiếp nhảy xuống xe.

Thật sự mất mặt quá đi.

Lúc xuống xe, Sầm Nịnh vẫn lễ phép nhìn Lục Tinh Diễn và tài xế nói một tiếng cảm ơn.

Nhìn bóng dáng cô gái nhỏ đẩy vali ba bước rồi bước hai bước chạy nhanh thoát thân, người ngồi trên ghế phụ không khỏi khẽ nhíu mày.

Lần nào cũng giữ khoảng cách với anh thì thôi đi, lẽ nào anh còn có thể ăn cô hay gì? Có lẽ là bởi vì người cô yêu thầm kia.

Vừa nghĩ tới người mà cô yêu thầm, Lục Tinh Diễn liền giận mà không có chỗ phát tiết, thật là muốn biết người cô yêu thầm rốt cuộc là người như thế nào.

“Cậu chủ, cậu về nhà cậu bên kia trước hay là qua Tây Uyển?”

“Cháu phải về Tây Uyển lấy chút đồ, về Tây Uyển trước đi ạ.”

Tài xế hơi do dự nhưng vẫn mở miệng nói: “Gần đây cậu Giang cũng đang nghỉ, nếu mà gặp phải bà chủ và cậu Giang…”

“Không sao, dù sao cũng nhiều năm như vậy, cháu đã sớm quen rồi.”

Lục Tinh Diễn ngắt lời tài xế.

Tài xế không nói thêm gì, khởi động xe đi về Tây Uyển.

Chương kế tiếp