Sao Trời Tựa Anh

Chương 16
Năm Lục Tinh Diễn lên lớp bảy, mẹ anh đột ngột qua đời. Một năm sau, bố Lục tái hôn, người phụ nữ đó mang theo con nuôi của bà ấy công khai vào cửa nhà họ Lục. Con nuôi của bà ấy lớn Lục Tinh Diễn một tuổi, tên là Giang Vũ, hiện cũng đang học ở Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh. Những năm gần đây, mối quan hệ của Lục Tinh Diễn với hai mẹ con Giang Vũ không quá thân thiết, nhưng cũng không đến mức như nước với lửa.

Từ khi lên cấp ba, Lục Tinh Diễn đã chuyển ra khỏi Tây Uyển sống một mình với lý do tập trung cho việc học hành, vì thế càng ít tiếp xúc với hai mẹ con Giang Vũ hơn. Sở dĩ hôm nay đột ngột trở về là vì Giang Vũ gọi điện cho anh, anh ấy nói mẹ anh ấy muốn thay đổi phòng mẹ Lục sinh thời từng ở thành phòng chứa đồ, cũng tỏ ý muốn vứt hết tất cả những đồ vật mẹ Lục để lại.

Lục Tinh Diễn vừa nghe được tin này đã nổi trận lôi đình, bình thường anh rất ít khi tức giận, dường như đối với ai cũng rất thờ ơ. Nhưng chỉ có duy nhất mẹ và tất cả mọi thứ về mẹ là điểm mấu chốt không ai được đụng vào, việc làm này của mẹ Giang chắc chắn đã giẫm vào bãi mìn. Sau khi cúp điện thoại, tim anh như muốn nổ tung, vì thế anh vội vàng đặt chuyến bay sớm nhất trở về Huyên Thành.

Trong đêm mưa, chiếc Bentley màu đen chậm rãi đi trên con đường đến Tây Uyển. Tây Uyển là khu nhà giàu nổi tiếng ở Huyên Thành, tất cả căn nhà ở đây đều là biệt thự độc nhất, tấc đất tấc vàng, nhà nào đi công tác hàng năm thì sẽ nuôi một, hai con chó giữ nhà.

Tuy rằng mấy năm nay đã có chính sách cấm tự nuôi chó lớn và các giống chó nguy hiểm, nhưng những kẻ có tiền không thèm để tâm đến chút tiền phạt đó, hơn nữa bọn họ cho rằng nhốt chó trong nhà thì sẽ không chạy ra ngoài tấn công người được.

Xe dừng ở cổng biệt thự nhà họ Lục, đây là một căn biệt thự xa hoa ba tầng thiết kế phức tạp, có vườn hoa và bể bơi.

Thiếu niên ngồi kế bên tài xế sau khi xuống xe cũng không quan tâm đến chuyện đóng cửa đã chạy ngay vào trong nhà.

Mấy người giúp việc ở cửa không hiểu chuyện gì nhìn theo người đang vội vã chạy vào nhà.

Lục Tinh Diễn không dừng lại, trực tiếp chạy lên tầng hai, chạy về phía căn phòng cuối hành lang, căn phòng kiểu cổ điển đó là chính phòng ngủ chính mà trước đây khi mẹ Lục còn sống vẫn luôn ở với bố Lục, sau khi mẹ Lục qua đời ngoài ý muốn, bố lục đã chuyển sang một căn phòng khác, căn phòng này ông ấy vẫn luôn không cho người khác động vào bất kể một đồ vật nào, chưa hề ném đi bất cứ một cái gì, tất cả đều giống như ban đầu, dường như người vợ yêu quý của mình chưa hề rời khỏi nhân thế vậy, bà ấy vẫn mãi là nữ chủ nhân duy nhất của căn nhà này.

Ai cũng không được động vào căn phòng này.

Lục Tinh Diễn vừa bước nhanh đến vừa nghĩ trong lòng, mặc kệ người phụ nữ kia muốn làm cái gì, anh đều sẽ ngăn cản bà ta.

“Di chuyển nhanh lên, sao lề mà lề mề như chưa được ăn cơm thế hả, mỗi ngày nhà họ Lục cho mấy người ăn mấy người uống, còn không chăm chỉ làm việc, sớm muộn gì cũng đuổi hết mấy người đi, cái đấy, mang thẳng ra ngoài sân, mấy cái đồ trang sức thì mang đi vứt hết đi, quần áo thì mang ra ngoài sân đốt đi cho tôi.”

Trong phòng có một người phụ nữ ăn mặc trang điểm tương đối xa hoa đang chỉ đạo mấy người giúp việc làm việc, bà ta là Tề Huệ mẹ nuôi của Giang Vũ.

“Vậy mà bà lại thật sự dám động vào căn phòng này.”

Lục Tinh Diễn đứng ở trước cửa, đi nhanh quá khiến anh hơi thở gấp, hôm nay thật sự có chút tức giận không kiềm chế được, sắc mặt thiếu niên có chút tái nhợt, có vẻ hơi ốm yếu.

“Cậu, sao cậu lại về rồi.”

Tề Huệ có chút sửng sốt nhìn người đứng trước cửa, bà ta thật sự không ngờ tới Lục Tinh Diễn sẽ trở về vào lúc này.

Hàng năm ngoại trừ giao thừa, cậu chưa bao giờ bước chân vào cái nhà này nửa bước, mà bà ta cũng đã ngứa mắt căn phòng này rất nhiều năm, chỉ cần nghĩ đến đây là nơi mà người phụ nữ kia từng ở, chỉ cần nghĩ tới vẫn còn dấu vết mà người kia từng ở còn tồn tại trong căn phòng này là bà ta đã không ăn nổi cơm ngủ không ngon giấc, vừa vặn nhân dịp này xử lý căn phòng đi.

“Tôi không biết vì sao bà lại hận mẹ tôi như vậy, nhưng bà ấy đã không còn nữa, ngay cả một căn phòng mà bà cũng không tha sao?”

Tề Huệ lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý đến anh nữa, tiếp tục tự mình chỉ đạo người giúp việc bê đồ.

“Bố tôi đồng ý chưa?”

“Đương nhiên, nếu chưa hỏi qua ý kiến của bố cậu, sao tôi dám làm vậy.”

Tê Huệ quay đầu nhìn về phía Lục Tinh Diễn, trong mắt lộ ra một tia phách lối ngạo mạn.

Nhưng mà bà ta nói dối, gần đây Lục Vân Phong vẫn đang ở nước ngoài bận rộn xử lý việc kinh doanh của công ty chi nhánh đa quốc gia, bà ta định cầm đèn chạy trước ô tô, tuy là mấy năm nay hai người vẫn luôn phân phòng ngủ, thế nhưng ngoài mặt tình cảm vợ chồng cũng coi như không tệ, bà ta từ đầu đến cuối vẫn luôn cho rằng Lục Vân Phong tuyệt đối sẽ không vì chuyện cỏn con này mà tức giận, cho dù khi trở về ông ấy có thật sự nổi giận, nên dọn cũng dọn rồi, nên vứt cũng vứt hết rồi, nên đốt cũng đốt xong rồi, cũng không có cách nào khôi phục lại như cũ, đến lúc đó lại lấy cớ do bố cục phong thủy để thuyết phục ông, bà ta biết kiểu doanh nhân làm ăn mở công ty lớn như Lục Vân Phong, rất quan tâm đến chuyện bố cục phong thủy trong nhà, cho nên bà ta hoàn toàn không cần lo lắng Lục Vân Phong sẽ hưng sư vấn tội (*) bà ta.

(*) 兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương.

“Căn phòng này hả, âm khí nặng, gần đây sức khỏe của tôi không được tốt, sợ là vì bị ảnh hưởng bởi thứ này.”

Tề Huệ ra vẻ cố gắng tiếp tục thuyết phục Lục Tinh Diễn.

“Ai dám chuyển đồ tiếp thử xem!”

Thiếu niên đứng ở cửa hai tay nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay có thể nhìn thấy gân xanh mơ hồ, vẻ mặt của anh âm trầm dọa người.

Đám người giúp việc nghe vậy đều tự giác buông xuống đồ vật đang cầm trên tay, cung kính đứng tại chỗ.

Tuy rằng thiếu gia chân chính duy nhất trên danh nghĩa của nhà họ Lục rất ít khi về nhà, nhưng dù sao tương lai anh cũng là người thừa kế hết tất cả tài sản của nhà họ Lục, tất nhiên bọn họ cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Những người giúp việc ở nhà họ Lục đều thầm biết, ở nhà họ Lục, vị trí của phu nhân chỉ là một hình thức, địa vị của vị phu nhân thứ hai ở nhà họ Lục là vĩnh viễn không bì kịp với cậu cả của nhà họ Lục này, chứ đừng nói đến con trai nuôi của phu nhân hiện tại, từ trước đến nay chưa bao giờ được Lục Vân Phong liếc qua lấy một cái.

Tệ Huệ bị một tiếng này của anh dọa sợ, nhưng bà ta vẫn làm ra vẻ bình tĩnh đi đến trước mặt thiếu niên.

Lục Tinh Diễn cao, bà ta phải ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng anh.

“Bố cậu đã đồng ý rồi, không đến phiên cậu…”

“Cút.”

“Cậu!”

Nhất thời Tề Huệ bị tức đến không nói nên lời, sau khi vào nhà họ Lục ở vẫn chưa từng có người nào dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với bà ta.

“Mấy người cũng cút ra ngoài.”

Thiếu niên tình tình luôn dịu dàng tốt bụng hiếm khi lại cáu kỉnh như vậy.

Mấy người giúp việc lặng lẽ ra có thứ tự ra khỏi phòng.

Chỉ có Tề Huệ vẫn cứng cổ giằng co với anh.

Lúc này, Giang Vũ ở căn phòng cách vách nghe thấy động tĩnh ở bên này cũng đã đi tới.

Vừa nhìn thấy tình huống này, anh ta lập tức tiến lên hòa giải.

“Mẹ, A Diễn hai người bình tĩnh lại đi, bố trở về mà thấy như vậy lại tức giận cho xem, vốn dĩ sức khỏe của bố gần đây vẫn luôn không tốt lắm.”

“Đưa chìa khóa phòng cho tôi.”

Lục Tinh Diễn dường như không nghe thấy lời Giang Vũ nói, nhìn Tề Huệ đang đỏ mặt trước mặt ra lệnh nói.

“Đưa cho cậu thì thế nào, tôi vẫn có cách mở nó ra, trừ khi cậu dời căn phòng này đi hết, nếu không tôi kiểu gì cũng…”

“Được rồi mẹ, mẹ nói ít lại hai câu đi.”

Giang Vũ tiến lên kéo lấy Tề Huệ, đưa bà ra bên ngoài.

Lục Tinh Diễn đi vào trong phòng, cúi đầu ngồi xuống ghế sô pha, cho đến khi ngoài cửa có người đi vào nhẹ nhàng vỗ vai anh.

“A Diễn, đây là chìa khóa phòng của cô, anh cũng sẽ tiếp tục khuyên nhủ mẹ anh.”

“Cảm ơn, anh.” Lục Tinh Diễn nói xong thì cầm lấy chìa khóa, không ngẩng đầu nhìn anh ta.

Một tiếng anh này lại khiến cho lòng Giang Vũ nổi lên một chút gợn sóng.

Từ sau khi anh ta vào nhà họ Lục, hình như chưa bao giờ nghe anh gọi một tiếng anh.

“Vậy anh về phòng trước đây, còn có chút chuyện của hội học sinh cần xử lý.”

“Ừm.”

Lục Tinh Diễn đối với người anh trai khác cha khác mẹ này thật sự không có quá nhiều tình cảm, thời gian chung sống của hai người không nhiều, trong ấn tượng của Lục Tinh Diễn, con người Giang Vũ vẫn có thể xem như lương thiện, sau khi vào ở nhà họ Lục, vẫn luôn quy củ cũng không suốt ngày giở trò giống người mẹ nuôi của anh ta.

Chỉ có thể nói, đối với anh ta anh không thích cũng chả ghét, anh cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tối nay lại gọi anh ta một tiếng anh, hoặc có lẽ là do sự giúp đỡ của anh ta, nhưng mà lời vừa nói ra khỏi miệng anh đã có chút hối hận rồi, về sau vẫn nên gọi Giang Vũ tương đối thuận miệng, dù sao cũng cảm thấy gọi anh có chút không được tự nhiên.

Sau khi sắp xếp lại những đồ vật bị di chuyển về lại chỗ cũ, sau khi Lục Tinh Diễn xác nhận phòng của mẹ đã khóa thì mới rời khỏi.

Bởi vì chìa khóa của tất cả các phòng ở nhà họ Lục chỉ có một chìa, hơn nữa chìa khóa còn do thợ khóa hàng đầu tỉ mỉ làm ra, người bình thường không có cách nào bắt chước được, cho nên anh không có chút lo lắng nào về chuyện người phụ nữ kia có thể mở căn phòng này.

Trước khi rời Tây Uyển, Lục Tinh Diễn vẫn quay về phòng mình một chuyến, phòng của anh ở tầng ba, mặt hướng về phía hồ bơi, cũng là căn phòng duy nhất hướng nam và bắc, cho nên một thời gian dài không có người ở, vừa mở cửa là mùi mốc xộc thẳng vào mũi.

Trước đây khi rời khỏi đây anh cầm cả chìa khóa theo, đây là lần đầu tiên căn phòng phủ đầy bụi nhiều năm này được mở ra lần nữa.

Ngôi nhà này từ sau khi mẹ qua đời, anh hoàn toàn mất đi tình cảm đối với nơi này.

Sau khi dọn ra ngoài ở, căn phòng này của anh tất nhiên cũng không có cách nào được dọn dẹp, hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, nơi này vẫn luôn không có người đi vào, khắp nơi đều có bụi, nhất là trên bàn học, đã không đếm được có bao nhiêu lớp bụi tích tụ trên đấy nữa.

Cả căn phòng đều trống rỗng, dường như không có thừa ra một vật dụng cá nhân nào.

Tầm mắt của thiếu niên rơi vào một góc trên bàn học, ở đó đặt một khung ảnh.

Lục Tinh Diễn cầm khung ảnh làm bằng gỗ lim trên bàn học lên, đây là bức ảnh lúc anh sinh nhật mười tuổi chụp chung cùng với bố mẹ, ký ức của anh về tấm hình này rất sâu sắc, đêm trước khi sinh nhật mười tuổi, anh vừa làm phẫu thuật ghép tim, xem như là nhặt lại một mạng từ quỷ môn quan, đã có lúc anh cảm thấy mạng mình chỉ đến đây thôi, nhưng mà ông trời vẫn để cho anh được sống tiếp, vẫn luôn sống đến bây giờ, anh rất biết ơn, anh cũng không biết trái tim đang đập trong cơ thể này của mình rốt cuộc là của ai, cũng không có ai nói cho anh biết, và anh rất cảm ơn vì tất cả những điều đó, mặc kệ thế nào, anh mang theo mạng sống của bản thân cà một người nữa tiếp tục cùng tồn tại ở trên thế giới này, đây cũng có thể xem như là một duyên phận rất kỳ diệu.

Bức ảnh này cũng là bức ảnh cuối cùng mà anh chụp chung với bố mẹ trong đời này, bởi vì vài năm ngắn ngủi sau đó mẹ đã rời khỏi nhân thế. Hiện trường xảy ra tai nạn của mẹ Lục rất thảm khốc, sau một trận nổ lớn, không còn lưu lại bất cứ thứ gì, anh không kịp nói lời từ biệt, bà cũng không kịp nói cái gì, cuộc chia tay đột ngột này khiến cho tất cả mọi người đều không kịp đề phòng.

Đời người có đôi khi bạn cũng không biết ngày mai và điều bất trắc cái nào sẽ đến trước, người sống chỉ có thể nỗ lực sống ở hiện tại, tiếp tục quý trọng những thứ nên quý trọng.

Sau khi cầm khung ảnh phủ đầy bụi lau sạch sẽ, Lục Tinh Diễn cũng không ở lại, sau khi khóa cửa thì rời khỏi biệt thự nhà họ Lục.

Chương kế tiếp